Cậu Ấy Xinh Đẹp Nhưng Hơi Ngốc

Chương 25




Thụy Vân Cổ Sơn nổi tiếng không chỉ vì thực lực cường đại mà còn vì Thụy Vân Cổ Sơn là một thế lực rất đặc biệt, bọn họ chuyên giúp đỡ những người vô tội, hành thiện giúp đời, cho nên Thụy Vân Cổ Sơn còn được các người dân bình thường và các tu sĩ kính trọng.

Bất cứ đệ tử nào của Thụy Vân Cổ Sơn khi đi ra ngoài lịch luyện luôn luôn được các thế lực khác chào đón nồng nhiệt, bởi vì phẩm cách của những đệ tử đó đều được kiểm tra bởi Thụy Vân Cổ Sơn, nếu như có đệ từ nào gây chuyện thị phi, làm việc xấu thì sẽ bị khai trừ thẳng tay, không nể tình một chút gì.

Hơn nữa, Thụy Vân Cổ Sơn còn chuyên giúp đỡ các hòn đảo bất kể lớn nhỏ chống lại thiên tai, bọn họ tu luyện pháp thuật mạnh mẽ có thể thay đổi thời tiết, khí hậu, đánh tan bão tố, đẩy lùi sóng thật, phá vỡ cuồng phong…

Nghe nói, Thụy Vân Cổ Sơn là một hòn đảo lớn nhất trong quần thể mấy ngàn hòn đảo, nó nằm ở trung tâm, trên hòn đảo có một ngọn núi đâm thẳng vào mây mù, xuyên qua tầng mây dày đặc, chạm đến ánh sáng chan hòa của Mặt Trời. 

Một ngọn núi khổng lồ, đó chính là Thụy Vân Cổ Sơn.

Ngoài ra, trên Thụy Vân Cổ Sơn có một loại hoa rất đặc biệt, nó chỉ nở khi có điềm lành, loài hoa này tên là Tường Thụy Thiên Hoa.

Mỗi một bông hoa nở rộ nghĩa là có chuyện vui, may mắn gì đó sắp sửa xảy ra.

Theo như tu sĩ tính toán, trên Thụy Vân Cổ Sơn có một trăm triệu đóa Tường Thụy Thiên Hoa chưa nở.

Người của Thụy Vân Cổ Sơn, hay thậm chí là các tu sĩ ở bên ngoài đều luôn ngóng trông sự nở rộ của Tường Thụy Thiên Hoa, không chỉ vì nó mang lại điềm lành, nó còn là một trong những cảnh đẹp tuyệt thế của Thế Giới Tu Chân.

Mỗi một Tường Thụy Thiên Hoa đều có sáu cánh, đóa hoa màu trắng thuần khiết nhưng lại tỏa ra ánh sáng mê hoặc, hút hồn, nó khiến cho sinh linh nhìn vào cảm thấy yên bình, thoải mái. Như lời đồn, khi Tường Thụy Thiên Hỏa nở thì toàn bộ mây trắng bao quanh Thụy Vân Cổ Sơn đều tan đi, nhường lại vị trí trung tâm cho Tường Thụy Thiên Hoa, giống như một bàn tay vô hình đẩy lùi màn mây trắng, lộ ra cảnh đẹp tuyệt vời nhất của trần thế.

Còn có một điều mà tu sĩ khát khao muốn nhìn thấy tận mắt Tường Thụy Thiên Hoa nở là, Tường Thụy Thiên Hoa có thể giúp tâm cảnh của tu sĩ thăng hoa, thậm chí là nới lỏng bình cảnh, để cho tu sĩ đột phá đến cảnh giới tiếp theo một cách dễ dàng.

Thụy Vân Cổ Sơn, Tường Thụy Thiên Hoa, danh tiếng này sớm đã truyền khắp toàn bộ thế giới, không ai không biết.

Hoàng Phú Nghĩa, phú trong phú quý, nghĩa trong nghĩa hiệp, cái tên gửi gắm niềm hi vọng chân thành nhất của đấng sinh thành dành cho đứa con trai, giờ đây, hắn chính là sát thủ của Hắc Sát Thiên Mạc, vứt bỏ mọi thứ chỉ vì trả thù.

Hoàng Phú Nghĩa không thể ngờ rằng những tu sĩ trong truyền thuyết mà hắn thường hay nghe được lại xuất hiện trước mặt hắn, quá đột ngột làm Hoàng Phú Nghĩa cảm thấy ngạc nhiên đến ngây người.

