Cậu Ấy Và Tôi

Chương 3: Chia tay, vào cửa, tìm gặp




Nếu không thông thạo mấy vụ yêu đương này, thôi thì cứ làm theo những gì con tim mách bảo vậy.

Việt Trạch cúi xuống nhìn Nghê Tiểu Gia Gia trong lòng, hai má đỏ ửng như quả cà chua bi, thật muốn cắn một miếng, đôi môi mềm mọng như quả anh đào, càng muốn cắn thêm miếng nữa.

Việt Trạch cau mày. Không được, không thể làm thế được, anh là người có khả năng kiềm chế, nhất định phải bình tĩnh!

Sau một giây bình tĩnh, anh nghĩ bụng, chạm một cái chắc cũng chẳng sao, cầm lòng không đặng khẽ khàng véo má cô một cái, vừa mềm mại vừa trơn mịn.

Anh lại cúi đầu, cọ khẽ hai má lên gương mặt ửng hồng mềm mại của cô, tim anh không khỏi run lên. Chỉ cần hơi cụp mắt xuống đã thấy đôi môi cô ở rất gần anh.

Anh không dằn nổi sự xao động trong lòng, cúi đầu sâu hơn, nhẹ nhàng chạm vài cái vào môi cô.

Nghê Gia trong cơn mơ như cảm thấy có điều khác thường, nhíu đôi chân mày như thể đang kháng nghị, rồi quay đầu rúc vào cổ anh. Anh cũng không mảy may nhụt chí, thấy cô ngó ngoáy như gấu Koala thật sự rất đáng yêu, lại liên tục thơm vài cái nữa lên gò má trắng hồng.

Kiểu cám dỗ này thực tình…

Việt Trạch hết cau lại giãn lông mày, một ngày nào đó, nhất định anh phải hạ gục cô!

Tới cửa nhà họ Nghê, Nghê Gia mới tỉnh, sau khi xuống xe cô thỏa mãn duỗi lưng vươn vai, tinh thần rất phấn chấn.

Việt Trạch nắm tay rồi xoa má cô, dặn dò từng câu: “Ngày kia phải đi rồi, bắt đầu thu xếp đồ đạc dần đi. Nhớ phải nghỉ ngơi đấy”.

Nghê Gia ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc, vẫy tay với anh, xoay người toan đi rất phóng khoáng.

Nhưng cô còn chưa xoay người xong đã bị anh cầm tay kéo lại. Nghê Gia lao vào lồng ngực anh, kinh ngạc: “Ơ? Còn việc gì nữa ạ?”.

Mắt Việt Trạch sáng lấp lánh: “Hình như em quên gì đó phải không?”.

Nghê Gia thoáng ngẩn người, sau khi hiểu ra mới bất mãn lườm anh: “Người khác nhìn thấy đấy”.

“Chẳng có ai đứng ở cửa nhà em cả.” Việt Tiểu Trạch rất cố chấp.

“Cửa có máy quay.” Nghê Tiểu Gia rất khổ sở.

“Chúng ta đứng bên kia đường, góc chết của máy quay, không nhìn thấy.” Việt Tiểu Trạch rất kiên trì.

Nghê Gia biết không lay chuyển nổi anh, cẩn thận nhìn quanh, trên đường lớn trong núi toàn cây rậm rạp, trước sau không có lấy một bóng người.

Cô níu lấy cổ anh, nhón chân lên, ngửa đầu chạm khẽ vào môi anh, vừa định hạ trọng tâm xuống thì anh đã ôm eo cô, siết cánh tay lại, trắng trợn hôn sâu.

Nghê Gia đột nhiên thấy sự kích thích và choáng ngợp. Tâm tư cô rối bời, thì ra đây là sự khác nhau giữa có tình cảm và không có tình cảm.

Kiếp trước, cô cũng từng có một người bạn trai. Khi đó, cô cho rằng mình là kẻ không có trái tim, sẽ không yêu bất cứ ai, nên chỉ cần tìm một người đàn ông tốt có thể hiểu nhau, làm bạn với nhau, bình thản cả đời là được rồi.

