Cắt Được Ác Phu

Chương 3: Thanh linh xà




"Khúc ngự nữ có thời gian ở đây cãi vả với bổn cung, chẳng lo đi hầu hạ hoàng thượng, lại còn dám trước mặt bổn cung nói 'Chỉ sợ hoàng thượng không vui' ư?"

Từ ngày đó, trong đầu Khúc Hãn Nhiên thường nhớ lại những lời này, cũng tiện đà nhớ lại khuôn mặt đắc ý của Trân tần khi ấy. Trong lòng càng thêm hoảng loạn.

Nàng gập hộp trang điểm lại, lòng sinh hờn dỗi, bắt bẻ Minh Hà đang đứng quạt bên cạnh:" Chưa ăn no sao? Quạt nửa ngày cũng không thấy mát."

Cung nữ kia cũng không phải thập phần kính sợ, nhỏ giọng nói thầm:" Đối với người ta thì cúi đầu, xoay người lại lên mặt với chúng ta, ý gì chứ." Hồi đầu, khi nàng được phân tới Uyển tử này, cứ nghĩ sẽ tốt lên, nhưng người khác thấy ở đây náo nhiệt thế nào thì thấy, chứ nàng thì không. Hoàng thượng trừ bỏ ban phân vị ra, chưa từng đặt chân tới đây.

Cứ thế mãi, dù có vinh quang thế nào cũng bị người ta đạp dưới chân.

Khúc Hãn Nhiên nghe thấy, lại nhìn nàng vẻ mặt lơ đểnh, nhất thời trở nên giận dữ. Nàng trợn mày nói:" Ra là ta ngày thường rất nuông chiều ngươi, có lá gan cãi lại chủ tử. Tại sao lúc ở đình không nghe giọng ngươi hả?"

Nói xong, chính nàng cũng buồn bực. Làm gì phải cùng một cung nữ gây hấn, vô duyên vô cớ làm mất đi hình tượng. Ít nhất bây giờ so với hồi đầu tốt hơn rồi, chẳng những có bỗng lộc, còn có cung nữ chuyên dụng. Điều này đối với người từ nhỏ đã sớm có người hầu hạ như nàng cảm thấy rất vui.

So với mấy người phòng bên cạnh khá hơn nhiều. Các nàng không có phân vị, danh bất chính ngôn bất thuận, đến giờ vẫn chỉ có thể dùng người chung của Uyển tử. Mà những cung nhân này lại còn lười nhác, không bao giờ thấy xuất hiện. Các nàng không có chỗ dựa, cũng đành nén giận.

Cung nữ Minh Hà kia nhận ra thân phận của bản thân, lúc nãy nhất thời lỡ lời, hiện tại cũng không dám quá mức tranh luận, miễn cho bị đám ma ma trừng phạt, cho nên ngượng ngùng cúi đầu nhận sai.

"Đều do nô tỳ không phải, chủ tử đừng trách tội. Nô tỳ sau này không dám nữa."

Khúc Hãn Nhiên thấy nàng khúm núm, trong lòng dễ chịu hơn một chút. Nếu muốn đổi người cũng không thể mở miệng tại đây. Hiện tại, quan trọng nhất vẫn là chiếm được thánh tâm. Quả đúng như Trân tần nói, chính mình phải hầu hạ qua hoàng đế một lần, mói được xem như đã chính thức bước lên sân khấu hậu cung. Nếu không, người bên ngoài chỉ lấy chuyện nàng cứu người coi như chuyện phiếm, nghe thì có chút uy thế, nhưng bất quá cũng chỉ là hổ giấy, nhẹ nhàng đâm là có thể bay đi.

Nguồn: nekofighter.wordpress.com

Giống như Trân tần, nàng tuy rằng chán ghét vị sủng phi này vô cùng, nhưng không thể không nói, nàng ta chỉ nói một câu, dùng vài động tác đã hoàn toàn đập tan mộng đẹp của mình, làm cho mình trở nên thanh tỉnh. Nàng vì không muốn bị người ta bỏ quên mà cao giọng làm việc, nhưng vừa được mọi người tung hô một chút lại như bị say, chút nữa quên mất ước nguyện ban đầu là đoạt được thánh tâm. Còn lại người ta nói cái gì, kỳ thật đều không trọng yếu.

"Ta nghiêm khắc với ngươi cũng là muốn tốt cho ngươi." Nàng thở dài trấn án, ý đồ muốn duy trì hình tượng thân thiết dịu dàng:" Chút động tác nhỏ ấy của ngươi, trước mặt ta thì thôi đi, nếu đụng tới người chức cao, nhịn không được bắt lỗi, thì ngay cả ta cũng không thể cứu được. Biết không?"

"Chủ tử nói rất đúng." Minh Hà làm bộ dạng phục tùng, dù sao nàng cũng không có cách nào phản bác lời chủ tử, chỉ cần gật đầu là được:" Nô tỳ biết chủ tử rất tốt, vừa rồi bất quá là nhất thời loạn trí, chủ tử xin đừng để bụng."

