Cậu Chủ! Đừng Làm Em Đau!

Chương 194: Phiên ngoại hội hồ điệp – phần 3 [ngươi nhất định sẽ thích mã huyện lệnh này]




Đêm mùa hè, hơi nước bốc lên ẩm ướt,mùi bùn đất như một quả dưa hấu bị bổ nát,ánh trăng soi rọi hàng cây tùng già trong bồn hoa,hai người sóng vai nhau ngồi trên ghế,A Nhan dùng khuỷu tay chống đầu gối,chôn mặt vào lòng bàn tay,Lâm Ngôn châm điếu thuốc,vừa nghe tiểu đạo sĩ nói chuyện, thỉnh thoảng lại rút một ngụm.

Phía sau lẳng lặng đứng một người,hai tay chống lên vai Lâm Ngôn,nguyệt quang lập tức chiếu xuống, mặt hắn bị che khuất, chỉ có làn da như ngọc phá lệ sáng bóng.

_”Ta, ta gặp sư phụ năm mười lăm tuổi,học lớp mười.” Tiểu đạo sĩ nói “Lúc ta còn rất nhỏ,cha mẹđã qua đời vì tai nạn giao thông,dựa vào thuật phong thủy cổ truyền mà giúp người ta xây nhà kiếm tiền. Có, có một lần,người chủ vừa chuyển nhà,nơi ở mới là một ngôi nhà ma,lúc ta đến mới phát hiện không lâu trước đó người đã treo cổ tự tủở nơi này,linh hồn không muốn đầu thai,vẫn núp trong tủ quần áo của mình,chủ nhà thấy ta quá nhỏ không tin tưởng,nên thỉnh thêm một cao nhân khác,chính là sư phụ ta hiện tại.”

_”Ta dùng đạo thuật trong nhà tiễn bước quỷ hồn, toàn bộ quá trình sư phụ luôn đứng bên cạnh quan sát, sau khi kết thúc hắn hỏi ta có muốn làm đồđệ của hắn hay không,khi đó ta không trả nổi học phí,sư phụ nói mỗi lần đi trừ quỷ hay siêu độđều sẽ dẫn ta theo,có thể kiếm tiền,ta,ta liền đồng ý.” Tiểu đạo sĩ cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giày,miên mang nói “Sư phụ thực nghiêm khắc,nhưng dạy ta rất nhiều thứ.”

_”Trước khi ngươi tới,suốt một đoạn thời gian sư phụđều tỏ ra rất kì quái,thường xuyên biến mất liên tục vài ngày lại không chịu nói cho ta biết,nhưng trong môn quy đã quy định,chuyện của sư phụđồđệ không được tùy tiện truy hỏi. Rồi, tối hôm đó,hắn kêu ta trở lại miếu vì sẽ có khách,không nghĩ tới lại là ngươi.” A Nhan không ngừng dùng tay phải xé rách lớp da bên tay trái, khẩn trương nói “Sư phụ vốn định thừa dịp nó còn chưa “sinh hồn” mà xử lý luôn, lại không nghĩ tới ngươi đột nhiên thay đổi chủý…Lúc ngươi đi rồi, ta còn thay ngươi cầu tình,sư phụ thật tức giận,tát ta một bạt tay,cảnh cáo nói chuyện này cấm ta nhúng tay vào.”

Lâm Ngôn kinh ngạc liếc mắt nhìn tiểu đạo sĩ,nhẹ giọng nói “Sao ngươi không nói ?”

A Nhan lắc đầu,gương mặt tái nhợt ửng đỏ“Ta không cha không mẹ,với ta mà nói sư phụ như cha vậy,một cái tát có nghĩa lý gì ? Nhưng ta vẫn quyết định giúp ngươi,chuyện ngươi tìm đến ta, ta vẫn luôn gạt sư phụ,dạo gần đây hắn càng ngày càng bận rộn,thật lâu rồi không kêu ta trở lại miếu,ta cũng không biết hắn đang làm gì,không nghĩ tới sẽ có liên quan đến ngươi.”

_”Ngay từđầu,ta cứ tưởng hắn chỉ là không thích con quỷ kia,sư phụ rất ghét những kẻ khác loại, nói chúng gây rối loạn trật tự dương gian…” Khóe môi A Nhan run rẩy,sắc mặt xanh lét,nôn nóng nói “Ta không tin sư phụ sẽ dùng tà thuật,mặc dù cóđôi khi hắn rất hung dữ,nhưng, nhưng ta cam đoan hắn là ngươi tốt.”

