Cậu Chủ Em Sai Rồi

Chương 11: Servamp U Buồn9




Editor: Hành Hoa

Beta-er: Norah

Vào mùng một của năm mới, An Nhiên không nghĩ đến mình còn có thể nhận được bao lì xì do ông cụ Phó tự mình gói kỹ, còn có một phần của Từ Tĩnh Ngưng và Đào Ngữ Song, nếu nói theo lời của Từ Tĩnh Ngưng thì: cho dù lợi hại thế nào đi nữa, rốt cuộc cũng chỉ là con nít, bao tiền lì xì này vẫn là nên cho.dinendian.lơqid]on

Năm nào An Nhiên cũng được nhận lì xì từ Từ Tĩnh Ngưng, nhưng lại rất ít nhận được từ ông cụ Phó, năm nay cô cũng đã mười tám tuổi, không nghĩ tới vẫn có thể nhận được bao lì xì từ tay ông cụ Phó, thật đúng là rất ngạc nhiên.

Chẳng qua khiến cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là mới sáng sớm mà cảnh vệ của ông cụ Cố đã tới cửa, từ trong ngực lấy ra một bao lì xì dày, nói là lì xì của Cố Trường Thanh cho An Nhiên, cậu ta cũng không ở lại uống một hớp trà liền đi thẳng.

Lì xì của Cố Trường Thanh có hai bao, một là cho An Nhiên, một là cho Phó Quân Nhã, trên bao lì xì đều viết tên của các cô.

Phó Quân Nhã cũng không có ấn tượng gì với Cố Trường Thanh, cô chỉ biết Cố Hữu là cháu trai của ông ấy, còn lại hiểu biết về ông đúng là không nhiều lắm. Một ông cụ thích gây gổ với ông ngoại.

Chẳng qua là không ngờ tới sẽ nhận được lì xì từ ông nội Cố đó, cô không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Hoàn cảnh nhà Phó Quân Nhã cũng không tồi, nhưng Đào Ngữ Song đặc biệt quản cực nghiêm tiền tiêu vặt của cô, lúc bình thường cũng đủ dùng, tiền dư thừa dường như không có, theo lời của Phó Văn An nói chính là: đủ tiền là được.

Lúc Phó Văn An nhìn đến bao lì xì trong tay Phó Quân Nhã, vẻ mặt chưa từng dãn ra, chỉ có tay cầm chén trà nắm chặt hơn một chút.

“Phải rồi, mấy đứa chuẩn bị đi trường học thợ săn đến đâu rồi?” Từ Tĩnh Ngưng đã không còn ý kiến gì đối với chuyện này, ít nhất bây giờ bà đã không còn lo lắng như hôm qua, hơn nữa suy nghĩ một chút thì bọn nhỏ cũng không thể không đi, cấp trên cũng đã hạ lệnh xuống, nếu bà thực sự dùng quan hệ của mình gỡ tên An Nhiên khỏi danh sách xuống còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

An Nhiên cười cười với Từ Tĩnh Ngưng: “Chuẩn bị cũng đã tương đối.” Sáng nay khi An Nhiên tỉnh lại, Phó Quân Hoàng cũng đã chuẩn bị hành lý cho bọn họ xong tương đối rồi.

Thật ra thì bọn họ cũng không dùng được đồ gì, bên kia tất cả đồ dùng đã chuẩn bị đầy đủ sạch sẽ, trừ quần áo bình thường ra, nhìn chung bọn họ cũng không dùng đến thứ gì, có lẽ ở trong trường học thợ săn này gần nửa năm, nhìn chung bọn họ cũng chỉ cần một bộ quần áo.

Từ Tĩnh Ngưng yên tâm cười cười, bà thấy An Nhiên với Phó Quân Hoàng cũng yên tâm, nhìn chung thấy hai đứa bé này chính là trời sinh một đôi, bằng không năm đó Quân Hoàng cũng sẽ không cứu con bé trở về.

“Nếu đến lúc đó không chịu nổi thì hãy mở bao lì xì ông đưa cho con, lấy thứ bên trong ra, cho huấn luyện viên của mấy đứa xem một chút.” Ông cụ Phó mở miệng yếu ớt, mặc dù thoạt nhìn vẻ mặt rất lạnh nhạt, nhưng An Nhiên cũng phát hiện tai ông cụ Phó hơi đỏ lên.