Cô từng có ý định kết hôn với anh ta, nhưng chưa bao giờ có sự rung động trong tình yêu. Sau này anh ta quỳ sụp dưới váy Mạc Doãn Nhi, tuy tức đến nỗi tưởng như phát điên, nhưng cô cũng hiểu rõ, điều cô hận là mình bị cướp chứ không phải bị bỏ rơi.

Cô vẫn cho rằng cô không có trái tim, nên sẽ không rung động, sẽ không thích ai, sẽ không yêu ai.

Nhưng chẳng hiểu tại sao, khi ở bên Việt Trạch, cô như trở thành một thiếu nữ đang nếm trải những cảm xúc tình yêu đầu đời. Cảm giác an toàn và thoải mái trước nay chưa từng có này khiến cô thấy hạnh phúc mãi khôn nguôi.

Nghê Gia bị anh ôm một lúc lâu mới quay vào nhà.

Vừa vào nhà cô đã nghe giọng Tống Nghiên Nhi trong phòng khách: “Bà ngoại, con đoán rằng mẹ của Ninh Cẩm Niên và Ninh Cẩm Nguyệt muốn để con và Mạc Doãn Nhi trai cò mổ nhau, còn bà ta làm ngư ông nhân cơ hội cướp mất Tống thị. Giờ con muốn hợp tác với nhà họ Ninh để đánh bại Mạc Doãn Nhi, nhưng đồng thời con cũng phải mạnh mẽ hơn thì mới không bị nhà họ Ninh tiêu diệt. Lợi dụng xong họ thì sẽ vứt bỏ họ, như vậy mới hả giận”.

Tống Nghiên Nhi còn có cả ý định này nữa ư? Không hổ danh là con gái Nghê Khả.

Nghê Gia chậm chạp đổi giày, một lúc sau mới cố tình bước thật mạnh, nói: “Con về rồi đây”.

Bà nội nhìn sang, khuôn mặt vốn cau có toát lên vẻ dịu dàng, từ tốn nói: “Nghe Lạc Lạc bảo, gần đây cháu ở trường bận bịu, bà dễ hai tuần không gặp cháu rồi. Mẹ cháu cũng nhớ cháu lắm”.

Nghê Gia gật đầu, lại nhìn lướt qua Tống Nghiên Nhi vẻ mặt lạnh nhạt đang cụp mắt, cô nói với bà nội: “Cháu đi thu dọn mấy thứ đã, lát nữa cháu xuống ăn cơm tối với bà”.

Nếu bà và Tống Nghiên Nhi đang nói chuyện, cô không cần thiết phải đứng bên cạnh nghe.

Nhưng bà nội lại gọi cô: “Gia Gia, cháu vào đây, ngồi cạnh bà nội”.

Nghê Gia vâng lời đến ngồi xuống, chỉ thấy vẻ mặt Tống Nghiên Nhi sầm xuống, hình như hơi khó chịu.

“Nghiên Nhi, cháu nói tiếp đi.”

Tống Nghiên Nhi nhìn Nghê Gia, môi giật giật, như có phần khó xử.

Bà nội nhìn ra suy nghĩ của Tống Nghiên Nhi, nói: “Có gì cứ nói tiếp đi. Cháu muốn bà giúp cháu, nhưng cả Hoa thị và nhà họ Nghê sau này đều là của Gia Gia và Lạc Lạc. Đương nhiên con bé phải ngồi đây nghe”.

Tống Nghiên Nhi chần chừ chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng, nhưng lần này là giọng cầu xin, nội dung cũng thay đổi: “Bà ngoại, bà giúp con đi, Tống thị nhờ vào mẹ con và nhà họ Nghê mới có ngày hôm nay, không thể để hai mẹ con Mạc Mặc tự dưng vớ bở được”.

“Bà ngoại, con thật sự không muốn chứng kiến cảnh giang sơn mà mẹ con khổ sở vất vả lắm mới đoạt được bị ả Mạc Mặc kia cướp mất. Còn nữa, bố con rất quá đáng, ông ấy phản bội mẹ, còn làm tổn thương con. Bà ngoại, con nói chuyện này với bà không phải vì dằn dỗi nhất thời, Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi thật sự không phải người tốt.”