Cứ cho là chuyện thực tập có liên quan đến miếu chủ,nhưng cô bé cùng bàđồng lại không có chứng cứ xác thực,có lẽ nên dành thời gian đi kiểm tra ngôi miếu nhỏ kia lần nữa. Lâm Ngôn yên lặng gật đầu,rút điếu thuốc ra nói với tiểu đạo sĩ“Bây giờ ngươi định làm gì ?”

_”Xuất viện.” Tiểu đạo sĩ siết chặt nắm tay, “Sư phụ tựa như cha ta,ta nhất định phải đi tìm hắn,nhất định phải tìm cho ra bằng chứng chứng minh hắn không có hại người!” Nói xong bỗng dưng thay đổi sắc mặt,nhếch nhếch khóe miệng, chỉ vào Tiêu Úc nói “Sư phụ nói không thể tin tưởng lời của quỷ,nhưng ta đoán, ngươi, ngươi,ngươi hiện tại, tình nguyện tin lời của một ngươi chết cũng không chịu tin ta!”

Lâm Ngôn ngẩng đầu nhìn lướt qua Tiêu Úc,đặt tay lên vai tiểu đạo sĩ,nhẹ giọng nói “Đừng nói bừa, ta chỉ tin những chuyện mà chính mắt ta nhìn thấy.”

A Nhan đứng bật dậy,thân thể có chút phát run,dưới ánh trăng khuôn mặt thon dài có vẻ dị thường trung tính,hàng mi dày như tơ bao lấy mí mắt,run rẩy khiến giọng nói của hắn trở nên bén nhọn,đứt quãng nói “ Lâm Ngôn, ngươi, ngươi biết rõ vì cái gì mà ta lại giúp ngươi sao ?”

Lâm Ngôn dập tắt điếu thuốc, đang chuẩn bị lên lầu, nghe vậy đột nhiên dừng lại.

_”Năm nhất, ta bị mọi người tẩy chay, đuổi ra khỏi kí túc xá, ngươi là người duy nhất đuổi theo nói chuyện với ta,ta…ta vẫn luôn cảm kích ngươi,…” Tiểu đạo sĩđỏ mặt,căng thẳng càng khiến hắn nói lắp hơn “Ta, ta muốn nói…”

Lâm Ngôn trừu rút một hơi khí lạnh,vẻ ngượng ngùng cùng ánh mắt phát sáng của tiểu đạo sĩ bỗng hiện ra trước mắt,hắn theo bản năng bắt lấy tay Tiêu Úc,gắt gao vuốt ve những ngón tay thon dài lạnh lẽo kia,hắn không muốn nghe nữa,chuyện phát triển đến nước này đã hoàn toàn là ngoài ý muốn,Lâm Ngôn xoay người, không tiếng động đánh gãy lời của A Nhan, “A Nhan, ta đều biết.”

_Thực xin lỗi.

Kẻ trước mặt ngây ngẩn cả người,hồi lâu cũng không nói nên lời,trong khuôn viên rộng lớn trống trải, thân hình của hắn trở nên hết sức đơn bạc,tựa như một tờ giấy mỏng phiêu phiêu trong gióđêm,cuối cùng ngẩng đầu, khóe môi gợi lên một nụ cười quỷ dị“Ngươi không thể thích hắn, nếu thích hắn, ngươi sẽ chết.”

Lâm Ngôn từ chối cho ý kiến, xoay người đi trở về,không biết vì cái gì khi nghe những lời này từ miệng người khác luôn khiến hắn cảm thấy khó chịu,đây là chuyện riêng của hắn cùng Tiêu Úc,người khác không có quyền can thiệp.

****

Trong bệnh viện đèn đuốc sáng trưng,Doãn Chu đang tựa người vào cột đá cẩm thạch hút thuốc,đầu tóc rối bời,thấy Lâm Ngôn cùng tiểu đạo sĩ trở về,Doãn Chu nắm lấy tay Lâm Ngôn tha hắn ra phía sau,sau đó lóđầu ra cười gượng hai tiếng “Khụ khụ, ngươi lên lầu trước đi, chúng ta có chút chuyện.”

Thấy tiểu đạo sĩđi xa,Doãn Chu mới ném điếu thuốc xuống đất, dùng sức chàđạp “Ngươi tin lời hắn nói sao ?”

Lâm Ngôn cau mày, ánh mắt đề phòng lướt qua cửa nói “Cũng không thể hoàn toàn tin tưởng,hắn đứng về phía miếu chủ,lúc nói có che giấu rất nhiều,nhưng ta cảm thấy nếu miếu chủ dùng tà thuật với ta,A Nhan nhất định sẽ không mặc kệ,lúc xử lý chuyện Tiêu Úc hắn luôn biết nặng nhẹ.”