Lão Ngoan Đồng.

Muốn giúp bọn họ thì cứ nói thẳng ra đi, làm gì phải mất tự nhiên như vậy chứ?

An Nhiên cũng không mở bao tiền lì xì kia ra, đối với cô mà nói, đồ vật bên trong bao lì xì đại khái là không dùng được, ở một góc độ nào đó, có lẽ cái tên “Tần Lam” này sẽ dùng tốt hơn nhiều so với thứ đồ trong bao lì xì đỏ kia.

Mùng một đầu năm người một nhà đều quây quần gói sủi cảo, kỹ thuật làm hoành thánh của Phó Quân Hoàng rất thành thạo, lưu loát, hơn nữa sau khi sủi cảo thành hình nhìn rất đẹp mắt, tài nấu nướng của An Nhiên so ra vẫn kém hơn Phó Quân Hoàng một chút, dinendian.lơqid]on ngày thường lúc Phó Quân Hoàng ở nhà, vẫn luôn là anh nấu cơm cho An Nhiên ăn, anh không cho cô xuống bếp.

Trong mắt Phó Quân Hoàng, bảo bối của anh là phải được nuôi chu đáo, không thể để tay cô thô ráp, phải luôn nhẵn nhụi mềm mại như thế.

Ngày thường Phó Quân Hoàng ra ngoài làm nhiệm vụ hoặc là lúc không ở nhà, cô vẫn ở nhà họ Phó thì càng không có cơ hội ra tay. Lúc cô còn là Tần Lam, căn bản ngay cả cơ hội vào bếp cũng không có.

Năm đó cô huấn luyện tại trường học thợ săn ba năm, mặc dù đều là tự lực cánh sinh nhưng dường như tất cả cái gì có thể ăn được liền trực tiếp ăn, còn mùi vị cần gì phải ngon hay không, chỉ cần có thể ăn được thì mọi chuyện đều êm đẹp.

Nhưng mà tài nấu nướng của An Nhiên bây giờ đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với đời trước rồi, ít nhất cô nấu cháo rất ngon.

Ban đầu An Nhiên bọn họ định mùng ba trở về quân đội, nhưng chưa từng nghĩ đến mùng một đầu năm vừa mới ăn cơm trưa xong thì đã có người từ quân đội chạy đến, nói là thời gian có thay đổi, yêu cầu bọn họ lập tức xuất phát.

Điều này mọi người còn chưa có bất kỳ chuẩn bị gì, phải đối mặt chia ly, lần chào tạm biệt này cũng chỉ gần nửa năm, vốn là Từ Tĩnh Ngưng còn muốn xế chiều ra siêu thị mua một ít đồ cần dùng, lần này chẳng phải cái gì cũng chưa mua được sao?

Phó Quân Hoàng sớm đã quen với việc sự kiện đột phát, anh không nói hai lời liền lên lầu cầm hành lý của anh và An Nhiên.

Bốn mùa ở Venezuela đều là mùa xuân, bọn họ không cần mang quần áo dày, chỉ cần mang một cái áo khoác, An Nhiên ôm Từ Tĩnh Ngưng một cái, rồi sau đó dặn dò mấy câu với ông cụ Phó xong liền đi theo Phó Quân Hoàng lên xe.

“Quân Hoàng, con phải chăm sóc An Nhiên thật kỹ lưỡng.” Cuối cùng thì Từ Tĩnh Ngưng vẫn không yên tâm, dù nói thế nào, cô cũng chỉ là một cô bé.

Phó Quân Hoàng gật đầu.

“Ông không hi vọng đến lúc hai đứa quay về lại thiếu đi bộ phận nào đó.” Ông cụ Phó hừ lạnh, khuôn mặt hơi lộ vẻ căng thẳng.

“Quân nhân chúng ta là không được lùi bước, chỉ cần tiến lên, cho dù là gãy tay thiếu chân cũng phải kiên trì!” Gương mặt Phó Văn Thắng lạnh lùng.

