Cậu Chủ Cứ Ghét Bỏ Em Chỉ Là Một Con Chó

Chương 334: Cha gặp Mặc Hàn




“Một người dù sống hay chết, cũng đều là một dạng tồn tại, người khi còn sống nên sống cho tốt, chết rồi cũng nên đi đầu thai chuyển thế, nhưng chỉ có anh, anh không biết vì sao mình lại trở thành như vậy, người không ra người, ma không ra ma, anh không biết mình từ đâu tới đây, tương lai lại ở nơi nào, dường như trên đời chỉ có anh một mình trơ trọi… vì vậy khi thấy Triệu Gia, anh liền muốn giúp cô ấy một chút.”

Lời tự thuật này của Bạch Tuyên, khiến cho lòng Kim Thu đau muốn chế, nếu anh là bạn trai của mình, cô đã sớm ôm chầm lấy anh an ủi, nhưng vì vẫn chưa qua được ranh giới trong lòng, cô chỉ có thể nghiêm mặt: “Không phải anh nói ở cùng với em rất vui vẻ sao, đồ lừa đảo!”

“… Anh không có ý này.” Bạch Tuyên oan ức nói, “Ở cùng với em thật sự rất vui… Được rồi, xin lỗi, anh sai rồi.”

Kim Thu hoàn toàn không thể hiểu vì sao một người đàn ông có thể nhận sai rồi xin lỗi mà không cần lý do thế này, chẳng lẽ mấy màn nam nữ cãi nhau mà cô từng xem qua đều là giả sao?

Thật là, cô nên nói gì mới tốt đây?

“Có gì ăn không, đói bụng.”

Bạch Tuyên nấu một bát mì cho cô, Kim Thu tắm xong đi ra, ăn mì vào liền cảm thấy như được sống lại, tâm trạng sau khi no của cô rất tốt, vì vậy ngoắc ngoắc tay: “Lại đây.”

Bạch Tuyên ngoan ngoãn đi tới, “Há mồm.” Kim Thu gắp một đũa mì đút cho anh, “Ngon không?”

“Ngon.” Anh hạnh phúc say sưa nói, “Vợ à em thật tốt.”

“… Do anh tự nấu mà.” Kim Thu bị anh chọc cười, đi đánh răng chuẩn bị ngủ, Bạch Tuyên từng bước theo cô bò lên giường, ngẩng mặt không nói lời nào.

Kim Thu đấu mắt với anh một lúc, cuối cùng cũng chịu thua: “Đàng hoàng một chút.”

Anh chỉ lên trời thề: “Anh bảo đảm.”

Kim Thu mở đèn ngủ kiểm tra di động, phát hiện trên Nhân Nhân (1), Đỗ Thiên Trạch đã ở chung với Hạ Tĩnh, kỳ quái chính là, cô không hề có cảm giác gì, chỉ nhìn lướt qua một chút rồi thôi, nhưng Bạch Tuyên lại chán ghét: “Vợ, đừng buồn, anh đẹp trai hơn anh ta, lại nghe lời hơn anh ta, em có anh đây rồi, đừng đau lòng.”

(1) Nhân Nhân (人人): Mạng xã hội dành cho sinh viên ở Trung Quốc.

“Ngốc.” Kim Thu véo mặt anh, cảm giác cực kì tốt, cô không nỡ buông ra, nghĩ thầm dù sao anh cũng đã chiếm được món hời từ cô, vì vậy sờ một chút hẳn là chẳng sao đâu nhỉ, thế nên cô dứt khoát không buông tay, “Em không buồn.”

Chính những lời vừa nãy của anh, mới làm lòng cô chua xót, nhưng cô không biết nên an ủi anh thế nào, vì vậy chỉ có thể mắng một câu ‘ngốc’.

Bạch Tuyên rất thích cô sờ mình, giống như thú cưng yêu thích được chủ nhân vuốt ve, sờ mặt và cằm anh một chút, anh đã thoải mái hừ hừ thành tiếng, nhưng lần nào Kim Thu cũng chỉ sờ một lúc rồi dừng, anh ưỡn ẹo, lấy lòng cô: “Vợ ơi, tiếp đi mà.”

“Tay mỏi lắm, không làm nữa.”

