Cậu Chủ Em Sai Rồi

Chương 12: Servamp U Buồn10




Editor: ChieuNinh

Khi Sở Chước ở nghiên cứu bản đồ, Huyền Uyên bò ra từ trong linh túi thú, đi tới gần xem bản đồ cùng với nàng.

A Chiếu đang ngồi xổm ở trên vai Sở Chước xem, phát hiện bản đồ bị lông xù trên người bé rùa chặn, thì nhảy qua cho một móng vuốt đánh bay nó đến bên cạnh.

Trời giá rét lạnh, tuy rằng trong xe trượt tuyết có lều chắn gió che mưa, nhưng gió lạnh vẫn từ trong khe hở thổi vào từng đợt. Bị đông lạnh như vậy, động tác của bé rùa cũng ngốc hơn bình thường vài phần, bị khi A Chiếu đẩy ra, nhanh như chớp lăn tròn ở trong xe, trực tiếp lật chổng vó đến bên cạnh, dáng vẻ mê mang.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy một màn như vậy đều có chút muốn cười.

May mắn Huyền Uyên là nhóc rùa tính khí tốt, bị đối đãi như vậy cũng không tức giận, giãy giụa mãi cũng không có biện pháp lật trở về, đành phải nói:【Tầm Châu ca, chủ nhân, lật người lại giúp đệ đi.】

Thời tiết lạnh như vậy, nước đóng thành băng, Huyền Uyên cũng không muốn vừa phun ra một cột nước còn chưa có giúp mình xoay người, thì trụ nước đó đã ngưng kết thành băng trụ, đành phải xin người giúp đỡ.

Bích Tầm Châu đang tại khống chế phương hướng xe trượt tuyết, không rảnh quan tâm nó, nói: "A Kỳ, giúp Huyền Uyên xoay người."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghẹn cười, vươn tay lật bé rùa lông xù qua, thuận tiện ôm đến trong lòng sưởi ấm.

Đừng nói, y phục lông xù đó trên người bé rùa vẫn rất ấm áp, tay đặt tới trong bụng nó, giống như bọc trong ấm lò con rùa.

Bé rùa sau khi bị hắn nhét một viên linh đan, thì ngoan ngoãn làm tổ ở đó làm ấm lò cho hắn.

Tiếp theo, Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước thảo luận hành trình Phệ Ma lâm lần này.

"Sở tỷ, nghe nói Phệ Ma lâm đó là địa phương khí ấm có vẻ cao trên đại lục Hắc Xuyên, còn có linh thảo nữa, đến lúc đó chúng ta cũng đi nhìn xem." Nói đến linh thảo, thì hai mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền sáng lên.

Sở Chước liếc hắn một cái, cười gật đầu.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ chà xát tay, hưng phấn mà nói: "Lần này cô giúp ta thu thập mười cái yêu hồn linh tê giác, ta có thể trước thử luyện Hồn đan cấp thấp, nhìn xem có thể thành công hay không. Nếu có thể luyện chế thành công mà nói, Sở tỷ, ta cho cô mấy viên thử xem hiệu quả."

"Tốt." Sở Chước hồi đáp cũng sảng khoái: "Nếu sức chiến đấu của Hồn đan không kém, về sau thì thu thập yêu hồn nhiều một ít, đến lúc đó an toàn của huynh cũng có đảm bảo."

Tuy nói bọn họ kết bạn đồng hành, nhưng Sở Chước lo lắng sẽ có lúc sơ hở, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhiều thêm một thủ đoạn bảo mệnh thì nhiều thêm một phần an toàn.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ càng cao hứng, làm một luyện đan sư, có chuyện gì tốt hơn chuyện người chung quanh ủng hộ thí nghiệm và ý tưởng của ngươi? Đặc biệt Sở Chước bọn họ cũng đều có bản lĩnh, chỉ cần đi cùng bọn họ, tin tưởng về sau hội ngộ được càng nhiều chủng loại linh thảo cao cấp, chỉ cần hắn cần, bọn họ có thể làm được, cũng không keo kiệt tìm đến cho hắn.

Ừm, quả nhiên đi theo bọn họ cùng đi trải nghiệm từng trải là đúng.

Đi như thế ba ngày, rốt cục đi đến Phệ Ma lâm.

Phệ Ma lâm quả nhiên là địa phương nhiệt độ không khí cao ở đại lục Hắc Xuyên, ở vùng đất bên ngoài có thể nhìn thấy một tầng cỏ nhung màu nâu tối. Tuy rằng màu sắc cỏ nhung cũng không dễ nhìn, ít nhất chứng minh nhiệt độ không khí nơi này đã cao đến đủ để cho thực vật sinh trưởng.

