Cậu Chủ! Đừng Làm Em Đau!

Chương 43: Thương lượng [Vì sao phải giữ người lại trong cung]




Cốc cốc.

"Thiếu gia, tiểu thư, có thể dọn cơm được chưa." Đúng lúc này Vương quản gia gõ cửa, cũng phá tan không khí bên trong nhà.

"Vâng, được ạ." Lê Cận vẫn nhẹ nhàng đáp, ông Vương nhìn mình lớn lên từ nhỏ, ở trước mặt ông, Lê Cận không phải một thiếu gia, ngược lại càng giống như một đứa bé.

"Đi thôi, em gái, đi xuống ăn cơm trước đã." Lê Cận vươn tay ra dắt Hân Nhi.

Em gái!

"Vâng, anh" Hân Nhi cũng để tay mình vào trong tay Lê Cận, tiếng “anh” này giống như đã khắc sâu trong lòng Lê Cận, lại nhớ đến hồi còn nhỏ lúc Tiểu Tuyết Nhi non nớt gọi mình là anh trai, thật sự rất êm tai.

Bên trong phòng ăn.

"Hân Nhi tới đây, mẹ không biết con thích ăn cái gì, tùy tiện cho người chuẩn bị vài món, mau lại đây ăn đi, nếu như không hợp vị khẩu, ngày mai sẽ bảo bà Vương làm."

"Mẹ, con đều rất thích ăn, mẹ không cần lo đâu ạ." Hân Nhi mỉm cười nói, nếu đã đồng ý với Lê Cận, như vậy thì làm một người con gái tốt đi, chính mình vẫn luuon muốn có cơ hội hiếu thuận với cha mẹ, hiện tại rốt cuộc cũng có thể.

Mẹ!

Khi Vãn Tình nghe được câu này tay đang múc canh cho Hân Nhi chợt dừng lại, đã 20 năm, còn có thể nghe thấy con gái gọi mình là mẹ, thật sự rất hạnh phúc. ánh mắt của Vãn Tình không lại đỏ lên, lớn tuổi, lại có bệnh, tình cảm đặc biệt yếu ớt. Lê Thắng nghe thấy Hân Nhi gọi cũng rất cảm động, nếu có thể gọi mình thì thật tốt. Mà mắt Lê Cận lại nhìn Hân Nhi thật lâu, trong mắt tràn đầy cảm kích.

"Được rồi, uống chút canh trước " Vãn Tình múc canh đưa cho Hân Nhi.

"Cám ơn mẹ." Hân Nhi cầm lên bát canh Vãn Tình đưa tới vừa định uống..., nhưng mà, lại cảm giác trong dạ dày một trận lăn lộn.

Nôn.

"Thật xin lỗi." Hân Nhi vội vàng xông ra ngoài.

"Mẹ, cha, con đi trước xem một chút, mọi người ăn trước đi." Lê Cận thấy phản ứng của Hân Nhi biết nguyên nhân nhất định là bởi vì bảo bảo thôi. Lập tức chạy đuổi theo ra ngoài.

"Ông xã, chuyện gì xảy ra vậy, Hân Nhi sao thế, là canh này không hợp khẩu vị sao?" Thấy Hân Nhi như thế, Vãn Tình rất gấp gáp, chính là lo lắng cho con gái của mình.

"Vãn Tình, đừng lo lắng, có thể là do ngồi máy bay mệt quá thôi. Bà Vương, gọi phòng bếp đi làm chút đồ ăn nhẹ. Gọi Mật Tư Lâm tới đây một chuyến." Lê Thắng lập tức phân phó người giúp việc.

"Dạ, lão gia."

"Như thế nào, không sao chứ?" Lê Cận đưa khăn lông cho Hân Nhi, nhìn Hân Nhi nôn mửa sắc mặt hơi tái nhợt, Lê Cận rất đau lòng.

"A, cám ơn, thật ngại quá." Hân Nhi vừa nôn xong, nhìn qua rất tái nhợt, giống như lúc nào cũng có thể biến mất.

"Không có việc gì, là tôi sơ sót, tôi bảo phòng bếp làm chút đồ ăn nhẹ. Hỏi lại bác sỹ một chút xem có thể dùng thuốc hay không."

"Không cần, tôi không sao, chúng ta trở lại thôi, cha mẹ chắc đang nóng lòng chờ đó." Hân Nhi có chút yếu đuối nói.

"Được." Lê Cận tiếp tục dắt Hân Nhi, chỉ sợ Hân Nhi sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

"Hân Nhi, sao vậy, khó chịu chỗ nào? Chờ một chút, cha con đã gọi bác sỹ gia đình tới rồi" Vãn Tình lo lắng nhìn Hân Nhi, giờ phút này nhìn sắc mặt của Hân Nhi còn trắng hơn Vãn Tình.

"Đúng vậy, Hân Nhi, thân thể không thoải mái nhất định phải để bác sỹ xem một chút." Dáng vẻ lo lắng của hai vợ chồng Lê Thắng và Vãn Tình làm Hân Nhi rất cảm động, nếu như mà mình thật sự là con gái của hai người vậy thì thật tốt.

"Không có việc gì."

"Cha, mẹ, Hân Nhi không có việc gì, chỉ là hai người sắp được làm ông bà ngoại rồi." Lê Cận lập tức mở miệng nói. Vừa là giải thích cũng coi như an ủi.

Ông ngoại.

Bà ngoại.