Phó Văn Thắng vừa nói ra mấy lời này, Từ Tĩnh Ngưng lập tức bất chấp, một tay bắt lấy cánh tay ông, hung hăng véo: “Phó Văn Thắng! Ly hôn! Nó có phải con trai ruột của ông không hả, có phải con dâu của ông hay không! Sao ông có thể lòng dạ độc ác như vậy được!”

“Yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, mọi người đừng lo lắng!” An Nhiên ngắt lời bọn họ đúng lúc: “Mọi người có thể không tin vào năng lực của con, nhưng có thể không tin năng lực của Lão Soái ca sao?”

An Nhiên gạt tay một cái, kéo cửa kính lên.

Nhìn xe quân dụng chậm rãi lái đi, Từ Tĩnh Ngưng liền lập tức rớt nước mắt xuống.

“Chị dâu, yên tâm đi, sẽ không sao đâu.” Đào Ngữ Song đưa tay ôm lấy Từ Tĩnh Ngưng.

Từ Tĩnh ngưng có chút nghẹn ngào: "Em nói xem, con bé mới mười tám tuổi thôi, đây là huấn luyện, huấn luyện cường độ cao, này cho dù đứa nhỏ Quân Hoàng có lợi hại hơn nữa thì làm sao nó có thể bảo vệ An Nhiên chu toàn, nó cũng không thể thay thế con bé đi huấn luyện mà.” Đây là mới là điều bà thực sự lo lắng.

Bà đã điều tra một chút tài liệu về trường học thợ săn, huấn luyện ở đó không phân biệt nam nữ, chỉ cần vào đó thì không có cấp bậc, không có họ tên, không có giới tính, thậm chí còn quên luôn đó là con người, họ chỉ có một danh hiệu, thậm chí vẫn luôn chỉ có một danh hiệu.

Sao An Nhiên của bà có thể chịu được chứ?dinendian.lơqid]on

Bà biết, cá tính An Nhiên rất mạnh mẽ, cô đại diện cho quốc gia mình đi huấn luyện, cho dù cô có cảm giác vinh dự hay sỉ nhục gì, nhưng Quân Hoàng ở đâu thì An Nhiên chính là đại diện một phần của Quân Hoàng, cô có thể cho phép người khác nhục mạ mình, nhưng quyết không cho phép người khác đi nhục mạ Quân Hoàng.

Vì vậy cho dù khó khăn thế nào đi nữa, khổ nữa mệt nữa, cô vẫn sẽ lựa chọn tiếp tục kiên trì.

Những điều này Từ Tĩnh Ngưng đều hiểu, chính là bởi vì quá hiểu rồi cho nên bà mới có thể khổ sở như thế.

“An Nhiên bọn họ đã đi rồi sao?” Một tiếng thở hổn hển lập tức vang lên.

Phó Quân Nhã không thể tin nhìn Cố Hữu mặc một cái áo lông màu đen, sắc mặt anh có chút tái nhợt, nhìn ra được dáng vẻ rất gấp.

Khoảng cách từ nhà họ Cố đến nhà họ Phó cũng không xa lắm, lúc anh từ ông cụ Cố nghe được xế chiều hôm nay An Nhiên bọn họ sẽ đi, anh nghĩ cũng không nghĩ liền trực tiếp cầm một bộ quần áo mặc lên rồi chạy đi, chỉ là khi nhìn thấy người nhà họ Phó đứng ở cửa liền biết người đã đi rồi.

“Tiểu Dữu Tử, sao con lại mặc như thế này?” Từ Tĩnh Ngưng giật mình nhìn Cố Hữu.

Dường như Cố Hữu không phải mặc áo lông của mình, chân anh còn đi dép bông, dưới người chẳng qua chỉ mặc một cái quần mỏng. Trong ấn tượng của Từ Tĩnh Ngưng, Tiểu Dữu Tử vẫn luôn là người hết sức chú trọng bề ngoài, lúc ra cửa anh luôn chuẩn bị cho mình toàn thân sạch sẽ tươm tất, đây thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Trái lại Cố Hữu không trả lời vấn đề này mà lại lôi kéo tay của Từ Tĩnh Ngưng, hỏi: “Cô ơi, An Nhiên bọn họ đã đi rồi sao?” Anh vẫn là chậm một bước sao?