Tuy rằng Phệ Ma lâm xưng là lâm (rừng), nhưng cũng không phải rừng rậm chân chính, mà là một loại thạch lâm.

Phóng mắt nhìn lại, thạch lâm cao thấp màu xám trắng đó, kéo dài tới phương xa, nhìn không tới cuối cùng. Bên trong thạch lâm, lại có thể nhìn thấy rất nhiều huyệt động chuột Phệ Ma sinh sống, huyệt động quanh co khúc khuỷu uốn lượn dưới đất, không nhìn tới cuối cùng.

Bởi vì thời gian là ban ngày, rất ít nhìn thấy chuột Phệ Ma, nhưng mà từ dấu vết cỏ nhung bị gặm cắn trên đất này, có thể nhìn được tình huống hoạt động của chuột Phệ Ma. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Cỏ nhung màu nâu tối đúng là đồ ăn của chuột Phệ Ma.

Trong rừng Phệ Ma không có thông đạo gì, xe trượt tuyết không thể đi vào, bắt đầu đi bộ từ bên ngoài.

Khi vừa thu hồi xe trượt tuyết, chuẩn bị tiến vào Phệ Ma lâm, đột nhiên thì nhìn thấy chỗ sâu trong Phệ Ma lâm, có mấy bóng dáng ngự kiếm bay ra.

Khi mấy người kia bay đến bên ngoài Phệ Ma lâm, cũng nhìn thấy mấy người Sở Chước.

Bọn họ đánh giá mấy người Sở Chước, trong mắt lộ ra thần sắc cảnh giác. Tại nơi thử luyện này, cạnh tranh giữa người thí nghiệm phá lệ kịch liệt, đặc biệt tại dã ngoại, bình thường đồng loại còn muốn nguy hiểm hơn yêu thú ma hóa, không thể thiếu lòng cảnh giác.

Sở Chước vốn muốn tìm một người tìm hiểu tình huống một chút, nhưng nhìn thần sắc bọn hắn, thì từ bỏ.

Sau khi ba người tiến vào Phệ Ma lâm, mấy người kia nhìn nhìn, lấy ra xe trượt tuyết rời đi.

"Người thử luyện ở đây thực thật không thân thiện." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói thầm.

"Không thể không có lòng phòng bị người khác." Thật ra thì Sở Chước rất bình tĩnh: "Gặp được Khích đại ca người chính phái như vậy tính ra là chúng ta may mắn. Nếu là những người khác, bọn họ hoàn toàn có thể nhân cơ hội ăn cướp chúng ta, hoặc là không để ý tới, tùy bản thân chúng ta tìm kiếm đi thành Hắc Xuyên."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được sửng sốt một chút, khi hắn ở đại lục Thiên Thượng Hải, vẫn luôn luyện đan ở trong tông môn, cực ít rời tông môn, ít gặp phải mấy chuyện bất bình, duy chỉ có mấy sư huynh đệ ghen tị, đối với nhận thức ngoại giới, cũng là theo mấy người Sở Chước mới bắt đầu nhận thức. Nhưng mà trong lúc này, hắn gặp được mấy người đều là người tốt, cho dù có tâm tư không thuần, cũng không có quan hệ gì với hắn, không ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn.

Như vậy xem ra, Mặc Sĩ Thiên Kỳ quả thật là người may mắn.

Sau khi tiến vào Phệ Ma lâm, phát hiện rất nhiều người tu luyện tới nơi này bắt giữ chuột Phệ Ma. Tuy rằng Phệ Ma lâm rất lớn, nhưng ở trong một canh giờ, bọn họ đã gặp được mấy đội ngũ người tu luyện, đều là đến trong Phệ Ma lâm bắt giữ chuột Phệ Ma.

Sauk hi mọi người gặp nhau, rất ăn ý rời khỏi, bảo trì một khoảng cách an toàn với đối phương.

Chuột Phệ Ma là yêu thú cấp năm, tuy rằng chỉ là yêu thú trung giai, nhưng chúng nó trời sanh tính giảo hoạt, ban ngày ngủ đêm ra ngoài, rất khó bắt giữ. Hơn nữa da lông chúng nó không sợ ma phong ăn mòn, thích hợp nhất dùng để làm thành quần áo chống lạnh, vô hình trung đề cao giá trị của nó.

