Cậu Bỏ Dao Xuống Rồi Nói

Chương 96: Chương 96




Trần Thái trước khi tới cũng đã định sẽ dựa vào chuyện tình yêu để tạo scandal, nếu như đổi thành người khác, y hoàn toàn đồng ý để Mộng Viên nói rõ ràng với đối phương sau đó ai về nhà nấy. Dù sao kinh nghiệm của y trong giới này vẫn còn quá non, không có vốn liếng để chống lại người ta được, nhưng ai mà ngờ tra nam lại là tên Hứa Hoán chứ. Vào lúc này mà không lợi dụng thì thật là đáng tiếc.

Hứa Hoán hiển nhiên không vui, thế nhưng anh ta chưa kịp trả lời thì bên ngoài đã có người gõ cửa.

Người đại diện của Hứa Hoán hùng hổ xông vào, vừa thấy tình hình bên trong phòng liền ngẩn người, sau đó ánh mắt xẹt qua Trần Thái và Mộng Viên, lúc này mới hỏi Hứa Hoán: “Xảy ra chuyện gì? Chuyện như vậy sao không báo cho tôi?”

Tên trợ lý đứng phía sau ló đầu ra nhìn dáo dác.

“Sao chị lại tới đây?” Hứa Hoán kinh ngạc hỏi cô, đến khi thấy bộ dáng của trợ lý liền hiểu ra, “Là cậu ta mách lẻo?”

“Không phải cậu ta báo cho tôi, giờ cậu bị người ta hãm hại cũng không biết đâu.” Người đại diện phất tay để trợ lý tiến vào, đóng cửa lại, ngồi xuống đầy oai phong, lại hất cằm, “Khát chết mất, cả ngày hôm nay nói chuyện ở bên Lục tổng.”

Trợ lý lập tức đi rót nước cho cô, Hứa Hoán vừa nghe tên Lục Tiệm Hành, không nhịn được nhìn sang Trần Thái một cái.

Trần Thái vẫn tỉnh bơ nhìn hai người bọn họ, trong lòng lại đang tính toán. Y biết người trước mắt này, Dương Tuyết, người đại diện rất nổi tiếng, trước đây xuất thân từ bên làm tuyên truyền, rất am hiểu chuyện đánh bóng tên tuổi bằng scandal và marketing các nhãn hiệu quảng cáo, dạo trước còn nhận được danh hiệu “trợ thủ vàng”. Từ xưa đến nay y không quá quan tâm tới người đại diện của Hứa Hoán, không ngờ hóa ra lại là bà chị này.

Dương Tuyết ngoại trừ lúc mới vào cửa, sau đó cũng không nhìn thêm lại đây, hiển nhiên là thể hiện thái độ không coi bọn họ ra gì. Hiện tại tên trợ lý kia ân cần châm trà đưa nước, Dương Tuyết cũng chỉ nói chuyện với Hứa Hoán, tình thế trong phòng khách lại bị xoay chuyển trở thành cô làm chủ mặt trận.

Mộng Viên hiển nhiên có chút sợ Dương Tuyết, giờ bị người ta coi thường lại càng thêm lúng túng, theo bản năng nhìn về phía Trần Thái.

Trần Thái cười với cô, thấy ứng dụng ghi âm trên điện thoại của mình vẫn mở, ra hiệu cô lén cất vào túi cẩn thận, sau đó lấy ra một hộp kẹo cao su, lắc lắc, đổ ra cho Mộng Viên hai viên.

Mộng Viên nhận lấy nhét vào miệng, tâm lý lúc này mới thoáng thả lỏng hơn chút. Cô thật ra không ngốc, thừa biết trong dưới tình huống này ai sốt ruột thì người đó chịu thiệt, chẳng qua khí thế của Dương Tuyết quá mạnh, lại có chỗ dựa vững chãi phía sau nên cô mới e sợ trong vô thức, rồi lại không nhịn được bắt đầu lo lắng cho Trần Thái.

