Cậu Chủ! Đừng Làm Em Đau!

Chương 197: Phiên ngoại – tỷ võ (thượng) [ta sẽ bảo vệ ngươi]




_”Vậy thì quá tốt rồi, quá tốt rồi!” Bà cô xoa xoa hai tay,lôi lôi kéo kéo ấn Lâm Ngôn xuống ghế,huyên thuyên cả buổi,Lâm Ngôn rốt cuộc hiểu được mình cần những gì.

Bệnh nhân ở phòng 607 thuộc khoa tim là một ông cụđơn thân bị mù, họ Lương, suy tim phải nằm viện,rơi vào tình trạng hôn mêđã hơn hai tuần lễ. Hoàn cảnh kinh tế rất khó khăn,phải dựa vào số tiền ít ỏi từ quỹ từ thiện mới có thể miễn cưỡmg tiếp tục trị liệu,lúc trước có một ông bạn già mỗi ngày đều đến bệnh viện chăm sóc cụ,nhưng mấy ngày nay trời mưa to liên tục,làm cho thân thể của ông bạn kia vốn không tốt lại càng thêm nghiêm trọng,năm ngày trước đãđột ngột phát bệnh tim qua đời trên đường đi đến bệnh viện,vì vậy bệnh nhân chỉ có thể nhờ vào những tình nguyện viên thay phiên nhau chăm sóc.

_”Nhóc con,lúc ngươi tới ông cụ kia vừa mới tỉnh,đang rất cần người nên ta đã tưởng ngươi là sinh viên tình nguyện đến đây chăm sóc người bệnh a.” Bà cô nói “Ông cụ có quan hệ rất tốt với bạn của mình,nếu để cụ biết tin dữ sợ là không thể chịu được,đợi lát nữa ngươi nhớ làm theo lời ta nói giả thành bạn của cụ,ông ấy muốn cái gì ngươi phải lập tức đáp ứng, đừng để lòi.”

Lâm Ngôn không khỏi cười khổ, “Làm sao mà lừa được, người mù nhưng vẫn có thể nhận ra giọng nói,chẳng lẽ không cho ta nói chuyện ?”

_”Đúng rồi, bạn của cụ là người câm,vốn không thể nói,lúc còn sống chỉ có một mình lão Lương liên tục lải nhải,hai người, một mù, một câm,cảm tình lại vô cùng tốt,hộ sĩ nhìn thấy đều phải hâm mộ.” Bà cô hạ giọng thì thầm “Lần này, tinh thần của ông cụ không tệ lắm,vừa rồi còn nói muốn ăn quýt,bác sĩ nói bệnh triền miên đột nhiên chuyển biến tốt, đây là dấu hiệu của việc sắp đi, dùng hết hơi sức còn sót lại ngắm nhìn thế giới này một lần cuối.”

Lâm Ngôn cầm túi quýt mà bà cô đưa,gật gật nói phải đi,hắn đứng trước cửa phòng bệnh, xuyên qua khung cửa nhìn vào trong, nhỏ giọng nói “Không có con cái sao,nhìn qua còn lớn hơn cảông nội của ta.”

Bà cô bỗng nhiên cười ái muội,bảo hắn chớ có lên tiếng “Ta nói cho ngươi nghe một chuyện, ngươi đừng nói cho ai hết,bạn của lão Lương cũng là nam,chính là thỏ nhị gia ( gay ) màởđây chúng ta hay nói!”

Lâm Ngôn theo phản xạ cóđiều kiện mãnh liệt ngẩng đầu,sau đó vội vàng quay đi che giấu.

_Chậc chậc, nghe nói hai người này đều không có kết hôn,lúc trẻ cũng không thiếu bị người đời phỉ nhổ,thật không dễ dàng, hiện tại người kia cũng đi, liền chỉ còn lại một mình ông ấy.

_”Đợi lát nữa đi vào,bước chân phải chậm một chút,ông cụ không nhìn thấy nhưng lỗ tai rất thính,đừng đểông ấy bắt được.” Bà cô dùng ánh mắt ý bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng, không yên lòng dặn “Lúc bệnh hỗn loạn không biết ai,lừa được ngày nào hay ngày đó,ông ấy cũng không còn bao nhiêu thời gian.”