“Chẳng lẽ bà lại không rõ bọn chúng không phải người tốt?” Bà nội sắt mặt lại.

Hơn nửa năm trước, Mạc Mặc chạy đến nhà họ Nghê khóc ầm lên, nói là bế nhầm con gái, xin Trương Lan và Nghê Lạc tha thứ cho bà ta, nhưng bà nội lại sinh nghi.

Vài năm trước, Mạc Mặc vẫn luôn liên lạc với Trương Lan. Nhưng đến tận lúc đó Trương Lan vẫn không biết chuyện Mạc Mặc có thai. Khi đó, Mạc Mặc thường xuyên đến nhà họ Nghê hỏi thăm cô con gái ngoan của bạn thân, không hề đề cập đến việc mình cũng có con gái, giống như bà ta đang cố tình giấu giếm sự tồn tại của Nghê Gia.

Rồi sau đó, Trương Lan vô tình nghe được Mạc Mặc có một đứa con riêng, bảo bà ta đưa nó đến nhà chơi. Nhưng đúng lúc đó, Mạc Mặc nói muốn đi vào Nam phát triển, sau đó chuyển tới Đại Liên. Nhiều năm sau nghĩ lại, bà nội cho rằng, Mạc Mặc cố tình muốn cắt đứt quan hệ giữa Gia Gia và họ Nghê.

Nhớ lại mỗi lần Mạc Mặc đến thăm Mạc Doãn Nhi đều đầy vẻ quan tâm, lại nhớ lúc Gia Gia mới tới thì khiếp sợ không dám gặp ai, bà nội càng cảm thấy hận Mạc Mặc.

Nên bà mới kiên quyết đuổi Mạc Doãn Nhi đi, đón Nghê Gia thật về nhà.

Nghĩ đến đây, bà nội nhắm mắt lại, thở dài một hơi: “Có lẽ bố cháu đã biết ngay từ đầu, Nghê Gia giả trước kia chính là con gái của nó và Mạc Mặc. Nếu không, làm gì có bố nào lại đối xử với cháu gái đằng ngoại tốt hơn con gái ruột?”.

Tống Nghiên Nhi chợt ngẩn ra, bàn tay siết đến trắng nhợt.

Chẳng trách từ nhỏ đến lớn Mạc Doãn Nhi lại được bố đối tốt như thế, bất kể mua gì cũng phải mua cho Mạc Doãn nhi một phần. Lúc ấy Tống Nghiên Nhi chỉ cho rằng bố mình đối xử tốt với con của cậu, chứ không ngờ…

Tống Nghiên Nhi nhắm mắt, cơn hận trong lòng dâng lên như sóng triều.

Nghê Gia thờ ơ liếc nhìn cô nàng, thấy cô nàng tức tái mặt. Nghiêm túc ngẫm lại, cô nàng cũng giống như cô, cũng đủ đáng thương đủ buồn bã. Cô không khỏi buồn thay cô nàng, bản chất Tống Nghiên Nhi không xấu, nào có tội lỗi gì đâu?

Nghê Gia trù trừ đôi phút, cuối cùng nói: “Có việc này cháu muốn nói một chút. Cháu nghi ngờ tai nạn xe cộ của bác gái không phải là sự cố”.

Còn chưa dứt lời, cả bà nội và Tống Nghiên Nhi đã kinh ngạc nhìn sang.

Nghê Gia bình tĩnh giải thích: “Dạo gần đây Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi làm loạn như thế, có lẽ Tống Minh cũng phát cáu ở nhà, nhưng bên ngoài thì chưa từng tỏ vẻ gì cả, điều này rất kì lạ. Hơn nữa, hôm nay lúc ở trường, cháu tình cờ nghe thấy Mạc Mặc gọi điện thoại cho Tống Minh, khinh thường nói nếu nhà họ Tống muốn đuổi bà ta đi, bà ta cũng sẽ cho Tống Minh hết đường sống”.

