Cậu Chủ! Đừng Làm Em Đau!

Chương 193: Phiên ngoại hồ điệp hội – phần 2 [ta không quen hắn]




Ô tô chạy trên đường,trong xe vang lên tiếng Cứu Khổ Hướng Sinh chú,tựa như cái đêm hắn giằng co với Tiêu Úc trong thang máy, Lâm Ngôn phiền táo vặn to âm lượng,theo kýức tìm tòi những manh mối có liên quan đến ngôi miếu nhỏ.

Rạng sáng ngày đó, Lâm Ngôn ở trên mạng đăng một bài miêu tả về vấn đề mình đang gặp phải, rất nhanh liền có câu trả lời,hoặc là nói quá nhanh, hệt như có người đã chờđợi hắn từtrước. Đầu tiên là bị kéo đi thực tập,sau đó là Tiêu Úc xuất hiện, thời gian tử vong của bàđồng bị bóp méo cùng hồ sơ bị biến mất, Lâm Ngôn nhu nhu huyệt Thái Dương,cho đến hôm nay hắn tuy rằng vẫn chưa biết rõ mục đích của miếu chủ nhưng từ những việc làm tàn ác kia đã nói cho hắn biết, người này hoàn toàn không có thiện ý, hơn nữa không muốn bị người phát giác.

Một cô bé mặc đồđỏ dưới lầu cùng bàđồng đáng thương vô duyên vô cớ bị cuốn vào chuyện này có liên quan gìđến hắn sao ? Lâm Ngôn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ,lần đầu tiên hắn phát hiện,so với quẫn cảnh của bản thân,Tiêu Úc tựa hồ còn gặp nguy hiểm hơn, tên miếu chủ kia chỉ trong lần đầu tiên bắt quỷđã không chút nào che giấu sát ý của mình,đáng tiếc bởi vì bị A Nhan quấy rối nên không thể thành công. Về sau,Tiêu Úc chậm rãi khôi phục kíức,A Nhan nói thể chất thuần âm thích hợp để dưỡng quỷ,chưa đầy một tháng thì mọi chuyện bỗng dưng chuyển biến một cách đột ngột,không chỉ bản thân không hề muốn giết Tiêu Úc,mà Tiêu Úc cũng bắt đầu hết lòng che chở mình…

_”Chỉ cần hắn ở bên cạnh ngươi sẽ càng ngày càng mạnh, hiện tại những trận pháp thông thường đã không thể chế ngựđược hắn.” A Nhan đã từng nói vậy. Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu Lâm Ngôn,có lẽđây chính là nguyên nhân mà cô bé kia muốn hắn nhảy lầu tự sát, Lâm Ngôn liếc mắt nhìn con quỷđang ngồi bên cạnh,kinh ngạc nhận ra,chẳng lẽ ngay từđầu mình đã nghĩ sai, những chuyện kì quái này không phải đang nhắm vào mình mà là Tiêu Úc ?

_”Ngươi về nhà chờ ta, bằng thực lực của ta hiện tại sợ là không thể bảo vệđược ngươi.” Lâm Ngôn có cảm giác như toàn bộ cơ mặt của mình đã cứng lại rồi,đành nhìn thẳng về phía trước,mặt không chút thay đổi nói.

Tiêu Úc nhẹ nhàng nở nụ cười,nghiêng người tựa lưng lên ghế nghỉ ngơi..

_”Ngươi đừng tỏ ra khinh thường như vậy được không, ta đang nghiêm túc đó.” Lâm Ngôn thở phì phìđánh lên ót hắn, “Ta hiện tại là người giám hộ duy nhất của ngươi ở dương gian,ngươi phải nghe lời.”

Kết quả, con quỷ cũng không quan tâm,hai tay chống tay lên ghế,nhướng người qua hôn lên má Lâm Ngôn.

_”Chi—-“ Xe đột nhiên thắng gấp, dừng lại ở ven đường.

Lâm Ngôn vuốt làn da đỏửng bị Tiêu Úc hôn,cảm thấy nhiệt độ cơ thểđang từ từ bay lên,thật sự là gặp quỷ,hắn hít sâu một hơn, trợn trắng hai mắt cố gắng trừng Tiêu Úc “Ngươi nhất quyết không chịu đi ?”

Tiêu Úc lắc đầu,một bộ lười nói chuyện.