Lâm Ngôn vốn nghĩ giúp qua loa một chút rồi chạy,ai ngờ lại bị chuyện này làm cho xúc động,liền gật đầu hai cái, thật lòng nói “Yên tâm, cứ giao cho ta.”

Trong phòng bệnh dày đặc một mùi đặc thù của “người già”, mùi thuốc, mùi vải bông,thản nhiên mùi gỗ lâu năm đang mục nát,gợi cho Lâm Ngôn nhớ tới nhà cũở dưới quê. Trong phòng được quét dọn rất sạch sẽ,trên tủ là một chiếc bình thủy bằng nhựa cũ kĩ,chiếc quạt giấy bong tróc từng mảng,người già trí nhớ không tốt, thường dựa vào việc viết lại để ghi nhớ.

Trừ mấy thứđó ra trên bàn không còn gì khác,đơn giản mà xưa cũ,có thể nhìn ra được tình trạng kinh tế rất khó khăn.

Trên giường là một ông cụ khoảng bảy mươi tuổi,lỗ mũi bên trái cắm một ống dinh dưỡng,trên mặt đầy nếp nhăn nhưng thần thái lại an tường,hai tay duỗi thẳng đặt bên ngoài chăn,nghe có người vào cửa liền nhẹ giọng gọi “Hoành Sinh đến đây a.”

Lúc ông cụ nói chuyện cũng không quay đầu,chỉ nhìn thẳng về phía trước,Lâm Ngôn từ cuối giường đi qua nhìn,không đục ngầu như tình trạng bịđục thủy tinh thể,trừ bỏánh mắt vô thần ra, hai mắt của cụ thoạt nhìn không khác gì người bình thường,vậy là gặp vấn đề về thần kinh thị giác, có lẽ mùđã thật lâu rồi…

Ngoài cửa sổ, bầu trời phủđầy những nhúm bông xám xịt nhưđám mây mưa,làm cho cả gian phòng đều trở nên âm u,còn mưa, thì cứ tiếp tục rơi.

Lâm Ngôn không dám đáp lời,chỉ có thể chậm rãi kéo cái ghế qua ngồi bên giường,đặt túi quýt lên đầu tủ,chọn một quả to nhất cầm trong tay.

_Tiếng như vậy thì mưa sẽ không tạnh sớm đâu,đến lúc về nhớ mặc áo mưa, đừng để bịướt.

Lâm Ngôn yên lặng gật đầu,tầm mắt đảo quanh phòng bệnh,dừng lại trên mu bàn tay khô ráp như vỏ cây của ông cụ,chờđợi.

Ông cụ cũng không chờ mong được đáp lại,vẫn tiếp tục nói “Chăn trong nhà phải đem phơi, mùa hè mưa nhiều, cứđể một chỗ nhất định sẽ mốc meo.”

_Cho mèo ăn chưa,hai chúng ta đều ở trong bệnh viện,không biết có bịđói hay không.

_Hình như ta ngủ rất lâu rồi,còn mơ thấy ngươi tới thăm ta,hệt như lúc trẻ,ngươi sẽ mặc tây trang đứng bên giường của ta cả buổi,vô thanh vô tức,nhiều hộ sĩ nhìn ngươi như vậy ngươi cũng không chịu đi, thật là càng lớn càng không biết ngượng ngùng.

Trên mặt ông cụ hiện lên thần sắc xấu hổ,nhìn như tựa hồ trẻ ra vài tuổi,bệnh khí vàng vọt như nến cũng bị xua tan không ít. Có lẽ là hồn phách của người bạn giàđã chết đến đây để cáo biệt,Lâm Ngôn cảm thấy chua xót,trước mặt bất tri bất giác che phủ một tầng sương mù,quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ,cứ cho là do thời tiết âm u kia ảnh hưởng.