Hai vợ chồng liếc nhau một cái, trong mắt hiện rõ sự vui mừng. Nhà họ Lê nhân khẩu vẫn mỏng manh, sau khi từ thành phố A chuyển đến nước Pháp, mặc dù buôn bán càng làm càng lớn, nhưng nhà họ Lê vẫn chỉ có ba người như vậy, Lê Cận đã ba mươi tuổi rồi, nhưng mà đến một đối tượng cũng không có, mặc dù trong lòng Vãn Tình và Lê Thắng rất nóng nảy, nhưng mà, biết Lê Cận luôn luôn là người cũng sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định của mình, cũng chỉ có thể âm thầm nóng nảy, hôm nay Hân Nhi trở lại, lại có thêm bảo bảo, nhà họ Lê lập tức trở nên náo nhiệt, hai vợ chồng dĩ nhiên là rất vui mừng.

"Có thật không? Thật sự là quá tốt, nào, Hân Nhi mau mau ngồi xuống." Lúc này Vãn Tình rất là kích động, muốn Hân Nhi ngồi xuống, rất sợ đứa bé sẽ có sơ xuất gì.

Ha ha. Lê Cận ở bên cạnh thấy hình ảnh gia đình hòa hài như thế, cười khẽ một tiếng, em gái, nhất định là em đưa Hân Nhi đến bên cạnh chúng ta, để cho cô ấy thay thế em tận hiếu, cuộc sống như thế thật rất tốt, đủ rồi, thật đủ rồi.

"Cận, con ở đây cười khúc khích cái gì? Còn không đi xem bác sỹ đã tới chưa? Bây giờ em gái con đang mang thai, nên phải cẩn thận một chút."

"Đúng vậy, đúng vậy, mẹ con nói rất đúng, đoạn đường này lắc lư như vậy cũng không biết tình trạng thân thể Hân Nhi như thế nào? Cận, con có sắp xếp được không?"

"Cha, mẹ, hai người hãy yên tâm đi, dọc đường anh trai luôn mang theo bác sỹ." Thấy cha mẹ như thế, Hân Nhi thật sự rất cảm động, chỉ sợ nếu tiếp tục như vậy, đến lúc mình rời đi thật sự rất đau lòng.

"Đúng vậy, cha, ở trong đó có cháu ngoại cưng của con đấy? Con làm sao có thể không cẩn thận đây?" Lê Cận nói đùa.

"Lão gia, Mật Tư Lâm tới." Người giúp việc đến báo cáo.

"Mật Tư Lâm, mau đến xem cho con gái của tôi, nó mang thai thân thể không thoải mái."

"A, được. Tiểu thư, mời tới bên này"

"Ông xã, ông trời thật quá tốt đối với em, không chỉ có để cho con gái chúng ta trở lại, mang cháu ngoại đến cho chúng ta, cuộc đời của em thật sự không có tiếc nuối nữa." Vãn Tình vừa nghĩ tới mình sắp làm bà ngoại, lại rất vui mừng.

"Vãn Tình, ông trời thương hại chúng ta, những ngày an nhàn của chúng ta vừa mới bắt đầu, cho nên em nhất định phải thật kiên cường, chuẩn bị kỹ một chút cho ngày giải phẫu, vì con gái của chúng ta còn có cháu ngoại của chúng ta nữa."

"Ông xã, em rất sợ, , , , , , "

"Đừng nói lời như thế, nhất định sẽ thành công."

"Vâng, vâng. Hiện tại con gái trở lại rồi, em thật sự không muốn đi, ông xã, anh nói xem có phải là em quá tham lam không, ban đầu đã nói vậy rồi, có thể để cho con gái trở lại mang em đi cũng nguyện ý, nhưng mà bây giờ, , , , , , , "

"Đứa ngốc, sao lại là quá tham chứ, con gái còn cần chúng ta, Hân Nhi lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy, trước lại ở trong cô nhi viện, em cam lòng lại để cho con gái vừa trở lại liền mất đi mẹ sao? Vãn Tình, thoải mái đi, giải phẫu nhất định sẽ thành công."

"Ừ, em nhất định phải sống nữa."

Vãn Tình nhẹ nhàng dựa vào trên bả vai Lê Thắng, hơn 30 năm đây là người chồng luôn khích lệ và ủng hộ bà, bà nhất định có thể chịu đựng được.

"Ai nha, tiểu thư, cô làm sao có thể đi vào phòng bếp chứ?" Vừa nhìn thấy Hân Nhi thật sự muốn vào phòng bếp, bà Vương cũng khẩn trương chạy tới muốn Hân Nhi đi ra ngoài.

"Bà Vương, con chỉ là mang thai bảo bảo, không có chuyện gì." Hân Nhi chê cười, hơn một tháng qua, từ trên xuống dưới nhà họ Lê tất cả đều đối xử với mình như một vật báu, cái gì cũng nhân nhượng mình. Ăn uống, đồ dùng, ngay cả cấu tạo phòng ốc cũng vì mình mà thay đổi không ít, chỉ là vì muốn Hân Nhi có thể thoải mái hơn, tất cả những điều đó Hân Nhi đều nhìn ở trong mắt, cũng cảm động ở trong lòng, hiện tại Vãn Tình phẫu thuật rất thành công, Hân Nhi chỉ muốn đi vào phòng bếp có thể nấu cho Vãn Tình chút canh, bảo bảo cũng hơn ba tháng rồi, triệu chứng nôn mửa cũng khá hơn, Hân Nhi thật muốn làm chút chuyện vì Vãn Tình, trong khoảng thời gian này Vãn Tình rất yêu thương quan tâm mình Hân Nhi nhìn rất rõ ràng, chờ Vãn Tình hồi phục, cũng chính là lúc Hân Nhi rời đi, cho nên bây giờ Hân Nhi rất muốn khi còn đang ở nhà họ Lê có thể làm chút chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.