Cậu Chủ Đợi Một Chút

Chương 6: Gặp phụ huynh




"Cậu Thiên....cám ơn cậu....tôi hiểu rồi..." chú Tịnh nói

"Uhm...cám ơn cậu...2 vợ chồng chúng tôi rất biết ơn cậu...cám ơn..." thím cũng xụt xịt nói

"Thím...thím nói gì vậy....người trong xóm chúng ta có ai mà không giúp đỡ nhau...." Mai ôm lấy thím nói

"Uhm...cậu Thiên nè....tôi có 1 chuyện này không biết cậu nghĩ sao..."

"Dạ..."

"Đứa con gái của tôi đã vì 1 chút tài sản này mà phải làm cái chuyện táng tận đạo đức như thế....thân làm cha như tôi cũng cảm thấy có tội....tôi không đưa cho nó sổ đỏ, nó liền bảo tôi tham lam...."

"Tôi cảm thấy vì 1 miếng đất này lại sinh ra chuyện như vậy....tôi thật sự không muốn....tôi không muốn vì 1 chút tài sản này mà tình cảm gia đình lâm vào cảnh thế này....cậu Thiên....không biết, cậu có thể thay tôi...tiếp nhận nó có được không...."

Thiên bình tĩnh nhìn chú, nhóc Nam cũng nhìn....mấy chục người bên cạnh cũng nhìn

"Ý chú là...."

"Sổ đỏ hiện tôi đang để nhà anh Kỳ....đây là giấy sang nhượng....vợ chồng tôi đã nghĩ kỹ rồi....cậu có thể giúp tôi chăm sóc miếng vườn này không..."

Thiên trầm lặng nhìn chú Tịnh 1 lúc...

"Chú nghĩ kỹ chưa....đó là 1 miếng vườn....nhưng cũng là 1 khối thịt béo....1 cái mỏ vàng đấy....rất là quý giá..."

"Cậu quên rồi sao....cái kho báu này....là do chính tay cậu tạo ra mà....kể cả sinh mạng 2 vợ chồng tôi. ..cũng là do cậu cứu vớt ra..."

"Nếu không có cậu, thì miếng vườn này cũng không có trở thành đáng giá như vậy....tôi tin...nếu nó vào tay của cậu....nó sẽ càng thêm giá trị hơn nữa....chỉ có cậu mới làm được điều đó mà thôi"

"Uhm...được...con sẽ nhận....nhưng mà con có điều kiện..."

"Cậu nói đi....

"Chú thím lớn tuổi rồi,....bây giờ mà cho con đất thì 2 người cũng không còn gì để sống....con định như thế này có được không..."

"Con sẽ tạm giữ nó....nhưng không phải chỉ có con...."

Thiên chậm rãi nói từng chữ

"Mà còn của vô vàn....giáo dân của tổ đạo.."

Ánh mắt Thiên bất chợt trở nên sắc bén hơn, khí thế trên người hắn khẽ buông lỏng

1 luồng khí áp tự nhiên phả ra khắp cả 1 phạm vi cả trăm km², uy nghi và bất khả xâm phạm

Mọi người nhìn tới hắn đều khó hiểu mà sinh lòng tôn kính vô tận

"Tổ đạo ta....không thờ thần...không thờ tiên...chỉ thờ 1 tấm đạo đức chân tâm...." giọng hắn phát ra tựa như vô tận lực lượng thần thánh phả ra, quang huy trên trời cũng bị rúng động...

"Thần linh của chúng ta....chính là chính những đấng cha ông tiên tổ....những hiện thân của cái tốt....những anh hùng....những đấng tuyền bối chân thật....."

"Việt Nam ta có tổ tiên, xa xưa có cha Lạc Long Quân, có mẹ Âu Cơ..... có An Dương Vương, có Lý Nam Đế, có Triệu Việt Vương, Đinh Tiên Hoàng, Lê Đại Hành, Lý Thánh Tông, Trần Nhân Tông, Lê Thái Tổ, Lê Thánh Tông, vua Quang Trung,...đời sau lại có 1 lãnh tụ tài giỏi Hồ Chí Minh......"

