Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc

Chương 50




“Trẫm nghe Triệu Quý nhân gọi hai chữ ‘bản cung’ rất là quen miệng.”

Triệu Doanh Song lại cả kinh, cuống quít quỳ xuống đất dập đầu. Theo phẩm vị trong cung, Quý nhân không đảm đương nổi hai chữ ‘bản cung’. Bởi vì người mang long tự, nhóm cung nhân nịnh hót hết sức, nàng liền bắt đầu lâng lâng, ngược lại thật sự nhất thời nói quen miệng. “Thần thiếp nhất thời lỡ lời, mong hoàng thượng thứ tội.”

“Đứng lên đi.” Sở Diễm nhạt giọng đáp lại, thời gian đi vào Phương Hoa các không quá nửa chén trà nhỏ, sắc mặt đã cực kỳ khó coi. Ứng phó với loại nữ nhân ngu xuẩn như Triệu Doanh Song này, đúng là đau đầu. “Nếu đã nói thuận miệng, trẫm liền sắc phong nàng làm ‘Tường Tần’, toàn bộ coi như bù lại nỗi đau mất con đi.”

Triệu Doanh Song ngu ngơ tại chỗ, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Đế vương không có chút dấu hiệu nào mà đầu óc nàng vốn lại không nhanh nhạy, nhất thời không bắt kịp. Giằng co như vậy trong khoảnh khắc, mãi đến khi Lưu Trung ở bên cạnh nhắc nhở, “Tường Tần nương nương, vẫn còn không lĩnh chỉ tạ ơn.”

“Nô tỳ tạ ơn hoàng thượng.” Triệu Doanh Song nín khóc mỉm cười, hoảng hốt vội vàng cúi người hành lễ.

“Lễ sắc phong trẫm sẽ mệnh cho Lễ bộ an bài, nàng đứng dậy đi. Bảo bọn họ lui ra đi, ở trong này ồn ào còn ra thể thống gì.” Sở Diễm lạnh lùng quét xuống cung nhân quỳ trên đất.

Triệu Doanh Song trừng mắt nhìn cung nhân đầy đất, nhóm cung nhân hiểu ý, cuống quít thối lui ra ngoài. Lưu Trung là người sau cùng rời khỏi điện, lúc này, lại vẫn suy nghĩ không ra tâm ý chủ tử, liền vẫn chưa khép cửa phòng lại.

“Hoàng thượng.” Triệu Doanh Song đứng dậy khẽ gọi, bàn tay nhỏ mềm mại không xương lớn mật nắm lấy cánh tay Sở Diễm. “Từ khi Doanh Song sinh non, hoàng thượng chưa từng qua đêm trong cung Doanh Song, tối nay, liền lưu lại đi.” Triệu thị coi như là một mỹ nhân nổi danh, một cái nhăn mày một nụ cười đều kiều mị thướt tha.

Sở Diễm lạnh lùng, sắc mặt vẫn lười biếng mỉm cười như cũ, ánh mắt lại hiện lên sự chán ghét băng lãnh. Mà hắn chưa đẩy nàng ra, Triệu Doanh Song lại càng lớn mật. Đầu ngón tay trắng mảnh vẽ vòng trên ngực Sở Diễm, thậm chí cởi ra mấy cái cúc áo trên ngực hắn.

Sở Diễm đột nhiên đứng dậy, khinh thường đẩy nàng ra, hơi dùng lực khiến Triệu Doanh Song không có phòng bị lảo đảo vài bước, liền té ngã trên đất. Bàn tay chống đất, đau đến mắt rơi lệ. “Hoàng thượng…”

“Trẫm còn có chút việc, không tiện ở lại Phương Hoa các lâu, tĩnh dưỡng cho tốt, ngày khác trẫm sẽ lại thăm nàng.” Sở Diễm ôn hoà bỏ lại một câu, liền khép lại vạt áo ngực, đi nhanh rời đi.

Đi ra khỏi Phương Hoa các, Sở Diễm trực tiếp đi thẳng về Cảnh Dương cung, đúng là không chút trì hoãn. Hiện giờ, tiền triều đã ổn định, duy nhất khiến cho hắn bận tâm giờ phút này cũng chỉ có tiểu nữ nhân đang ngủ yên ở trong nội điện Cảnh Dương cung.

Thấy Sở Diễm đi nhanh mà vào, Từ ma ma hơi hơi cúi người thi lễ, “Lão nô tham kiến hoàng thượng.”

“Ma ma không cần đa lễ, Dao Nhi đã tỉnh sao?”

“Nương nương vừa mới tỉnh dậy, ngự y cũng mới đưa dược thiện tới.” Từ ma ma cúi người hồi báo.

“Uhm.” Sở Diễm thuận miệng đáp lời, cởi bỏ long bào minh hoàng trên người, thay đổi một thân cẩm bào xanh nhạt, mới đi vào trong điện. Trên giường êm, Thiên Dao nửa dựa vào thành giường, một đôi mắt sáng chớp động, khí sắc dịu đi rất nhiều. Dược vật ngự ý dùng căn bản không trị được phần ngọn nhưng đúng là có làm chậm đi độc tính, ít nhất, nàng còn có thể chống chọi lâu thêm một chút.

