Cậu Chủ, Tha Cho Em Đi!

Chương 21: Chương Lời tác giả




Lúc này Hoàng Nhi bưng nước trà lên, nói đã chuẩn bị điểm tâm, Đường Hương Nhã nghe vậy, tất nhiên không ngồi yên được nữa, rốt cục nói ra mục đích chân chính “Bản phi thấy đồ ăn sáng này liền miễn đi. Hôm nay bản phi đến trước là để nhìn xem muội muội. Muội muội tuổi còn nhỏ đã phải gả xa đến đây, tỷ tỷ thân là người ở đây hẳn là phải chiếu cố. Thứ hai chính là, hiện thời chúng ta đã gả cho Vương gia, theo lý nên chia sẻ với Vương gia. Theo bản phi biết, muội muội được nuông chiều từ bé, nữ tử không tài mới là đức, cho nên hiện thời muội muội là quản sự vương phủ, không bằng đem chuyện ở phòng thu chi giao cho tỷ tỷ xử lí đi!”

Đường Hương Nhã thao thao bất tuyệt xong, Liễu Nguyệt Phi cũng hiểu được ả là muốn được quyền quản lí phòng thu chi, nhân tiện còn chê nàng không học vấn, không thể làm được. Người ta là đệ nhất tài nữ, chuyện phòng thu chi để người ta quản lí mới không có sai sót.

Uống một ngụm trà, Liễu Nguyệt Phi cười đón nhận ánh mắt của Đường Hương Nhã, nói “Chuyện ở phòng thu chi cũng không thuộc quản lý của muội muội a. Muội muội chỉ quản hậu viện thôi. Cho nên tỷ tỷ muốn làm quản sự, không bằng trực tiếp tìm Vương gia đi!”

Đường Hương Nhã nghe vậy, tay liền nắm thành quyền trong tay áo. Đáng giận, còn tưởng rằng Lâm Tường Vi không có đầu óc gì, muốn từ tay nàng cầm quyền, chưởng quản phòng thu chi chẳng khác nào khống chế được ăn mặc của nàng, không ngờ bị nàng đẩy toàn bộ lên người Hoa Khanh Trần. Nếu có thể, ả đã trực tiếp đi tìm Hoa Khanh Trần rồi, còn ở đây làm gì?

“Muội muội chắc không biết, nam chủ ngoại nữ chủ nội, chuyện lớn nhỏ trong vương phủ bây giờ đều thuộc quản lý của muội muội. Theo lý thì phòng thu chi cũng do muội muội quản.” Đường Hương Nhã làm sao có thể buông tha nhanh như vậy, ả cần phải nắm giữ phòng thu chi mới có thể đứng vững trong vương phủ này!

Liễu Nguyệt Phi hiện tại chơi đùa chung trà, nhìn hoa văn ở trên, đột nhiên nghĩ đến gốm Thanh Hoa. Đối với yêu cầu của Đường Hương Nhã, nàng đương nhiên sẽ không đáp ứng!

“Cho dù thật đúng như tỷ tỷ nói, là thuộc quản lý của muội muội đi nữa, muội muội sao có thể nhàn hạ để tỷ tỷ phiền lòng?”

Đỗ Chân Chân ở một bên nhìn hai người nói qua nói lại, không kiên nhẫn ngắt lời “Không phải là một cái phòng thu chi thôi sao, nếu Đường Trắc phi muốn quản thì Lâm Trắc phi liền cho nàng đi!”

Đường Hương Nhã đang tức giận thấy có người lên tiếng giúp mình, lửa trong lòng cũng dịu hơn một chút. Ả là đệ nhất tài nữ, sao có thể dễ dàng tức giận như vậy?

“Chuyện ở phòng thu chi cần có người biết rõ số học, tâm linh tinh tế đến đảm đương. Muội muội chắc sẽ có chút khó giải quyết!”

Ở xã hội này, bình thường là lấy văn làm chủ, nữ tử có thể học được cổ từ thơ Đường đã xem như không tệ, còn số học không được chú trọng lắm. Đừng nói nữ tử, ngay cả rất nhiều nam tử cũng không tinh thông, chỉ biết một vài phép toán đơn giản. Hơn nữa Lâm Tường Vi vẫn luôn bị bên ngoài đồn đãi là không có đầu óc, Đường Hương Nhã càng thêm không tin nàng sẽ biết số học. Đã không biết, làm sao có thể quản lý phòng thu chi? Này cũng là ả suy nghĩ đúng lý hợp tình.

Nhưng là ả lại sai lầm rồi, Lâm Tường Vi hiện tại là Liễu Nguyệt Phi, đừng nói thơ từ gì đó nàng không rành, cố tình số học ở triều đại này ai dám so với nàng? Ngay cả sư phụ Hoa Khanh Trần của nàng cũng không dám đấu. Người ta vận dụng là toán học cao cấp, tính nhẩm vô cùng nhanh chóng, chỉ cần trong vòng năm chữ số, tốc độ có thể so với máy tính. Nàng thiết kế chế tạo máy móc, lại càng cần số liệu để kiểm tra.

“Vậy như thế này đi, đợi Vương gia trở lại, muội muội sẽ nói một chút?” Liễu Nguyệt Phi lười nói nhảm với ả, vòng một vòng lớn lại quăng lên người Hoa Khanh Trần.