Sau khi lấy nước cho ông cụ, Lâm Ngôn bắt đầu lột vỏ quýt,nước quýt nhưđóa hoa nhỏ màu trắng tinh tế rơi xuống,vỏ quýt phơi nắng có tác dụng khử mùi,Lâm Ngôn thật cẩn thận đưa múi quýt đến bên miệng ông cụ,ông cụ sửng sốt một chút,mở miệng ra ngậm vào,bởi vì răng không tốt,nên chỉ có thểđẩy qua hai má dùng răng bên chậm rãi nhấm nuốt.

_Thật ngọt, mùa này mà còn mua được quýt.

Lại một múi đi qua, người già không thể nhai được lớp vỏ lụa bên ngoài, Lâm Ngôn cẩn thận lột lớp vỏ mỏng , chọn ra phần thịt quả,ông cụ thật nghe lời,chậm rì rìăn. Lâm Ngôn cảm thấy thời khắc này phá lệ an tĩnh cùng ấm áp,nhịn không được tưởng tượng ra một bức tranh,hơn chục năm sau khi mình già nằm trên giường bệnh,có một người ngồi bên giường lột vỏ quýt cho hắn ăn,năm tháng dài đằng đẵng, hai mắt đục ngầu nhưng vẫn có người làm bạn…Vắng vẻâm trầm, lẳng lặng ngồi bên nhau..

Tình yêu hẳn là như vậy,hai thiếu niên đang độ tuổi rực rỡ gặp nhau dưới ánh mặt trời, một người nói “Chúng ta cùng nhau bước vào thế giới đi.” Vì thế bọn họ nắm tay nhau,cùng nhau vượt qua cuộc sống tẻ nhạt xô bồ, thấy hết phồn hoa cùng phong cảnh,cùng nhau cười hoan hô hoặc là cùng nhau ai oán,nhưng thủy chung vẫn sóng vai bên nhau,bất ly bất khí…Thẳng đến khi trên mặt thiếu niên xuất hiện nếp nhăn,dáng người thanh niên cao ngất bị năm tháng đèép, tấm lưng cong quằm,tịch dương kéo cái bóng của hai người thật dài,thật dài đến khi chạm vào nhau,tới lúc giàđến mức không thểđi nữa,hai người sẽ mặc hai bộđồ thật sạch sẽ,nằm trên giường tay nắm chặt tay,nói chúng ta cùng chết đi, sau đó liền chết,giống như một đôi chim nhạn bay về phương Nam,suốt cuộc đời chỉđi một con đường duy nhất.

Bất tri bất giác, hốc mắt lại ửng đỏ.

Phòng bệnh phá lệ im lặng,chỉ còn tiếng mưa lác đác có quy luật cùng mùi quýt thoang thoảng tươi mát,sau khi ăn xong Lâm Ngôn mở túi định lấy thêm một trái,tiếng bọc nilông xào xạc vang lên,ông cụđột nhiên mở miệng,lẳng lặng nói “Chắc hắn đãđi rồi.”

Lâm Ngôn lập tức ngẩng đầu không nói lời nào.

_Đừng giả bộ nữa, ta đã sống với Hoàng Sinh cảđời,ngươi không lừa được ta đâu.

_Ngươi là ai ?

Lâm Ngôn uể oải thả túi quýt trở lại chỗ cũ,hắn cảm thấy mình hoàn toàn không có sơ hở,từđầu đến đuôi cũng không nói một câu,sao có thể bị phát hiện nhỉ ?

_”Con tên là Lâm Ngôn.” Hắn nhỏ giọng nói “Bạn của ông có việc không đến được,con đến để phụ giúp, qua vài ngày ông ấy sẽ trở về.”

Ông cụ bình tĩnh nở nụ cười,ngẩng đầu “nhìn” trần nhà,chậm rãi nói “Đừng gạt ông, ông biết,hắn sẽ không tới nữa.”

Yêu nhau, làm bạn một đời, giữa hai người thật sự sẽ có cảm ứng,ông lão quay sang Lâm Ngôn,biết rõông ta không nhìn thấy nhưng Lâm Ngôn vẫn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào mặt mình,trầm mặt thật lâu, hắn rốt cuộc nản lòng nói “Sao ông biết ?”

