Cậu Bỏ Dao Xuống Rồi Nói

Chương 100: Chương 100




Lục Tiệm Hành thông báo cho người ta xong, trên đường về nhà tinh thần vẫn sa sút mất mấy phút.

Anh không ngờ kế sách mà mình mất công suy nghĩ sâu xa thế mà bị tên kia nắm thóp cực nhanh, thật là đáng sợ, cũng may không phải đối thủ cạnh tranh. Nếu không đối phương chẳng phải đã nuốt gọn anh sao?

Bữa sáng của tổng tài hôm nay là trứng gà luộc, Lục Tiệm Hành trong lòng có tâm sự, lúc bóc vỏ còn không cẩn thận bị bỏng tay, càng thấy như có điểm gở, anh nghĩ tới nghĩ lui quyết định bản thân vẫn nên có chuẩn bị trước, nắm rõ tình hình.

Vừa sáng sớm đã nhận được điện thoại của Lục Tiệm Hành khiến chị VV hết sức kinh ngạc, cô đúng lúc đang có lịch đến viện khám thai, chồng chị ngồi bên cạnh lái xe nên mở chế độ loa ngoài cho tiện.

Lục Tiệm Hành hỏi: “Có một người đại diện tên Trần Thái, chị quen không?”

Chị VV nhớ cái tên này, nói: “Không quen. Trước đó không phải chị nói muốn chiêu mộ cậu ta sao, nhưng không liên hệ được.”

“Chị muốn chiêu mộ y?” Lục Tiệm Hành tỏ rõ sự kinh ngạc, “Chuyện khi nào?”

Chị VV nói: “Gần hôm sinh nhật của bà đó, lúc đó Dương Tuyết gọi lại cho chị không phải cậu cũng ở bên cạnh à.”

Bà ở đây là chỉ bà nội của Lục Tiệm Hành, ngày hôm ấy Lục Tiệm Hành cũng vì sinh nhật của bà nên mới uống hơi nhiều, mơ mơ hồ hồ mà lăn lộn với Trần Thái. Ngày hôm sau đến ở công ty, quả thật có ngồi lại trong văn phòng của chị VV một lúc, nghe cô nói muốn chiêu mộ thêm mấy nhân viên có năng lực để kích thích tinh thần làm việc của những nhân viên lâu năm ở bộ phận người đại diện.

Không ngờ lại cùng một người!

Tình hình có vẻ hơi phức tạp…

Lục Tiệm Hành rơi vào trầm tư. Trần Thái rốt cuộc có ý gì? Rốt cuộc là muốn dẫn theo người nhà mình kiếm chút danh tiếng? Hay là biết bản thân y cũng được coi trọng cho nên tìm đến anh trước để chuẩn bị dùng chiêu hi sinh nhan sắc cầu chức tước? Đương nhiên rồi, nhan sắc của anh cũng không tầm thường, giữa hai người cũng không thể nói rõ ai chịu thiệt hơn. Nhưng đây không phải là trọng điểm.

Lục Tiệm Hành hơi rối rắm, thấy phán đoán trước đó của mình có thể hơi sai lệch, ai dè lại nảy sinh tình tiết quan trọng đến vậy, hồi lâu vẫn không lên tiếng.

VV thấy anh không đầu không đuôi hỏi thăm một người, khó hiểu hỏi lại: “Sao thế? Sao cậu lại hỏi tới cậu ta?”

Lục Tiệm Hành lấy lại tinh thần, chưa nghĩ ra giải thích thế nào, thuận miệng nói: “Không có chuyện gì, em chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

Bên đầu dây kia anh vội vàng cúp điện thoại, VV thấy rất lạ, không nhịn được ngờ vực: “Khó hiểu thật, cậu ta hỏi cái này để làm gì?”

Ngược lại là chồng cô lại tỏ vẻ anh cái gì cũng hiểu hết, cười hỏi: “Cái người tên Trần Thái mà chú ấy nhắc tới, bao nhiêu tuổi? Tướng mạo thế nào?”

“Ngoại hình rất được, thanh tú trắng trẻo như idol ấy, ” VV cất điện thoại vào trong bao, nghĩ lại thông tin của Trần Thái, nói với vẻ cân nhắc, “Em nhớ hình như là khoảng 27, 28 tuổi, sàn sàn với Tiệm Hành.”