_Tốt lắm, đợi lát nữa bị lão già kia bắt được, đem đi luyện thuốc trường sinh bất lão cho khỉ uống cũng đừng trách ta.

Lâm Ngôn căm giận, lấy di động ra,lẩm bẩm “Ta cũng không tin, một người sống rành rành như thế này lại không làm gìđược đám bàng môn tảđạo như các ngươi.” Nói xong liền ấn ba con số, 110.

_Nhĩ hảo, ta muốn báo nguy,có người sử dụng hành vi mê tín dịđoan để lừa đảo,địa chỉ là Tây Sơn XXX…

_Đúng vậy, đã trả tiền hơn nửa tháng trước,hiện tại lại không có một chút tin tức,không phải không chỉ có ta,rất nhiều người cũng bị gạt…Ta họ Lâm,được rồi, hiện tại ta đang đi đến chỗđó.

Cúp điện thoại, Lâm Ngôn ở trong lòng âm thầm tính toán,mình phải tận lực tìm nhiều người,cái gì màâm khí dương khí,nhân khí là thực dụng nhất,người nhiều như vậy ta xem ngươi còn dám làm gì. Tiếp đó gọi điện cho Doãn Chu,nhu cầu cấp bách bây giờ là phải dựa vào vịđại nhân thần thông quản đại này hỗ trợ,nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu “Có thể giúp ta đến thăm A Nhan sao,đừng nói cho hắn biết là ta ởđâu,có gì bất thường thì cố gắng kéo dài thời gian, khoảng hai tiếng sau ta sẽ về.”

Một cơn lốc xoáy hỗn độn,tất cả mọi chuyện đều đang quay quanh trục của nó, cái trục lại cứ vô tri vô tiếp tục xoay. Lâm Ngôn cắn chặt răng,chuyện đã tới nước này nếu cứ ngồi ở nhà chờđến khi có người bị giết thì không bằng tự mình vọt vào trung tâm cơn lốc xem đến tột cùng làđang ẩn chứa bí mật gì.

Tới Tây Sơn thìđã là hoàng hôn,hàng cây xào xạc đung đưa trong gió,Lâm Ngôn dừng xe cách miếu nhỏ không xa,ngồi trong xe nhìn về phía ngôi miếu,khác với lần trước, trong viện không có thắp đèn,hai chiếc đèn ***g màu trắng trước cửa vẫn âm u ghê rợn,những tấm chiêu hồn phiên đã bị lấy xuống, chỉ còn gốc cây cổ thụ trơ trọi, cành lá tà tà trạc lên miệng giếng.

Lại phải đến chỗ quỷ quái này,Lâm Ngôn cưỡng chế khẩn trương trong lòng,quay đầu nhìn Tiêu Úc. Xe cảnh sát đã tới,đường núi tối đen,chỉ thấy ngọn đèn xe màu xanh không ngừng chớp nháy,Lâm Ngôn hít một hơi thật sâu, rút chìa khóa xuống xe.

_Nhĩ hảo, ta là người đã gọi điện, đã trễ thế này lại làm phiền các ngươi đến đây một chuyến, thật ngại quá.

_”Chắc là Lâm tiên sinh rồi, cứ gọi ta Tiểu Lý làđược.” Người tới là một viên cảnh sát thật trẻ tuổi,nói chuyện vô cùng khách khí,Doãn Chu hẳn đã mở lời nhờ vả,Lâm Ngôn thầm nghĩ, làm giai cấp đặc quyền sướng thật,không thể không nói cóđôi khi dùng rất tốt. Tiểu cảnh sát bắt tay với Lâm Ngôn,hai người khác cùng nhau đi vào trước, thừa lúc này Lâm Ngôn bắt đầu giải thích lý do mình tìm đến chỗ này,viên cảnh sát nghe xong liền nhìn Lâm Ngôn sau đó lại nhìn tiểu viện tối như mực kia,nhịn không được lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc.

_”Gần đây, trong nhà gặp chuyện,người lớn mê tín đòi thỉnh người tới,này không phải là tự tìm phiền toái sao, kiếm tiền thật không dễ a.” Lâm Ngôn bắt đầu gãi tóc, ngượng ngùng giải thích.