Hắn tập trung tinh thần để nhìn xem đám người đến từ Thụy Vân Cổ Sơn có gì đặc biệt, nhưng mà thần thức hay thậm chí là tầm nhìn của hắn lại không thể nhìn thấy rõ sự tồn tại của đám người đó, giống như có một sức mạnh thần bị đang che chắn, bảo vệ bọn họ vậy.

Hoàng Phú Nghĩa hơi ngoảnh đầu nhìn vào Tận Thế Ma Tôn và hắn thấy biểu tình của Tận Thế Ma Tôn vẫn bình đạm, ung dung, không hề tỏ ra sợ hãi.

“Đáng lẽ hắn nên cảm thấy sợ mới đúng?” Hoàng Phú Nghĩa nói thầm trong lòng một tiếng.

Tận Thế Ma Tôn, nổi danh chưa lâu nhưng chiến tích thì lại rất khá, một mình Tận Thế Ma Tôn từng tiêu diệt mấy trăm ma đầu của Loạn Giới Thâm Hải, một mình đánh vào hang ổ của quần ma, ngang nhiên chém giết một tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ dù tu vi của Tận Thế Ma Tôn chỉ là Nguyên Anh đỉnh phong.

Người này làm việc tùy tiện, giết chóc thành tính nên bị đánh thẳng vào hàng ngũ của ma đầu.

Và một ma đầu nhỏ nhoi đang đứng trước Thụy Vân Cổ Sơn, một thế lực tám sao chuyên trừ gian diệt ác.

Với lại, cô gái ngồi bên trong chiếc xe kéo xa hoa lộng lẫy này là một nhân vật quan trọng của Thụy Vân Cổ Sơn, không nhìn thấy bốn con Thất Thải Khổng Tước quý hiếm với thực lực không thua kém gì nửa bước Pháp Tướng cảnh đang ở đó sao?

Lại còn có mười sáu tu sĩ làm hộ vệ, mỗi một tu sĩ đều tỏa ra thần thái khiếp người, ánh mắt sắc lạnh làm cho người ta cảm thấy rụt rè, không dám nhìn thẳng vào mắt của bọn họ.

Chỉ cần nhìn qua liền hiểu mười sáu tu sĩ này cũng là nhân vật đáng gờm, không thể trêu chọc.

Tân Thế Ma Tôn nhàn nhạt cất tiếng nói ra, âm thanh lẳng lặng, không vội vàng, không xao động:

“Ta từng nghe nói, hai mươi năm trước, trên đỉnh Thụy Vân Cổ Sơn, mười ngàn Tường Thụy Thiên Hoa cùng nở rộ, mây mù tan biến để lại cầu vòng bảy sắc, ánh sáng màu vàng ấm áp bao phủ Thụy Vân Đảo, hàng loạt tu sĩ nhờ thế mà đột phá, thực lực tăng mạnh…”

“Và thiên tượng đó xuất hiện chính là vì chào đón một người vừa giáng sinh, Thiên Âm Thánh Thể, Thụy Vân Thiên Nữ, Phạm Uyển Đình.” 

“Ngươi biết không ít!” Tiếng nói êm ái đáp lại Tận Thế Ma Tôn từ bên trong chiếc xe kéo lộng lẫy, âm thanh này mềm mại nhưng lại khắc cốt ghi tâm, đưa người nghe vào một thế giới mơ mộng, tràn ngập sự hòa ái.

“Danh tiếng của Thụy Vân Thiên Nữ khác nào sấm nổ bên tai, nếu như ta không biết vậy thì quá mất kiến thức rồi.” Tận Thế Ma Tôn cười khẽ, dù cho tiếng nói của Phạm Uyển Đình có như thế nào thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn ta.

“Còn nữa, ta còn biết một thông tin khác nữa về Thụy Vân Thiên Nữ, không biết Thiên Nữ có muốn nghe hay không?” Tận Thế Ma Tôn nở một nụ cười nhẹ.

“Ồ?” Thụy Vân Thiên Nữ khẽ nói, cô điềm đạm ngồi bên trong chiếc Phượng Liễn, cô đang mặc một bộ quần áo theo kiểu cách cao quý nhưng lại không tục tằng, từng đường nét hoa văn đều rất tỉ mỉ, tuyệt đẹp, trước Phạm Uyển Đình là một cây đàn tranh cổ, nó toát lên mùi vị của năm tháng nhưng lại làm người khác cảm thấy an tường, chắc chắn nó là một món bảo vật quý giá của Thụy Vân Cổ Sơn.