“Vậy được rồi, ” chồng cô cười nói, “Không phải chuyện công việc thì chính là việc riêng. Thanh niên mà, tuổi tác sàn nhau ngoại hình lại đẹp trai, ngoại trừ chuyện yêu đương thì còn có thể là gì.”

“Không phải chứ, ” VV nhịn không được cũng cười, nhưng rồi lại suy tư, “Cũng không nhất định.”

Hai vợ chồng cứ thế hàn huyên một lát, rồi chồng cô quay lại đề tài chính.

“Lần này em cũng nên tính chuyện xin nghỉ sớm đi, ở nhà nghỉ ngơi cẩn thận. Lần mang thai này cũng không dễ, anh và ba mẹ đều rất lo lắng…”

VV trước đó từng mang thai hai lần, nhưng không biết là do cơ thể hay sao mà đứa bé đều rất dễ ngừng tim thai. Lần này hai vợ chồng lại có tin mừng, cô càng phải cẩn thận hơn.

“Em cũng đã định như vậy rồi, nếu lần này vẫn không giữ được con, sau này em không dám sinh nữa.” VV thở dài, ngón tay móc vào quai túi đeo trên người, “Thế nhưng tình hình công ty bây giờ không thật sự ổn, em vốn định tuyển thêm mấy người nữa. Đã hỏi bốn, năm người mà mới chỉ có hai người trả lời sẽ suy nghĩ thêm.”

“Thiên Di mà còn không tuyển được nhân viên?” Chồng cô kinh ngạc, “Công ty lớn tuyển người luôn rất thuận lợi chứ nhỉ, có mà nhiều người chen chúc muốn ứng tuyển ấy.”

“Vị trí người đại diện cho nghệ sĩ của bên em không giống với công ty bình thường, ” VV bật cười, thở dài, “Công ty nhỏ sẽ có lợi thế riêng, ai mà cứ có năng lực mà chăm chỉ thì sẽ rất nhanh trở thành nhân tài hàng đầu. Nhưng nếu như đến Thiên Di, ưu thế của bọn họ sẽ không lớn, bộ phận truyền hình và bộ phận tuyên truyền của Thiên Di đều là độc lập, nghệ sĩ cũng được phân tổ để quản lý, chia đều tài nguyên. Dù họ có tài đến đâu khi ở trong môi trường chuyên nghiệp sẽ đều bị giảm ưu thế, chỉ có thể trước tiên đi lên từ chức trợ lý người đại diện.”

Tuy rằng từ góc độ công ty mà nói, hiện tại hiệu suất quản lý vẫn rất cao, nhưng với chức vị là một phó phòng, VV không thể không quan tâm đến vấn đề đang lộ ra trước mắt — dưới quy định hiện nay, nhân viên công tác chỉ có thể lo được việc đúng chuyên môn chứ không thể kiêm nhiều việc, nghệ sĩ mới không được chú tâm đào tạo trong khi nghệ sĩ cũ thì lại quá ỷ lại vào người đại diện. Giờ đang là thời kỳ chuyển giao quan trọng. Nếu như ngay lúc này mà bộ phận người đại diện kì cựu có biến động thì rất phiền toái.

Thật ra từ năm ngoái cô đã nhận ra rằng, công ty vừa có một người đại diện lâu năm nghỉ việc cái là những nhân viên dưới trướng người đó cũng rục rịch theo. Hồi đầu năm nay VV lại nghe nói có người đang muốn chiêu mộ mấy người như Dương Tuyết, bởi vậy cô không thể không cảnh giác.

Tuy rằng trước mắt thoạt nhìn công ty vẫn bình thường, nhưng cô không thể không lo lắng đến tình huống xấu nhất. Ngộ nhỡ mấy người Dương Tuyết ra đi còn mang theo cả nghệ sĩ và nhân viên trong tay, đến lúc đó Thiên Di nguy to.

Chồng cô thấy cô nhíu chặt lông mày, lên tiếng trấn an: “Có lẽ em lo hơi xa rồi, mấy người Dương Tuyết mà rời khỏi Thiên Di thì sống sao được.”