Bạch Tuyên dứt khoát lôi kéo tay cô nhét vào trong cổ áo, làn da anh vừa nhẵn vừa trơn, mềm mại như lụa, Kim Thu sờ đến xương quai xanh tinh xảo của anh, xuống chút nữa chính là lồng ngực, hông rắn chắc mà tinh tế, bụng có bắp thịt, Kim Thu càng sờ càng cảm thấy mình cũng dần biến thái theo anh.

Cô muốn hô ngừng, nhưng Bạch Tuyên lại trở mình, lầm bầm một câu: “Anh chịu không nổi.” Sau đó thuần thục cởi áo sơ mi, lộ ra thân trên ôm cô, lần này Kim Thu chỉ cần đưa tay liền có thể chạm đến da thịt anh, cô cảm thấy không biết nên đặt tay ở đâu: “Anh làm gì thế?”

“Anh không có áo ngủ, mặc như vậy rất khó chịu.” Bạch Tuyên bĩu môi, đôi mắt anh trong bóng tối vô cùng sáng ngời, Kim Thu muốn rút tay lại, anh lại kéo lấy tiếp tục di chuyển xuống, “Như vậy mới công bằng mà, đúng không, nếu không vợ sẽ thiệt thòi đó.”

Cũng có lý. Kim Thu đang nghĩ, đột nhiên cảm thấy trong lòng bàn tay có thêm thứ gì đó nửa mềm nửa cứng, cô kinh hãi, muốn hất tay ra cũng đã không kịp, Bạch Tuyên thẹn thùng lại kích động nói: “Ai nha, vợ à em sờ đến ** của anh rồi.”

Kim Thu im lặng, nhưng anh dường như lại không nhịn được: “Anh hạnh phúc quá, thoải mái quá.”

“…” Dáng vẻ đột nhiên muốn nổi điên này là thế nào? Cô theo bản năng bóp một cái: “Yên lặng chút!”

Anh ngay lập tức im bặt, chớp chớp mắt nhìn cô, Kim Thu buông lỏng tay, cảnh cáo anh: “Ngủ cho đàng hoàng đi, nếu không em sẽ đuổi anh xuống.”

“Ờ.” Anh lập tức ngay ngắn lại, nhắm mắt vờ ngủ, vì sao lại là vờ ngủ nhỉ? Vì trạng thái của anh bây giờ, hoàn toàn không cần ngủ, anh chỉ muốn gần cô thêm một chút mà thôi.

Vì vậy anh cũng sẽ không đánh mất cơ hội này. Sau khi nghe thấy tiếng thở đều đều, cô vỗ nhẹ lưng anh, nhỏ giọng mắng ‘tên ngốc’.

Anh vui mừng như ăn được mật, phấn chấn không ngừng, cuối cùng thừa dịp cô ngủ say mới cẩn thận ôm cô vào lòng.

Sáng hôm sau, Vệ Thiên Hành không đến công ty, Kim Thu gọi điện thông báo cho hắn thời gian hoãn cuộc họp, tiện thể xử lý vài chuyện lặt vặt, xế chiều Vệ Thiên Hành mới cùng Lam Như Vân dắt tay nhau đến, tiếp tục tạo nên vô số lời đồn trong công ty.

Vệ Thiên Hành không nhắc đến chuyện tối qua hắn yêu cầu cô ở lại, Kim Thu cũng cố ra vẻ như mình đã quên chuyện đó rồi, tiện thể báo lại chuyện của Quách Đình: “Sáng hôm nay Quách tiểu thư gọi điện cho tôi, muốn tôi chuyển đến ngài mấy lời.”

Kim Thu hoàn toàn không ngờ rằng em gái của Quách Quỳnh lại có tính cách hiền lành dịu ngoan như vậy, chỉ nói rằng: “Không trách Vệ tiên sinh, là do tôi xui xẻo, tôi chỉ hy vọng anh ấy quên chuyện này đi.”

Đúng, yêu cầu của cô ấy là, muốn quên chuyện kia đi, tự bản thân mình chịu thiệt, không trách bất kỳ ai! Quá Thánh Mẫu rồi!!!