Nghê Gia nhíu mày: “Bà ta có năng lực gì mà khiến Tống Minh hết đường sống chứ? Nhất định là Mạc Mặc và Tống Minh đã bắt tay làm việc gì đó không để người khác biết, hoặc là, Mạc Mặc biết bí mật đen tối nào đó của Tống Minh. Cho dù là khả năng nào, cháu nghĩ, khả năng lớn nhất là có liên quan đến tai nạn xe của bác”.

Tống Nghiên Nhi bất chợt tỉnh ra: “Chẳng trách tuy ở nhà bố thường xuyên cãi nhau với Mạc Mặc, nhưng mấy việc gần đây lại bỏ qua không truy cứu. Chẳng lẽ, bố thật sự… thật sự đã hại mẹ?”.

Hai tay Tống Nghiên Nhi chống lên đầu gối, nước mắt đau đớn và oán hận dâng ngập vành mắt, nhưng vẫn cố gắng không để rơi xuống.

Nghê Gia im lặng, đây là Tống Nghiên Nhi hễ xúc động là nhỏ nước mắt tong tỏng ư? Lần này cố chịu đựng không nhỏ lệ là kiên cường lắm rồi, nhưng có lẽ cô nàng cũng biết bản thân bất lực không làm được gì.

Nghê Gia lại bỏ thêm một câu: “Có điều, Việt… Một người bạn của cháu đã liên hệ với bác sĩ khoa thần kinh của Mĩ, cháu chưa hỏi bà mà đã một mình đưa người đến thăm bác. Lúc ấy mới chỉ là chẩn đoán bước đầu, không muốn để bà hi vọng rồi lại thất vọng nên mới giấu, nhưng”, Nghê Gia thoáng dừng lại, “giờ đã có kết quả rồi, bác không lâm vào trạng thái ngủ sâu, thật ra mới chỉ tiệm cận với mức sống bán thực vật”.

Khuôn mặt bà nội toát lên vẻ vui sướng đầy kinh ngạc, còn Tống Nghiên Nhi là vẻ hi vọng, dù sao đây cũng là người cô nàng có khả năng nhờ cậy nhất: “Thế… thế là ý gì? Nếu như cậu nói thì nhất định là tin tốt lành, đúng không?”.

Nghê Gia gật đầu: “Bác sĩ nói, chờ chuẩn bị xong sẽ làm trị liệu cho bác, hi vọng tỉnh lại là rất lớn”.

Lần này Tống Nghiên Nhi bật khóc thật, vừa nhắc đến mẹ, bao nỗi tủi thân, xót xa không thể nói rõ liền trào lên.

Nghê Gia bổ sung thêm một câu: “Vì năm xưa bà nội đã thay mặt bác làm thủ tục ly hôn với Tống Minh rồi nên giờ bác nằm trong viện điều dưỡng của nhà họ Nghê. Sắp tới, người của nhà họ Tống không được thăm bác ấy. Phải giữ bí mật chuyện này, nhất là với Tống Minh”.

Mặt Tống Nghiên Nhi chợt sượng lại, ngàn vạn cảm xúc ban nãy chợt hóa thành vẻ lạnh lùng: “Mình nhất định sẽ chờ mẹ tỉnh lại, nếu ông ấy thật sự hại mẹ, mình sẽ không nhận người cha này”.

Nghê Gia và bà nội đều trầm mặc, không nói tiếng nào.

Một lúc lâu sau, bà nội mới dửng dưng nói: “Năm đó mẹ cháu bất chấp ta phản đối, nhất quyết gả cho Tống Minh, ta đã cắt đứt quan hệ mẹ con với nó rồi. Khi ấy, dù ông ngoại cháu đã chuẩn bị của hồi môn cho nó, ta cũng cho nó 7% cổ phần Hoa thị, coi như là muốn vạch rõ quan hệ với nó. Nhưng nó cũng rất ương, sau khi Tống thị phát triển còn đến trước mặt ta diễu võ dương oai trả lại 7% cho ta”.

Bà nội nói đến đây, quay sang nhìn Nghê Gia: “Gia Gia, cháu nói xem?”.

Nghê Gia nói: “Nếu vốn là của bác, thì nên đưa cho Nghiên Nhi”.

