Cậu Chủ Hồ Đồ

Chương 17: Cháy nắng (2)




“ưmh ” nó lăn qua, chết! mất điểm tựa rồi!. té cái bịch, nó tỉnh ngủ.

“dậy rồi? ” hắn đang hứng nước ngọt ở dòng suối.

“ừmh! nó cười nhẹ nhàng,dụi con mắt xanh còn đang mơ mộng.

” chúng ta phải nhanh chóng đi tiếp thôi! tại em ngủ nên chúng ta trễ rồi đấy! ” hắn mắng nhẹ

“ứ! tại anh không kêu tôi dậy mà! sao đổ lỗi cho tôi! ” nó nói.

“thôi đi ! cãi nữa coi chừng hai người kia thắng bây gìơ! ” hắn nói rồi nắm tay kéo nó đứng dậy.

“lên đây! tôi cõng! ” hắn nói.

“không mệt cho anh chứ? ” nó ngại.

” không sao! lên nhanh đi! ” hắn hối.

đi một quãng đường, để nó xuống , hắn và nó thấy cái bảng hướng dẫn chỉ về phiá một cái hang động tối òm.

“tôi thấy hơi sợ rồi nghen! ” nó giật giật góc áo của hắn.

“đừng lo! tôi ở bên em mà! ” hắn dịu dàng an ủi nó. nắm chặt bàn tay nhỏ đang run.

nó bỡ ngỡ! hắn ấm áp như một thiên thần! nó lắc nhẹ đầu! bay đi ý nghĩ trong sáng! bay đi! hắn uống lộn liều thuốc buổi sáng rồi!!(người ta vậy mà kêu uống nhầm thuốc!)

nó cùng hắn bước vào hang.

“cru…cru…éc! ” tiếng kêu hoảng loạn của một động vật chưa đc xác định giới tính ý lộn… hình dáng.!!

“ghê quá a! ” nó run run.

“không sao! chỉ là chim cú kêu thôi! ” hắn nói.

đang đi thì nó nghe thấy tiếng ai đó nói vang.

“tôi chết thật oan uổng mà! ” giọng của một cô gái.

“anh có… nghe… nghe thấy gì không? ” nó hoảng sợ.

” có! ghê ha! hắn tỉnh queo.

nó xoay lưng lại chiả cây đèn pin nhỏ vào hướng đó.

nó thấy gì.! một hình dáng “mảnh mai, yêu kiều ” đang bay lượn trên không! cô gái ấy mặc đồng phục của trường nó nhưng lại trông rất nhếch nhác… bẩn thỉu,cô gái ấy đang ngồi trên tảng đá! ánh mắt vô hồn nhìn về nó! mỉm cười!!!.

nó đứng hình! trong cuộc đời nó, không có chữ sợ cho bất kì thứ gì! nhưng chữ sợ lại bay ra khi nó chạm mặt với hai thứ đáng sợ nhất trên đời! con ma và con gián!

“sao im vậy!?” hắn nhìn theo hướng đèn , cũng đứng hình!.

” chạy nhanh lên! ” hắn chợt bừng tỉnh. giật tay nó chạy đi.

“đừng đi mà! ở lại đi! ư ư ư! ”

nhỏ cười khúc khích trong lòng, ha ha! nhỏ biết nó rõ nhất! nó coi trời bằng vung, đất là cái nồi! chả sợ gì ngoại trừ gián và ma! thấy nó và hắn chạy. ha ha ha! sao chạy lại quán quân vô địch 8 năm liền môn chạy điền kinh cơ chứ!

hai đứa nó chạy thục cái mạng, khi nhìn thấy ánh sáng tự do, vui mừng khôn tả.

chạy ra được ngoài hang.nó gục luôn,

” mệt… mệt quá! ” nó thở hộc hệch! mệt thấy con ma nó luôn.

“tôi cũng vậy! nhưng em có thấy rằng tiếng than hồi nảy giống giống tiếng đứa bạn trời ban của em ko? ” hắn nghi ngờ.

“tôi cũng thấy thế! hừ! con bạn mất nết! rượt tao hả mậy! để xem tao xử mày ra sao! chắc chắn anh hai cũng nhập bọn! ha ha ha! Anh Vy. này ko trả thù cho hôm nay! không phải là người! để xem! ai rượt ai đuổi! ” nó nắm chặt bàn tay tức giận.

“thôi đi nhanh lên kẻo trễ! ” nói gì thì nói chứ mà để nó xông vào cái hang lần nữa thì hai người kia chắc chắn sẽ rất vui ! vì làm cho nó và hắn mất rất nhiều thời gian! sẽ tạo điều kiện cho 2 người kia thắng cuộc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.