“Dao Nhi tỉnh rồi.” Sở Diễm ôn nhuận mà cười, nhấc vạt áo ngồi xuống bên người nàng, tiếp nhận canh trong tay thị nữ, thổi nguội mới đút vào trong miệng nàng.

Khoé môi Thiên Dao tươi cười, thanh nhã trong trẻo giống như đầu mùa hạ. Mấy ngày nay, những lúc Sở Diễm xuất hiện trước mặt nàng, chưa bao giờ mặc long bào. Giữa lúc hoảng hốt giống như quay lại lúc họ lần đầu gặp mặt, bọn họ gắn bó trong nhà gỗ trên Thiên Sơn, thời gian mặc dù ngắn nhưng là thời gian hạnh phúc nhất đời này của Thiên Dao.

“Hôm nay hoàng thượng không phải xem tấu chương sao?” Thiên Dao nhàn nhạt mở miệng hỏi.

Sở Diễm cười, duỗi cánh tay vuốt ve đôi má trắng nõn của nàng. “Dao Nhi cung kính gọi ‘hoàng thượng’, ta nghe ngược lại không quen rồi. Vẫn là đúng lý hợp tình gọi ‘Sở Diễm’ cho dễ nghe chút.”

Thiên Dao hờn dỗi liếc hắn một cái, thuận theo uống canh hắn đút, lại nghe hắn thản nhiên nói, “Đợi Dao Nhi ngủ, ta sẽ đi xem tấu chương.”

Thiên Dao không nói, trong lòng biết chính mình trong một ngày hơn phân nửa thời gian là ngủ. Sở Diễm thừa dịp nàng tỉnh canh giữ ở bên người nàng, cùng nàng nói chút chuyện phiếm, hoặc tĩnh lặng ngóng nhìn nàng, trầm mặc không nói. Như vậy, đó là hạnh phúc. Chỉ là, chung quy hiểu rõ đã muộn.

“Hài nhi hôm nay có ngoan ngoãn không?” Bàn tay ấm áp của Sở Diễm khẽ xoa bụng Thiên Dao, hài tử đã gần được 7 tháng, chỉ cần sống sót qua mùa đông này, hắn liền có thể bình an ra đời.

Thiên Dao dịu dàng mỉm cười, bàn tay ôn nhu vuốt ve bụng. “Hắn gần đây trái lại rất nghe lời, chỉ là ban đêm thường thỉnh thoảng động đậy, ngày thường thật vô cùng yên ổn, nghe lời như vậy, có lẽ là công chúa cũng không chừng.”

“Uhm, chỉ cần là Dao Nhi sinh, ta đều sủng cả.” Hắn ôn nhu ôm nàng vào trong ngực, hôn nhẹ lên trán nàng. Thiên Dao dựa sát vào ngực hắn, hai tay ôm lấy eo hắn, nhàn nhạt mở miệng nói.

“Sở Diễm, nếu như ngày khác Thiên Dao cùng thai nhi trong bụng có gì bất trắc, Thiên Dao không cần chàng vì ta mà chờ đợi. Long mạch Đại Hàn cần người kế thừa, Thiên Dao cũng không đành lòng hoàng thượng cơ khổ không nơi nương tựa. Con đường nhân sinh mênh mang, chàng còn có thể gặp được người yêu thương.”

“Nàng im miệng, ta không muốn nghe những thứ này. Nàng đã đồng ý với ta, nàng cùng hài tử sẽ bình an.” Sở Diễm ôm nàng trong ngực, đau lòng vuốt sợi tóc mềm mại của nàng. “Thẩm Thiên Dao, nàng nghe kỹ cho ta, ta nếu đã cho phép nàng là duy nhất, cuộc đời này sẽ không thay đổi. Nếu như nàng cam lòng để ta tuổi già cơ khổ suốt đời, liền theo nàng vậy.”

“Sở Diễm.” Nàng thấp giọng gọi, ngực từng trận đau đớn. Thân thể của nàng, chính nàng rõ ràng nhất. Từ giờ tới lúc hài tử sinh ra vẫn còn 3 tháng dài dằng dặc, nàng chắc chắn chống đỡ không nỗi tới lúc đó. Hiện giờ bất quá là dùng linh dược níu kéo một tia tinh khí mà thôi. Nàng làm sao có thể nhẫn tâm bỏ hắn, nhưng người chung quy tranh không lại vận mệnh.

Nàng ru rú trong ngực hắn, trong lúc vô tri vô giác, rốt cuộc rơi vào cảnh trong mơ. Bàn tay ấm áp của Sở Diễm vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, giờ này khắc này, không biết đau lòng là cảm giác gì. Chỉ vì tâm đã sớm đau đến vô cảm.

Hoa nở nên hái thì phải hái, chớ để không hoa phải bẻ cành. Chung quy, vẫn là biết quá trễ!