Tiểu viện yên tĩnh giống nhưđã lâu rồi không có người ở, đoàn người đứng trước cửa miếu,gõ gõ cửa,không có người trả lời,trong phòng một mảnh tối đen,theo ánh đèn pin nhìn vào chỉ thấy những dụng cụ dùng để bắt ma đuổi quỷ không khác gì lúc trước,bàn gỗđơn giản đặt vào món trái cây cùng lư hương,táo đã khô nước trở nên nhăn nhúm, màn thầu cứng ngắt,tỏa ra mùi ẩm mốc,trong gian phòng tràn ngập mùi thối rữa,tựa hồ lần trước đến đây đã là chuyện từ rất lâu.

_”Không có người ?” Lý cảnh sát nghi hoặc hỏi,tự tay sờ soạng trên bàn một phen,một tầng tro bụi mỏng manh in hằn dấu tay,chỗ này nổi tiếng là khô hạn,nhà cửa không có người ở vài ngày liền hoang phế,cầm đèn pin rọi xung quanh,cảnh quan nhíu mày nói “Cả tuần rồi không có người ở, chạy nhanh thật.”

Vườn không nhà trống,Lâm Ngôn có chút thất vọng,không nghĩ tới vẫn chậm một bước. Vài người bắt đầu lật tung cả gian phòng,phía sau bàn thờ không thiếu các loại bùa chú trừ ma đuổi quỷ,dường như miếu chủ rời đi rất vội vã,cơ hồ không kịp mang theo bất cứ thứ gì.

_”Cái này không phải là dùng đểđóng phim sao ?” Lý cảnh sát rút một thanh kiếm gỗ từ dưới bàn,bổ bổ xuống đất,tro bụi xuyên qua mũi kiếm bay lên,phát ra một tiếng “Sưu!”, “Thì ra là xài được.”

Vài người đi chung cười ồ lên,nhà gỗ cũ kĩ chịu không nổi rung động của âm thanh,khẽ chi dát chi dát lay động,rơi xuống một đống tro bụi.

_”Đừng lộn xông.” Lâm Ngôn nhíu mi.

_”A…Các ngươi không thấy nơi này rất lạnh sao ?” Một viên cảnh sát đột nhiên trừu rút một hơn khí lạnh,chà xát nửa cánh tay trần,hai người còn lại ở trong phòng nhìn xung quanh một vòng sau đó cũng phụ họa “Nổi hết cả da gà rồi, thời tiết trên núi quả nhiên thất thường.”

Một bàn tay lạnh lẽo bỗng dưng nắm lấy cổ tay Lâm Ngôn, Tiêu Úc nhíu mày, mím môi nói “Rời khỏi chỗ này.”

_”Sao vậy ?” Lâm Ngôn tận lực không cho mình phát ra âm thanh,dùng khẩu hình hỏi.

_”Tử khí, trong đây có tử khí.” Tiêu Úc nhẹ nhàng nói,đầu ngón tay xẹt qua bức tranh Chung Qùy* trên tường nói “Sắc trời đã muộn, đi về trước.”

Lâm Ngôn chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ,trước đây là giấy hồ trắng,bây giờđãđổi thành cửa kính,khung cửa gỗ không rắn chắc,gió thổi qua liền nghe loảng xoảng rung động,chậm rãi nhắm mắt lại tập trung ý thức…Trong rừng tối đen xuất hiện những bóng người màu xanh đang phiêu đãng,không tiếng động xuyên qua khung cửa sổ,Lâm Ngôn không khỏi lui về sau một bước,nhỏ giọng nói “Còn chưa đến tám giờ, sao lại nhiều như vậy ?” Sau lưng một trận băng lãnh,sách cổ có nói miếu nát là nơi tích tụâm khí , nơi này lại gần bãi tha ma,bình thường có người thờ phụng thì có thể trói buộc được âm hồn,hiện tại chủ nhân đã biến mất,nếu cứ tiếp tục kéo dài không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

_”Hiện tại, mới có một mình ngài báo án,tạm thời không thể ban lệnh bắt người,như vầy, chúng ta mang mấy thứ này về trước,nếu có manh mối nhất định sẽ báo cho ngươi biết.” Trước cửa tiểu viện, Lý cảnh sát khách khí nói với Lâm Ngôn.

Lâm Ngôn gật đầu,đơn giản viết lời khai cùng điền thông tin cá nhân,bắt tay với Lý cảnh sát tỏ vẻ cảm tạ, sau đó chui vào xe.

