Cậu Bỏ Dao Xuống Rồi Nói

Chương 92: Chương 92




Lục Tiệm Hành cảm thấy xét trên phương diện làm người đại diện, bạn học Trần cũng khá có năng lực, dù sao cách tổng kết về một người rất ngắn gọn chính xác, lời ít mà ý nhiều.

Ít nhất đánh giá về anh không hề thiên vị làm quá, Lục Tiệm Hành cảm thấy khá hài lòng.

Thế nhưng! Càng là người như vậy càng đáng sợ, đặc biệt là khi anh lật thêm mấy trang khác nữa thấy đa phần là như vẽ bùa vẽ quỷ, chữ nghĩa chi chít hết trang này đến trang khác, liền đoán có lẽ là một loại mật mã nào đó. Tên người đại diện này, không ngờ còn có năng lực phản trinh sát khá mạnh.

Bởi vì chuyện bất ngờ này, Lục Tiệm Hành ăn cơm trưa cũng không ngon, thịt kho tàu còn lại một nửa, chim bồ câu chỉ ăn hai cái chân.

Anh về phòng của mình, lại không biết xử lý cái túi xách kia ra sao, vì vậy gọi thư ký tới để thương lượng.

Thư ký nghĩ thầm tui cũng đâu biết làm thế nào đâu, anh lúc đó gào loạn lên như bị chó dại cắn, doạ tui sợ đến mức về đến đây rồi vẫn chưa bình tĩnh nổi đây nè.

Nhưng là câu hỏi của tổng tài, không thể không đáp.

Thư ký suy nghĩ một chút, hỏi lại: “Hay là, để em đi hỏi một chút, rồi đưa qua trả lại anh ta?”

“Cậu đi hỏi ai? Đoàn phim của y ở đâu cậu cũng không biết.” Lục Tiệm Hành chau mày, cảm thấy việc này không đơn giản, “Việc này cậu mà ra mặt, như vậy mọi người không phải đều biết tôi và y quen nhau sao, chẳng phải vừa vặn cho y toại nguyện à… Không đi!”

Cái bọc lớn này vốn cứ tưởng có tin cơ mật nào, không ngờ lại trở thành củ khoai nóng bỏng tay.

Lục Tiệm Hành hơi ưu phiền.

Thư ký trầm ngâm chốc lát, lại hỏi, “Vậy chi bằng gửi trực tiếp đến công ty bọn họ? Như vậy cũng không cần trực tiếp tiếp xúc với y, cũng không sợ bị thất lạc đồ.”

“Ý tưởng này không tồi, ” Lục Tiệm Hành lại nghĩ thêm, rồi phủ quyết, “Nhưng mà giấy tờ chứng minh của y vẫn ở đây, không có giấy căn cước và ví tiền thì y về thế nào?”

Thư ký: “… Nếu vẫn không được, thì chờ y tự tìm đến?”

Lục Tiệm Hành híp mắt.

Thư ký nói: “Nếu như y tới đây, Lục tổng có vấn đề gì còn có thể hỏi thẳng y, nói gì cũng tiện. Hơn nữa nếu lo có phiền toái về sau, Lục tổng có thể lưu giữ chứng cứ.”

Lục Tiệm Hành: “…” Vẫn phải mặt đối mặt à, sớm biết thế vừa rồi chạy làm gì, áp tải y theo luôn cho xong.

Anh cân nhắc thêm, cũng cảm thấy mình vừa rồi có hơi kích động, suy nghĩ không đủ chu toàn, phất tay để thư ký đi ra ngoài.

Mà Trần Thái bên kia lúc này quả thực khóc không ra nước mắt.

Xe máy điện của y và em gái staff bị ném lại nửa đường, hai người quay về không xe, đi một đoạn dài mới đến chỗ xe máy, vừa ngồi lên xe liền tăng tốc điên cuồng chạy về đoàn phim.

Cho dù như vậy, em gái staff vẫn cứ bị muộn.

Cũng may hiện trường vẫn chưa dựng cảnh xong, tuy bị đạo diễn túm lấy khiển trách một trận, nhưng em gái staff tự biết mình sai, lè lưỡi nhanh chóng nhận lỗi, cũng không dám nhắc đến chuyện tình cờ gặp Lục Tiệm Hành. Chờ tới khi đạo diễn nói nửa chừng đi uống nước, cô liền lặng lẽ ôm bản thảo chạy sang một bên.

