Cậu Chủ! Đừng Làm Em Đau!

Chương 20: Quỹ đen [ Hay là tối nay đến dò xét?]




“Hả? Anh sai rồi.” Đồng Hàn Thành biết cô bạn gái nhỏ này của mình có đôi khi rất muốn được anh dỗ ngọt, dù là cô có nóng giận tới mức nào.

“Anh giác ngộ thế là tốt! Hôm nay anh đi đâu vậy, sao trễ thế này mới gọi điện cho em.” Có lẽ chính cô cũng không nhận ra, cô đã tập thành thói quen làm nũng với anh, và anh cũng có thói quen cưng chiều cô.

“Sau khi kết thúc huấn luyện thì ở lại sắp xếp công việc của hai ngày, thiếu chút nữa là đã quên mất thời gian.” Dù cũng không phải là giọng nói dịu dàng gì, nhưng Đồng Hàn Thành vẫn có thể cảm nhận được cô đang quan tâm anh.

“À được rồi, vậy mai anh có muốn trở về không?” Sau khi nghe thấy anh đã sắp xếp xong công việc của hai ngày, đột nhiên cô nhớ đến chuyện anh có nói sẽ dẫn cô về nhà họ Đồng vào chủ nhật này, hôm nay đã là thứ sáu rồi.

“Trí nhớ tốt đấy!” Thấy cảm xúc của cô đã khôi phục lại bình thường, Đồng Hàn Thành lại muốn trêu cô nữa, hình như đây cũng đã trở thành thú vui lớn nhất của anh trong khoảng thời gian này, anh đã bất tri bất giác trở lại hình tượng vô lại, ít nhất Trình Cốc Tâm cảm thấy như vậy.

“Này! Cái gì mà trí nhớ tốt chứ, anh có ý gì đấy.” Trình Cốc Tâm nằm trong chăn, cong môi lên kháng nghị.

“Khụ khụ, chẳng có ý gì cả.” Xem ra bạn gái nhỏ của anh cũng không ngốc lắm, anh hắn giọng một cái, khôi phục lại giọng điệu như bình thường, “Ngày mai chúng ta sẽ đi hẹn hò.”

“Sao lại muốn đi hẹn hò?” Trong tiềm thức của Trình Cốc Tâm cảm thấy chuyện hẹn hò này chẳng có liên quan gì tới cô.

“Với tư cách là người yêu, chuyện hẹn hò này chẳng phải là quá bình thường sao? Huống chi chúng ta cũng chưa từng hẹn hò với nhau.”Vì muốn phát triển từng bước một với cô, Đồng Hàn Thành đã cố gắng học tập và nghiên cứu những chuyện mà anh không am hiểu này.

Cẩn thận thấy lời anh nói cũng đúng, bọn họ quả thật là người yêu, mà chuyện hẹn hò cũng là chuyện mà những cặp yêu nhau nên làm, Trình Cốc Tâm chẳng thấy có lý do gì mà từ chối, dù cô đối với chuyện này cũng chẳng nhiệt tình gì cho lắm, “Được rồi.”

Cho nên Đồng Hàn Thành gọi cuộc hẹn này cũng chỉ như đi ăn cơm rồi xem phim mà thôi, làm cho Trình Cốc Tâm nói anh chẳng có chút sáng tạo nào. Thật ra chuyện này cũng chẳng thể trách anh, mười mấy năm qua tất cả niềm vui và giải trí anh đều dâng hết cả cho quân đội, giờ một người đàn ông đã ba mươi bốn tuổi nói chuyện yêu đương, thấy mấy đứa trẻ đều làm như vậy, nên anh nghĩ đây chắc là mấy chuyện tụi nó làm trong lúc yêu nhau. Mà trong lúc hẹn hò nên làm gì, anh đã từng nói bóng nói gió để hỏi Khưu Nhĩ.

Khi đến rạp chiếu phim, anh để cho Trình Cốc Tâm ngồi chờ ở khu nghỉ ngơi trước, còn anh thì chạy tới chạy lui mua vé và đồ ăn, mà về phần này anh làm cũng rất chính xác. Nhưng khi Trình Cốc Tâm lấy được vé từ trong tay anh, trong lòng cô lại than thở một lần nữa, người đàn ông này thật sự chẳng có chút thú vị gì cả, rõ ràng anh lại…anh lại mua vé về phim Điệp Chiến và Tình Thân!

