Cậu Chủ Hồ Đồ

Chương 22: Sau khi mặt trời lặn (2)




sáng đang ngủ ngon ,nó đã nghe thấy tiếng đười ươi hét!

” azzzzz! để tao ngủ coi cái con tâm thần kia! ”

nó rủa rồi quay sang bên cạnh, mắt nhắm mắt mở nhìn thấy hắn! mỉm cười, nó nhớ lại những trò đùa giữa nó với hắn, sự khùng điên từ hắn mà bùng nổ mãnh liệt! ( nó: dìm hả?? kem: có gì nói đó thôi! plè!)

nhưng nghĩ đến cái vụ buổi tối hắn chui tọt vào lều nó ,càng nghĩ càng bực mình! tụi nó đã hi sinh nhiều thứ để nó không bị mất tiền rồi mà, nó lục lọi cái bóp ”gu chì “, vuốt ngực ! may mà vẫn còn tiền! ( giàu mà lo xa! ) nhưng không chịu được cái lí do củ chuối đêm qua của hắn, nó đã lục tung bộ trang điểm của mình.

“anh đừng trách em! chọc em là anh phải chịu hậu quả! khựa khựa!! ” rồi bắt đầu quẹt quẹt vẽ vẽ tô tô như nó dồn tất cả sinh lực của mình để trả thù! sau khi ngắm nhìn thành quả, nó gật đầu tự tán dương bản thân: ” quá đẹp!!!”.

nó chạy ra khỏi lều rồi tằng hắng giọng,chuẩn bị:

” BỚ BÀ CON ƠI! CHÁY NHÀ!! CHÁY RỒI!!!!! ” nó gào lên thảm thiết.

đúng như suy nghĩ của nó, hắn lật đật bật dậy chạy ra ngoài, nhìn thấy nó đang lo sợ (đóng kịch quá giỏi!! )

hắn ôm chầm lấy nó,xoa chiếc lưng nhỏ nhắn đang run lên bần bật (nó đang cười đó, bà con đừng bị dụ !! nó: ta lia vô mặt mi vài con gián nhá!! )

“không sao rồi! có anh ở đây!! ( đây chính là lí do mà kem cuồn mấy anh như hắn! )

tim nó bỗng đập mạnh,đôi tay của hắn thật ấm áp, nó ngước lên nhìn hắn!

thôi rồi Lượm ơi! em chịu hết nỗi rồi!

“phụt! há há há! ” nó ôm bụng cười lăn lộn như con điên vừa bị giật điện!! ( nó: có tin ta cho mi bay lên bàn thờ ngắm nhìn gà nude vì môi trường không!? kem: ‘im lặng nào ta ơi!nó nói là làm đó! ‘)

hắn ngơ mặt ra! rồi hiểu tình hình, liền chạy vào lều lấy cái iphone 6S mạ vàng ra bật chế độ chụp ảnh! hắn im lặng.

gương mặt đập chai chuyển thành Thị nở thời @ ! làn da bị tô đen thui, lông mày bị kẻ đậm chất thằng khùng!! cái môi mỏng lạnh lùng của hắn thì bị phết lên một màu vô cùng gợi cảm…màu đỏ như mấy thằng hề làm rạp xiếc múa cột.

“em chết với anh! đừng hòng chạy thoát!! ” hắn rượt nó.

“ha ha ha! plè plè! chậm quá đấy! ha ha!! ” nó cười sặc sụa, chạy nhanh thật nhanh

ánh bình minh như mỉm cười, chiếu nhẹ ánh sáng ấm áp! họ đâu biết rằng, khó khăn sẽ ập đến tình yêu ấy! vậy họ có đủ can đảm để bảo vệ nó? tất cả bắt đầu từ sợi dây định mệnh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.