Phệ Ma lâm thật lớn, số lượng chuột Phệ Ma sinh sản sinh ở trong này rất nhiều, tuy rằng nhiều người tu luyện tới nơi này bắt giữ, số lượng có thể bắt được vẫn là có hạn. Hơn nữa lực sinh sản của chuột Phệ Ma mạnh mẽ, cho nên người tu luyện bắt giữ chúng nó, cũng không cần lo lắng sẽ đưa tới chuột Phệ Ma diệt vong.

Bọn họ đi ở trong Phệ Ma lâm hơn nửa ngày, quả nhiên không gặp được tung tích một con chuột Phệ Ma nào.

"Chẳng lẽ thật sự phải tóm chúng nó vào buổi tối sao?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút thất vọng hỏi, nghĩ đến thời tiết buổi tối đại lục Hắc Xuyên, thì nhịn không được đánh cái rùng mình.

"Nghe nói buổi tối Phệ Ma lâm cũng không lạnh giống bên ngoài, cũng sẽ không có tuyết rơi, chỉ là gió lớn một chút, không cần lo lắng." Sở Chước nói, trước khi tới nơi này, nàng đã hỏi thăm rõ ràng tình huống Phệ Ma lâm.

Mắt thấy sắc trời cũng sắp đến đêm đen, bọn họ tìm một thạch động nghỉ ngơi, dự tính trước ăn một chút gì đó, làm chuẩn bị cho buổi tối chiến đấu.

Bích Tầm Châu làm canh linh nấm cho bọn hắn.

Màu nước canh đơn thuần, nước canh trong veo, trên mặt nổi vài quả nấm màu trắng và linh quả màu xanh biếc cắt ra. Chỉ là vừa nhìn, khiến cho người ta thật thèm ăn. Nhưng mà đối với nhân loại hoặc yêu thú tính ăn thịt mà nói, cái này cũng quá mộc mạc.

Cho nên, nhóm người này lập tức bắt đầu gọi món.

"Tầm Châu ca, hôm nay nướng hai con thỏ con đi." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn trông mong nói.

【Tầm Châu ca, đệ muốn ăn thịt!】Huyền Uyên đuổi kịp.

【Chân gà nướng!】A Chiếu chậm rì rì ấn móng vuốt.

"Tùy tiện." Sở Chước cười nói.

Bích Tầm Châu nhìn đám gia hỏa này, đều là một đám động vật tính ăn thịt, cho dù Sở Chước nói được dễ nghe là tùy tiện, nhưng Bích Tầm Châu và nàng quen biết vài năm này, làm sao nhìn không ra người này cũng là thích ăn thịt hơn đồ ăn chay. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

May mắn hắn sớm có chuẩn bị, khi ở Thiên Thượng Hải, đã thu thập rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đặt ở trong túi càn khôn, bằng không ở đại lục Hắc Xuyên cái đại lục cằn cỗi này, nguyên liệu nấu ăn rất ít ỏi, chỉ sợ nhóm người này về sau sẽ lấy Ích Cốc Đan làm thức ăn.

Bích Tầm Châu lấy ra công cụ nướng thịt, bắt đầu nấu cơm.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại thương lượng buổi tối làm thế nào để dẫn chuột Phệ Ma đến, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cung cấp một Đan Dẫn thú.

Sở Chước vừa nghe vừa thưởng thức bình thủy tinh treo ở bên hông, cá hồng gấm trong cái bình thủy tinh giống như là đã chết, sau khi đi đến đại lục Hắc Xuyên sau thì không hề động tĩnh. Nhưng mà Sở Chước biết, nó còn sống, chỉ là vì thời tiết đại lục Hắc Xuyên cực lạnh, làm cho nó rơi vào trong một loại trạng thái hôn mê, an tĩnh bồng bềnh ở trong bình thủy tinh trong suốt, nghiễm nhiên chính là đồ trang sức xinh đẹp.

Chủ thuyền bên bờ Vụ Trạch đó nói, đây là hồng gấm có thể mang đến vận may, lại là Mặc Sĩ Thiên Kỳ đưa, Sở Chước vẫn luôn treo như vậy, lâu dài, ngay cả A Chiếu cũng xem nó trở thành một cái trang sức không có sinh mệnh.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn động tác nàng trong lúc vô tình, tươi cười trên mặt sâu hơn vài phần.