Không phải cô hào phóng gì, nhưng đây vốn là thứ của Nghê Khả, hơn nữa cô nhận ra ý của bà nội nên không tiện nói thêm điều gì.

Hơn nữa, nghĩ lại, Nghê Khả và bố cô thân thiết như cô và Nghê Lạc, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Bà nội gật đầu, nói với Tống Nghiên Nhi: “Cháu muốn bà giúp cháu, nhưng bà không thể để Gia Gia, Lạc Lạc cùng với Hoa thị bị cuốn vào vòng xoáy trả thù của cháu. Bà chỉ có thể chuyển 7% này cho cháu, coi như là ủng hộ phần nào!”.

Tống Nghiên Nhi vội đáp: “Cảm ơn bà ngoại, cảm ơn bà ngoại!”.

Lúc Tống Nghiên Nhi về, Nghê Gia ra cửa tiễn cô nàng một đoạn ngắn.

Hai người đi men theo đường cái trong dãy núi quanh co xuống dưới, rất lâu rất lâu mà không ai mở lời.

Cuối cùng vẫn là Tống Nghiên Nhi lên tiếng trước: “Nghê Gia, vừa rồi cảm ơn cậu đã nói giúp mình trước mặt bà ngoại”.

Nghê Gia đá hòn sỏi nhỏ bên đường, thờ ơ như không: “Khỏi cần, bà nội vốn đã nghĩ thế rồi. Hơn nữa, khi mẹ cậu tỉnh lại, bà cũng sẽ chuyển 7% kia cho mẹ cậu thôi”.

“Cậu thật sự tin rằng mẹ mình có thể tỉnh lại?” giọng Tống Nghiên Nhi hơi run rẩy.

Nghê Gia nhìn con đường rải nhựa dưới chân, hỏi ngược lại: “Không thì thế nào, hi vọng mẹ cậu không tỉnh à?”.

Tống Nghiên Nhi sửng sốt một lúc lâu, không nói nửa lời, lát sau mới bình thản: “Bất kể thế nào, lần này phải cảm ơn cậu vì chuyện mẹ mình”.

“Đó chẳng qua là vì tôi cũng không muốn thấy Mạc Mặc sống yên lành.” Nghê Gia thẳng thắn nói.

“Vậy…” Tống Nghiên Nhi nghe thế, lưỡng lự chừng nửa khắc, “Chúng ta…”.

“Tôi sẽ không bắt tay với cậu”, Nghê Gia quay sang nhìn cô nàng, ánh mắt không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào, “hợp tác ngắn hạn thì được, nhưng kết phe cánh lâu dài thì không”.

Đối mặt với câu trả lời không nể nang gì của cô, Tống Nghiên Nhi cũng không hề bất ngờ, trái lại còn nở nụ cười chua chát: “Sao hả? Cậu vẫn không tin mình?”.

“Đúng thế.” Nghê Gia rất thẳng thắn, đi vài bước nữa lại ngoái đầu nhìn cô nàng, cười kì quái, “Hơn nữa, không phải cậu thực tình cũng chẳng tin tưởng gì tôi sao?”.

Tống Nghiên Nhi lại cứng đờ cả mặt, bước chân khựng lại, tiếp tục đi về phía trước.

“Chưa kể, cậu nói muốn bắt tay với tôi hoàn toàn là vì tôi có giá trị lợi dụng với cậu. Đương nhiên, người với người chung sống, nói một cách tàn nhẫn thì đều là lợi dụng và bị lợi dụng thôi. Chẳng qua, vài người thì cam tâm tình nguyện, song lại có vài người thì không. Ví như tôi, tôi không thích bị cậu lợi dụng.”

Hôm nay ở trường, Tống Nghiên Nhi nói đỡ cho cô lúc ở hậu trường là vì cần cô nói giúp một hai câu trước mặt bà nội. Hai người, ai cũng phải mang gánh nặng trên lưng.

Tống Nghiên Nhi khẽ nhếch môi: “Cậu nói thế, quan hệ giữa chúng ta thật tình không biết nên xếp vào đâu”.