_”Ông tỉnh hắn lại mà không tới, lại tìm con để thay thế,còn có thể vì cái gìđây…”Ông lão chậm rãi nói,dưới bầu trời u ám, gương mặt của ông ấy lại bình tĩnh đến khác thường,tựa như một hồ nước lặng,không có gợn sóng cũng không có bi thương,phảng phất nhưđó làđiều hiển nhiên không có gì khác biệt. Lâm Ngôn không hiểu,hắn luôn cảm thấy đáng lẽ ông ấy phải tỏ ra cực kì bi thương, đau xót,không thể chịu được mà nức nở nhưng trong phòng lại yên tĩnh tới mức làm cho người ta phải hoảng hốt.

_”Sẽ không đau khổ chứ ? Lúc hắn đi đấy.”Ông lão thản nhiên nói

_”Không có.” Lâm Ngôn nói “Nghe bác sĩ nói là đột ngột, lên cơn đau tim.”

Ông lão trầm mặc một hồi “Tên kia thất hứa,nói là phải chết sau ông,cuối cùng vẫn cứđi trước.” Nói xong liền ha ha cười,cười đến hai hàng lệ chảy dài xuống má.

Lâm Ngôn có chút vô thố, cảm thấy chính mình hẳn nên an ủi một chút,nhưng trước cảnh sinh ly tử biệt như thế này thì có nói gì cũng đều vô dụng,hắn đành phải cầm túi quýt xấu hổ nói “Ông còn muốn ăn quýt sao, con lột cho ông.”

Tịch mịch vô thanh.

Ông lão không trả lời,chỉ lẳng lặng nằm trong chăn ngẩng người,sau một lúc lâu mới nói “Con vềđi,ông nằm một mình làđược rồi.”

Có chút bi thương chỉ có thể tự mình thừa nhận,tiêu hóa, thậm chí là nghiền nát trộn lẫn với máu thấm vào xương tủy,Lâm Ngôn rón rén đi ra khỏi phòng bệnh,nhẹ nhàng mở cửa, dán lỗ tai lên cánh cửa nghe trộm một hồi,trong phòng thực im lặng,phảng phất như căn bản không có người ở.

****

Ngày hôm sau, Vivian thuận lợi xuất viện,được đón về nhà tĩnh dưỡng,Doãn Chu ở lại hỗ trợ thu thập mọi thứ,Lâm Ngôn cùng cha vợ hụt đi đến phòng thu chi để làm thủ tục,xong xuôi liền trở lại phòng bệnh. Vivian đã thay bộđồ thường ngày,áo thun quần lửng ngồi trên giường,liên tục rung đùi,dép lên bị ném ra hành lang. Vừa thấy Lâm Ngôn vào cửa liền quay mặt đi,cha vợ hụt có chút xấu hổ,nhắc nhở nàng mau cám ơn Tiểu Lâm,Vivian chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn hắn, hỏi :Còn giữ nhẫn không ?

Lâm Ngôn sửng sốt một chút,nhớ tới chiếc nhẫn bị Tiêu Úc bóp nát,lắc đầu.

Thời điểm Vivian mang balô rời đi, cũng chưa từng quay đầu lại,cũng không nói với hắn một câu, chuyện này,đến đây xem nhưđã chấm dứt.

Lâm Ngôn vẫn như cũ, mỗi ngày đi đến bệnh viện một chuyến,lúc đi qua siêu thị thường mua chút quýt tươi mang theo,trực tiếp quẹo vào hành lang lầu sáu đi đến phòng ông Lương,ông lão kia thực thích hắn,sau khi chậm rãi tiếp thu việc bạn già của mình đã chết liền bắt đầu nói chuyện phiếm với Lâm Ngôn,Lâm Ngôn cảm thấy thân thể của ông đang dần dần hồi phục,trong một lần kiểm tra sức khỏe hắn liền đuổi theo bác sĩ hỏi tình trạng của ông cụ,bác sĩ tháo khẩu trang xuống,nói : Ngươi là người nhà ? Lo chuẩn bị hậu sựđi là vừa.