Vệ Thiên Hành vừa nghe lại cảm thấy không ổn, nếu cô ấy đưa ra yêu cầu gì đó, hắn có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng đằng này lại không muốn bất kỳ thứ gì, oan ức chịu đựng, lại không dễ giải quyết chút nào, vì vậy hắn nói với Kim Thu: “Không, là lỗi của tôi, cô đi nói với cô ấy, có yêu cầu gì cứ nói ra.”

“Được.” Kim Thu từ trước đến nay vẫn không nhiều lời đối với dặn dò của ông chủ.

Cô gọi điện cho Quách Đình, nhưng cô ấy vẫn khẳng định là mình thật sự không cần bồi thường, Kim Thu hết cách, đành phải đi tra bối cảnh tư liệu của Quách Đình, đây cũng là lần đầu tiên cô biết, thì ra hai chị em họ Quách không cùng cha cùng mẹ, mẹ Quách Quỳnh mất sớm, nên cô ta đã ra ngoài kiếm sống từ khi còn rất trẻ, gia đình vô cùng nghèo khó, sau đó cha cô ta lại đi bước nữa, người phụ nữ kia dẫn theo một người con riêng, chính là Quách Đình.

Sau đó Quách Quỳnh dần dần nổi danh, điều kiện gia đình cũng dần tốt lên, Quách Đình có thể được học một trường đại học hạng khá ở thành phố Hải, hiện tại đang học năm nhất.

Cô giao phần tài liệu này cho Vệ Thiên Hành, để hắn cân nhắc xem nên bồi thường cô bé đáng thương kia thế nào, mặc dù đã rất nhiều lần Kim Thu muốn khuyên Lam Như Vân nên từ bỏ người đàn ông này đi, nhưng sau ngày hôm đó chăm sóc hắn, quan hệ của Lam Như Vân cùng Vệ Thiên Hành lại sâu thêm mấy phần, làm Kim Thu không cách nào nói ra nữa.

Ngay lúc cô đang sầu não, Từ Triết lại tiếp tục hẹn cô, cũng không có gì mới lạ, chỉ là hẹn cô đi khu vui chơi, Kim Thu đồng ý.

Cô muốn đi hẹn hò, Bạch Tuyên rất không vui, nhưng biểu hiện của sự không vui này chính là yên lặng đi theo sau cô, nhìn cô mặc một bộ váy xinh đẹp, mang giày cao gót, mái tóc dài dùng trâm sứ vấn lên, lưu lại hai lọn tóc mai hơi xoăn, Kim Thu ăn mặc như vậy, thật sự ra dáng một tiểu mỹ nữ trong sáng xinh đẹp.

Vì là thứ bảy, khu vui chơi rất đông, Từ Triết mua vé chờ cô ở cổng, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng liền vui vẻ: “Kim Thu.”

“Từ Triết.” Hôm nay Kim Thu đến hẹn, thật ra là vì có lời muốn nói, tình cảm của cô đang không chắc chắn, bây giờ lại mập mờ với Từ Triết, cô cảm thấy rất không ổn, vì vậy cô hi vọng có thể nói thẳng với anh ta rằng ‘Trước tiên chúng ta nên làm bạn bè thì hơn’.

Nhưng khi nhìn thấy anh ta vui mừng nhiệt tình như vậy, cô lại không nói ra được, chỉ có thể mỉm cười gật đầu, chờ đến lúc ăn tối lại nói sau.

Nhắc đến Từ Triết, anh ta thật sự phí không ít tâm tư theo đuổi phụ nữ, vì độ nguy hiểm của nghề cảnh sát, tuy anh ta đã từng có một người bạn gái, cuối cùng khi nhắc đến vấn đề hôn nhân lại không thể qua được cửa ải của cha mẹ, ôm hận chia tay, anh ta nản lòng thoái chí một khoảng thời gian dài, cuối cùng dưới sự ủng hộ của anh em, thật vất vả mới lấy được dũng khí hẹn Kim Thu đi chơi, đương nhiên ôm theo rất nhiều thành ý.

Nói thật, ngoại trừ nghề nghiệp, thì không thể bắt bẻ được gì ở Từ Triết, tướng mạo đoan chính, gia cảnh sạch sẽ, cha là cựu cảnh sát có thâm niên, mẹ là giáo sư, tính cách hào phóng, trượng nghĩa, hào phóng, rất có duyên, không có sở thích xấu, trong cục cảnh sát không thiếu cô gái thích anh ta.

