Cậu Bỏ Dao Xuống Rồi Nói

Chương 99: Chương 99




Dọn nhà mất cả nửa ngày, đến khi hai người dọn hết đồ sang, rồi lại chỉnh đốn sắp xếp đồ của từng người,  mua chậu mua bát, lại sang bên khu Tây làm thẻ tập gym xong xuôi thì đã là vài ngày sau.

Trần Thái ban đầu còn lo ở trong nhà người khác sẽ không thoải mái, nào ngờ tới lúc thu dọn nhà mới, y mới phát hiện căn nhà này tuy rằng đồ vật đầy đủ, nhưng hình như chưa từng có người ở. Nhà bếp phòng khách thậm chí cả phòng làm việc, chỗ nào cũng có thể trông thấy đồ hết hạn, như hạt cà phê bị mốc, thuốc quá thời hạn, cuống vé xem phim từ bốn, năm năm trước… Bên trên nóc cục nóng điều hòa ngoài trời còn chất cả đống rác.

Vương Thành Quân cười ha hả nói: “Thằng bạn em nói căn nhà này đã bỏ không mấy năm, nó thấy cho người ngoài thuê quá phiền, lại không muốn dây dưa với người lạ cho nên vẫn bỏ đấy. Thế nhưng nhà mà cứ để không mãi thì cũng không được, lại thuê người định kỳ tới quét dọn và nộp phí nhà đất. Hai ta cứ ở lại đây thử xem sao, nếu thấy được thì ở tiếp, còn tiền thuê nhà coi như trả tiền nhà đất cho cậu ta là được.”

Trần Thái hỏi cậu: “Phí nhà đất bên này tính thế nào?”

Vương Thành Quân suy nghĩ một chút: “Hình như là 18 tệ/m2.”

Căn nhà hạng sang, phí nhà đất là 18 tệ/m2, diện tích khoảng 300m2, như vậy tiền phí phải đóng mỗi tháng phải ngoài 4000 tệ. Cái bánh từ trên trời rơi xuống này cũng không hề nhỏ.

Vương Thành Quân cũng có chút ngượng ngùng, cười nói: “Cậu ta có lòng em rất cảm kích, sau này có cơ hội sẽ báo đáp cậu ấy.”

Cậu tốt nghiệp xong liền ở lại thành phố này, suốt mấy năm nhịn ăn nhịn mặc tích góp đủ điều vẫn chưa đủ để mua được một mét vuông khu này. Cũng may tình cảm bạn bè anh em khá vững chắc, tiền cũng không phải tất cả, Vương Thành Quân lại làm người rất ngay thẳng không lươn lẹo, bạn bè muốn giúp cậu ta cũng không cần lo lắng.

Trần Thái nghe xong cũng vô cùng tán thành, cổ vũ cậu: “Cậu cứ nắm chắc cơ hội, biết đâu sau này cũng mua được một căn thế này.”

Vương Thành Quân cười khúc khích: “Làm gì có chuyện đó, dù có trúng năm triệu vé số cũng không đủ. Em chỉ mong sau này kiếm đủ tiền để mua được một căn hộ bình thường ở thành phố này, tương lai có bạn gái rồi kết hôn không có gì phải lo là được rồi.”

Trần Thái chợt nhớ tới Lục Tiệm Hành, thầm nghĩ cậu nghĩ như vậy là đúng lắm, nhất định phải giữ vững trận địa đấy người anh em.

Y nhanh tay múc canh gà cho cậu ta: “Đúng, đàn ông mà, nên tìm một cô gái mềm mại thơm tho, như vậy mới là một đôi trời sinh.”

Vương Thành Quân biết rõ tình huống của y, sợ y suy nghĩ nhiều, vội vàng nói: “Đàn ông cũng không tồi!”

“Cái gì không tồi?” Chuông cảnh báo của Trần Thái reo vang, lập tức nói, “Không tốt chút nào, mười đứa buê đuê thì chín đứa xấu xa, đứa còn lại cúc hoa nát.”

Vương Thành Quân: “…” Tự bôi đen bản thân như vậy cũng được sao.

Trần Thái thấy cậu ta không nói lời nào, nghiêm mặt hỏi: “Biết chưa?”

Vương Thành Quân không dám phản bác, liền vội vàng gật đầu, “Dạ.”

