Cậu Bỏ Dao Xuống Rồi Nói

Chương 44: Chương 44




Edit: Cò Lười

Beta: MAC

Tốc độ này quá nhanh, nhanh đến mức khiến Phong Như Khuynh có chút hoa mắt, nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cây nhỏ trưởng thành, trên mặt hiện lên một mảnh kinh ngạc.

“Thiên Linh Quả đệ giai?”

Thiên Linh Quả chính là dược liệu nhất giai, nàng vì ngâm linh tửu mới nói Lưu Ly đến mua, mà Thiên Linh quả hôm nay so với dược liệu nhất giai chất lượng bên trong còn tốt hơn một bậc, nhưng quả này đối với tu luyện không có tác dụng gì, tác dụng duy nhất chính là dùng để tiêu trừ mệt nhọc.

Nhưng điều làm Phong Như Khuynh vui sướng chính là linh quả này…… Bởi vì hương vị mỹ thực, no đủ nhiều nước, là thứ linh thú thích nhất, cũng bởi vậy nên tuy Thiên Linh Quả là linh dược nhất giai, nhưng đều bị linh thú ăn sạch, đến mức sắp tuyệt chủng rồi.

Bởi vậy có thể thấy được, sức dụ hoặc Thiên Linh Quả với linh thú lớn biết bao nhiêu.

Phong Như Khuynh xoa nhẹ cằm, cười ngâm ngâm: “Xem ra, con Tuyết Lang kia còn có tác dụng, ta còn đang lo tìm không thấy kẻ giúp ta trông giữ vườn thuốc, có Tuyết Lang này sợ là không người nào dám tiến đến phía sau núi.”

Nàng đưa tay hái xuống một trái Thiên Linh Quả cắn một ngụm, nước tràn ngập trong khoang miệng, làm cho nàng có loại cảm giác thần thanh khí sảng, những mệt nhọc cũng tan biến.

Đáng tiếc, tác dụng của Thiên Linh Quả quá nhỏ, nàng cũng chỉ có thể xem Thiên Linh quả thành trái cây để ăn.

……

Lạc viện của phủ Công chúa, Tuyết Lang nằm nhoài bên trong lồng thú chợp mắt, nó giống như có chút uể oải ỉu xìu, lười biếng gục đầu xuống.

Đúng lúc này, một mùi thơm ngát xông vào mũi, Tuyết Lang giương mắt lên, mũi hung hăng hít lấy.

Mùi này là loại hương vị nào?

Khẳng định lại là đám nhân loại kia, muốn dùng mỹ thực tới dụ hoặc nó, vọng tưởng muốn nó đường đường là vua của loài sói phải khuất phục! Nó Thiên Sơn Tuyết Lang thà rằng đói chết ở chỗ này, cũng tuyệt đối không ănđồ gì của nhân loại.

“Tiểu lang lang.” Tiếng nói của thiếu nữ kia thanh thúy như tiếng chuông vang lên, làm cho Tuyết Lang mạnh mẽ rùng mình.

Nó hừ một tiếng, trong mắt hiện lên một tia hung tàn, đối với thiếu nữ mặt béo đang đi tới kia nhe răng trợn mắt, như muốn phát ra cảnh cáo.

“Lang Nhi, từ sau khi ngươi bị Thú Các bắt đi, chắc là không được nếm qua bữa ăn nào cho tốt, ta đã chuẩn bị cho ngươi một ít trái cây, ngươi trước ăn lót bụng, như thế nào?”

Tuyết Lang tiếp tục hừ lạnh, quả nhiên, nhân loại ngu xuẩn này muốn dùng mỹ thực tới thu mua nó, nghĩ sao nó đường đường là vua của loài sói, thức ăn ngon nào mà chưa từng ăn qua? Làm sao có thể khuất phục bởi mỹ thực của nhân loại chứ?

Phong Như Khuynh nhìn thấy Tuyết Lang tiếp tục thờ ơ, cũng không thuyết phục nữa, nàng ngồi ở trên ghế đá, lấy Thiên Linh Quả giấu ở ống tay áo ra, dùng khăn tay xoa xoa, nhẹ nhàng cắn xuống một ngụm.

Lập tức đôi mắt của Tuyết Lang trừng lớn, nó gắt gao nhìn chằm chằm Phong Như Khuynh cắn Thiên Linh Quả, thân mình đều rung động không thôi.

Đây…… Là Thiên Linh Quả?

Nó đã bao lâu không được ăn qua hương vị của Thiên Linh Quả? HÌnh như là từ lúc bị đám nhân loại kia bắt đi, nó liền không được nếm mỹ vị cực tốt như vậy.

Không…… Không đúng…… Cái khí tức này, cùng Thiên Linh Quả mà nó ăn qua có chút khác nhau, dường như càng thêm nồng đậm, mùi thơm ngát, thật muốn ăn một miếng……

“Muốn ăn?” Phong Như Khuynh nhìn Tuyết Lang nước miếng đã rớt đầy trên mặt đất, cười nhạt đứng lên hỏi.

Giờ phút này, Viên Hầu tứ tí (*) chạy đến trước mặt Phong Như Khuynh, nó khẽ kéo ống tay áo của Phong Như Khuynh, đáng thương nhìn nàng.

Phong Như Khuynh cũng không bủn xỉn gì, lấy ra một Thiên Linh Quả ném cho Viên Hầu tứ tí.

Viên Hầu tứ tí kinh hỉ tiếp lấy Thiên Linh Quả, kêu lên một tiếng liền chạy nhanh ra xa.

(*) Viên Hầu tứ tí: Con khỉ có bốn tay

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.