Trần Thái thấy thế cũng không tiện rời đi ngay, y chờ em gái staff bị giáo huấn xong, thấy cô không có chuyện gì liền dứt khoát cũng ở lại giúp đỡ, qua lại tìm người khuân đồ.

Đoàn phim này vốn rất nhỏ, tổng cộng chỉ chừng trăm người, rất nhiều công việc đều là một người kiêm nhiệm, phó đạo diễn kiêm làm chế tác sinh hoạt, tổ mỹ thuật đồng thời cũng quản lý cả đạo cụ. Trần Thái sau khi gia nhập rất bận rộn, cả một buổi chiều tới lui chân không chạm đất. Tuy làm việc nhưng trong lòng y vẫn rất sốt ruột, cái túi xách kia đối với y mà nói bằng toàn bộ tài sản của y, nhưng tình hình bây giờ không đi được, hơn nữa y cũng không biết đi nơi nào tìm.

Mộng Viên buổi chiều không có cảnh diễn, thay quần áo xong vẫn luôn đi theo bên cạnh y làm phiền. Có lẽ là vì xin được nghỉ rồi nên tâm trạng rất tốt, còn chủ động hỏi: “Bao giờ anh mời ăn cơm thế? Để tôi còn chuẩn bị trước.”

Đoàn phim thật ra là nơi bảo mật rất nghiêm ngặt, ngoại trừ nam chính nữ chính diễn viên hạng 1 hoặc 2 ra thì những người không liên quan cũng không thể tùy tiện mời đoàn phim ăn cơm. Trần Thái vốn định tối nay sẽ tìm cơ hội, thế nhưng túi xách không còn, em gái staff cũng bị trách cứ, hiển nhiên không phải thời cơ tốt, làm không tốt có khi biến khéo thành vụng.

“Đợi tôi tìm lại được túi đã, ” Trần Thái có chút buồn rầu, hỏi cô, “Sinh nhật cô vào ngày nào?”

Mộng Viên liếc y: “Tháng mười, cung Thiên Yết, làm sao vậy?”

“Thế thì lần này sửa lại đi, ” Trần Thái cân nhắc, “Đợi khi tôi tìm lại được túi sẽ sắp xếp xem hôm nào mời khách thì coi như hôm đó tổ chức sinh nhật, như vậy mời đoàn phim ăn cơm mới hợp lý hợp tình. Hai ngày nay cô cũng đừng làm ầm ĩ, cứ biểu hiện y như trước kia là được, coi như không biết. Sau này tôi sẽ liên lạc với FC của cô, xem có thể tổ chức hoạt động tới thăm phim trường được không.”

Mộng Viên giật nảy cả mình, nhìn hai bên, vội vàng kéo Trần Thái qua một bên hỏi: “Anh điên à??? Làm thế để làm gì?”

“Công ty dự định đầu tư một phần tài chính để tuyên truyền cho cô, đến lúc đó cần có sự phối hợp của đoàn phim, vốn dĩ việc này không đến lượt cô nhúng tay vào, ” Trần Thái mở ra tay, nhìn cô một cách khá là bất đắc dĩ, “Nhưng quan hệ với mọi người của cô quá tồi.”

Mối quan hệ giữa em gái staff và y rất tốt, mà vừa nãy dọc đường đi chuyện trò y cũng nghe ra được mọi người rất bất mãn với Mộng Viên. Trần Thái không kịp soi xét xem rốt cuộc là vấn đề của bên nào. Hơn nữa dù có biết cũng không thể nào giải quyết, chỉ có thể nhân lúc mình đang ở đây ra sức chuẩn bị cho cô. Còn về sau, y cũng không thể phụ trách được nhiều như vậy.

Nhưng mà tiền mời cơm tám phần mười là lại phải do mình tự móc túi.

Mộng Viên há miệng định phản bác, nhưng sau cùng lại không nói gì, chỉ phồng mồm không phục, “Mời thì mời, bọn họ toàn là đám khinh người, tôi biết mình phải nhẫn nhịn được chưa.”