“Sao anh lại mua vé bộ phim này hả?” Cho dù anh không biết cô thích phim kinh dị, nhưng dựa theo sức sáng tạo thông thường thì anh cũng nên mua vé về mấy bộ phim tình cảm chứ.

“Em không thích xem phim này hả?” Đồng Hàn Thành giơ hai ly nước ở trong tay lên, trong lòng anh thì đang ôm một bịch popcorn, những cái này đều là những thức cần thiết mà Khưu Nhĩ đã dặn anh khi đi xem phim.

“Em nói với anh em thích mấy bộ phim này lúc nào hả?” Đối với câu trả lời của anh cô thật sự khóc không ra nước mắt.

Đồng Hàn Thành không thể nói cho cô biết rằng anh đã xem qua bài luận văn mà cô đã từng viết lúc còn đi học, trong nội dung bài văn thật sự có đề cập rằng cô rất có hứng thú đối với mấy thứ về vũ khí và chiến lược. Chỉ có điều anh đoán sai rồi, không nói tới chuyện Trình Cốc Tâm này đã không phải là Trình Cốc Tâm trước kia, mà cho dù là Trình Cốc Tâm trước kia, thì cũng chẳng thích xem mấy loại phim nhựa này, thậm chí cô ấy còn rất ghét là đằng khác. Dù lúc đi học cô ấy có chút nghiên cứu về đề tài này, nhưng cũng không có nghĩa là cô ấy yêu thích nó, lý do rất đơn giản, đây là yêu cầu từ cô giáo, và dưới sự uy hiếp của Trình Bác Hải, cô ấy đã có thói quen làm chuyện mình ghét tốt đến mức hoàn hảo.

Còn lý do anh chọn Tình Thân là do Khưu Nhĩ đã nói qua, phụ nữ rất cảm tính, mặc dù trong lòng cô có cứng bao nhiêu, thì nhất định sẽ bị phim gia đình làm cho cảm động, lúc đó cô nhất định sẽ ôm anh mà khóc, mượn cơ hội này anh có thể làm cho cô có cảm giác muốn dựa vào anh hơn, cái này gọi là chiến thuật tâm lý.

“Thật sự không thích sao? Vậy muốn anh đi mua loại khác không?” Mặc dù sau khi mua hai tấm vé phim này anh cảm thấy hai cái này phối hợp cũng rất khá, nhưng trên mặt bạn gái của anh lại thể hiện rằng cô ấy rất mất hứng.

“Thôi, lỡ mua rồi thì cứ xem thôi.” Thật ra cô đã nhìn qua chẳng có bộ phim nào mà cô thích, cho nên lúc này đối với cô phim nào cũng giống như phim nào.

Huống chi đứng xếp hàng dài như vậy, cô cũng không nhẫn tâm muốn anh đi xếp hàng lại lần nữa. Vừa rồi cô thật sự rất khâm phục anh khi phải đứng ở trong một góc chờ tới lượt mình lâu như vậy. Nếu như cô mà gặp loại tình trạng đó thì cô đã sớm từ bỏ rồi.

Hai bộ phim này thật sự không phải là món ăn của cô, bộ thứ nhất cô thật sự rất vất vả mới chờ tới cuối phim, thì thật sự đã buồn ngủ quá rồi. Còn bộ thứ hai, khi tất cả mọi người khóc to, thì cô đã dựa lên vai của Đồng Hàn Thành ngủ thiếp đi.

Đồng Hàn Thành liếc thấy cô dựa đầu lên vai anh ngủ ngon lành, chỉ biết im lặng cười khổ. Cô thật sự đã dựa vào anh rồi, nhưng anh lại không có cơ hội an ủi cô. Xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ về cô, trong khi xung quanh đang tràn ngập tiếng khóc thút thít, cô lại có thể yên tâm dựa đầu lên vai anh ngủ rất ngon.

Lúc tiếng nhạc kết thúc vang lên, anh mới đánh thức Trình Cốc Tâm. Cô xoa mắt dịu dàng hỏi anh, “Hết rồi sao?”

“Ừ.” Đồng Hàn Thành còn có thể nói gì nữa, nhìn bộ dạng này của cô anh thật sự chẳng thể giận cô nỗi.

“Em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói của cô có phần mềm mại hơn, giống như có thể mê hoặc được anh.

“Được.”

Anh kéo tay cô, đi ra khỏi cửa, còn cô thì cũng chẳng hất tay anh ra, cứ để tùy anh nắm lấy.