“Trời ạ, sao tay của con lạnh thế? Mau vào nhà với cô đi.” Vừa nói Từ Tĩnh Ngưng vừa lôi kéo anh vào nhà.

“Không cần đâu cô, xem ra An Nhiên bọn họ đã đi rồi. Con chính là muốn tới chào tạm biệt cô ấy, nếu bọn họ đã đi, vậy con cũng xin về trước.” Nói xong, Cố Hữu vẫy vẫy tay với Từ Tĩnh Ngưng bọn họ, thuận tiện chào hỏi mọi người rồi lại chạy về.

Cố Hữu cũng không trực tiếp chạy về nhà mà đến khúc quanh liền dừng lại, cả người anh đứng tại chỗ còn chưa tan hết tuyết, đôi tay ôm chặt mình, vùi đầu vào hai tay mình, cứ thế ngồi xổm xuống, không có bất kỳ động tác nào.

Cô đi rồi.

Anh sẽ rất lâu không được gặp cô.

Cô sẽ sống ở cái nơi giống như Địa Ngục đó gần nửa năm, anh…. anh không cách nào tưởng tượng, sao mà một cô gái có thể chịu đựng được huấn luyện cường độ cao như vậy.

Lúc anh từ ông nội biết được tin, anh phải đi gom góp tất cả thông tin về trường học thợ săn, anh càng hiểu rõ, càng sợ, huấn luyện cường độ cao như thế, anh cũng không đảm bảo bản thân có thể kiên trì được, thậm chí có lẽ ngay ngày đầu tiên anh đã có thể bị loại.

Hoặc là nói: đây chính là chênh lệch giữa anh và An Nhiên.

Cũng có thể nói: đây chính là nguyên nhân tại sao An Nhiên thích Phó Quân Hoàng mà không phải thích anh.

Nghe nói: Lúc Phó Quân Hoàng chín tuổi đã từng ở trường học thợ săn, hơn nữa thành tích xuất sắc.

Cả đời này anh cũng không thể gặp lại người mình thích.

Phó Quân Nhã đứng cách đó không xa nhìn Cố Hữu ngồi xổm trong góc không nhúc nhích, cô mặc trên người một cái áo nhỏ màu đỏ, từ xa thoạt nhìn rất đẹp mắt, thậm chí còn có chút động lòng người, nhưng lúc mới vừa rồi, Cố Hữu không nhìn cô, sau khi anh biết An Nhiên đã đi rồi liền mất mát rời đi.

Phó Quân Nhã biết, Cố Hữu thích An Nhiên, hơn nữa rất rất thích, nhưng mà đối với cô ấy mà nói thì thế nào? An Nhiên không thích anh, người An Nhiên thích là anh Phó, hơn nữa cô ấy đã đính hôn với anh Phó, Cố Hữu không còn cơ hội nữa.

Anh chỉ là yêu đơn phương.

Chờ anh Phó và An Nhiên kết hôn rồi, dĩ nhiên anh sẽ chết tâm. Vậy thì cô sẽ chờ, cô bây giờ còn nhỏ, bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian để chờ đợi.

Chỉ cần bên cạnh anh không có cô gái nào khác, cô vẫn có cơ hội, không phải sao?

Vậy mà Phó Quân Nhã không biết, ý nghĩ lúc này của cô thật ngây thơ.

Xe quân dụng trực tiếp đưa bọn họ đến nơi tập kết, máy bay trực thăng đã sắp xếp ổn thỏa, cấp trên cũng đã chuẩn bị xong vé máy bay, bọn họ trực tiếp đến phi trường, dường như đã không còn kịp nữa, vì vậy liền lập tức dùng máy bay trực thăng.

Lúc An Nhiên và Phó Quân Hoàng bước xuống từ trên xe, dinendian.lơqid]on lúc các đội viên đã sớm tập hợp đầy đủ nhìn thấy Phó Quân Hoàng và An Nhiên xuống xe, vẻ mặt đều rất khiếp sợ.