Hắn đối với Sở Chước không có loại tình cảm kiều diễm gì giữa nam và nữ, bởi vì Sở Chước biểu hiện ra ngoài cường đại, vô cùng dễ dàng phá hư tâm thiếu nam thuần khiết, làm cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ bất tri bất giác lấy nàng vi tôn. Thấy Sở Chước vẫn luôn treo hồng gấm này, trong lòng hắn là cực kì cao hứng, cảm thấy đây là một loại tán thành của Sở Chước đối với hắn.

Nếu không phải là đồng bạn, làm sao sẽ treo vật nhỏ một bên hắn tùy tay đưa như vậy?

Ở khi hai người thương lượng được cũng tương đối, Bích Tầm Châu cũng làm xong cơm chiều.

Mùi thơm thức ăn tràn ngập ở chung quanh, mới vừa rồi lại có mấy người tu luyện ngự kiếm bay qua, ngửi được hương vị này, thiếu chút nữa từ giữa bầu trời bay xuống dưới, muốn nhìn một chút hương vị này là từ đâu trong bay ra.

Không có biện pháp, sau khi đi đến đại lục Hắc Xuyên, thức ăn suy giảm mạnh, đại đa số mọi người lựa chọn Ích Cốc Đan lấp bụng. Thứ như Ích Cốc Đan này không có hương vị gì, ăn lâu sẽ cũng sẽ chán ngấy, lại càng không có gì để có thể so sánh với thức ăn linh khí.

Nhưng mà ở sau khi cảm giác được hơi thở cường đại trên người Bích Tầm Châu, rốt cuộc đám người tu luyện kia không dám tiếp cận, lập tức rời khỏi.

Sau khi ăn uống no đủ, sắc trời cũng đến đêm đen.

Quả nhiên, sau trời tối, Phệ Ma lâm vẫn chưa có tuyết rơi, tuy rằng nhiệt độ không khí cũng lạnh đến lợi hại, so với bên ngoài thì ấm áp hơn một chút.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ căn cứ khẩu vị chuột Phệ Ma, điều phối ra một phần cỏ khô pha Dẫn Thú đan, chuẩn bị dùng để dụ dỗ chuột Phệ Ma. Bọn họ phân tán cỏ khô này ở chung quanh, sau đó thì trốn đi bên cạnh, chờ đợi chuột Phệ Ma cắn câu.

Cái chờ này, thì ước chừng đợi một canh giờ, rốt cục có động tĩnh.

Chỉ thấy trong bóng đêm, mấy con chuột Phệ Ma từ trong huyệt động thạch lâm thật cẩn thận ló đầu, cái mũi dựng thẳng, giống như đang ngửi hương vị cỏ khô trong không khí. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Chuột Phệ Ma khác với chuột phổ thông, con lớn nhất có thể lớn như lợn rừng trưởng thành ở giới thế tục, con nhỏ cũng cỡ như heo con. Trừ bỏ bộ dạng giống như chuột ra, trên người đã có một bộ lông bóng nhoáng oánh nhuận, quả thực chính là một con chuột lông xù.

Căn cứ thực lực khác biệt, màu sắc bộ lông cũng không giống nhau.

Chuột Phệ Ma thực lực mạnh nhất có bộ lông là màu đỏ tươi, tựa như hỏa diễm thiêu đốt, dùng để làm y phục thì vô cùng ấm áp. Tiếp theo là màu đỏ sậm, tiếp theo là nâu tối, cuối cùng là màu xám đen, sau đó là màu đen.

Hiện tại bị dẫn đến là một loại chuột Phệ Ma bộ lông có màu sắc là màu xám đen, hình thể cũng không tính là quá lớn, loại chuột Phệ Ma này da lông bán không bao nhiêu linh thạch.

Mấy con chuột Phệ Ma đó đã thật cẩn thận chạy đến, phát hiện chung quanh không có người săn bắn, vội vàng chạy đến chỗ cỏ khô phát ra hương vị, hai móng gạt đến trong lòng rồi bỏ chạy.

Làm sao Sở Chước chấp nhận cho nó chạy, xách kiếm tiến lên.

Nhanh hơn Sở Chước là một tiểu yêu thú màu đen.

Tựa như mèo vồ con chuột, nháy mắt thì nó bổ nhào vào trên lưng một con chuột Phệ Ma, một móng vuốt đặt ở trên đầu nó, con chuột Phệ Ma đó run lẩy bẩy quỳ rạp trên mặt đất, không dám nhúc nhích.

Những con chuột Phệ Ma cũng bị ngoài ý muốn này dọa sợ, nháy mắt thì muốn trốn, sau đó con tiểu yêu thú kêu ngao ô một tiếng, tất cả chuột Phệ Ma đều quỳ rạp trên mặt đất run lẩy bẩy.