Sau khi ăn cơm xong, Đồng Hàn Thành tự nhiên hứng lên muốn dẫn cô đi shopping, lần này làm cho cô giật mình nhìn chằm chằm anh thật lâu, thiếu chút nữa là đưa tay lên sờ trán anh, nhìn thử xem anh có phát sốt không.

“Sao em lại có biểu hiện như vậy, chẳng phải phụ nữ luôn có hứng thú với chuyện đó sao?” Khi anh nói muốn dẫn cô đi dạo phố, cô cũng có biểu hiện ghét bỏ và đáng đánh đòn như vậy, một lần nữa làm cho anh có chút hoài nghi có phải anh đã quá cưng chiều cô rồi hay không.

“Đúng là như vậy, nhưng chẳng phải đàn ông các anh luôn xem chuyện đó là chuyện rất mất mặt hay sao?” Cô Trình Cốc Tâm đương nhiên không có ghét chuyện đó, nhưng hình như hình tượng của anh không có phù hợp với chuyện đó, coi như là đối với sự hiểu biết của cô về anh.

“Chẳng lẽ để cho người phụ nữ của mình đi mua sắm là chuyện rất mất mặt sao?” Đồng Hàn Thành hỏi ngược lại.

Câu này tuy không có biểu hiện cảm xúc gì nhiều nhưng tự nhiên lại làm cho Trình Cốc Tâm cảm thấy rất cảm động, người đàn ông này luôn đối xử tốt với cô theo cách của anh, mặc dù mỗi lần đều chưa có làm tốt. “Được, vậy chúng ta đi thôi.”

Đối với sự thay đổi 180 độ của cô, ngược lại làm cho Đồng Hàn Thành có chút xoay theo không kịp.

Bọn họ đang ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại để ăn cơm, cho nên chỗ mua quần áo đều ở dưới tòa nhà này, cũng không cần phải đi quá xa. Chỉ có điều bây giờ là do Đồng Hàn Thành dẫn đường, nhưng anh lại dẫn cô xuống mấy cửa hàng ở tầng dưới cùng. Sau khi đứng trước cửa cô bán hàng có chào hỏi bọn họ, Trình Cốc Tâm liền kéo Đồng Hàn Thành đang đi ở phía trước lại. Cô đè giọng hỏi anh, “Này, anh dẫn em tới đây làm gì?”

“Mua quần áo.” Đồng Hàn Thành không hiểu ý của cô, nên khi trả lời lại cô, anh trả lời rất vang dội.

“Nơi này là tầng một mà, anh nghĩ đi đâu vậy!” Cô nghiêng đầu chăm chú nhìn cô bán hàng đứng cách đó không xa, trong lòng cầu nguyện cô gái đó không nghe thấy.

“Anh có nghĩ đi đâu đâu, thiết kế cửa hàng ở tầng này chẳng phải tốt hơn mấy tầng khác sao, nên chắc chất liệu quần áo cũng tốt hơn mấy tầng kia rồi.” Đồng Hàn Thành vô tội nói lý do.

Trình Cốc Tâm lại muốn ôm đầu nhìn trời, có phải người đàn ông này chưa từng ra đường dạo phố và mua quần áo bao giờ có phải không, cửa hàng có đồ xa xỉ như vậy thì làm sao mà không tốt được, “Nhưng anh có biết quần áo ở đây mắc như thế nào không? Em chưa bao giờ mua quần áo ở đây cả.”

“Mắc bao nhiêu?” Đồng Hàn Thành còn vô cùng hồn nhiên móc bóp ra lật vài cái, “Bây giờ anh cũng chỉ có 5000 ở trong bóp, vậy chỗ này có quẹt thẻ không, chắc trong thẻ của anh cũng có cỡ một trăm vạn, vậy có đủ hay không?”

Nghe thấy mấy con số đó Trình Cốc Tâm sợ ngây người, cô luôn biết Đồng Hàn Thành rất có tiền, nhưng không nghĩ ra lúc anh ra tay lại có thể hào phóng chi tới một trăm vạn, cho nên bản thân anh có rất nhiều tiền, bộ làm sư trưởng kiếm được rất nhiều tiền hay sao?

Nhìn thấy rõ ràng cô không có tin anh, vẻ mặt tỏ vẻ khiếp sợ, Đồng Hàn Thành sợ cô hiểu sai, lập tức giải thích, “Tấm thẻ này là tiền lương của anh, mười mấy năm qua cơ bản cũng chưa bao giờ đụng tới nó, cho nên nó mới nhiều như vậy.”