Trong nhiệm vụ lần này, tổng cộng có tám người, trừ An Nhiên và Phó Quân Hoàng ra thì chỉ có ba người khác trực tiếp đến phi trường, cũng không tập hợp ở đây.

“Được rồi, mấy người nên ngậm miệng mình lại đi, nhìn ra cái gì chứ!” Vu Tranh mặc một bộ quần áo thường dùng, không khách khí đá một cước vào đùi Ngốc Ưng cằm đang muốn rơi xuống.

Suýt nữa Ngốc Ưng ngã xuống đất, mặt anh không thể tin nhìn An Nhiên, ngay sau đó lại nhìn Vu Tranh một chút: “Không phải chứ, không phải chứ, tôi nói ông chủ, không mang theo chơi như vậy chứ, đây là tiểu quái vật, tiểu quái vật!”

“Rồi sao?” Vu Tranh cười quái dị.

Bây giờ trong lòng Ngốc Ưng còn thiếu chút nữa gào thét, mặc dù tiểu quái vật là quái vật, nhưng cô cũng là con gái mà, con gái đó!

Hơn nữa, đây là trường học thợ săn, đâu phải đi chơi chứ, đây không chừng muốn mất mạng!

“Tôi nói, mấy người chẳng lẽ không kinh ngạc chút nào sao?” Ngốc Ưng vuốt đầu trọc của mình, quay đầu lại hỏi Ngân Lang cũng đang kinh ngạc.

Ngân Lang thu hồi vẻ mặt khiếp sợ, chuyển thành gương mặt lạnh nhạt: “Cô ấy rất lợi hại.” Dĩ nhiên là bên trong có lý do, chẳng qua là anh cũng không nghĩ đến, lần này anh có thể cùng ra ngoài làm nhiệm vụ với quân chủ.

Đây chính là quân chủ đấy! Quân chủ của anh đấy!

Liệp Báo vẫn chưa từ cơn khiếp sợ hồi thần lại, anh nghe nói lần này danh sách có chút khác biệt, cũng nghe nói lần này sẽ có kịch hay để xem, nhưng không nghĩ đến, này….. cho nên đây sẽ là tiểu quái vật đấy!

Trước lúc bọn họ xuất phát, ông chủ liền nói qua với bọn họ, bọn họ có thể gặp được Phó Đội trưởng trong truyền thuyết rồi, lúc đó bọn họ rất kích động, mặc dù Ngân Lang không có làm ra vẻ gì, nhưng anh không tin Ngân Lang không kích động!

Mặc dù anh đã hoài nghi thân phận của An Nhiên từ trước, nhưng vẫn không có bằng chứng nào chứng minh Tiểu Quái Vật chính là Phó đội trưởng của U Linh, nhưng lần này lại thấy Tiểu Quái Vật đi cùng họ đến trường học thợ săn, nếu còn không hiểu nữa thì bọn họ thật sự là óc heo.

Liệp Báo không chút khách khí đập một các lên đầu Ngốc Ưng: “Cậu nhiều lời vô nghĩa! Lên máy bay rồi!”

“Tôi hi vọng đến lúc đó không nghe được bên trong lính của tôi có bất kỳ ai không chịu đựng nổi.” Khi anh lên đến cửa máy bay, Vu Tranh nói như thế.

“Yên tâm đi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Phó Quân Hoàng vẫn là vẻ mặt lạnh như cũ.

Vẻ mặt An Nhiên cũng không tốt hơn là bao, lúc này cứ thấy Vu Tranh là cô muốn đánh anh ta, năm đó nếu không phải do anh ta, cô cũng không cần vào bộ đội.

Dĩ nhiên Vu Tranh cảm nhận được ánh mắt của An Nhiên, nhưng cho dù có thấy anh cũng cười với An Nhiên, từng nói không đánh người mặt cười không phải sao?

“Tôi nói nhưng nhóc con, đám người kia cũng đều giao cho cô, đến lúc đó cô cùng nhau an toàn mang họ về.” Vu Tranh nói những lời này trong vẻ mặt khiếp sợ của Ngốc Ưng, cười híp mắt nói với An Nhiên.

“Cút ngay, tôi không quen anh.” Lúc này An Nhiên hoàn toàn không muốn nói chuyện với anh ta.