Trần Thái càng thêm nhấn mạnh, “Đặc biệt là mấy tên ở phòng tập thể hình, phải cách xa mấy tên thích khoe bắp thịt hoặc chủ động đến bắt chuyện ra chút.”

Vương Thành Quân: “Vâng.”

“Còn có kẻ có tiền, ” Trần Thái bổ sung, “Kẻ vừa có tiền lại vừa chủ động, lại càng không phải thứ tốt đẹp gì.”

Vương Thành Quân: “…”

Trần Thái liên tục căn dặn phân chia phạm vi, chỉ còn thiết viết rõ ra ba chữ ‘Lục Tiệm Hành’ cho Vương Thành Quân xem. Nhưng y không dám nhắc tới ba chữ này, vì sợ Vương Thành Quân vốn không có cảm giác gì, nhưng bị y nhắc nhở lại thành ra để ý hơn.

Chăm cho thằng nhỏ ngơ ngơ mệt ở chỗ này đây, lúc nào cũng phải lo lắng, may mà lần này y nhanh trí chọn phòng tập thể hình bên khu Tây, nên sẽ không đụng phải Lục Tiệm Hành đâu.

Trần Thái dàn xếp Vương Thành Quân xong xuôi, mới có thì giờ lo nghĩ cho công việc của mình.

Ngày đó Hứa Hoán nói Thiên Di muốn chiêu mộ y, Trần Thái rất kích động, buổi tối đi ngủ còn lăn qua lộn lại nghĩ đủ thứ, phân vân có nên chủ động liên lạc với Thiên Di hay không. Nhưng mà y tỉnh táo lại rất nhanh — thực lực và kinh nghiệm của y vẫn không đủ, nếu như tới Thiên Di, có lẽ sẽ không thể làm người đại diện cho nghệ sĩ, chắc chắn vẫn phải làm từ chức trợ lý.

Thật ra trước kia Trần Thái đã tìm hiểu qua về Thiên Di, ban đầu là để tìm việc làm, đương nhiên phải lấy tiêu chuẩn là công ty lớn. Chỉ có điều yêu cầu chức vụ của công ty lớn khá khắt khe, tất cả vị trí tuyển đều yêu cầu có kinh nghiệm — vị trí người đại diện cần phải có kinh nghiệm từng làm người đại diện trên một năm, vị trí trợ lý người đại diện cần có kinh nghiệm từng làm trợ lý đại diện hoặc tuyên truyền cho nghệ sĩ trên một năm, vị tí tuyên truyền cho nghệ sĩ còn chia ra tuyên truyền theo kiểu mới hay kiểu truyền thống, và cũng có nhiều yêu cầu như trên.

Kiểu không có nền tảng chuyên nghiệp như Trần Thái, chỉ có thể làm trợ lý cho nghệ sĩ, rồi cố gắng hai ba năm sau mới dần dà được thăng tiến. Mà hiện tại trong giới giải trí phân chia công việc càng ngày càng kĩ càng theo đúng chuyên ngành, nếu muốn thăng chức từ một trợ lý thì thật sự rất khó, phần lớn ai mà đã làm trợ lý thật nhiều năm, cũng không có cơ hội chuyển ngành.

Trần Thái không muốn bỏ lỡ bản thân ở đây, nên sau nhiều lần suy nghĩ mới quyết định chọn vào truyền thông Ngư Miêu.

Mặt xấu của công ty nhỏ là không có tài nguyên, người đại diện phục vụ như một bảo mẫu đa năng, ôm đồm nhiều việc. Còn mặt tốt là được tự do, có thể vừa tìm kiếm vừa thử nghiệm, hay được đào tạo người mới. Trần Thái hơn một năm nay càng làm càng thấy quen tay, sếp tổng đối xử với y không tệ, cho nên bỏ qua ý nghĩ nhảy việc.

Những việc này y cũng không nói với sếp tổng, sau khi sắp xếp xong xuôi Trần Thái tới công ty báo cáo công tác, trước tiên bàn giao lại chuyện của Mộng Viên, sau đó nhân lúc Tôn Ngọc Mậu đang vui vẻ liền nhắc đến kịch bản của Vương Thành Quân.

Tôn Ngọc Mậu biết y đang lo vụ phim “Đại Giang Sơn”, nhưng không ngờ y lại có thể kiếm được vai diễn tốt như vậy, lúc này tỏ vẻ rất coi trọng.