Dương Tuyết hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, cô uống một hớp nước rồi dặn dò Hứa Hoán: “Buổi chiều cậu còn có buổi họp, kêu Tiểu Chu cứ đi xử lý vết thương với cậu trước đã, đừng làm hỏng việc. Xe đã chờ ở bên ngoài rồi.”

Hứa Hoán không ngờ cô vừa đến đã để cho mình rời đi, hơi do dự.

“Sao thế, ” Sắc mặt Dương Tuyết trầm xuống, đanh giọng, “Cậu còn có vấn đề gì hả?”

Hứa Hoán nhìn Trần Thái, hỏi: “Bọn họ thì sao?”

“Ra tay đánh người đương nhiên là báo cảnh sát, chuyện như vậy quá hung hãn, ” Dương Tuyết nói, “Cậu cũng thật sơ suất, nữ diễn viên từng hợp tác tùy tiện hẹn mà cậu cũng đến luôn? Vừa nãy bọn họ đánh cậu, cậu có trả đòn không?”

Nói vậy tức là không cần hỏi rõ nguyên nhân hậu quả đã giải quyết sự tình luôn rồi.

Mộng Viên giật mình, nhất thời hiểu rõ ý đồ của Dương Tuyết.

Quả nhiên, Hứa Hoán lắc đầu: “Không đánh trả.”

“Thế thì được rồi, tuy rằng có hơi thiệt một chút, thế nhưng làm người của công chúng chút oan ức ấy phải chịu.” Dương Tuyết lúc này mới nhìn về phía hai người Trần Thái, như là đang nhìn bọn tội phạm ăn vạ, “Trong hành lang có camera, chút nữa tôi sẽ phối hợp với cảnh sát để điều tra băng ghi hình, cậu đừng có làm lỡ việc. Có một số việc chúng ta vốn muốn giải quyết êm đẹp, thế nhưng nếu đối phương dùng thái độ xấu xa như thế, công ty chắc chắn sẽ không nhượng bộ.”

Cô công khai nói xong, nháy mắt với trợ lý, ra hiệu hắn trước hết đưa Hứa Hoán đi.

Trần Thái cũng đã hiểu tính toán của người này, khi Hứa Hoán và Mộng Viên qua lại có lẽ rất cẩn thận, không lưu lại chứng cứ gì, mà đoạn video ghi cảnh bản thân mình từ hành lang xông vào đánh người chỉ có hình chứ không có tiếng. Chút nữa chỉ cần Hứa Hoán đi mất, Dương Tuyết khăng khăng đổ cho hai người bọn họ gây sự lừa gạt, đến lúc đó dù có mồm cũng không thanh minh được.

Đòn trả đũa quả là cao tay.

Dương Tuyết quả thật tính như thế, dù sao cũng có video giám sát, còn hai bên trước sau chỉ nói bằng mồm, cho dù sau này bên phía nhà gái có muốn uy hiếp tung tin ra thì cũng phải xem có tung được không đã. Huống chi dù có thể tung ra thật, thì một bên là diễn viên hạng A một bên diễn viên không tên tuổi, ai quấn lấy ai khán giả vừa xem là hiểu ngay. Có điều cũng không cần làm lớn chuyện đến thế, chỉ cần hai người này hiểu rõ tình thế rồi tự chột dạ, thì cô sẽ dùng chiêu cứng trước mềm sau, nói với cô nàng kia hai câu an ủi hình thức, như vậy mọi chuyện sẽ xong.

Điều kiện tiên quyết là Hứa Hoán không thể ở đây. Như vậy cô mới có thể tùy tiện lấp liếm.

Hứa Hoán cũng hiểu dụng ý của người đại diện, anh ta hơi do dự, rồi lập tức định đi ra cửa.

Trần Thái cũng tức lắm, nhưng y biết lúc này không được nóng, thấy Hứa Hoán định đi, y cũng dứt khoát đứng lên, còn quay đầu lại vỗ nhẹ Mộng Viên, cười nói: “Đi thôi, đã nói sẽ mời cô ăn cơm.”

Mộng Viên mơ hồ, nhưng vẫn nghe lời đứng lên.