Nghê Gia lại tỏ vẻ không sao cả: “Mọi người không tin nhau thì tốt nhất vẫn nên duy trì tình trạng hiện giờ đi, đừng làm phiền nhau nữa. Thỉnh thoảng có thể bắt tay nhau trong chốc lát”.

Tống Nghiên Nhi “ừm” một tiếng như có như không, ngẩng đầu nhìn trời, hít một hơi rồi than thở: “Mong sao mọi chuyện trôi qua nhanh. Người đằng nào cũng sẽ phải trưởng thành, nhưng cuộc sống vẫn nên đơn giản như xưa!”.

Nghê Gia lẳng lặng nghe, im lặng không đáp.

Tiễn Tống Nghiên Nhi xong, về đến nhà, lúc cô lên tầng đi ngang qua cửa phòng Nghê Lạc thì đã thấy cậu chàng đẹp trai đang rất hưng phấn thu dọn đồ đạc.

Nghê Gia tựa vào cửa, nghiêng đầu nhìn cậu chốc lát rồi gõ nhẹ ngón tay lên cánh cửa.

Nghê Lạc ngoảnh ra thấy cô, tức thì nhoẻn cười: “Em đang định nói cho chị biết, nhờ anh Việt Trạch tiến cử, em sắp đi Đức tham gia hội thảo quản trị doanh nghiệp đấy. Trong số những người đến dự lần này, em còn trẻ nhất, há há”.

Nghê Gia ra chiều kinh ngạc lắm, cười cậu: “Em có hiểu gì không? Đừng để sang đến đó rồi mất mặt từ trong nước ra ngoài nước”.

Cô tưởng tiếp theo cậu sẽ tranh cãi với cô, không ngờ, cậu lại xách một bộ vest, chợt ủ ê mặt mày, ngồi xuống giường, một lúc lâu sau mới nói nhỏ: “Nói thật, em cũng căng thẳng lắm”.

Lần này đến lượt Nghê Gia sửng sốt, kẻ miễn dịch với áp lực mà cũng căng thẳng á?

Cô vội ngồi xuống cạnh cậu, an ủi: “Vừa rồi chị chỉ nói đùa thôi, chỉ cảm thấy, với tính cách của Việt Trạch, nếu cảm thấy em không làm được, thì chắc chắn sẽ không giao cơ hội tốt này cho em đâu, hẳn là như thế”.

Nghê Lạc tự dưng cười hi hi: “Em cũng nghĩ thế đấy”. Cậu lập tức khôi phục thần thái sáng láng, như đắc ý lắm, “Nếu anh Việt Trạch đã cho em đi, điều đó có nghĩa là trong mắt anh ấy, em rất ổn. Ha ha, Nghê Gia, hãy tự hào về em đi”.

Vẻ đắc ý ngạo mạn này sao mà giống con sói đuôi xù thế nhỉ.

Hình như cô bị lừa, thằng ranh này cố tình giả vờ bất an, lừa lấy sự khích lệ của cô, thật đáng giận.

Nhưng nghĩ đến việc ngày mai cậu vui vẻ ra nước ngoài học tập, lại có thể rời xa loài hoa độc Mạc Doãn Nhi, tâm trạng Nghê Gia rất tốt nên không buồn so đo với cậu.

Nhưng, cậu bé nào đó còn rất vô liêm sỉ thòng thêm một câu: “Nghê Gia, chị xem này, em đang tiến bộ thần tốc từng ngày, còn chị thì sao, giậm chân tại chỗ, trì trệ không tiến lên, em đã bỏ xa chị chục con phố rồi. Xem đi, xem đi”, cậu bắt chước tướng chạy bộ, “chị cũng đã không nhìn thấy bóng em nữa, vì~ em~ đã~ chạy~ xa~ rồi~”.

“Bởi vì một cú đá của chị đã sút bay cậu rồi!” Nghê Gia nóng máu, giơ chân nhào đến đá cậu.

“Áaaaaaaaaa!!!”

“Trước khi cậu ra nước ngoài, coi như tặng quà bự cho cậu, tránh vài hôm không gặp lại ngứa da!”

Hôm sau, Nghê Lạc đi Đức.

Hôm sau nữa, Nghê Gia đi Macau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.