Sở Chước mang theo kiếm: "......"

A Chiếu đứng ở trên lưng con chuột Phệ Ma đó, kiêu ngạo mà nâng cằm lên, dáng vẻ kiêu ngạo mèo gia bắt lấy con mồi.

Sở Chước quả thực muốn che mặt, đây thực sự không phải là một con mèo sao?

Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng đi ra từ chỗ ẩn thân, loại thời điểm này căn bản không cần né tránh, bởi vì những con chuột Phệ Ma đã sợ đến nằm úp sấp ở đó lạnh run, làm cho bọn họ muốn xuống tay cũng không có biện pháp.

Sở Chước thở dài, ôm lấy tiểu yêu thú kiêu ngạo đến, nói: "Quên đi, những con chuột Phệ Ma này cấp bậc rất thấp, bán không bao nhiêu linh thạch, chúng ta tìm cấp bậc cao đi."

A Chiếu ấn đặt móng vuốt ở trên cánh tay của nàng, hai mắt nhìn nàng, như có chút suy nghĩ.

Kế tiếp, khi bọn họ thiết cạm bẫy dụ dỗ chuột Phệ Ma, A Chiếu không có ra tay nữa, do hai người Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi ép buộc.

【Đệ cũng muốn giúp chủ nhân.】Huyền Uyên ghé vào trên vai Bích Tầm Châu, đột nhiên nói.

Bích Tầm Châu sờ sờ quần áo lông trên người nó: "Quên đi, kệ bọn họ ép buộc đi."

A Chiếu lắc lắc cái đuôi, có chút bất mãn, cái bọn chuột nhắt đó thật sự là rất nhát gan, làm cho nó ngay cả hứng thú giết cũng không có.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ dần dần thẳng tiến hướng trong chỗ sâu Phệ Ma lâm.

Càng đi vào trong chỗ sâu, độ ấm Phệ Ma lâm càng cao, mà cấp bậc những chuột Phệ Ma bị dụ dỗ bước ra cũng càng cao, thẳng đến khi trời sắp sáng, Sở Chước bọn họ săn bắn được chuột Phệ Ma có bộ lông đã là màu đỏ sậm.

Xem như thu hoạch lớn.

Sau hừng đông, mặc kệ dụ dỗ thế nào, chuột Phệ Ma cũng không đi ra, nên bọn họ liền tìm thạch động một coi như rộng rãi nghỉ ngơi.

"Không nghĩ tới hiệu quả cỏ khô điều phối này tốt như vậy, những con chuột Phệ Ma đó tuy rằng giảo hoạt, nhưng mà rất tham ăn." Mặc Sĩ Thiên Kỳ bình luận, cũng không trách bọn họ một buổi tối có thể săn được nhiều chuột Phệ Ma như vậy.

Sở Chước lấy thi thể chuột Phệ Ma săn được ra, cùng với Bích Tầm Châu cùng nhau giải phẫu da lông trên người chúng nó. Da lông này là cực đáng giá, một tấm da lông màu đỏ đầy đủ có thể bán một vạn khối linh thạch, mà da lông màu đỏ sậm có thể bán năm ngàn linh thạch.

Sau khi lột tất cả da lông chuột Phệ Ma xuống dưới, Sở Chước đếm qua, tổng cộng có ba trăm tấm.

"Đêm nay tiếp tục cố gắng, nhìn xem có thể săn được chuột Phệ Ma màu đỏ hay không." Sở Chước nói.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong, quyết định đi điều phối cỏ khô bản thăng cấp, phải dụ dỗ chuột Phệ Ma da lông màu đỏ ra.

Thời gian mấy ngày kế tiếp, bọn họ đều du đãng ở trong Phệ Ma lâm, bắt giữ chuột Phệ Ma.

Đối tượng bắt giữ cũng từ bắt đầu không soi mói đến cuối cùng chỉ chọn chuột Phệ Ma có màu đỏ sậm và đỏ thẫm, không phải hai loại màu sắc này thì bỏ qua. Nhưng mà chuột Phệ Ma màu đỏ số lượng cực nhỏ, một buổi tối bọn họ còn không nhất định có thể bắt giữ được một con nào.

Du đãng ở Phệ Ma lâm vài ngày, khi mắt thấy da lông chuột Phệ Ma trong túi càn khôn đã tích lũy một ngàn tấm, bọn họ gặp được một đám người thí nghiệm ăn cướp.

Hết chương 98.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.