Trần Thái cầm túi cho cô, cũng chẳng nhìn Dương Tuyết, chắn trước mặt Hứa Hoán: “Chuyện này cứ tùy tiện thế đi, tôi không có vấn đề.”

“Cậu không thể đi, ” Dương Tuyết lúc này mới cười lạnh, duỗi tay chỉ vào Trần Thái, “Là cậu đánh người đúng không, cậu nhất định phải ở lại.”

Trần Thái “Ồ” một tiếng, lại cười nói: “Chị muốn báo cảnh sát bắt tôi à, không sao, chị báo đi.”

Dương Tuyết nhìn dáng vẻ kiêu căng càn quấy của y, cảm thấy sự tình không đơn giản, lông mày nhíu lại.

Trần Thái lại cúi đầu lấy ra điện thoại di động, “Nếu muốn báo thì cũng nhanh lên, Hứa Hoán hiểu rõ tính tôi mà, ghét nhất chờ đợi.”

Dương Tuyết cảnh giác nhìn y, hơi nghi ngờ, “Hai người quen nhau?”

Trần Thái gật đầu, nói: “Quen chứ, bạn trai cũ của tôi mà. Yêu cũng nhiều năm đấy.”

Dương Tuyết: “???” Cô nhanh chóng kéo giật Hứa Hoán ở cửa lại.

Trần Thái tiếp tục nói: “Tôi và anh ta năm ngoái mới chia tay, hôm nay mới biết anh ta vẫn luôn bắt cá nhiều tay với cả nghệ sĩ của tôi. Việc này quá đẹp mặt, tôi đang định tung clip nóng của hai bọn tôi lên mạng đây, nhưng anh ta không đồng ý còn đang làm ầm lên, có chị tới giải quyết thì hay rồi.”

Dương Tuyết cắt ngang lời y: “Không phải cậu đến để đòi lý lẽ cho Mộng Viên sao?”

Trần Thái ra vẻ kinh ngạc nhìn sang, sau đó cười khoa trương: “Mộng Viên, mắc mớ gì đến cô ta chứ? Cơn tức của tôi còn chưa được giải tỏa nè.”

Hứa Hoán chột dạ, thấy ánh mắt sắc lẻm của Dương Tuyết nhìn lại đây, không có cách nào bao biện, chỉ đành cúi đầu, mặt mũi sầu não, xem như là thừa nhận.

Dương Tuyết lúc này mới nhớ tới giọng người này tại sao nghe quen tai, ngày đó cái tên mắng người ở bên ngoài quán trà có lẽ chính là vị này. Lúc đó Hứa Hoán còn nói muốn đi quấy nhiễu buổi thử diễn của bọn y, mình còn không coi là chuyện gì to tát. Giờ sao lại oan gia ngõ hẹp như thế?

Hứa Hoán cũng thật là, loằng ngoằng với ai không làm lại đi thậm thụt với nữ nghệ sĩ của người yêu cũ, đầu óc bị lừa đá à?

Mọi chuyện càng thêm rắc rối, Dương Tuyết năm nay mới tiếp nhận Hứa Hoán không lâu, lúc này không dám manh động, lập tức liền thay đổi thái độ, thở dài một tiếng rồi cười nói, “Nếu là người quen sao không nói sớm, Hứa Hoán là báu vật của công ty bên tôi mà, làm tôi hết hồn.”

Trần Thái nhìn cô, không tiếp lời, quay đầu nói với Mộng Viên: “Đi thôi.”

Thấy hai người vẫn có ý định ra cửa, Dương Tuyết vội ra hiệu cho trợ lý ngăn lại.

“Có vấn đề gì thì ta cứ giải quyết, ” Dương Tuyết một tay chống trên bàn, một tay khác rất nhanh đã gửi tin nhắn cho Hứa Hoán hỏi rõ tình hình, đồng thời vừa đấm vừa xoa, “Thay vì làm trò cười ầm ĩ với truyền thông khiến hai bên đều ảnh hưởng không ít, chi bằng chúng ta thương lượng tìm ra cách giải quyết chung có lợi cho cả đôi bên đi. Sau này cậu vẫn muốn tiếp tục công việc mà nhỉ? Tôi cũng là có thành ý, có vấn đề gì không thể bàn bạc lại sao?”