VV phản đối, “Giờ khác xưa nhiều lắm, trước đây công ty bên em nhận chủ yếu là tài nguyên phim ảnh, cho nên các cô ấy mà tách khỏi công ty sẽ khó mà nhận được hợp đồng đóng phim. Nhưng giờ là thời đại thông tin truyền thông internet phát triển như vậy, lượng theo dõi của phim chiếu mạng tận mấy triệu, đương nhiên tài nguyên phim ảnh cũng không thiếu.”

Cô hạ giọng, có lẽ nhận ra tâm trạng của bản thân hơi xấu nên lại cố nở nụ cười, “Nhưng mà cho dù có như thế nào, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, bọn họ cũng không đến nỗi. Dù có thật sự xảy ra tình huống xấu, em cũng sẽ lưu ý bồi dưỡng mấy người mới.”

“Theo anh thì em cứ nên nghỉ sớm đi, ” lúc này đã đến cổng bệnh viện, chồng cô vòng sang cửa bên kia, cẩn thận đỡ cô xuống xe, cười nói, “Trong thời gian mang thai em rất dễ kích động, dễ nghĩ mọi chuyện theo hướng bi quan, xin nghỉ sớm rồi anh đưa em đi chơi. Anh thấy Tiệm Hành chú ấy làm sếp tổng không phải ngày nào cũng rất vui vẻ sao, chẳng có gì phải lo lắng cả.”

“Việc ai người ấy lo mà thôi, ” VV lắc đầu cười, “Chuyện của cấp dưới vốn không cần cậu ấy phải bận tâm, cậu ấy cũng có tính toán của mình.”

Bên này hai vợ chồng đang chuyện trò về cậu em họ, còn bên kia Vương Thành Quân cũng đang khai thật với Trần Thái.

“Lục tổng chắc cũng có sắp xếp của anh ta, ” Vương Thành Quân rụt rè nhìn Trần Thái, “Dù sao cũng là một sếp lớn đấy, sẽ không vô duyên vô cớ tìm anh đâu.”

Trần Thái cũng đang mơ hồ, không nghĩ ra tại sao Lục Tiệm Hành muốn hẹn mình ăn cơm, nhưng khác thường thế này chắc chắn có vấn đề bên trong, hơn phân nửa không phải là chuyện tốt.

Có điều hiện giờ thứ y lo lắng không phải là cái này, y đang rất giận Vương Thành Quân, dám không nghe lời.

“Anh đã nói với cậu như thế nào hả, sao cậu không nghe lời?” Trần Thái giận sôi lên, “Anh kêu cậu cách xa mấy tên chủ động xum xoe bắt chuyện cơ mà.”

Vương Thành Quân có chút oan ức: “Nhưng mà anh ta không chủ động xum xoe mà?”

“Vậy hai người trò chuyện thế nào!”

“Em…” Vương Thành Quân dừng lại nửa chừng, cúi đầu, “Là em chủ động xum xoe…”

Trần Thái: “…”

Vương Thành Quân vội giải thích: “Nhưng em thấy anh ta lạnh lùng lắm, không giống như có mưu đồ khác đâu?”

Trần Thái hỏi: “Lạt mềm buộc chặt đó anh zai ơi, cậu có hiểu hay không hả?”

Vương Thành Quân không hiểu, cũng không dám hỏi, gật đầu.

“Thôi, duỗi cổ là một đao mà rụt cổ cũng là một đao, ” Trần Thái nói, “Đi ăn ở đâu? Để anh chuẩn bị trước.”

Chưa hỏi đến thì hai người còn hùng hổ bàn bạc kế hoạch, mà lúc hỏi tới thời gian địa điểm, Trần Thái mới há hốc mồm nhận ra rằng — Lục Tiệm Hành kêu y đi tìm anh ta, nhưng y cũng không có số điện thoại của anh ta mà! Cũng không biết anh ta ở chỗ nào…

Thế này thì liên hệ thế nào.