Sau khi nghe anh giải thích, mặc dù cảm thấy cũng hợp lý, hơn mười năm mà, một trăm vạn thì cũng có thể hiểu, nhưng anh lại không có coi trọng một trăm vạn này, hôm nay lại cho cô tùy tiện mua sắm, sau này dùng cái gì để sống hả? Giải thích như vậy, Trình Cốc Tâm đoán chắc anh còn có quỹ đen nữa.

Không cho cô có cơ hội suy nghĩ nhiều, Đồng Hàn Thành đã nhận lấy sự nghênh đón nhiệt tình của cô bán hàng, lôi kéo cô đi vào cửa. Loại cửa hàng này vốn rất vắng khách, bình quân một ngày chỉ có mỗi mười người, cho nên bây giờ thấy bọn họ, cô bán hàng rất nhiệt tình giới thiệu những sản phẫm mang phong cách mới nhất của cửa hàng để đẩy mạnh tiêu thụ, còn Trình Cốc Tâm thì không cẩn thận nhìn thấy mấy con số trên mấy bộ quần áo, thật sự là không dám nhìn lần thứ hai.

Trong giai đoạn kinh tế đang đứng đỉnh đầu thì giá của mấy bộ quần áo này cũng được coi là rất hợp lý, nhưng cô lại không có thói quen tiêu xài phung phí. Trước khi trùng sinh, cô cũng chỉ là con cái trong một gia đình bình thường, dù so với gia đình bình thường thì có giàu hơn một chút, nhưng cô vẫn luôn có thói quen tiết kiệm; dù sau này trở thành bạn gái của Đỗ Tư Tuấn, tiếp xúc nhiều với xã hội thượng lưu, hắn ta cũng để cho cô thoải mái mua một vài món đồ, nhưng tới cuối cô vẫn nói cho hắn biết là cô không cần. Sau khi trùng sinh, thân thể này có tài trí cao hơn người, trở thành con cái của cán bộ cao cấp, nhưng cô vẫn không cảm thấy cô nên thay đổi về phương diện này.

Chống không lại sự yêu cầu của Đồng Hàn Thành, cô bị anh ép cầm lấy một chồng quần áo vào phòng thay đồ để thử. Được rồi, nếu anh đã cho cô mua thì cứ thỏa mãn ước nguyện của anh đi, dù sao anh cũng chẳng cần số tiền này, còn cô thì cũng khó có dịp được xa xỉ một lần.

Không biết Đồng Hàn Thành có ánh mắt nhìn như thế nào, cứ mỗi lần cô thay đồ xong bước ra, lần nào anh cũng khen cô mặc rất đẹp, rồi mấy cô bán hàng cứ tiếp cận anh phụ họa theo, nói lý do rất rõ ràng, hi vọng bọn họ mua tất cả những bộ này về, để cho mấy cô ta chiếm được nhiều phần trăm hơn. Trình Cốc Tâm cũng chẳng để tâm ý kiến của Đồng Hàn Thành, cô chỉ im lặng đưa ra quyết định của mình, trong nhiều bộ như vậy cô chỉ chọn bộ đẹp nhất mà thôi, không thể bị mấy lời ngon tiếng ngọt kia dụ được.

Khi cô bước ra khỏi phòng thay đồ một lần nữa, nhưng hoàn toàn không thấy Đồng Hàn Thành vốn nên đứng ở ngoài cửa chờ cô, chỉ có một mình cô bán hàng mà thôi. Sau khi liếc nhìn một vòng mới phát hiện, Đồng Hàn Thành đang đứng ở một chỗ không xa trao đổi gì đó với một người cô gái xa lạ. Nhìn từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy sau lưng của cô gái đó, khoác áo choàng dài, tóc quăn dài màu hạt dẻ, thân hình rất xinh đẹp cùng với một bộ đầm tới gối tôn lên khí chất của cô ấy. Cô mới liếc mắt nhìn qua thì có thể thấy quần áo cô ấy đang mặc đều là những thứ có nhãn hiệu, tất nhiên giá trị cũng rất xa xỉ.

Nhìn không thấy mặt mũi của người lạ, nhưng cô lại có thể nhìn thấy rõ biểu hiện trên mặt của Đồng Hàn Thành, khuôn mặt dịu dàng tràn đầy nụ cười ấm áp. Một Đồng Hàn Thành dịu dàng như vậy cô rất ít khi được thấy, cho nên cô rất tò mò về thân phận của cô gái kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.