Lâm Ngôn có chút thất lạc,lúc đi vào phòng bệnh cố gắng giữ vững nụ cười trên mặt,nhìn ông lão nói bác sĩ bảo tình trạng không tệ,hẳn là sắp được xuất viện.

Biểu hiện của ông cụ ngày đó dị thường trầm mặc,Lâm Ngôn thay ông dịch góc chăn,lúc chuẩn bị rời đi thìông lão đột nhiên gọi hắn lại,quay đầu ra ngoài cửa sổ, giống nhưđang lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi,sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói “Nếu không bận thì lại ngồi một lát,ông kể cho con nghe về chuyện của Hoành Sinh.”

Ký ức tựa như một tấm ảnh cũ,bị thời gian phủ một tầng ảm đạm màu nâu nhạt,ông lão tên Lương Thanh,từ lúc sinh ra đã mù,bị cha mẹ vứt bỏ trước cửa cô nhi viện. Lúc mười một tuổi, lão viện trưởng thấy không có người thu dưỡng hắn,liền đưa hắn đến một ngôi trường dành cho người khuyết tật để học chữ nổi. Nói là trường khuyết tật,nhưng thực tế nơi đây tập hợp rất nhiều đứa trẻ không trọn vẹn,thiểu năn g trí tuệ, mù,tự bế,dị dạng,những đứa trẻ không may mắn đóđều được tập hợp ở nơi này, dùng tất cả những phương thức có thểđể giao tiếp với nhau,giống như một vòng tròn nhỏ hẹp bị thế giới bỏ rơi,không có kì thị cũng không có bài xích,bọn họ liếm miệng vết thương cho nhau,cho nhau cái ôm ấm áp.

Lương Thanh là một đứa trẻ nội hướng,thích ngồi trên tảng đá duy nhất trong trường đoán xem mặt trời có màu gì,cho dù hắn không thể chân chính nhìn thấy,với hắn mà nói thế giới chỉ có một màu đen tối mà thôi,thẳng đến khi có một người tên là Hoành Sinh xuất hiện.

Hoành Sinh là một thầy giáo trẻ tuổi mới đến,nhã nhặn tuấn tú,mang một chiếc kính mắt viền vàng,luôn lẳng lặng mỉm cười với những đứa trẻ. Hắn bị câm bẩm sinh,nhưng hắn có thể sử dụng thuần thục các loại ngôn ngữ của người câm cùng chữ nổi,còn đọc rất nhiều sách,thấy Lương Thanh không thích nói chuyện liền tìm cơ hội tiếp cận hắn,muốn kéo đứa trẻ này ra khỏi thế giới côđơn tịch mịch.

Hắn kể cho Lương Thanh nghe rất nhiều truyện trong sách chữ nổi, Lương Thanh nói, Hoành Sinh làđôi mắt của hắn, mà hắn là giọng nói của Hoành Sinh.

Hoành Sinh đến đây năm thứ ba,bọn họ liền yêu nhau, lén lút,thật cẩn thận trốn tránh ánh mắt của mọi người,dùng thân thể không trọn vẹn mà cho nhau chút tình yêu ngọt ngào,thẳng đến khi có một ngày,sau khi tan học hiệu trưởng đi ngang qua phòng học,bắt gặp hai người đang hôn nhau,không ngoài dự tính,Hoành Sinh bịđuổi việc, còn Lương Thanh thì lựa chọn nghỉ học.