Trần Thái lượn lờ quanh khu này mấy lần vẫn không gặp được người ta. Vương Thành Quân tới phòng tập thể hình ôm cây đợi mãi mà thỏ cũng không tới, nhưng nghe mấy người bạn trong phòng gym nói, Lục Tiệm Hành sau lần đó thì không hề tới nữa. Hai người tha thiết mong chờ lượn qua lượn lại trong tiểu khu mấy lần mới đành hết hy vọng, trước đi gặp Hoắc Binh đã.

Trong khi hai người bọn y vừa bắt đầu công việc đàng hoàng, thì phía Lục Tiệm Hành cũng đang chờ ở trong nhà.

Vốn dĩ anh cứ nghĩ nói là hẹn vào cuối tuần, Trần Thái sẽ nhất định đúng hẹn vào cuối tuần. Kết quả ở nhà thay quần áo trưng diện nửa ngày, sang đến cả ngày thứ hai tuần sau, chuông cửa vẫn không hề vang, điện thoại di động cũng không có bất kỳ thông báo nào.

Chuyện này thật sự khiến Lục đại tổng tài tức sắp nổ tung rồi, cả buổi tối hôm chủ nhật anh để bụng đói, mãi sau mới gọi thức ăn ngoài, vừa ăn vừa mắng Trần Thái được voi đòi tiên, suốt ngày chỉ nghĩ đến những thứ âm mưu thủ đoạn, đồng thời cũng thề sẽ không thèm quan tâm đến tên nhãi này làm gì nữa, bản thân anh sẽ không bao giờ thèm nhìn y nửa con mắt.

Vừa giận anh cũng vừa tự nghĩ lại bản thân, anh thấy mình trước đó mặc dù luôn bị động cũng là bởi vì quá mức để ý tới tên nhãi này, cho nên mới bị y nắm thóp. Lỗ đại nhân(1) từng nói rồi, sự khinh bỉ lớn nhất đối với kẻ địch chính là làm lơ, Lục Tiệm Hành sâu sắc cảm thấy thân là một đại nhân vật, anh nhất định phải có kiến thức cơ bản coi người khác như không tồn tại.

Anh dằn xuống cơn kích động muốn đi tìm Vương Thành Quân để đối chứng.

Sau một ngày thứ hai ngồi lì ở nhà, Lục tổng quyết chí tự cường đi làm.

Với cương vị tổng giám đốc của Thiên Di, lượng công việc của Lục Tiệm Hành thật ra lại không lớn, bởi vì dưới anh có một vị tổng giám đốc điều hành vô cùng tài hoa – em trai anh, Lục Tiệm Viễn.

Hai anh em vẻ ngoài rất giống nhau nhưng tính cách lại trái ngược. Lục Tiệm Hành có khí chất của minh tinh, mỗi ngày đều sợ bị ong bướm vây quanh nên vẫn giữ mình trong sạch vô cùng. Còn em trai Lục Tiệm Viễn lại thuộc về hình tượng công tử nhà giàu, xung quanh anh ta là đủ loại người mẫu trẻ rồi hotboy hotgirl.

Lục Tiệm Hành đi làm chỉ đi nửa ngày, tính cách thiết lập là tinh anh nhưng thực tế là một tên lười biếng, chỉ quan tâm lợi nhuận của công ty, còn những chuyện khác nếu không cần để ý anh sẽ chẳng lưu tâm.

Ngược lại, Lục Tiệm Viễn lại là một người cuồng công việc, ngoại trừ những lúc tán gái còn lại thì luôn cắm đầu vào công việc mặc cho trái đất có quay hay ngừng. Mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty anh ta đều hỏi tới, đều bận tâm.

Lục Tiệm Hành hôm nay cũng như thường lệ buổi trưa mới đến công ty, vừa ngồi xuống ghế tổng giám đốc của mình liền có thư ký đến báo cáo, nói Lục Tiệm Viễn đã về.

Không lâu sau cửa phòng làm việc bị người đẩy ra, Lục Tiệm Viễn quả nhiên đi vào cực nhanh, thấy Lục Tiệm Hành đang ngồi nghiêm trang, vừa đưa tách trà nóng cho anh vừa cười hỏi, “Hôm nay mặt trời mọc phía Tây hả, giờ mới 11h30 mà anh đã tới công ty là sao?”