“Ta cảm thấy hứng thú với việc đó, ngươi còn có thể biết thông tin gì về ta nữa?” Phạm Uyển Đình hơi ngẩng đầu nhìn về phía trước như thế cô đang nhìn thẳng vào Tận Thế Ma Tôn, cái ngẩng đầu này để lộ ra gương mặt tuyệt sắc, nước da màu trắng, mắt phượng, mày liễu, đôi môi màu đỏ mọng, thần thái điềm tĩnh, nhã nhặn nhưng ẩn dấu bên dưới nét mặt đó là một sự cao quý, lạnh lùng do trời sinh. 

“Thụy Vân Thiên Nữ, danh hiệu đúng là không giả một chút nào!” Tận Thế Ma Tôn nhẹ nhàng nói.

“Thật vậy sao? Ngươi có thể biết gì nữa?” Phạm Uyển Đình híp mắt lại, một luồng áp lực vô hình lan tràn ra xung quanh khiến cho mặt biển trở nên yên tĩnh, không còn một cơn sóng, làm cho gió ngừng, không gian ngưng trệ.

“Cực kỳ nguy hiểm!”

Hoàng Phú Nghĩa nuốt một ngụm nước bọt, hắn cảm thấy áp lực nặng nề, toàn thân cứng đờ lại, hít thở không thông, sức mạnh của Thụy Vân Thiên Nữ ở một đẳng cấp hoàn toàn khác, dù cho Hoàng Phú Nghĩa có thể giết chết tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ cũng chẳng dám hó hé một câu nào trước Thụy Vân Thiên Nữ.

Không chỉ về thân thể bị khóa cứng một chỗ, tinh thần của Hoàng Phú Nghĩa còn bị hỗn loạn, khó có thể suy nghĩ ở trong hoàn cảnh này, hắn bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi giọng nói của Thụy Vân Thiên Nữ.

Điều này cho thấy, Thụy Vân Thiên Nữ chỉ cần dùng một lời nói là có thể làm cho Hoàng Phú Nghĩa biến mất khỏi thế gian.

Mười sáu người hộ vệ đang đứng xung quanh chiếc xe kéo vẫn luôn bình tĩnh, nhưng ngay sau khi nghe lời nói chứa đầy ẩn ý của Tận Thế Ma Tôn, mười sáu người đều vào tình trạng chuẩn bị chiến đấu, sát khí âm thầm lan tỏa trong không gian.

Tận Thế Ma Tôn dường như không hề nhận ra tình cảnh nguy hiểm, hắn vẫn trả lời Phạm Uyển Đình một cách từ tốn, chậm rãi:

“Thụy Vân Thiên Nữ, cô còn có một thân phận khác rất đặc biệt…”

“Cô chính là Thiên Quyế…” Tân Thế Ma Hồn lẳng lặng nói, nhưng hắn còn chưa dứt lời thì dị biến đã xảy ra, trong một cái chớp mắt, không cho phép Tận Thế Ma Tôn nói ra một thông tin bí mật nhất của Thụy Vân Cổ Sơn.

Keng! Keng!

Mười hai hộ vệ lập tức rút kiếm, kiếm khí như thủy triều dữ dội, đôi lúc lại như núi cao trầm trọng, khi thì nhẹ nhàng bay bổng làm kẻ địch hoảng loạn, mười hai thanh kiếm rút ra cùng một lúc, đồng nhịp, tạo ra một đòn tất sát nhắm thẳng đến Tận Thế Ma Tôn.

Xẹt!

Âm thanh này lại vang đến từ một hướng khác, một nơi mà không có bóng người, không ai ngờ đến nơi đó lại có một người khác đang chờ chực chuẩn bị tấn công, người mà hắn nhẳm tới không ai khác mà là Phạm Uyển Đình, đó là một thanh kiếm băng lãnh, vô tình đâm tới, một kích trí mạng.

Một sát thủ muốn ám sát Thụy Vân Thiên Nữ!

Tại khoảnh khắc chớp nhoáng tràn đầy nguy hiểm, có vẻ Thụy Vân Thiên Nữ cùng với bốn hộ vệ còn lại đã biết trước rằng có sát thủ đang rình rập kế bên, một ngón tay của Thụy Vân Thiên Nữ khẽ chạm vào dây đàn làm phát ra âm thanh, bốn hộ vệ khác thì sử dụng pháp thuật, mây mù bao phủ, trời đổ mưa nặng hạt, gió thổi mạnh, sấm chớp vang rền.