_Tại sao tên miếu chủ kia lại hận Tiêu Úc như vậy,trăm phương nghìn kế muốn ta dẫn Tiêu Úc ra khỏi mộ,sau đó lại lợi dụng ta để bắt được Tiêu Úc ?

Doãn Chu bóp tay, sao đó nhét tay vào túi quần nói “Ngươi cảm thấy tên kia có liên quan đến chuyện từ hai mươi mấy năm trước không ?”

Lâm Ngôn nhếch nhếch môi “Đủăn ý, không hổ là bạn thân của ta.” Nói xong liền thở dài, nhìn Tiêu Úc bĩu môi “Thật hy vọng vị tổ tông này của ta có thể nhanh chóng nhớ lại chút gìđó,có thể chỉđường cho chúng ta đi,như vậy không cần tiếp tục đánh lung tung, quá vài ngày đã hao binh tổn tướng hơn phân nửa,ta thật sự sợ các ngươi sẽ xảy ra chuyện.”

Doãn Chu hừ hừ hai tiếng,vừa cúi đầu, tóc mái liền rơi xuống mũi,bĩu môi nói “Với chỉ số thông minh của anh đây thì còn sợ quái gì,kiên nhẫn chờ một chút,chỉ cần kẻ kia vẫn tiếp tục, thì thế nào cũng sẽ lộ ra sơ hở thôi.”

Lâm Ngôn gật đầu nói “Chúng ta đi hỏi bác sĩ xem có thể cho A Nhan xuất viện được chưa,hắn ởđây ta cũng không an tâm…”

Còn chưa nói xong,đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng cùng tim đập nhanh đánh úp lại,da đầu tê dại,Lâm Ngôn chống tay lên cột, khom người ôm eo cố gắng hô hấp,Doãn Chu sợ tới mức vội vàng chạy qua dìu hắn,Lâm Ngôn lại khoát tay, rên rỉ nói “…Không sao,gần đây luôn như vậy,có lẽ là ngủ quáít nên bị tuột huyết áp…”

Vừa dứt lời thì hai mắt trở nên tối đen,giống như bị cắt mất nguồn điện,Lâm Ngôn “Bùm!” một tiếng quỳ trên mặt đất,cố gắng chống vài giây sau đó chịu không nổi mà ngã xuống.

Kí ức cuối cùng là tiếng Doãn Chu không ngừng kêu tên hắn,Lâm Ngôn cố gắng mở to hai mắt,nhưng lại phát hiện toàn thân không còn nghe theo mình nữa,cường liệt đau nhức giống như một chiếc búa sắt đánh vào hai bên thái dương,đông một tiếng trầm đục,phảng phất như có hàng ngàn người đang vây quanh hắn kêu gào “Ngủđi, ngủđi.” Lâm Ngôn chìm trong hỗn loạn,chỉ có thể thỏa hiệp,không lâu sau ìđã bị hắc ám vô tận đè lấy,chậm rãi mất đi ý thức…

Không biết ngủ bao lâu, khi tỉnh lại Lâm Ngôn phát hiện mình đang nằm trên giường,mí mắt nặng như chì,trong mắt làđoạn ống nhựa thật dài nối với chiếc bình đang nhỏ giọt,, mùi thuốc sát trùng xông vào khoang mũi,Lâm Ngôn giật giật cánh tay,nước thuốc chảy vào mạch máu khiến cánh tay trở nên lạnh lẽo,làm cho hắn nhịn không được hít sâu một hơi.

_ “Ta thao, cuối cùng cũng chịu tỉnh.” Doãn Chu trong tay cầm hai cái bánh rán trái cây không biết từ chỗ nào vọt tới,đặt mông ngồi trên giường,ấn ấn Lâm Ngôn, Lâm Ngôn bị hắn lắc đến choáng váng,một bên vừa ho khan vừa giãy dụa “Khụ khụ, sắp chết rồi đừng lắc nữa…”

Doãn Chu lúc này mới ngừng tay,ngông nghênh lười biếng duỗi eo “Bạn à, ngươi nỡ lòng nào hù ta,đang nói chuyện đột nhiên lăn đùng ta ngủ,ngươi rốt cuộc làđã mấy ngày không ngủ rồi a ?”

_Ta ngủ ?