Trần Thái vừa bực mình vừa buồn cười: “Đầu óc cô nghĩ cái gì thế, mọi người bây giờ là một team cơ mà.”

“Thế thì tôi cũng chỉ là ô sin cấp thấp nhất của cái team đó, ” Mộng Viên lườm một cái, “Những người này không cần phải nịnh nọt quá mức… Mà thôi không nói chuyện với anh nữa, dù sao anh cũng đâu có nghe.”

Trần Thái nghĩ thầm tôi có nghe hay không không quan trọng, cái chính là phải bỏ tiền, nhưng túi của tôi đang ở đâu?

Mộng Viên lại nói: “Chi phí mời cơm tôi sẽ tự bỏ ra, đến lúc đó sẽ chuyển cho anh qua wechat, không cần anh phải bỏ. Vụ thăm phim trường cũng miễn, làm ra mọi người cũng đều biết là giả.”

Trần Thái liên hệ FC của cô để tổ chức thăm phim trường không phải là vì cho cô thể diện, mà là muốn đánh vào mấy vị ngôi sao điện ảnh kia. Y biết tính khí Mộng Viên, không quá yên tâm đối với cái miệng dễ phun lửa của cô, dứt khoát tránh đề tài này không nói thêm nữa.

Chờ đến tối kết thúc công việc, cả đoàn thu thập đồ đạc bắt đầu ngồi xe về nhà dân, Trần Thái lúc này mới có thời gian rảnh, định thử vận may đi tìm Lục Tiệm Hành.

Em gái staff cả buổi chiều bận quá chừng, vừa xong việc đã nhanh chóng chạy tới gọi y: “Buổi tối anh có chỗ ở chưa? Nếu chưa thì ở cùng đoàn phim bên em đi, ăn cơm chung luôn, thế nào?”

Trần Thái vội xua tay từ chối: “Không sao không sao, anh tự tìm chỗ ở được.”

“Anh không cần khách khí như thế đâu, ” em gái staff cười nói, “Đoàn phim cũng không thiếu kinh phí của một mình anh, người khác cũng không để ý.”

“Thế để mai đi, đành ăn chực mọi người bữa cơm vậy, còn hôm nay anh phải đi lấy túi đã, điện thoại chứng minh thư đều ở bên trong, anh còn không biết sếp Lục ở chỗ nào.” Trần Thái lúc trưa cũng không giải thích rõ ràng mọi chuyện với em gái staff, chỉ nói Lục tổng có lẽ bận việc nên đi vội, còn mình để quên túi ở trên xe.

Em gái staff lúc đó đang sốt ruột quay về nên cũng không nghĩ nhiều, lúc này mới kinh ngạc nói, “Anh không biết anh ấy ở khách sạn nào sao?”

“Không biết, ” Trần Thái nói, “Anh ta cũng không nói.”

“Cái này đâu cần anh ấy nói, anh có phải là chưa từng xem bài phỏng vấn của anh ấy không?” Em gái staff cười nói tiếp, “Anh ấy từng nói rằng, mình thích ở những phòng khách sạn VIP tiện nghi, có thể ngắm phong cảnh.”

Ánh mắt Trần Thái sáng lên.

Em gái staff lại nói, “Đúng lúc tối nay đạo diễn và bên nhà sản xuất muốn sang bên đó ăn cơm. Em sẽ hỏi thăm xem có thể cho anh quá giang một đoạn không.”

Nửa giờ sau Trần Thái ngồi trên xe của đạo diễn, là một chiếc xe bảy chỗ, ngồi trên xe có đạo diễn, nhà sản xuất, nam nữ chính và trợ lý của hai người.

Trần Thái tự giác ngồi ở phía sau co tay co chân giảm cảm giác tồn tại, nam chính hiếu kỳ, quay đầu lại nhìn y vài lần, ra hiệu trợ lý hỏi thăm y đi cùng làm gì, Trần Thái đành phải cười cười, giải thích rằng tìm bạn.

Vị trợ lý kia lại hỏi bạn y là ai, Trần Thái nghĩ thầm không thể nói là đi tìm Lục Tiệm Hành được, đành bịa chuyện: “Bạn tôi qua bên này chơi, không phải đi đóng phim. Ở bên khách sạn đó là để tiện cho việc mang theo trẻ nhỏ.”