Hoàng Phú Nghĩa hoàn toàn không thể phản ứng kịp dù hắn nhìn thấy chuyện đang diễn ra, việc hắn có thể làm là tính toán xem bản thân sẽ bị giết chết bao nhiều lần trong một phần hai giây ngắn ngủi này.

“Thú vị!” Tận Thế Ma Tôn cười nhẹ một tiếng, hắn không hề động tay chân nhưng lại tỏa ra một dao động linh lực điên cuồng như thể biến cả thế giới xung quanh thành một vùng đất địa ngục u ám, một bóng mờ đen lặng yên hiện ra ở sau lưng Tận Thế Ma Ma Tôn, đôi mắt khiếp người mở ra, một ánh mắt xóa tan đi toàn bộ kiếm khí của mười hai hộ vệ.

Mà mười hai kiếm khí vừa tấn công đến thể chém giết luôn cả tu sĩ Lục Dương sơ kỳ!

Phải biết rằng, tu vi của mười hai hộ vệ kia chỉ đạt Hóa Thần trung kỳ mà thôi.

Mười hai người hợp lực có thể tiêu diệt tu sĩ Pháp Tướng Thiên Tôn trong một cái chớp mắt là chuyện đáng sợ cỡ nào? Đây là nội tình, sự mạnh mẽ của Thụy Vân Cổ Sơn, thế lực tám sao.

Mười hai hộ vệ nhìn thấy kiếm khí bị cản lại, Tận Thế Ma Tôn không bị thương, bọn họ liền lùi lại, đứng cảnh bên chiếc xe kéo với ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn một chút tò mò.

Còn Thụy Vân Thiên Nữ vẫn bình an vô sự, sát thủ vừa tấn công cô thì đã tan biến như thể hòa tan vào không gian, không để lại một vết tích gì sau đón tấn công tích tắc đó.

Sát thủ đã chạy thoát, Thụy Vân Thiên Nữ và bốn hộ vệ thành công ngăn cản một kích trí mạng, đáng tiếc, sát thủ kia là một tu sĩ đáng sợ, nhiều kinh nghiệm, và tu vi cũng trên Lục Dương sơ kỳ.

“Thất bại rồi nhỉ?” Tận Thế Ma Tôn cười lên tiếng.

“Ngươi biết?” Thụy Vân Thiên Nữ điềm tĩnh hỏi lại.

“Ta có thể nhìn thấy hắn.” Tận Thế Ma Tôn thản nhiên trả lời.

Ngay từ khi bắt đầu, Tận Thế Ma Tôn đã nhận ra kế hoạch của Thụy Vân Thiên Nữ, cô ta muốn tạo cơ hội để sát thủ bám dai như đĩa kia hiện thân để ám sát cô, khi đó, Phạm Uyển Đình có thể phát hiện vị trí của sát thủ rồi tiến hành phản kích, xóa bỏ tên sát thủ đáng ghét đã theo cô từ lâu.

Để tạo ra cơ hội đó, Phạm Uyển Đỉnh chủ động tìm kiếm đến Tận Thế Ma Tôn, vốn dĩ cô chỉ muốn để Tận Thế Ma Tôn làm một con cờ bị vứt bỏ trong kế hoạch, không ngờ rằng Tận Thế Ma Tôn lại là một người thâm sâu đến thế, ngay cả thân phận đặc biệt của cô mà Tận Thế Ma Tôn cũng biết rõ ràng.

Vì thân phận này, Thụy Vân Thiên Nữ từng bị ám sát hàng trăm lần trong hai mươi năm qua, cô không biết để thêm một người nào nữa biết về thân phận đó, nếu không cô sẽ lại gặp nhiều phiền phức hơn nữa. 

Với khả năng của mình, Tận Thế Ma Tôn có thể nhìn thấy tên sát thủ kia, hắn có thể tiến hành phán đoán tình huống và đưa ra một kết luận khá chính xác.

Mặc dù hắn trong kế hoạch của Thụy Vân Thiên Nữ chỉ là một tên ma đầu sẽ bị diệt trừ mà thôi.

Thụy Vân Cổ Sơn đánh đuổi ma đầu là một chuyện thường tình, Thụy Vân Thiên Nữ thân là đại biểu của Thụy Vân Cổ Sơn, cớ sao nhìn thấy ma đầu lại không tiêu diệt chứ?

“Sát thủ kia có thể chạy nhưng ngươi thì không!” Thụy Vân Thiên Nữ bình tĩnh nói trong khi đặt hai tay lên dây đàn, giọng nói giống như lời phán quyết không thể thay đổi đối với Tận Thế Ma Tôn, hắn không thể rời khỏi nơi đây.