_”Vô nghĩa, còn tưởng rằng ngươi bị bệnh gì,cõng ngươi chạy trối chết vào phòng cấp cứu,kết quả bác sĩ kiểm tra hết nửa ngày mới nói ngươi chỉ là mệt nhọc quáđộ mà ngủ thôi,bảo chúng ta đừng làm phiền ngươi!” Doãn Chu sách một tiếng “Chắc còn nhớ rõ chuyện tối hôm qua nhỉ ?”

Lâm Ngôn gật gật đầu,hồi ức nói cho hắn biết tối hôm qua đang đứng nói chuyện trong sảnh,đột nhiên cảm thấy choáng váng sau đó cái gì cũng không biết,nói xong liền vươn tay trái không cóống tiêm sờ sờ chóp mũi,rồi quay đầu nhìn ra ngoài,bức màn được vén qua hai bên,sắc trời sáng tỏ,vậy làđã ngủ trong phòng bệnh một đêm. Lâm Ngôn cúi đầu, khẽ lướt qua khắp phòng,bên trái là giường của A Nhan,tiểu đạo sĩđang cúi người tháo drap giường ra,từ bả vai của A Nhan nhìn qua,Tiêu Úc đang lẳng lặng tựa vào cửa sổ,thấy hắn tỉnh cũng không lại gần,chỉ dùng đôi mắt hẹp dài quan sát từ xa.

_”Tiêu Úc…” Lâm Ngôn nhẹ giọng gọi hắn.

Con quỷ mím môi né tránh tầm mắt của hắn,đôi tay thon dài chống lên khung cửa sổ,dương quang ngã nhào lên lớp vải satanh trắng như tuyết,thân ảnh cao to xinh đẹp như một bức họa.

_”Ngươi, ngươi đừng gọi hắn,nếu hắn cứở gần ngươi như vậy thì ngay cảăn ngươi cũng không còn hơi sức đâu.” Tiểo đạo sĩ kéo tay trái của hắn, đặt hai ngón tay lên mạch đập, lo lắng nói “Ngươi như vậy đã bao lâu ?”

Lâm Ngôn chui vào chăn, hắn nhớđoạn thời gian gần đây quả thật luôn cảm thấy mệt mỏi,mỗi sáng trước khi rời giường đều phải giãy dụa nửa ngày,nhưng chưa từng bị ngất,vẫn nghĩ chỉ là tuột huyết áp mà thôi. Tiểu đạo sĩ nghe xong liền biến sắc,nghiêm mặt nói “Còn nhớ ta đã nói thể chất của ngươi rất thích hợp để dưỡng quỷ ?” Lâm Ngôn gật gật đầu,A Nhan tiếp tục nói “Con người không thể tiếp xúc với âm khí trong khoảng thời gian quá dài, nói cách khác nếu dưỡng nó sẽảnh hưởng đến sức khỏe của ngươi,mệnh cách của ngươi làđặc thù,bình thường gặp qua sẽ không sao,nhưng hiện tại…”Ánh mặt tiểu đạo sĩđột nhiên trở nên lạnh lẽo, quay qua đánh giá biểu tình xấu hổ trên mặt Lâm Ngôn “Các ngươi đã làm gì ?”

Lâm Ngôn nhớ lại buổi tối điên cuồng đêm hôm trước,mặt lập tức đỏđến mang tai,ngập ngừng không muốn nói,còn chưa biết phải nói như thế nào mới tốt thì Doãn Chu đột nhiên thảđiện thoại xuống,vẻ mặt phức tạp nói “Lâm Tử, có chuyện phải nói cho ngươi biết.”

_Lúc ta xuống lầu mua điểm tâm đãđụng phải cha vợ hụt của ngươi,ông ta nói vợ hụt của ngươi cũng đang ởđây,hình như bị bệnh, có muốn đi thăm hay không ?

****

Từ khi những chuyện lạ phát sinh, Lâm Ngôn cảm thấy số lần hắn đến bệnh viện còn nhiều hơn về nhà,những người này dường nhưđã có thương lượng trước hoặc ít nhất cũng có quan hệ với nhau,có người là vừa gặp, có người là sắp gặp,sau đó đều đồng loạt dọn vào bệnh viện,vào cục cảnh sát,thậm chí là mất tích. Lâm Ngôn vừa nghe Vivian phải vào bệnh viện, trong đầu lập tức “Ông!” một tiếng,trầm mặt nửa ngày sau mới tự cười nhạo chính mình thần hồn nát thần tính,có lẽ chỉ là cảm mạo thông thường mà thôi,hắn nghĩ.