“Không thể nói như vậy được, dù thế nào thì giữa chúng ta cũng đã quen bảy tám năm không phải sao?” Vu Tranh cười, dĩ nhiên anh rất tin tưởng năng lực của An Nhiên, lúc trước thấy tên cô trong danh sách, anh còn kinh ngạc.

Chuyện An Nhiên là Đội phó của Bộ đội đặc chủng U Linh gần như không có mấy người biết, nhưng danh sách này không phải mấy người họ bên trong truyền xuống, có người nào đã lén vào hệ thống của bọn họ.

Trước khi An Nhiên bọn họ trở lại anh sẽ giải quyết tốt chuyện này, coi như là cho cô một lời giải thích đi.

Nhưng mà cũng tốt, khi anh biết An Nhiên có tên trong danh sách, ngược lại anh thở phào một cái. Có An Nhiên và Quân Hoàng ở đây, lần này phần thắng coi như lớn hơn không ít. Cho dù tất cả thành viên không chịu nổi thì hai người họ cũng sẽ kiên trì đến cuối cùng.

An Nhiên khoát tay, máy bay cất cánh, Vu Tranh vẫn luôn phất tay với bọn họ.

Cho đến khi máy bay biến mất không thấy.

“Tôi nói tiểu quái.. À không phải, An Nhiên, sao cô lại biết ông chủ của chúng tôi?” Ngốc Ưng vẫn không hiểu điểm này, thật làm cho người ta khó có thể tin, hơn nữa đã biết bảy tám năm, bọn họ mới biết ông chủ mấy năm mà.

Liệp Báo ngay cả hơi sức đánh Ngốc Ưng cũng không có, quen cái người ngu ngốc như này thật đúng là một loại sỉ nhục.

An Nhiên bỡn cợt nhìn anh: “Ồ? Chẳng lẽ cậu không nên hỏi tại sao tôi cũng huấn luyện ở trường học này sao?” 

Ngốc Ưng sửng sốt, nói qua loa: “Đúng rồi nha, sao cô cũng là thành viên trong này hả?”

Liệp Báo đã lười phải để ý nói chuyện gì, tầm mắt nhìn sang bên khác, lười phải nhìn tên ngu ngốc này, quá dễ dàng bị người khác nắm trong tay.

“Bởi vì mấy người quá yếu, bên trên không yên lòng mấy người nha, cho nên mới bảo tôi đến đi cùng mấy người.”

“Ha! Cô nói lời này cũng không đúng, bây giờ chúng tôi đã rất lợi hại!” Ngốc Ưng bắt đầu muốn giải thích cái gì với An Nhiên, An Nhiên cười híp mắt nhìn anh ta.

Ngốc Ưng không biết nên tiếp tục giải thích như thế nào, chính xác bọn họ không phải đối thủ của An Nhiên, thậm chí cũng không đánh lại cô, nhưng anh cảm thấy lần này cô tham gia huấn luyện chắc chắn không phải vì nguyên nhân này.

“Ngốc Ưng, ông chủ mới vừa nói với chúng ta cái gì?” Ngân Lang thở dài.

“Anh ấy nói lần này chúng ta sẽ đi huấn luyện với Đội phó.” Ngốc Ưng thành thật trả lời.

“Sau đó thì sao.” 

“Sau đó thì….. Sau đó huấn luyện viên bọn họ đã đến rồi nha, nhưng mà chúng ta còn chưa thấy đội phó của chúng ta không phải sao?”

“Quả nhiên là đứa ngốc, không chỉ trọc đầu mà đầu óc cũng không có luôn.” Liệp Báo không chút khách khí trực tiếp mở miệng mắng.

Anh chưa từng thấy người đần như vậy, anh bắt đầu hoài nghi lần nữa, rốt cuộc năm đó cậu ta làm thế nào để vào được U Linh.

“Ha, Thổ Báo Tử cậu nói như này là thế nào? Tôi nói cho cậu biết, cậu đây là đang vũ nhục tôi!”

“À không, sao lại là vũ nhục cậu? Rõ ràng tôi đây đang chửi cậu.” Đơn giản chính là quá ngu ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.