Nói cũng kỳ quái. Nàng tuy rằng cảm thấy chủ tử nhà mình điệu bộ rất không phóng khoáng, nhưng một khi nhìn vào mắt nàng, lại có cảm giác thân thiết không nói nên lời, khiến nàng không tự chủ được liền dịu ngoan trở lại. Nàng tò mò nhìn, rất muốn biết bí mật trên người chủ tử.

Khúc Hãn Nhiên thấy bộ dạng không chừng mực của nàng, càng kiên quyết nhất định phải đổi vài cung nữ đắc dụng mới được, ít nhất cũng như người bên Trân tần, không cần chủ tử lên tiếng đã làm được việc. Nàng nhớ tới chuyện đang suy nghĩ, hơn nữa cũng không thích Minh Hà, bèn tìm một lý do sai nàng ra ngoài, khẩu khí ôn hòa nói:" Ta tự nhiên không để bụng, chỉ cần ngươi hầu hạ tốt, trong lòng ta cũng vui mừng hơn ai khác."

"Ngươi đi thúc giục xem nước ấm chừng nào thì đưa tới."

Việc này lại khiến trong lòng Minh Hà xuất hiện một trận chế giễu. Rõ ràng không phải người quý giá gì, cũng chính là người nhà quan của một tiểu quốc phía Nam tiến cống, từ lúc được phái đi hầu hạ, suốt ngày đều tắm rửa giữ trong sạch. Cũng không biết làm cho ai xem à. Hoàng thượng cũng chẳng thèm đến.

Hành động tắm rửa này, kỳ thật là Khúc Hãn Nhiên xem từ trong sách ra.

Kinh nghiệm trong sách nói cho nàng biết, nếu không giữ thói quen tắm rửa mỗi ngày ở hiện đại thì nhất định không phải nữ chủ. Cái này gọi là, tới cổ đại rồi cũng không quên đặc tính của người hiện đại. Huống chi, nàng cho rằng, nữ chính sẽ có lúc bất chợt gặp mặt hoàng đế, cũng không thể đến lúc đó lại bảo nàng lôi thôi đi chống đỡ, vẫn là nên chuẩn bị trước cho tốt. Dù sao thì, cơ hội chỉ dành cho những người có chuẩn bị.

Thừa dịp Minh Hà ra ngoài, nàng đóng cửa sổ, xoay mình đi vào không gian.

Trong không gian không có tro bụi, gian phòng của nàng chưa từng được quét tước, nhưng một hạt bụi cũng không có. Nàng vừa lòng gật gật đàu, chọn hai ba quyển tiểu thuyết giống giống tình huống của nàng, ngồi trên ghế sô pha tìm kiếm ý tưởng.

Đọc đi đọc lại, nàng dừng tầm mắt xuống dòng "Rửa tay xuống bếp, dọn bàn hầm canh."

Từ quyển "Chế ngụ dạ dày hoàng đế" cho biết, sau khi hoàng đế xử lý chính sự, nhất định sẽ rất mệt mỏi. Tuy rằng hậu cung có rất nhiêu phi tử đều hầm canh đưa tới, hỏi han ân cần, nhưng nữ chính thì ngoại lệ, nàng là tự tay xuống bếp, hơn nữa còn bất chấp mưa gió đến đưa cho hoàng đế. Hoàng đế lúc đầu không quan tâm, đều thưởng cho cung nhân, sau này thì trở thành thói quen. Rốt cục có một ngày, nữ chủ không đưa đồ ăn qua nữa, hoàng đế hỏi mới phát hiện, nữ chủ lúc nấu bị phỏng tay. Kỳ thật nàng không biết nấu ăn, nhưng vì hoàng đế vẫn kiên trì học nấu. Hoàng đế ăn qua vật kia, hương vị quả thật không tốt lắm, lại cảm thấy rất xúc động, từ đó gia tăng tình cảm với nữ chủ.Cuối cùng bị nữ chủ tấn công thành công.

Khúc Hãn Nhiên vốn thấy phải xuống bếp thì có chút lo lắng, sau khi biết nữ chủ không không giỏi nấu ăn, lúc này mới yên tâm. Thì ra mục đích cuối cùng không phải dạ dày, mà vẫn như cũ là tâm của hoàng đế.

Nàng đóng sách, trong lòng bắt đầu tính toán.

--- ------

Si Tảo đường là thư phòng của hoàng đế, ra khỏi đường, qua một cây cầu có thể nhìn thấy một tòa đình bằng trúc, bốn phía thoáng mát, mấy đóa sen thanh tú nở rộ trên nước. Ngày hè, mọi người trong hậu cung thường tới đây hóng mát. Nhưng dĩ nhiên, lực chú ý vẫn đặt vào hoàng đế trong thư phòng.