Đẳng cấp nói dối của y cực cao, nói có bài có bản, chỉ chốc lát sau ngay cả con của bạn cao bao nhiêu mấy tuổi thích ăn cái gì tính khí nghịch ngợm ra sao, gia đình mâu thuẫn phức tạp tất cả đều đã soạn ra được.

Trợ lý tin là thật, lúc này mới không hỏi nữa.

Không bao lâu đã đến nơi, Trần Thái xuống xe liền tách ra khỏi mọi người, đang nghĩ tiếp theo phải làm sao thì bất chợt ngẩng đầu gặp ngay thư ký của Lục Tiệm Hành.

Thư ký vốn là xuống xe lấy đồ, khi anh ta ra cửa còn thấy Lục Tiệm Hành đang đâm chọc túi của Trần Thái, nào ngờ vừa xuống dưới đã đụng độ chính chủ của cái túi.

Hai người đụng mặt sửng sốt hai giây, rồi cùng chào hỏi.

Trần Thái còn có chút thấp thỏm, vội giải thích ngay: “Túi của tôi…”

Thư ký có ấn tượng rất tốt với y, cười nói: “Túi của anh trong phòng Lục tổng, để tôi đưa anh lên luôn.”

Trần Thái thở phào nhẹ nhõm. Y đi cùng thư ý vào khách sạn, lại đúng lúc gặp nhóm người đạo diễn đang đứng đợi thang máy, đành phải cười một cái xem như là chào hỏi.

Người khác không quan tâm y, nhưng người trợ lý nói chuyện với y trên xe lại để ý, cứ liên tục nhìn sang thư ký, nhìn tới nhìn lui, cứ cảm thấy vị thư ký này hơi quen mắt.

Thư ký vẫn không nhận ra, đang gọi điện thoại báo cho Lục Tiệm Hành chuẩn bị.

“Lục tổng, ” thư ký nói, “Anh Trần tới lấy đồ, giờ em dẫn anh ấy lên được không?”

Trợ lý trong nháy mắt nghĩ thông suốt, Lục tổng? Lục Tiệm Hành!

“Được, ” Lục Tiệm Hành hỏi, “Bên cạnh y có người nào khả nghi hay không?”

Thư ký: “Dạ?”

“… Chính là kiểu người có trang điểm ăn mặc nổi bật, ngoại hình đẹp ấy.” Lục Tiệm Hành hỏi, “Có không?”

Thư ký nhìn quanh, trước mắt có sáu người, hai người lớn tuổi hai người không đẹp, còn lại một nam một nữ…

Thư ký chần chừ một chút: “Hình như có hai…”

“Hừ!” Lục Tiệm Hành cười lạnh, nghĩ thầm không ngờ tên này lộ ý đồ nhanh thế, mới một buổi chiều đã mang người nhà tới cửa.

“Đừng đi thang máy, dẫn y đi bằng thang bộ lên, ” Lục Tiệm Hành nói, “Nhấn mạnh, chỉ có thể đưa một mình y lên.”

Thư ký cúp điện thoại, quay người lại, cười hỏi Trần Thái: “Anh Trần, chúng ta đi thang bộ được không?”

Khách sạn cũng không quá cao, Trần Thái cũng không sợ mệt, vội vàng gật đầu, “Được được.”

Thư ký cười, cùng y đi ra lối thang bộ, lại vẫn cảnh giác nhìn một nam một nữ đẹp trai xinh gái đằng sau.

May mà hai người kia cũng không có ý đi theo.

Trợ lý vẫn luôn nhìn theo hướng Trần Thái đi, lúc này mới lặng lẽ vỗ vỗ ngực.

Nam chính cay mày, hỏi cậu ta: “Làm cái gì thế, lén lén lút lút.”

“Tin hot đây, ” trợ lý đến gần, mặt mũi hết sức kinh hãi, “Cái vị người đại diện họ Trần vừa rồi, không phải đến tìm một người bạn đã kết hôn còn mang theo con sao?”

“Ừ, thì sao?”

Trợ lý có chút kích động, dùng sức nuốt nước miếng, mới bùng nổ: “Người bạn mang theo con của anh ta, là Lục Tiệm Hành!”

Hết chương 07.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.