“Thật sao?” Tận Thế Ma Tôn mỉm cười trong khi mười hai hộ vệ đã đặt tay lên chuôi kiếm, còn bốn người kia thì đã chuẩn bị sử dụng pháp thuật Phong, Vân, Lôi, Vũ, pháp thuật Thiên Cấp thượng phẩm.

“Thiên Nữ có biết vì sao là tự xưng là Tận Thế Ma Tôn?”

“Kia chính là hình bóng của Thiên Ma, ngươi đã hấp thụ máu của Thiên Ma?” Thụy Vân Thiên Nữ điềm đạm trả lời.

“Không phải.” Tận Thế Ma Tôn lắc đầu nói.

“Ta tự xưng là Tận Thế Ma Tôn bởi vì ta vốn là một người chết.”

“Một người chết, sở hữu Tận Thế Thiên Đồ!”

“Nói hươu nói vượn, lời lẽ bịa đặt.” Một hộ vệ lạnh lùng đáp trả.

Thụy Vân Thiên Nữ hơi suy nghĩ trong giây lát, thế nhưng cô không bao giờ nghe thấy Tận Thế Thiên Đồ là thứ gì cả, vì vậy cô im lặng, không lên tiếng nói nữa.

“Mặc kệ ngươi tên là gì, hôm nay, ngươi phải chết!” Một hộ vệ khác trầm giọng nói.

“Bằng các ngươi?” Tận Thế Ma Tôn nhìn vào mười sáu hộ vệ, sau đó hắn vừa lắc đầu vừa nói.

“Đừng nói nhiều, mau giết hắn!” Một trong bốn hộ vệ sử dụng pháp thuật lạnh lùng quát to một tiếng.

Mười sáu người liền xông tới, kiếm khí bao phủ không gian chặt Tận Thế Ma Tôn, mỗi một tia kiếm khí đều sắc bén kinh người, đủ sức chém nát vòng phòng ngự linh lực của tu sĩ Pháp Tướng sơ kỳ, còn bốn người hộ vệ sử dụng pháp thuật càng đáng sợ hơn nữa, tựa hồ bọn họ có thể điều khiển tự nhiên, trong một giây liền khiến bầu trời ảm đạm, cuồng phong gào thét, mây đen đổ mưa, sấm chớp nổ tung, sóng biển gầm gừ, sức tấn công cực mạnh.

Tận Thế Ma Tôn nhìn thấy vậy, biểu tình của hắn không còn tự nhiên như trước nữa, thay vào đó là một gương mặt nghiêm nghị ẩn bên dưới lớp màn đen của cái nón, giọng nói nhàn nhạt vang lên:

“Tận Thế Thiên Đồ gồm hai bức tranh, bức phía dưới là Chúng Sinh Họa Loạn, bức ở trên là Thiên Địa Tai Kiếp.”

“Các người đến từ Thụy Vân Cổ Sơn, trên người chính khí lẫm nhiên, vậy thì ta sẽ cho các ngươi chiêm ngưỡng…”

“Tận Thế Thiên Đồ, Chúng Sinh Họa Loạn, mở ra!”

Ầm! Ầm!

Tựa như có tiếng nổ vang bên tai, tựa như trời đất đều đang rung động, tựa như thế giới bị màn đêm nhấn chìm, một bức tranh treo cao ở vòm trời, bức tranh màu đen ngòm, màu đen lạnh lẽo, màu đen của cái chết, màu đen kia nó đang bao phủ hòn đảo chết.

Và rồi, hòn đảo chết, nó sống lại!

Trăm triệu hồn phách vốn dĩ đã bị tan biến, nay, bọn họ tái hiện trên thế gian này.

Bọn họ đông nghìn nghịt, biểu tình vặn vẹo, đôi mắt điên dại, tất cả đều xông đến, biến thành một dòng lũ màu đen đậm đặc chảy vào cơ thể của Hoàng Phú Nghĩa.

Sức mạnh của trăm triệu sinh linh khi bị chết oan, khi phẫn nộ cùng cực là lớn đến mức nào?

Hoàng Phú Nghĩa đang cảm nhận sức mạnh đó một cách trực tiếp nhất, hắn biết, hắn phải làm gì tiếp theo.

“Thì ra là vậy…”

Và Hoàng Phú Nghĩa cũng biết, tại sao Tận Thế Ma Tôn lại tới nơi hoang vu này, lý do vì sao không còn sinh linh nào sống được trên hòn đảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.