Trần Thái lúc này mới quay đầu lại, cười, “Chi bằng trước tiên chúng ta làm một bản ghi chép đi?”

Dương Tuyết cất điện thoại đi, cười lúng túng.

Hứa Hoán biết mình trốn không thoát trách nhiệm, nhìn chung quanh, nhân cơ hội nói: “Người đại diện của tôi cũng đã tới rồi, cậu không phải có điều kiện sao? Xào scandal tôi không thể đồng ý, những thứ khác có thể thương lượng.”

Anh ta biết Trần Thái rất biết cách khiến người khác mơ hồ rồi đánh lừa, cho nên quay sang Dương Tuyết kể lại chuyện vừa rồi một lần.

Lông mày Dương Tuyết cau lại, nhưng chỉ cười làm hòa, “Việc công chút nữa hẵng bàn tới, vừa rồi là tôi sai rồi, chúng ta ăn cơm trước đã, mượn luôn bữa cơm này để xin lỗi nhé.”

Trần Thái cũng không muốn quá cứng, trong lòng nghĩ làm người quả nhiên không giống nhau, nói trở mặt là trở liền không chút áp lực, rồi y cũng thuận theo ngồi xuống.

Hai bàn đồ ăn gọi trước và sau đều được bưng lên nhanh chóng, Dương Tuyết thật sự ra vẻ xuống nước, tự mình chuyện trò rôm rả với mọi người. Đợi đến khi đồ ăn vơi quá một nửa, cô mới nói với Trần Thái: “Xào xáo scandal là không thể, Hứa Hoán vẫn luôn công khai độc thân.”

Trần Thái cũng nói: “Mộng Viên bên chúng tôi cũng không muốn, nhưng nào có cách khác? Một cô gái đơn thuần thánh thiện, bỗng chốc bị lừa bị gạt, cô ấy bước vào nghề khi mới khoảng hai mươi, bạn bè cùng lứa vẫn đang đi học đấy. Nào ngờ sơ suất một cái, liền bị một tên gay lừa gạt nhiều năm như vậy…” Y nói đến đây dừng lại, thở dài một hơi.

Dương Tuyết cười nói: “Người trẻ tuổi mà, yêu đương dễ kích động, chúng ta là người ngoài nói không được.”

Trần Thái gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, nếu là yêu thật lòng thì đã đành, đây lại cố tình lừa người…”

Dương Tuyết: “…”

“… Chuyện xu hướng tình dục tôi không hiểu lắm, ” Dương Tuyết cười gượng, “Nhưng dù sao mọi chuyện đều đã qua, chúng ta vẫn nên nhìn về phía trước.”

Trần Thái hỏi: “Ý chị Dương là?”

“Việc tạo scandal không ổn cho lắm, ý kiến và thái độ của dân mạng không có lập trường, mà tốc độ truyền bá quá nhanh, ai biết trước được mọi chuyện liệu có đi lệch khỏi quỹ đạo tính toán ban đầu hay không.Việc này không chỉ là lo cho Hứa Hoán, chủ yếu là suy nghĩ cho Mộng Viên bên cậu, dù sao phía nữ trong chuyện này vẫn chịu thiệt hơn.”

Dương Tuyết ôn hòa nói tiếp, “Sau này Mộng Viên cũng phải lấy chồng, scandal có một hai cái thì không sao, nhiều quá sau này thật giả cũng khó mà rạch ròi. Hơn nữa nếu hình tượng chịu tổn hại, sau này có muốn nhận hợp đồng đại diện nhãn hàng cũng khó… Mộng Viên cô vẫn chưa từng làm gương mặt thương hiệu cho nhãn hàng nào nhỉ?”

Mộng Viên lắc đầu: “Chưa từng.”

Dương Tuyết cười, trong lòng đã có thêm mấy phần tự tin.