Trần Thái định tranh thủ kiếm cho Vương Thành Quân ít đãi ngộ, liền nói: “Việc này tốt thì có tốt, nhưng hơi phiền.”

Tôn Ngọc Mậu cũng cảm thấy mọi chuyện không thể thuận lợi như vậy, quan tâm hỏi: “Chuyện gì? Đã đến bước này rồi, nếu công ty có thể lo liệu thì sẽ không hời hợt.”

Vẻ mặt Trần Thái tỏ rõ sự khó xử, chà xát tay, “Ý của đoàn phim là, hi vọng cậu ấy có ít nhất ba trợ lý. Bởi vì yêu cầu của đoàn đội đạo diễn Vương rất nghiêm khắc, ngôi sao điện ảnh nhất định phải mang theo trợ lý, phụ trách liên lạc và kết nối với đoàn phim. Vương Thành Quân lần này lại là nam thứ ba, đất diễn không ít, càng phải hết lòng hết sức, bằng không nếu bên đó thấy trạng thái của cậu ta không tốt thì bất cứ lúc nào cũng có thể thay người.”

Tôn Ngọc Mậu vẫn luôn hẹp hòi trong chuyện thuê trợ lý, vừa y nói vậy “chép” miệng một cái, biểu cảm không muốn: “Chuyện này à, một người là được rồi, gì mà cần tận ba người chứ?”

Trần Thái nói: “Một trợ lý sinh hoạt, phụ trách chuyện ăn uống sinh hoạt thường ngày như đánh thức buổi sáng này nọ; một trợ lý công việc, chuyên phụ trách liên hệ, trao đổi với đoàn phim về kịch bản, lời thoại; còn một người phụ trách những việc lặt vặt khác như vấn đề đau ốm, xin nghỉ… Hơn nữa đoàn phim còn nói, chuyện thuê trợ lý, nếu bên chúng ta không thực hiện thì họ sẽ tự ra mặt sắp xếp, tiền lương tính theo tiêu chuẩn bên họ, trừ trực tiếp vào khoản tiền cát xê đóng phim của diễn viên.”

Tôn Ngọc Mậu keo kiệt, trả cho trợ lý của Mộng Viên có hơn ba ngàn tệ/tháng. Trần Thái trước khi tới đã thương lượng với Vương Thành Quân, lần này nhất định phải có ít nhất hai trợ lý đi theo, nếu công ty không thuê cho thì y sẽ tự bỏ tiền túi ra thuê.

Trần Thái vốn nghĩ với tính khí của Tôn Ngọc Mậu, cùng lắm chỉ đồng ý thuê một người, nào ngờ lần này ông ta lại cắn răng đồng ý luôn: “Vậy được, thế thì thuê hai người đi.” Đồng thời cũng nhấn mạnh, “Cậu tự đi tuyển đi, lương hơi cao lên chút cũng được, nhưng nhất định không thể quá cao. Tôi thấy nhiều người làm trợ lý tương tận bảy, tám ngàn, đùa à! Người thứ ba… không được thì cậu đảm nhiệm luôn đi, công ty mình nhỏ, phải chịu khó chịu khổ hơn chút, cậu nói có phải không.”

“Đúng, ” Trần Thái mừng thầm, nhưng không dám biểu hiện ra, làm bộ thở dài, “Nếu không được thì em đành vất vả chút vậy.”

Tôn Ngọc Mậu hết sức hài lòng.

Trần Thái nhân cơ hội nói: “Mà thời gian đợt này của em eo hẹp, phía Hoắc Binh…”

“Hoắc Binh nếu cậu thật sự không muốn mang nữa, vậy tôi sẽ sắp xếp để người khác phụ trách.” Tôn Ngọc Mậu cười nói, “Việc này vốn không dễ xử lý, nhưng chuyện Mộng Viên cậu đã giải quyết ổn thỏa, bây giờ Vương Thành Quân cũng có công việc quan trọng, mấy ngày nay tôi sẽ sắp xếp lại, sau này sẽ để cậu ta đi tìm cậu sau.”

Sau khi Trần Thái về nhà chưa tới hai ngày, liền nhận được điện thoại của Hoắc Binh. Đối phương nói công ty có sắp xếp công việc mới cho cậu ta, sau này không thể đi cùng Trần Thái, tuy là vậy nhưng giọng nói khó nén nổi sự vui vẻ.