Lục Tiệm Hành cũng cười: “Nhiệm vụ lần trước chưa hoàn thành, không phải anh tới là để xem có thể cứu nguy không à.”

Lần trước anh đi phim trường công tác, có một nhiệm vụ là bàn hợp đồng với vị đạo diễn kia, để đối phương ký với Thiên Di. Đạo diễn đó là người rất tài hoa, trước đó cũng có mấy công ty điện ảnh đến mời ông ký hợp đồng nhưng đều không thành. Thiên Di cũng từng mấy lần tới nói chuyện, năm nay đối phương mới chịu nói sẽ suy nghĩ thêm, rồi lại chỉ tên kêu Lục Tiệm Hành ra mặt bàn bạc.

Lục Tiệm Hành rất tức tối, nói: “Anh thấy lão ta chắc chắn là cố ý. Làm ăn không thành ý, còn dùng lời nói xỉa xói anh đây.”

Lục Tiệm Viễn sững sờ: “Vậy có ký được hợp đồng không?”

“Làm sao ký được?” Lục Tiệm Hành mở tay ra, “Anh đây mà là người chịu bị ức hiếp à? Vừa ngày đầu tiên bàn bạc đã thất bại rồi.”

“Thất bại thì thôi, ” Lục Tiệm Viễn cười phụ họa, suy nghĩ một chốc, “Lần này không được thì để hôm nào em tới gặp một vị khác, đạo diễn Giả. Mà hai người này cũng kiểu không vừa mắt nhau, mích lòng bên kia rồi thì mình tìm bên này, nghĩ cách kéo người.”

Lục Tiệm Hành nghe nói đạo diễn Giả là người có văn hóa, gật đầu đồng ý.

Hai anh em hàn huyên thêm một lát, đa phần đều là Lục Tiệm Viễn đề cập, hạng mục này có muốn đầu tư hay không, công ty kia có cân nhắc thu mua hay không. Lục Tiệm Hành trả lời chậm nhưng đưa ra đáp án lại rất rõ ràng, quan điểm của hai anh em đều vô tình trùng khớp. Nhưng bầu không khí lại hơi trầm.

Đợi đến cuối cùng, sau khi Lục Tiệm Viễn hỏi qua hết mọi vấn đề cần hỏi, lúc này mới không nhịn được nói: “Anh sao thế? Em có cảm giác anh không hăng hái lắm? Tâm trạng không tốt à?”

Lục Tiệm Hành hoàn đang suy nghĩ đến cái tên Trần Thái kia, tên này rốt cuộc là muốn làm gì? Tại sao không đến tìm mình?

Lục Tiệm Viễn lại đột nhiên cười xấu xa: “Ầy, hay là em dẫn anh đi vui vẻ nhé?”

Lục Tiệm Hành hơi ngẩn người, ngẩng đầu hỏi, “Vui vẻ cái gì?”

“Cậu nhóc lần trước đó, cảm giác thế nào?” Lục Tiệm Viễn cười nói, “Hôm trước cậu ta gửi tin nhắn cho em, nói muốn hỏi anh rốt cuộc rảnh ngày nào đấy…”

Lục Tiệm Hành: “…” Cái tên trai bao hàng thật mà anh bỏ lỡ? Cao thủ võ lâm chiêu số rất nhiều?

Lục Tiệm Viễn nháy mắt hỏi: “Đi không?”

Lục Tiệm Hành ngủ nhầm với một tên giả mạo lại còn rước lấy một đống phiền phức rất lớn, giờ vẫn đang ảo não vô cùng đây, lắc đầu nói: “Không đi, phiền.”

Vừa mới dứt lời, anh bỗng nhớ tới có chuyện khác cần hỏi, vì vậy liền sửa lại: “Nhưng mà nếu chú đã có thành ý, vậy anh cũng không tiện từ chối, cùng ăn bữa cơm cũng được.”

Lục Tiệm Viễn đi rồi quay lại, buồn cười nói: “Ăn ở đâu?”

“Nhà hàng Mao Gia(2).”

———————–

Chú thích:

(1) Lỗ tiên sinh: Tức Lỗ Tấn.

(2) Nhà hàng Mao gia: Chuỗi nhà hàng ăn uống sang trọng của TQ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.