Nào ngờ Mộng Viên lại tiếp tục nói: “Tôi cũng không muốn làm đại diện thương hiệu, mà chỉ muốn làm tốt ở mảng diễn xuất. Chuyện yêu đương với Hứa Hoán tôi cũng không muốn đi xào xáo ra scandal, bằng không nhiều năm qua tôi hà tất phải chờ tới hôm nay.”

Cô rũ mắt xuống, dáng vẻ ủ rũ, giọng điệu đầy oan ức, “Vốn dĩ tôi đến đây cũng chỉ muốn nói cho rõ ràng, ai bảo ban nãy Hứa Hoán vừa vào đã nhục mạ tôi, nói tôi không trong sạch với mấy lão già. Chị Dương, chị cũng là phụ nữ, đổi lại là chị thì chị nghĩ thế nào? Chị sợ tôi lo bị scandal ảnh hưởng, vậy tôi cũng nói thẳng luôn, tôi không sợ.”

Trần Thái thấy cô nắm bắt trọng tâm rất chuẩn, thầm vui mừng, cũng nghiêm mặt nói: “Mộng Viên là một cô gái tốt, đơn thuần, cũng thiện lương, nhưng ban nãy Hứa ảnh đế vừa vào đã cố tình đổ oan cho cô còn ghi âm lại, may mà tôi phát hiện kịp thời. Cho nên việc yêu cầu Hứa ảnh đế công khai này, nhà chúng ta không phải muốn gây ra scandal, mà là đang muốn tự vệ.”

Dương Tuyết hít vào một hơi, hồi lâu không lên tiếng. Cô lúc này ngay cả suy nghĩ muốn làm thịt Hứa Hoán cũng có.

Hai bên rơi vào cục diện bế tắc, Dương Tuyết cứ nghĩ công ty nhỏ thì cô nàng kia cũng dễ thương lượng, nhưng mấy lần tung mồi nhử mà đối phương đều không mắc câu. Không mắc câu cũng thôi đi, đã thế cái tên Trần Thái kia còn chẳng hề che giấu chút nào tham vọng của bản thân, khoa trương hô to.

“Ai nha, công ty lớn thật là tốt mà, bên chúng tôi chẳng bao giờ được lên bìa tạp chí đây.”

“Bộ phim này cũng sắp bấm máy rồi, thật mong đợi nha! Công ty lớn chế tác quả là khác biệt, Mộng Viên  nhà chúng tôi nếu mà được làm một ngôi sao điện ảnh thì tốt biết mấy.”

Nhưng mà khi hỏi y có muốn cho nghệ sĩ nhận một vai không, y liền từ chối.

Trần Thái ra vẻ đầy tiếc nuối, “Chủ yếu là hành động ban nãy của Hứa ảnh đế quá đáng lên án, nói thật lời đồn về Mộng Viên nhà chúng tôi tốt như vậy, ở trên mạng là tiểu tiên nữ không bị tiếng xấu nào đâu đấy, nếu mà vào vai đó rồi để lại lý lịch đen thì làm thế nào?”

“Tôi bảo đảm, ” Dương Tuyết quả thực chịu đầu hàng y, chỉ đành nhượng bộ, giơ lên một tay nghiêm túc nói, “Sau này bên chúng tôi sẽ không phát ra bất kỳ tin tức bất lợi nào về Mộng Viên. Cậu tin hay không thì tùy?”

Trần Thái thấy thời khắc mấu chốt đã đến, nhìn cô một chốc, chậm rãi nở nụ cười: “Chị Dương đã nói như vậy, tôi sao có thể không tin.”

Dương Tuyết hỏi: “Còn gì nữa không?”

Trần Thái nói: “Làm người đại diện cho hãng chăn đệm Tích Mộng(1).”

Dương Tuyết: “…” Cô không thể không lên tinh thần, nâng cốc lên uống một hớp nước.

Suy tư một hồi lâu, cô mới quyết định.

“Tích Mộng là khách quen đã hợp tác nhiều năm của bên tôi, hơn nữa nhãn hiệu cao cấp lâu năm khi làm khảo sát đều rất nghiêm ngặt, cái này không được, ” Dương Tuyết đặt cốc nước xuống, “Tôi có một hợp đồng quảng cáo collagen, vốn nhắm vào Tuyết Nhi, nhưng vì cô ấy bị thương trong quá trình đóng phim nên hợp đồng cứ đặt đấy chưa ký kết. Nếu như có thể, cái này cho cậu. Cát xê còn cao hơn Tích Mộng nhiều.”