Trần Thái không biết sếp tổng sắp xếp ra sao, kinh ngạc hỏi một câu mới biết Hoắc Binh được bố trí dưới tay người đại diện của Mộng Viên. Chuyện Mộng Viên mới nhận được hợp đồng làm gương mặt đại diện, người trong công ty đã biết hết rồi, nhưng không ai rõ ngọn nguồn bên trong, chỉ biết là Mộng Viên được nhận quảng cáo, còn đóng cùng hai nữ diễn viên hạng hai khác. Loại tài nguyên này đối với người khác không hẳn cần phải quá kích động, nhưng với những nghệ sĩ mờ nhạt thì chẳng khác nào một bước lên trời.

Tôn Ngọc Mậu cũng biết cách trấn an người khác, nói với Hoắc Binh rằng trong tay người đại diện của Mộng Viên có cơ hội, đang muốn nâng đỡ một nghệ sĩ nam của công ty, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cậu ta là tốt nhất. Cho nên mới chuyển cậu ta sang đó.

Hoắc Binh tin là thật, phấn chấn gọi điện cho Trần Thái, còn hẹn ngày tới lấy đồ. Trước đây Trần Thái còn mời hẳn người chuyên nghiệp để viết sơ yếu lý lịch cho hai người Hoắc – Vương, từ giới thiệu bản thân đến trọng điểm thu hút truyền thông, poster phim hay ảnh tuyên truyền đều làm rất cẩn thận, thông tin đổi mới kịp thời, font chữ cũng đẹp mắt.

Hai bên hẹn nhau xong, Hoắc Binh còn tỏ ý muốn mời Trần Thái ăn cơm, sẵn tiện gọi cả Vương Thành Quân nữa, địa điểm thì để hai người quyết định.

Trần Thái cũng chẳng mấy nhiệt tình với chuyện ăn cơm, liền vứt chuyện này cho Vương Thành Quân. Đương nhiên chuyện này càng sớm càng tốt, y định cuối tuần này luôn.

Còn Vương Thành Quân lại đang rầu rĩ nói với y một chuyện khác — Lục Tiệm Hành cũng muốn mời y ăn cơm.

Việc này nói ra hơi dài, ban đầu là do hai ngày đầu mới chuyển tới đây, Vương Thành Quân vì quá vui mừng nên bị lạ giường, bởi vậy buổi tối vẫn không tài nào ngủ nổi, ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến ban ngày. Đợi đến ba, năm ngày sau tình hình có cải thiện hơn chút, nhưng vẫn tình dậy rất sớm, từ bốn giờ sáng sẽ không thể ngủ tiếp được.

Trần Thái thì vẫn đang ngủ say, Vương Thành Quân lần đầu tiên ở cùng y, sợ mình gây ồn, nên lấy điện thoại đi chạy bộ quanh khu vực này, tiện đường mua bữa sáng về. Ngày thứ nhất vẫn rất bình thường, dân cư ở đây không đông, một mình cậu chạy tới chạy lui cũng thoải mái. Từ ngày thứ hai, sau khi gặp phải Lục Tiệm Hành thì mọi chuyện không còn như vậy nữa.

Vương Thành Quân càng ngày càng cảm thấy thái độ của Lục Tiệm Hành…. hơi phòng bị.

Điều này khiến cậu có chút tổn thương. Con người cậu từ trước tới nay, là kiểu nơi đâu cũng có thể xưng anh gọi em với người khác. Lần trước Lục Tiệm Hành trò chuyện vui vẻ với cậu, cậu gần như đã coi người ta là tri kỷ. Nào ngờ mới có mấy ngày, tri kỷ liền trở mặt thành người không quen biết.

Ngày đầu tiên Vương Thành Quân còn cố ý chạy lên chào hỏi, Lục Tiệm Hành đầy vẻ kinh hoàng nhìn cậu chằm chằm, cậu còn giới thiệu với người ta: “Là tôi đây, Vương Thành Quân.”

Vẻ mặt Lục Tiệm Hành hết sức kì dị hỏi: “Không phải bảy rưỡi sáng cậu mới chạy bộ sao?”

Vương Thành Quân không nghĩ nhiều, trả lời thành thật: “Tôi mới vừa chuyển đến, ngủ không quen nên hơi mất ngủ. Dậy rất sớm.”