Anh ta chiếu cố Kim Thu vô cùng cẩn thận, săn sóc chu đáo, mua đồ ăn vặt giúp cô, xếp hàng mua vé, khí trời chuyển giao giữa tháng tám tháng chín vẫn rất nóng, nhưng anh ta không oán giận một tiếng, còn thỉnh thoảng kể chuyện cười pha trò để cô vui vẻ.

Người như vậy, bất kể là làm người yêu hay bạn bè thì đều rất tốt.

“Anh chờ tôi một chút.” Kim Thu uống nước ngọt nên muốn đi vệ sinh, vì vậy bảo Từ Triết xếp hàng mua vé trò chơi trước, cô chỉ chỉ WC, anh ta hiểu ý: “Được.”

Kim Thu có chết cũng không ngờ được rằng chỉ đi vệ sinh cũng có thể xảy ra chuyện, thậm chí cô không biết mình gặp chuyện ra sao, chỉ nhớ hình như có một người phụ nữ đến hỏi cô câu gì đó, sau đó cô trở nên mơ mơ màng màng, ý thức cũng dần dần mất đi.

Từ Triết đợi hai mươi phút cũng không thấy cô đâu, bèn đến WC tìm, nhưng nghe người khác nói nhà vệ sinh nữ không có ai, lúc đó anh ta vẫn không dám chắc, chỉ nghĩ rằng cô đang mua đồ, đi xung quanh mấy vòng nhưng thế nào cũng không thấy cô, gọi điện lại không ai bắt máy, lúc này anh ta mới nhận ra không ổn, lập tức đi phòng an ninh yêu cầu xem băng giám sát, cứ như vậy tốn hơn mấy chục phút nữa, khi xác định cô bị bắt cóc, Kim Thu cũng đã sắp ra khỏi thành phố Hải.

Từ Triết không dám xem nhẹ, lập tức trở về cục cảnh sát lập án điều tra, người mất tích là bạn anh ta, vì vậy mọi người vô cùng để tâm, một người trong đó nói: “Khả năng cao bọn họ đã rời khỏi thành phố Hải, tiếp theo chắc chắn sẽ đưa đến nơi hẻo lánh, bình thường những cô gái như Kim tiểu thư, chắc chắn sẽ bị bán lên núi.”

Đúng, bán lên núi làm vợ cho một nông dân xa lạ, không sinh được con sẽ không cho ra khỏi cửa, mà khi đã sinh con, cả đời này cũng sẽ bị phá hủy.

Từ Triết vô cùng lo lắng: “Điều tra, mau điều tra!”

“Chuyện này không thể gấp, trước tiên xem thử bãi đậu xe có chụp được biển số xe hay không.” Mọi người tuy đều rất thông cảm, nhưng bọn buôn người thần thông quảng đại, cá lọt lưới nhiều vô số kể, lần này có bắt được hay không, hoàn toàn chỉ có thể cầu may.

Ngẫm lại mà xem, một cô gái trẻ tuổi như hoa như ngọc, lại là dân trí thức của thành phố, một khi bị người đánh thuốc mê bắt cóc, sau này giữa Trung Quốc lớn như vậy, không biết sẽ phải đối mặt với số phận nhấp nhô thế nào.

Mọi người cùng nhau bùi ngùi một tiếng, giọng điệu tiếc hận, Từ Triết nắm chặt nắm đấm, gân xanh lộ rõ.

Không bao lâu sau, Vệ Thiên Hành nhận được tin Kim Thu mất tích, vừa giận vừa sợ: “Anh nói cái gì?” Hắn nghe xong vài câu, lập tức cúp điện thoại gọi một cuộc khác: “A lô, Tần cục trưởng, tôi có chuyện muốn làm phiền anh… Chuyện là như thế, phiền các anh nhất định phải mau chóng tìm được cô ấy.”

Hầu như tất cả mọi người đều biết, kiểu lừa bán thế này, chỉ có một khoảng thời gian quý giá nhất để giải cứu, một khi đã để lỡ, e rằng không bao giờ tìm lại người được nữa.

Ngay lúc mọi người bắt đầu hành động lùng bắt, Kim Thu đang bị giam trong xe tải, rốt cuộc cũng từ từ tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.