****

Trên đường đến bệnh viện, điện thoại Lâm Ngôn không ngừng vang lên,hắn đành phải dừng xe lại, mởđiện thoại ra xem, toàn bộ tin nhắn đều là của Doãn Chu.

_Ngươi đâu ? Sao còn chưa tới ?

_Này, muốn ta đến thăm người bệnh cũng phải đưa ra lý do chứ,hiện tại ta cùng tiểu đạo sĩđang mắt to trừng mắt nhỏ này,ngươi còn không tới thì người ta sẽ bịđâm mất cái lỗđó.

_Bệnh viện sắp đuổi người rồi, cậu bạn làm việc phải chúý hiệu suất a…

….

Lâm Ngôn dừng xe trước cửa bệnh viện, một đường chạy nhưđiên đến phòng bệnh của tiểu đạo sĩ,không may thang máy bảo trì,đành phải nhịn đau mà leo cầu thang,mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt rơi xuống,Lâm Ngôn vừa vịn lan can vừa thầm oán hận, trù cho con quỷ bên cạnh vạn tiễn xuyên tâm,hận không thể tự tay thiên đao vạn quả* con quỷđể trút đi căm phẫn…

_”Lâm Ngôn.” Tiêu Úc khều khều tay hắn “Ta cõng ngươi.”

_”Không cần.” Lâm Ngôn xoa xoa hậu huyệt đau nhức,nhìn thoáng qua cầu thang,thở sâu tiếp tục bò lên trên.

Tiêu Úc nhất quyết không tha bắt lấy hắn,hai người đứng giằng co hồi lâu,trên hành lang thanh khống đăng diệt ( tối đen tĩnh lặng) ban đêm bệnh nhân rất ít khi xuống lầu,bốn phía rất nhanh chìm vào trong màn đêm ,ánh mắt của con quỷ cũng trở nên phá lệ thanh thúy, nhẹ nhàng mím môi nói “Không còn bao nhiêu thời gian.”

Lâm Ngôn không biết nên làm thế nào,lấy di động ra xem thời gian,thuận miệng nói “Còn sớm, không sao.” Tiêu Úc lắc đầu,một tay lướt qua vai, một tay xuyên qua gối,không nói gì liền ôm hắn nhưôm công chúa,dọc theo cầu thang hướng lên trên. Lâm Ngôn muốn giãy dụa,nhưng biểu tình của Tiêu Úc lại trở nên rất nghiêm túc,mỗi bước đều giống nhưđang thề non hẹn biển. Lâm Ngôn bị thần thái của hắn làm cho hoảng sợ không dám nói lời nào,sau một lúc lâu liền từ bỏ,nâng tay ôm lấy cổ Tiêu Úc.

Con quỷ bước thật nhẹ không hề phát ra một tiếng động,trong bóng đêm Lâm Ngôn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập,lúc tựa vào ngực Tiêu Úc lại rất yên tĩnh,giống như một con búp bê từ trong tủ kính,tinh xảo nhưng lạnh như băng ,không có sinh mệnh.

Theo cầu thang đi lên lầu bốn, xung quanh đã khôi phục ánh sáng,Lâm Ngôn tránh thoát khỏi ngực Tiêu Úc,đỡ tường đi đến phòng tiểu đạo sĩ,nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Trong phòng một mảnh tĩnh lặng,tất cảđều giống như bình thường,Doãn Chu đang ngồi trên sôpha ôm máy chơi game,thỉnh thoảng lại ngáp ngắn ngáp dài,tiểu đạo sĩđưa lưng về phía Lâm Ngôn, cuộc tròn trong chăn. Lâm Ngôn đi qua đẩy đẩy hắn, A Nhan quay sang,thấy Lâm Ngôn liền vội vàng đứng lên,đặt gối lên đầu giường, tựa vào tường,đỏ mặt nói “Ta,ta cứ nghĩ là ngươi không tới,dù sao cũng đã qua giờ cơm rồi.”

Lâm Ngôn không biết nên nói gì,kéo ghế ngồi xuống,suy nghĩ nửa ngày mới nhẹ giọng nói “A Nhan, chuyện này ta hy vọng ngươi có thể kể hết mọi chuyện mà ngươi biết cho ta nghe.”

_Ta mới từ trong miếu trở về, sư phụ ngươi đã biến mất.

END 36

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.