Vỉa hè của tiểu khu này rất rộng, hai người chạy song song vẫn thoải mái. Vương Thành Quân vui cười hớn hở theo sát, thấy Lục Tiệm Hành sáng sớm chỉ mặc một bộ thể thao, lộ ra bắp tay rắn chắc, đường nét cơ bắp đẹp hơn mình rất nhiều, liền khen vài câu, muốn học hỏi đối phương.

Lục Tiệm Hành chạy nhanh hơn, cậu cũng tăng tốc; lát sau Lục Tiệm Hành thở hồng hộc chạy chậm lại, cậu cũng hít sâu thở dài lấy hơi,học theo răm rắp.

Cứ thế “học” hai ngày, Lục Tiệm Hành không tới nữa.

Vương Thành Quân nghĩ thầm chắc sếp lớn bận bịu, một ngày trăm công ngàn việc cơ mà, trong lòng còn thương cảm cho người anh em này hai giây. Qua mấy ngày dậy sớm rèn luyện, vận động cơ thể gia tăng, thời gian thức dậy của cậu cũng bắt đầu khôi phục bình thường.

Hôm thứ bảy đúng bảy giờ cậu tự nhiên tỉnh dậy, thay quần áo đeo tai nghe, mới vừa vừa ra khỏi cửa, liền đụng ngay phải Lục Tiệm Hành đúng lúc chạy qua. Vương Thành Quân mừng lắm lại chào hỏi anh, nào ngờ Lục Tiệm Hành như gặp ma, bắt đầu lao đi thật nhanh. Vương Thành Quân cùng chạy đuổi theo qua hai con đường, lời còn chưa nói xong, người kia đã bỏ lại mình ở tít xa.

Lần này dù là kẻ ngốc cũng nhận ra rồi, Lục Tiệm Hành là đang tránh cậu. Hoặc là như người ta nói, kẻ nhà giàu trở mặt nhanh hơn lật sách, Vương Thành Quân vô cùng rầu rĩ, không hiểu sao mới có mấy ngày mà Quân Quân đã không còn là Quân Quân mà đổi thành vi khuẩn rồi.

Trong lòng cậu hơi khó chịu, nhớ lại thẻ tập gym của mình, nghĩ thầm không phải chỉ là cơ bắp thôi sao, mình tự luyện còn đẹp hơn anh ta nhiều. Cậu bừng bừng khí thế cầm thẻ tập đi thẳng đến phòng thể hình bên khu Tây. Ttrước tiên làm nóng người, vừa quay đầu lại liền thấy ngay một người quen đang đứng trong cái phòng gym không lớn này.

Khóe miệng Lục Tiệm Hành như treo hai cái quả cân, trĩu nặng trề xuống.

Vương Thành Quân người nghèo chí không nghèo, quay đầu làm như không nhìn thấy anh, cũng không để ý đến anh. Ai dè sau một lát, Lục Tiệm Hành đi về phía cậu.

“Người anh em, ” Lục Tiệm Hành che ở trước mặt cậu, mặt vô cùng âm u, “Hỏi cậu chuyện này.”

Vương Thành Quân da mặt mỏng, trong lòng dù không vui nhưng vẫn hỏi lại: “Anh nói đi.”

“Không phải tôi đã nói cho cậu biết phòng tập bên khu Đông tốt hơn sao? Sao cậu lại tới bên này?”

Vương Thành Quân thầm nghĩ, anh nói khu Đông tốt hơn sao anh không qua bên đó đi? Định lừa người ta à, may mà anh Trần nhà tui sáng suốt. Cậu chép miệng một cái, hơi chút kiêu ngạo: “Anh Trần của tôi nói, kêu tôi tới khu Tây.”

Lục Tiệm Hành nhíu mày lại: “Trần Thái?”

“Đúng vậy.”

“Cậu ta nói cái gì?”

Vương Thành Quân nghĩ lại, “Anh Trần nói giương đông kích tây, phía tây…”

Cậu còn muốn nói nốt câu cuối, nào ngờ Lục Tiệm Hành đột nhiên thay đổi sắc mặt, giơ tay ngắt lời cậu.

“Thâm, thật sự là thâm, ” Lục Tiệm Hành nhíu chặt lông mày trầm tư một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm nói, “Cuối tuần này, kêu cậu ta tới tìm tôi.”

“…” Vương Thành Quân ngẩn người, “Tìm anh? Tìm anh làm gì?”

“Thì… Cùng ăn một bữa cơm đi, ” Lục Tiệm Hành lo lắng nói thêm, “Tôi có chuyện cần nói với cậu ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.