_Năm ấy, ông mới mười sáu ,Hoành Sinh hai mươi bốn,chúng ta đều không có người thân,đơn giản thuê một gian phòng liền cùng nhau chung sống. Bởi vì yêu học sinh, mà người kia còn là một bé trai, nên không có trường nào chịu thuê Hoành Sinh, chúng ta rất nghèo,chỗở thường xuyên bị dột mưa,không có tiền mua giường nên chỉ có thể ra ngoài nhặt tấm ván gỗ về nhà lót lưng,một thường cơm thường thường phải ăn thành ba lần. Hắn nói, hắn nhất định sẽ nuôi ông,không có việc làm liền đi ra ngoài làm mướn,thu ve chai,nhặt rác rưởi,làm đến đầu tắc mặt tối, kiếm rất ít nhưng nhất quyết không cho ông hỗ trợ,có một lần ông chịu không được,mới lén chạy ra ngoài tìm sư phụ học mátxa,hắn về nhà không thấy ông ,liền lo lắng,tìm khắp một con phố, thậm chí còn gõ cửa từng nhà.

Ông lão nhẹ nhàng nhắm mặt lại,toàn thân đều chìm đắm trong hồi ức “Lúc tìm đến liền bắt gặp ông đang rửa chân cho sư phụ,chẳng nói chẳng rành liền kéo ông ra ngoài,ngày đó làđêm mùa đông, rất lạnh,ông sợ hắn nổi giận,lại lạnh đến mức phát run,vừa đi vừa khóc,Hoành Sinh dỗ thế nào cũng không được,đành phải dùng hết số tiền trên người mua cho ông một túi quýt.”

_Mùa đông, quýt đường rất đắt,hắn cũng không dám ăn dù chỉ một trái.

_Hắn vẫn luôn bảo ông trước mặt người khác phải nói ông là em trai của hắn,nhưng hai ta dù có cố gắng che giấu thế nào, vẫn bị hàng xóm phát hiện,ra ngoài thường bị mấy đưa trẻ ném đá vào đầu,tụ tập ven đường kêu thỏ nhị gia,Hoành Sinh xuất thân là người có học thức,nhưng vẫn liều mạng đánh nhau vìông,người ta mắng ông hắn không thể nói,chỉ có thểđánh đến vỡđầu, ông sờ một chút,bàn tay đều là nước,có mồ hôi nhưng cũng có máu,đến bây giờ vẫn còn để lại sẹo.

_Hiện tại cũng không biết làm thế nào có thể sống đến bây giờ, chính là cho dù có khốn khổđến thế nào thì vẫn cảm thấy rất vui vẻ,người ta có nói như thế nào là chuyện của người ta, đóng cửa lại liền không liên quan gìđến hai chúng ta,hắn nấu cháo, để phần cái cho ông còn hắn thì húp nước canh,cứ cho làông không nhìn thấy,nhưng kì thật ông đều nghe ra được.

_Lúc hắn ngủ nhất định phải nắm tay ông,lặng lẽ viết chữ lên bàn tay ông,nói là muốn cùng nhau chung sống cảđời.

_Ông trêu ghẹo nói một đời rất dài,không thể nói trước được, hắn liền nóng nảy nói , chỉ cần chúng ta cố gắng làđược.

_Sau này, cuộc sống trở nên khấm khá hơn,cơm có thểăn no,ra cửa cũng không còn người đuổi mắng,hai ta cứ như vậy mà cùng nhau, bất tri bất giác liền giàđi.”Ông cụ mỉm thỏa mãn, giống như người yêu đang đứng trước mặt mình,phảng phất như chưa bao giờ rời đi “Một đời, kì thật rất ngắn,nhìn là biết, xoay qua xoay lại liền hết một đời.”

_”Hắn nói,phải chết sau ông,nếu hắn chết trước,sợ không có người chăm sóc ông.”Ông lão ngẩng đầu,nhẹ giọng nỉ non “Hoành Sinh a, ngươi đừng tưởng rằng đời này chỉ gạt ta một lần ta liền bỏ qua,chờđó ta nhất định sẽ tính sổ với ngươi,hai ta còn chưa xong đâu.”

Ông lão lẳng lặng nói,Lâm Ngôn lẳng lặng nghe,đôi tay có chút phát run,trượt tay, trái quýt liền rơi xuống sàn.

Ông lão không hỏi nguyên do,chỉ tiếp tục nói “Con có biết tại sao ngày đó, ông phát hiện ra con không phải là hắn không ?”

END 40

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.