Cậu Chủ! Đừng Làm Em Đau!

Chương 4: Chẳng lẽ ngươi thầm mến Sa Đạt? [Lưu gia – rắc rối khó gỡ ]




Editor : May

Ngay lúc cô chuẩn bị mở miệng, bóng đèn trong hành lang tắt ngúm, hai người lập tức rơi vào trong bóng tối. Mắt dần dần thích ứng với bóng tối, Tĩnh Tri liền nhìn thấy đường nét của anh, chìm trong bóng tối như ẩn như hiện.

Cô chậm rãi nắm chặt ngón tay, cảm giác mình như đang sa vào trong ảo mộng vô biên vô hạn.

Đã dây dưa nhiều năm như vậy, tới khi nào mới có thể hoàn toàn buông tha? Cô đã buông tha, nhưng vì sao anh lại không chịu buông tha cho cô?

Lúc người ta ở trong bóng tối, luôn luôn dễ cảm thấy yếu đuối, mà giờ phút này anh không nói lời nào, chỉ yên tĩnh đứng ở đối diện cô. Cô nghe được tiếng hít thở của anh, nhợt nhạt, quen thuộc. Cô đã từng cố gắng đuổi theo, người kia giống như giống mộng xa xôi, rốt cuộc lúc chịu quay đầu lại, cô đã không còn chờ đợi .

Mà qua thời gian này có hận anh, có yêu anh, đều giống như là dấu vết đinh dính trên tường lưu lại, ở bên ngoài bịt kín một tầng giấy tường đẹp đẽ, thế nhưng bên trong vẫn có vết thương thật sâu, thoáng đụng chạm một chút, liền đau đớn khắc khoải.

Lúc ký thỏa thuận ly hôn, vào thời gian bất lực sắp sụp đổ, vào thời gian tan cửa nát nhà, ngay cả đứa nhỏ cô mong đợi đã lâu cũng bị mất, cô không chỉ một lần gọi tên của anh dưới đáy lòng, thế nhưng anh chưa từng xuất hiện bao giờ.

Lúc cô trải qua cuộc sống không bằng heo chó, lúc cô đối mặt với vô số ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ của mọi người, anh lại ở nước Mỹ trải qua cuộc sống ăn ngon mặc đẹp với Thẩm Mạn Quân, cô đã từng hận anh, rất hận anh!

Hận vì sao nhà họ Mạnh bọn họ bức bách cô đến trình độ như vậy, hận vì sao anh lãnh huyết như vậy, thế nhưng dần dần, thời gian chảy qua giữa kẽ tay, tình

yêu và thù hận của cô với anh cùng nhau biến mất, tình yêu và thù hận của cô với anh vĩnh viễn bị chôn vùi.

Chuyện cho tới bây giờ, anh chịu quay đầu lại, nhưng cô thực sự không muốn.

Yêu một người thật sự là quá mệt mỏi, đặc biệt khi cô yêu một người không yêu cô. Tịch mịch và thống khổ kia như là mặt trời mọc mặt trời lặn mỗi ngày, vĩnh viễn đều xoay vòng, cô không muốn quay lại, không bao giờ nguyện ý để mình nhớ lại chuyện cũ khuất nhục không chịu nổi đó.

Nước mắt không biết rơi xuống từ lúc nào, đập xuống đất, lặng yên không một tiếng động. Tĩnh Tri gắt gao cắn môi, không để cho mình phát ra một chút âm thanh.

Mạnh Thiệu Đình vẫn trầm mặc đứng ở nơi đó, không khí yên tĩnh giống như sắp nổ tung. Anh cố gắng khắc chế mới không để cho mình đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Trong lòng anh có chút khó chịu nói không nên lời, khó chịu này như là chất độc gặm cắn trái tim của anh. Ngón tay của anh hơi run, trong cổ họng anh lại chỉ cảm thấy nghẹn lại, không có cách nào nói ra một chữ.

Đến cuối cùng.

Mạnh Thiệu Đình nhìn thân ảnh nho nhỏ, đơn bạc, yên tĩnh trước mặt. Gần như vậy, nhưng lại xa như thế.

Cô đứng ở nơi đó không nhúc nhích, vai lại đang hơi rung động. Nếu như không phải nhìn kỹ, hoàn toàn không biết được cô đang khóc.

Trong lòng Mạnh Thiệu Đình dần dần lạnh lẽo một trận, trong lòng anh giãy giụa hồi lâu, rốt cục vẫn phải xoay người, đi đến cửa cầu thang.

Anh đi vài bước, đèn liền sáng lên, anh chần chừ một chút, nhưng không quay đầu lại. Bước từng bước đi xuống dưới dọc theo cầu thang, phía sau không có tiếng bước chân đuổi theo, cô cũng sẽ không mở miệng gọi anh lại. Không, cô vĩnh viễn sẽ không giữ anh lại, giống như là cô vĩnh viễn đều không thuộc về anh nữa, giống như là cô chịu kết hôn hoặc là ở chung một chỗ với bất kỳ người đàn ông nào đối tốt với cô, nhưng lại sẽ vĩnh viễn không tiếp nhận anh.

Anh không sao cả, vốn anh sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào, anh cũng không còn quan tâm cô. Đúng, có thể buông tha, đều chỉ là bởi vì yêu không sâu mà thôi.

Nếu anh có thể buông tay, như vậy liền chứng minh, cô đối với anh mà nói, còn chưa có quan trọng đến không bỏ xuống được.