Phòng Vivian nằm dưới lầu,Lâm Ngôn khoác bệnh phục đi xuống ,vừa nhìn đến tấm bảng sáng đèn treo trên hành lang liền ngây ngẩn cả người : Khoa tâm thần.

Hoàn toàn khác hẳn với phòng bệnh ở trên lầu, từ sàn cho đến trần nhàđều được bao bọc bằng đệm mềm,cửa phòng bị khóa kín,Lâm Ngôn đứng trước cửa phòng Vivian gặp một hộ sĩ mang khẩu trang,dưới cặp kính mạ vàng làđôi mắt lạnh như băng,cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Ngôn “Đi nhầm rồi nơi này không thể tùy tiện vào.”

Lâm Ngôn chỉ chỉ phòng bệnh ngượng ngùng nói, bạn của ta ở bên trong,hộ sĩ nghi hoặc đánh giá hắn một hồi,nói thầm, nàng gặp được bạn không chừng sẽ khá hơn,liền bưng khay đi. Lâm Ngôn đứng tại chỗđiều chỉnh hô hấp một hồi,mới gõ cửa bước vào.

Phòng bệnh đơn nhỏ hơn phòng của hắn cùng A Nhan rất nhiều,nhưng sạcch sẽ tinh xảo,vừa vào cửa Lâm Ngôn đã chúýđến cô gái đang co quắp cuộn tròn dựa vào tường,mái tóc bán dài hỗn độn,chăn kéo cao,lộ ra đôi mắt tràn đầy sợ hãi cùng mê mang.

_”Vivian ?” Lâm Ngôn nhìn cha vợ hụt gật đầu chào hỏi sau đó chạy ngay đến chỗ cô gái “Làm sao vậy ? Ta cũng đang nằm viện, sẵn tiện đến thăm ngươi.”

Cha của Vivian trở nên âm trầm,mệt mỏi nói “Đừng hỏi,nó không trả lời đâu.”

Cô gái ngồi trên giường căn bản không chúýđến những chuyện đang xảy ra xung quanh,gương mặt trắng nõn phù thũng lợi hại,hai má còn đọng lại vết máu,chỉ trong một đêm, còn chưa kịp tẩy đi son phấn trên mặt,mắt màu champagne hệt như bữa tiệc sinh nhật ngày đó,so với cô gái đứng trên vũđài, tràn đầy sức sống hoàn toàn là hai người khác nhau,ôm gối lộ vẻ sợ hãi.

Tay Lâm Ngôn còn chưa đụng đến bả vai của nàng,Vivian đã run rẩy kịch liệt,hai mắt dại ra cầu xin “Đừng cắt lưỡi của ta…Đừng cắt lưỡi của ta…” Nói xong đột nhiên dùng móng tay cào mặt mình,khàn giọng kêu la,Lâm Ngôn hoảng hốt vội vàng lui về phía sau,cùng lúc cửa phòng bệnh “Phịch!” một tiếng mở ra,vài hộ sĩ vọt tới đè nàng lại,tiêm một mũi an thần xong, cô gái càng thêm run rẩy, cuộn thành một đoàn.

_”Sinh nhật xong, ngày hôm sau nó liền bị như vậy,bác sĩ nói là do bị kích thích.” Cha của Vivian hiển nhiên đã quá quen với việc nhìn nàng như vậy,vẻ mặt u sầu rút gói thuốc từ trong túi, chợt nhớ tới nơi này là bệnh viện,liền nhét trở vào “Kết quả chụp CT não còn chưa có, con ngồi đi,nó không nhận ra người thân, ai cũng đều không cho chạm vào,lăn quả lộn lại chỉ nói đừng cắt lưỡi của nó.”

_”Tiểu Lâm, sinh nhật Vivian con cóđi không,con cố nhớ lại xem đêm hôm đóđã xảy ra chuyện gì ?” Người đàn ông nói xong liền móc móc túi tiền “Sau khi về nhà, nó cứ cầm thứ này,chú phải vất vả lắm mới lấy ra được,con có biết là của ai không,chú cùng cô nhất định phải làm thịt thằng đó!”

Bàn tay mở ra,là một miếng ngọc phỉ thúy, oánh nhuận sáng bóng,được buộc bằng một sợi tơđỏ,Lâm Ngôn cơ hồ phải dùng hết khí lực mới ngăn không cho mình kêu ra tiếng,thứ này là của Tiêu Úc,là lúc ở Thẩm Gia Viên hắn tự tay treo lên thắt lưng cho Tiêu Úc,tại sao lại xuất hiện ở chỗ Vivian ?

END 37

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.