Vốn dĩ giá quảng cáo của dược phẩm, làm đẹp và rượu bia nước uống đều cao hơn những nhãn hàng khác, nhưng đồng thời tính mạo hiểm cũng lớn. Mặc dù đã được kiểm chứng đầy đủ, cũng khó bảo đảm sau này không sinh ra tin tức trái chiều.

Bởi vậy tuy rằng giá cả khiến người ta động lòng, nhưng Trần Thái cũng không dám nhận. Y muốn tìm hợp đồng đại diện nhãn hàng cho Mộng Viên, không chỉ là vì tiền thù lao, mà còn muốn dựa vào quảng cáo của các thương hiệu lớn để nâng cao danh tiếng cho Mộng Viên. Dù sao tài nguyên của công ty bọn họ chỉ là con số không, cơ hội để Mộng Viên nhận hợp đồng đại diện chính thống không nhiều.

Song phương lại tranh luận, cũng may Dương Tuyết có nhiều mối quan hệ, cuối cùng chốt một hãng quần áo lông, cũng là thương hiệu lớn lâu năm, tuy địa vị không cao nhưng mức độ phổ biến rộng rãi, quan trọng là nhà đầu tư sẵn sàng vung tiền vào. Mộng Viên là đi theo hai nữ nghệ sĩ khác nữa dưới tay Dương Tuyết, xác xuất thành công cũng cao hơn.

Đợi đến khi hai bên bàn xong xuôi, đã là hơn ba giờ chiều. Trợ lý đã sớm đi thanh toán, Trần Thái và Dương Tuyết trao đổi số điện thoại và wechat, sau đó bắt tay giảng hòa, cũng đều trở thành người văn minh nho nhã lễ độ.

Hứa Hoán vẫn ngồi một bên cúi đầu chơi điện thoại di động, chờ đến khi lên xe, anh ta mới buồn bực mắng một câu.

Dương Tuyết cũng mệt mỏi quá chừng, ngồi ở trong xe xuất thần, nghe anh ta chửi bậy chỉ nhíu mày nhưng không nói gì.

Hứa Hoán lại cảm thấy mình ngày hôm nay mất mặt quá mức rồi, anh ta muôn cứu vãn chút mặt mũi cho bản thân, không muốn thể hiện mình quá ngu, chỉ đành cười lạnh nói: “Nếu không phải nể mặt sếp tổng bên trên, ngày hôm nay còn lâu mới cho cậu ta đắc ý như thế!”

Dương Tuyết mắng thầm ngu xuẩn trong lòng, quay đầu nhìn anh ta: “Sếp nào?”

Hứa Hoán lúc này mới nửa úp nửa mở nói: “Còn có thể là sếp nào nữa, Lục tổng đó.”

Dương Tuyết giật mình, khó có thể tin nhìn anh ta.

Hứa Hoán nói thêm: “Bằng không sao tôi phải nhẫn nhịn cậu ta, có việc này cũng chưa kịp nói với chị. Tối hôm qua, thư ký của Lục tổng đích thân đi đón cậu ta, sau đó cậu ta ở lại phòng Lục tổng cả đêm. Tôi lúc đó phải ra ngoài, tận mắt thấy.”

“Cậu không nhìn lầm đấy chứ?”

“Tôi lúc đó cũng bị dọa mà, gọi điện thoại xác nhận luôn, ” Hứa Hoán nói, “Y thừa nhận liền, là y không sai đâu. Hơn nữa ngày hôm nay trong lời nói của cậu ta, có ý rằng việc công ty muốn chiêu mộ cậu ta vốn là định tiến hành bí mật, nhưng mà chị VV không coi chị là người ngoài, cho nên chúng ta mới biết.”