“Dao Nhi, ngủ đi, lúc tỉnh lại, toàn bộ đều sẽ tốt.” Hắn đặt nàng xuống giường, bàn tay vuốt ve khuôn mặt tinh tế như gốm sứ của nàng. Hắn tuyệt sẽ không cúi đầu trước vận mệnh, dù cho chỉ có một tia hy vọng cuối cùng, hắn cũng tuyệt đối không buông tha. Cho dù ngay cả nàng cũng buông tha, hắn cũng tuyệt không buông tay.

“Hoàng thượng.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp của Lưu Trung.

“Nói.”

“Hoàng thượng, Liên Tinh đã nhận tội.” Giọng nói của Lưu Trung không liên tục từ ngoài cửa truyền vào.

Trong phòng là sự trầm mặc thật lâu, bàn tay dưới ống tay áo Sở Diễm nắm chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Ánh mắt thâm thuý không hề chớp rơi vào trên hai gò má ngủ say của Thiên Dao. Hắn làm sao không có mâu thuẫn vùng vẫy.

“Thật là nàng sao?” Một lúc sau, hắn mới mở miệng lần nữa, giọng nói lạnh nhạt như băng.

Lưu Trung cúi đầu tới cực thấp, rầu rĩ đáp lại “Đúng vậy.”

Trong Khôn Ninh cung, chưa vào tới chính điện đã nghe được bên trong truyền đến từng trận ho khan, Linh Lung nằm sấp trên giường. Bởi vì không dùng thuốc, liên tiếp mấy ngày, nàng tiều tuỵ vì bệnh, tiều tuỵ không chịu nổi.

“Nương nương, hoàng thượng tới.” Ngạo Tuyết vui mừng chạy vào, hơi hơi cúi người, trên mặt đều là ý cười hớn hở.

Linh Lung khẽ mỉm cười, đưa tay đặt lên cánh tay Ngạo Tuyết. “Cao hứng cái gì chứ, bản cung vẫn bị ốm, hoàng thượng đương nhiên muốn tới thăm bản cung. Bản cung cùng hoàng thượng có mười mấy năm tình ý, hoàng thượng không bỏ bản cung được.”

Vừa dứt lời, Sở Diễm toàn thân minh hoàng đi nhanh vào, nụ cười trên mặt Linh Lung còn chưa kịp bày ra, liền cứng ở trên mặt. Chỉ vì, người tới không chỉ có Sở Diễm, còn có Xích Diễm cùng hai lính Ngự Lâm quân áp giải Liên Tinh chật vật không chịu nổi. Bởi vì chịu hình phạt quá lớn, toàn thân Liên Tinh dính đầy máu, tóc tai rối tung, đã phân biệt không rõ dung mạo.

Lòng Linh Lung căng thẳng lại cố tự trấn định, dưới sự nâng đỡ của Ngạo Tuyết mà đứng dậy, “Hoàng thượng là tới thăm Linh Lung ư?”

Sở Diễm cười, ngồi xuống ghế dựa bên cạnh giường, nhạt giọng mở miệng, “Bệnh của nàng đỡ nhiều chưa?”

Linh Lung hơi hơi cúi người, khẽ cười một tiếng. “Đa tạ hoàng thượng nhớ mong, thần thiếp đã tốt hơn nhiều rồi.”

Hai người một hỏi một đáp, giống như một đôi tân phu thê tương kính, Liên Tinh chật vật rên rỉ trên đất giống như không hề tồn tại. Sở Diễm biếng nhác dựa vào nệm ghế dựa, sau khi nói đơn giản vài câu, liền lặng im không nói. Mà Linh Lung hiển nhiên không có bảo trì được bình thản như hắn, tiếng rên rỉ của Liên Tinh trên đất từng tiếng từng tiếng giống như đánh vào ngực nàng vậy.

Nàng dùng khoé mắt liếc nhìn Liên Tinh trên đất, ấm giọng mở miệng, “Xin hỏi hoàng thượng, đây là ý gì?”

Sở Diễm đạm nhạt cười, không đáp mà hỏi lại, “Linh Lung chẳng lẽ không hiểu?”

“Thần thiếp ngu dốt, mong hoàng thượng chỉ giáo cho.” Sắc mặt Linh Lung khẽ trắng xanh, nhưng vẫn như cũ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Ý cười nơi khoé môi Sở Diễm không đổi, ánh mắt lại rét lạnh như băng. “Linh Lung nếu không biết, thì để cho nàng ta trả lời nàng đi.” Đầu ngón tay Sở Diễm tuỳ ý động, Xích Diễm hiểu ý, sai người bưng tới một chậu nước muối lạnh, đổ lên người Liên Tinh. Cùng với tiếng nước là tiếng kêu thê thảm của Liên Tinh. Thậm chí, kêu đến khiến tâm Linh Lung kinh hoàng.

“Hoàng thượng hà tất như vậy, Dao phi có thai, trong cung không thể thấy máu, hoàng thượng hà tất tức giận với một tiểu cung nữ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.