Đường Hương Nhã tính tình không được tốt, hung hăng liếc mắt nhìn Liễu Nguyệt Phi, sau đó nghiêng đầu nháy mắt với Triệu Nhu Nhi vẫn luôn im lặng, trước khi đến cũng đã nói rồi, sao lúc này lại không hé răng?

Triệu Nhu Nhi nhận được cái nháy mắt của Đường Hương Nhã, trong lòng cười khổ một chút, bất đắc dĩ mở miệng nói với Liễu Nguyệt Phi “Đường Trắc phi cũng là muốn vì Lâm Trắc phi chia sẻ một ít, chuyện ở phòng thu chi đúng là cần người tài đến suy nghĩ, để tiện thì Lâm Trắc phi liền giao cho Đường Trắc phi quản lý đi.”

Liễu Nguyệt Phi xoa bụng, mấy ôn thần này sao không chịu đi a? Chẳng lẽ muốn ở lại ăn điểm tâm thật sao?

Nhìn đến Triệu Nhu Nhi ngồi nghiêm chỉnh một bên, Liễu Nguyệt Phi đột nhiên nghĩ tới Lí ma ma. Đây chính là một hạt giống tốt a, đáng giá giao cho Lí ma ma cầm đi nghiên cứu sao có thể ngồi nghiêm chỉnh trong xe ngựa!“Các tỷ tỷ đều nói chuyện phòng thu chi nên giao cho Đường Trắc phi quản lý, xem ra các tỷ tỷ đều tin tưởng năng lực của Đường Trắc phi!”

“Đương nhiên, nàng là kinh thành đệ nhất tài nữ a, danh hiệu này cũng không phải là giả!” Đỗ Chân Chân không đầu óc vẫn luôn tâng bốc Đường Hương Nhã, Đường Hương Nhã cũng vô cùng phối hợp ngẩng đầu thật cao!

Triệu Nhu Nhi tiếp tục ngồi ở chỗ kia, không nói lời nào, chính là cười nhẹ, đạm bạc đến mức người ta có thể lãng quên nàng!

“Vậy chỗ muội muội vừa vặn có một số đề, cho tỷ tỷ một ngày, nếu tỷ tỷ có thể giải đáp được, vậy muội muội liền giao chuyện ở phòng thu chi cho tỷ tỷ xử lý!” Muốn quản lý phòng thu chi, phải nhìn xem ngươi có biết toán học chuyên ngành không đã, nếu không thì nơi này của ta không cần!

Đường Hương Nhã tức giận nhìn Liễu Nguyệt Phi, nàng đây là hoài nghi ả? Vậy thật muốn nhìn một chút Công chúa Bắc Sát này có thể ra đề gì, ả là vô cùng tự tin, không tin Liễu Nguyệt Phi có thể ra đề gì làm khó ả, chuyện ở phòng thu chi ả nắm chắc rồi!

Liễu Nguyệt Phi không thích người khác ở trước mặt nàng lộ ra ngạo mạn khinh người, hừ lạnh một tiếng nói: “Đề mục như sau, nay có gà thỏ cùng một lồng, trên có ba mươi lăm đầu, dưới có chín mươi bốn chân, hỏi gà thỏ mỗi loại bao nhiêu con?”

Cho ả một vấn đề gà thỏ chung chuồng, là đề số học sơ trung* ở hiện đại, cũng là đề nâng cao của học sinh tiểu học, nếu có thể một ngày giải ra, Đường Hương Nhã xem như là có chút đầu óc, nhưng nàng chính là không tin, đối với xã hội cổ đại này, không chú trọng số học, sổ sách cũng chỉ là cộng trừ đơn giản, phép nhân chia này nọ, Đường Hương Nhã tuyệt đối không làm được!

(R: sơ trung: tương đương với bậc THCS ở nước ta).

Quả nhiên, sắc mặt Đường Hương Nhã lập tức đại biến, suy nghĩ một hồi lâu, đến lúc nước trà Liễu Nguyệt Phi uống đều lạnh cũng không nghĩ ra được. Ả hung hăng liếc mắt nhìn Liễu Nguyệt Phi một cái, liền phất tay áo rời đi, Đỗ Chân Chân thấy vậy cũng chạy theo, nàng đói bụng a.

Triệu Nhu Nhi ở lại nói vài câu với Liễu Nguyệt Phi rồi cũng từ biệt. Liễu Nguyệt Phi rốt cục kêu to, nàng có thể ăn điểm tâm rồi!

~

Đường Hương Nhã cho đến tối cũng không nghĩ ra đề này là giải như thế nào, nha hoàn Hạnh Xuân bên cạnh thấy tiểu như nhà mình vất vả, đau lòng nói “Trí tuệ của tiểu thư sao có thể không bằng người Bắc Sát man di được, có thể là đề này căn bản không có cách giải.”

Một câu bừng tỉnh người trong mộng! Đường Hương Nhã đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Đúng vậy, suy nghĩ cả một ngày sao có thể vẫn không giải được chứ, tuyệt đối là tiện nhân Lâm Tường Vi kia vì không cho ả quản lý phòng thu chi nên mới loạn ra đề. Đều do ả nóng vội mà để Lâm Tường Vi đùa bỡn ả cả một ngày. Nghĩ vậy ả xong nổi giận đùng đùng bước đến Mai viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.