“Vậy cậu ta làm sao…” Dương Tuyết cau mày, lúc này mới nhớ tới chuyện mình nói dối tình hình trước đó. Hôm đó Hứa Hoán gọi điện thoại cho Trần Thái không được, cô liền nói với chị VV là Trần Thái từ chối.

Bây giờ nghĩ lại, Trần Thái vậy mà lại quen biết cả các sếp bên trên?? Nhưng mà nếu đã như vậy, thì hà tất phải hỏi thông qua mình? Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại thấy cũng có thể.

“Người này rất thông minh, cũng rất bình tĩnh, là hạt giống tốt, ” Dương Tuyết xoa trán, thở dài nói, “Có lẽ sau này cậu ta sẽ trực tiếp mang theo nghệ sĩ của mình mà nhảy việc… Bất kể thế nào, người này không phải là kẻ dễ bắt nạt, sau này cậu chớ có chọc vào cậu ta.”

Hứa Hoán cũng không dám trêu chọc, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, đành phải cố nuốt xuống cơn giận này, trước tiên đi kiểm tra vết thương trên mặt.

Bên kia Mộng Viên và Trần Thái đã đón xe về thôn làng. Mộng Viên xin nghỉ một ngày, buổi tối đoàn kịch liền sắp xếp quay đêm, cô không kịp chúc mừng đã vội vã quay về thay quần áo đi làm chuẩn bị.

Trần Thái liên hệ phía FC cũng đã có hồi âm, đây đều là fan lâu năm của Mộng Viên, mặc dù đối với việc tới thăm đoàn phim cảm thấy rất hứng thú, nhưng tiếc rằng mọi người đa số đều đã đi làm hoặc lập gia đình, người có thể tới chưa đến mười người. Trần Thái nghĩ nếu bọn họ đến đây, phải liên hệ trước với bên tổ công tác, cộng thêm phí dụng nghỉ ngơi của mấy người, quà cáp tự mình móc tiền túi ra mua… Tính tới tính lui phải bỏ ra quá nhiều, thực sự không có lời, cuối cùng đành phải tạm thời hủy bỏ kế hoạch này, trước mắt đi đánh tiếng chuyện mời đoàn phim ăn cơm đã.

Trước khi đi tìm đạo diễn và giám đốc sản xuất phim y đã chuẩn bị sẵn trường hợp bị đối phương lên giọng hách dịch, nào ngờ y vừa đề cập chuyện mời cơm, còn chưa kịp nói dối là tổ chức sinh nhật cho Mộng Viên như kịch bản soạn sẵn thì đạo diễn đã đáp ứng.

Trần Thái cảm thấy mình hôm nay có lẽ phải mua xổ số, vận may tới quá đột ngột a!

“Khi nào thì tiện cho mọi người nhất?” Trần Thái tận dụng mọi thời cơ, “Ngày mai có được hay không? Em định đặt phòng trước, chúng ta ăn cơm Tàu hay là ăn hải sản?”

“Hải sản quá tốn kém, cứ ăn rau xào thôi cũng được, ” đạo diễn cười ha ha nhìn những người chung quanh, lại lôi kéo Trần Thái bước sang bên cạnh vài bước, nhỏ giọng hỏi, “Hỏi cậu chuyện này.”

Trần Thái vừa mừng vừa lo, bộ dáng khom lưng chớp mắt nhìn ông như thái giám: “Chuyện gì vậy ạ?”

Đạo diễn hỏi: “Lục tổng có tới không?”

“…” Trần Thái lần này có kinh nghiệm, hỏi: “Lục Tiệm Hành?”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Trần Thái nghĩ thầm sao lại là anh ta, nhưng tấm da hổ này vẫn còn rất hữu dụng, hay là mình lại mượn khoác lên lần nữa đi.

“Anh ấy… gần đây hơi bận, ” Trần Thái làm bộ khó xử, “Nếu không chúng ta đi ăn cơm trước, còn anh ấy… Để sau này có dịp em sẽ lại sắp xếp sau.”

———————-

Chú thích:

(1) Tích Mộng (Gia Phưởng): Tên một công ty chuyên sản xuất chăn ga gối đệm ở Hàng Châu, TQ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.