"Mỗi người sinh ra lại có cha ông đời trước...có tổ tiên...có cha mẹ...chúng ta có rất nhiều anh linh đáng để gìn giữ và tôn thờ...."

"Tổ đạo chúng ta....không cầu trường sinh....không cầu Thiên đường...không cầu niết bàn...không sợ địa ngục....chỉ cầu 1 tấm chân tâm biết yêu thương nhân loại, biết gìn giữ non song, biết thờ cha kính mẹ.....biết nhân hiếu đạo đức...."

"Không cầu kiếp trước thành gì ....không cầu kiếp sau thành gì....chỉ cầu 1 kiếp này thành ...người....làm 1 con người....cho..đúng nghĩa..."

Lời Thiên nói ra....không hiểu sao, đầu gối mấy chục con người đều tự giác quỳ xuống....sau đó là mấy trăm...mấy ngàn...mấy trăm ngàn....

Cái phạm vi này lấy vị trí đất của chú Tịnh mà bắt đầu....nó không ngừng kéo rộng phạm vi ra....càng ngày càng rộng....càng rộng hơn....rộng hơn nữa...sau đó

Nó vượt ra khỏi phạm vi của quận Gò Vấp tràn ra xung quanh

Tiếng nói của Thiên hùng hồn tựa như sóng lũ tràn đê không ngừng đập vào tai, thấm vào huyết mạch tâm linh vô số con người....nó kéo dài đến vô biên vô hạn....mãi mãi không dứt...

Những trái tim cùng đập 1 nhịp....âm thanh này đi tới đâu là như bão tuyết không ngừng tiếp nhận vô vàn tâm linh tín ngưỡng của nhân loại để lớn lên....lớn lên

Nghe được chân ngôn....nhân tâm con người giống như được khai khiếu....như mắt mờ lại sáng....như ếch ra khỏi miệng giếng....

Nhịp đập con tim vô vàn con người liền mạnh hơn, máu huyết rộn ràng trong khắp châu thân....chân lông mở ra....ngũ giác thông thấu....cốt tủy kích động....

Vô vàn người dân Việt....long huyết trong cơ thể liền bị 1 lời này triệt để phá vỡ mọi rào cản, gông cùm mà "bùm" 1 tiếng đã kích phát ra

Vô vàn ký ức lịch sử nước Việt ta từ mấy ngàn đời như lũ lụt tràn về cuốn sạch đi mông muội

Mấy ngàn năm anh hùng, mấy ngàn năm kháng chiến...mấy ngàn năm văn hiến....mấy ngàn năm lịch sử dựng nước và giữ nước....

4000 năm....là tận 4000 năm cho 1 dân tộc hào hùng

Trước 4000 năm lịch sử đó

Vô tận phù hoa đều là khói bụi

Vô tận vinh hoa phú quý đều là phù vân....không đáng 1 xu...

1 chữ "nước"....

1 chữ "quê hương"

1 chữ "trung"

2 chữ "ông bà"

2 chữ "cha mẹ"

1 chữ "hiếu"

Thế gian đẹp lắm thay nếu con người luôn như thủa còn nhỏ dại ngây thơ ngoan ngoãn

Nhân gian đẹp lắm thay nếu con người có đủ "nhân" hiếu" vẹn toàn

Xã hội đẹp lắm thay nếu không có lấy 1 kẻ ác....người người đều biết yêu thương đùm bọc lẫn nhau

Tổ đạo....sinh ra...chính là để xã hội tìm lại được điều đó....con người tìm lại được bản tâm

Ông bà được an vui

Cha mẹ được hạnh phúc...

Vợ chồng được đầm ấm

Con cái được yêu thương

Xã hội, 1 mầu xanh tươi không 1 chút bụi bẩn

Thế gian, 1 mảnh hòa viên trong suốt không tanh hôi

Đời người chỉ cần bấy nhiêu thôi là đã đủ rồi....đủ...để làm 1 con người....1 con người chân chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.