Nhưng bước chân xuống lầu lại càng ngày càng nặng, anh thậm chí mơ hồ chờ mong, thang lầu này có thể vĩnh viễn không có điểm cuối.

Tĩnh Tri đứng tại chỗ, đối diện cửa thang lầu, thân ảnh của anh không khỏi có chút tiêu điều trong ánh sáng ảm đạm. Cô lại mắc phải bệnh cũ, lại bắt đầu sinh ra cảm giác áy náy, nhưng vẫn không có mở miệng gọi anh lại.

Gọi anh lại thì có ích lợi gì đâu? Cô sẽ không để cho anh đi vào nhà uống chén trà, cũng sẽ không tiếp nhận bất kỳ ý tốt nào của anh. Hai người bọn họ gặp mặt, nhiều nhất vẫn là xấu hổ.

Tĩnh Tri hít sâu một hơi, cố gắng ép buộc chính mình xoay người lại. Cô bước từng bước đi tới trước của phòng, lấy một cái chìa khóa từ trong túi ra, âm thanh mở khỏa cửa truyền đến rất rõ ràng trong đêm tối yên tĩnh, bước chân Mạnh Thiệu Đình chậm rãi dừng lại. Anh cúi nửa đầu, vì thế không thấy rõ biểu tình lúc này của anh lắm.

Nhưng bên môi của anh lại lướt qua một nụ cười vô cùng lạnh nhạt, lạnh nhạt như là rất nhanh sẽ biến mất. Thật ra anh sớm nên biết, từ trước đến nay cô đối xử với anh có bao nhiêu nhẫn tâm, có thể rất nhẫn tâm...

Cửa mở ra, sau đó liền đóng lại, âm thanh nhẹ nhàng khóa cửa làm cho anh lập tức thanh tỉnh.

Anh đây là đang làm gì? Ngàn dặm xa xôi bôn ba chạy tới nhìn người ta, người ta lại hoàn toàn không cảm kích. Mạnh Thiệu Đình, anh còn ngại chính mình chưa đủ mất mặt sao?

Anh không chần chừ nữa, mấy bước xuống lầu, một hơi đi ra ngoài nhà trọ, lại kỳ quái phát hiện, người đàn ông vừa đưa Tĩnh Tri trở về kia vẫn đứng ở nơi đó.

Anh hơi run sợ một chút, nhưng không có liếc mắt nhìn nữa, trực tiếp đi đến xe của mình.

Trương Dương thấy anh hoàn toàn không nhìn tới mình, cũng có chút nhịn không được tiến lên. Anh ta quan sát anh mấy lần, có chút tức giận mở miệng: "Anh là gì của Tĩnh Tĩnh? Anh không khi dễ cô ấy chứ?"

Trong lòng Mạnh Thiệu Đình bực bội, không muốn quá để ý tới anh ta. Anh đưa tay đẩy anh ta ra, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Không liên quan tới anh, tránh ra!"

Trương Dương lại muốn đi qua, Mạnh Thiệu Đình liền kéo cửa xe ra, đúng lúc đánh lên cánh tay Trương Dương, anh ta lập tức chật vật ngã xuống trên mặt đất. Mạnh Thiệu Đình hừ lạnh một tiếng, vẫn không nhìn tới anh ta, chỉ là lúc đóng cửa xe, Trương Dương rõ ràng nghe được anh nói một câu: "Cách Tĩnh Tĩnh xa một chút, nếu như anh không muốn chọc phải phiền phức!"

Trương Dương che cánh tay đau nhức, nhìn xe của anh đi xa, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn nhìn nhà trọ của Tĩnh Tri, Anh ta nhìn thấy đèn một nhà ở lầu sáu còn sáng, hình như có người đứng ở phía trước cửa sổ, Trương Dương chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa giận, che cánh tay lên xe của mình.

****************************************

Hai người dưới lầu đều đi rồi, Tĩnh Tri lại đứng trước cửa sổ nhìn hồi lâu, mới chậm rãi kéo rèm cửa sổ lại. Vừa rồi cô chỉ là muốn nhìn thử anh đã đi hay chưa? Nhưng không ngờ nhìn thấy anh và Trương Dương động thủ. Trong lòng Tĩnh Tri không có chút mùi vị, nghĩ đến Trương Dương nhất định là lo lắng cho mình mới chờ ở chỗ này, chịu đòn cũng là bởi vì Mạnh Thiệu Đình trướng mắt đi. Cô cố tình gọi điện thoại cho anh ta hỏi một chút, nhưng lại sợ anh ta lại tồn tại tâm tư khác, trái lo phải nghĩ, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, nắm di động hồi lâu, cuối cùng vẫn để xuống.

Tắm rửa xong nằm ở trên giường, Tĩnh Tri đưa tay tắt đèn bàn trên đầu giường. Cả người cô đều chìm vào trong bóng tối, bóng cây ngoài cửa sổ lắc lư, ánh trăng nhàn nhạt, trong nháy mắt cô cảm giác mình như là về lại Tĩnh Viên.

Nghĩ đến Tĩnh Viên liền không nhịn được nhớ đến cha, nhớ đến mẹ. Tĩnh Tri cuộn thân thể, nhẹ nhàng ôm chặt chăn, cô dán mặt trên chăn mềm mại, nhịp tim dần dần bình tĩnh.

Hi vọng lần này anh rời đi, có thể hoàn toàn buông tay. Sau này, sau này không bao giờ xuất hiện ở trước mặt cô nữa, cũng không cần tới quấy rầy cuộc sống của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.