Nhưng hôm nay, chúng phi tần lại bị thị vệ hai bên cầu chặn lại, không cho phép tới đình.

Các nàng đưa mắt nhìn sang, những cánh cửa hình thoi bình thường đã được gỡ xuống, bốn phía có lan can quay chung quanh, mái hiên rủ xuống che nắng, chắn đi cái nóng của tiết trời. Lờ mờ thấy được bóng người nằm nghiêng trên tháp, hai bên có cung nữ cầm quạt lụa thay nàng thổi gió lạnh tới.

Rất vui vẻ.

Tiết Bích Đào nghiêng người, tay cầm một quyển sách. Nàng nhặt một trái nho trong suốt, dùng răng lột tầng vỏ mỏng ra, mút lấy nước nho chảy xuống, chậm rãi ăn lấy thịt quả. Rõ ràng là cử chỉ vô cùng đơn giản, nhưng xuất hiện trên người nàng, lại phá lệ ngọt ngào mê người, khiến người ta nghĩ sâu xa.

Các phi tử bên cầu nghe nói Trân tần nương nương đang ở đây, mặc dù e ngại danh tiếng của nàng, nhưng cũng không muốn cứ vậy mà dẹp đường hồi phủ, liền nói với mấy thị vệ kia:" Nơi đây là ngự hoa viên, không phải Phương Hoa các, chúng ta sao không được vào?"

Bên trong đám người cũng có Mẫn tài nhân xưa nay kiêu căng, nàng mặc dù khinh thường cùng người ta ở một chỗ hóng mát, nhưng bị Trân tần làm mất mặt, ngay cả đình cũng không được vào, trăm triệu lần không vui. Lúc trước, hành động Tiết Bích Đào không nói hai lời liền phạt Bùi bảo lâm đã khiến nàng kinh sợ, nhưng gia thế nàng rốt cục cũng không tầm thường, Cứ thế, hành động Tiết Bích Đào bày ra trước mặt nàng cũng dần phai nhạt.

Nàng đẩy phi tần đừng trước mình ra, ngẩng đầu nói:" Hôm nay trừ phi hoàng thượng không cho chúng ta vào, bằng không, ta vẫn sẽ vào đình. Các ngươi chó cậy thế chủ có thể làm gì ta!"

"Đúng vậy, Trân tần nương nương cần gì phải làm vậy với chúng ta, có bản lĩnh thì cùng tứ phi tranh giành đi, làm gì phải chặn ở ngoài đây, bắt chúng ta phơi nắng. Nếu nói không phải cố ý, ai tin chứ." Có hai ba phi tần không cam lòng, vừa thấy Mẫn tài nhân ra mặt, liên tục phụ họa. Ban đầu không dám nói, bây giờ đều nói ra hết.

Mọi người dốc sức chen vào bên trong, bọn thị vệ không dám đụng vào phi tần các nàng, nhưng lệnh của chủ tử, càng không thể không làm. Cho nên, nhất thời nóng nảy, thị vệ liền đem đao ra, ngăn các nàng lại.

Tiết Bích Đào nghe được trận ồn ào bên ngoài, mày nhíu lại. Hè nóng nực, dễ bực bội. Nàng hừ một tiếng, sẳng giọng nói:" La như vậy khiến người ta khó chịu thật. Sơ Hiểu, ngươi đi thỉnh hoàng thượng tới, không đem được các nàng đi thì một chữ cũng không đọc được."

Sơ Hiểu đáp lại:" Chủ tử đừng vội, nô tỳ đi mời hoàng thượng." Nàng theo hướng khác đi tới Si Tảo đường, tới cửa cung thì nói với nội thị cùng thị vệ. Nội thị vội vàng đi vào trong xin chỉ thị.

Không lâu sau, Bích Đào bị quấy nhiễu đến quăng luôn cả sách. Cánh tay vừa giơ lên, lại bị một đôi bàn tay to bắt được. Hoàng đế cúi người điểm trán nàng:" Tính tình này của nàng nên sửa lại, miễn cho sách bị hư, lại còn tìm trẫm đòi lại."

Bích Đào xoay người, rút tay ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận:" Nhanh lên nhanh lên, kêu đám nữ nhân của người cút xa một chút, nhìn thật phiền."

Hoàng đế nghe vậy, liếc mắt nhìn Triệu Trung tín, cước bộ thong thả đi tới, ngồi ở tháp duyên thượng trước mặt nàng, không để ý nàng giãy dụa, ôm nàng vào ngực, cúi đầu nói:" Gần đây làm sao vậy, há miệng ngậm miệng đều là nữ nhân của trẫm. Chẳng lẽ nàng không phải, hử?"

Bích Đào cắn một ngụm trên tay hắn, đúng vị trí lần trước bị thương. Cắn có thể nói là vừa nhanh, vừa chuẩn, lại độc. Giữa hè, quần áo mỏng, dù thương thể đã tốt hơn rồi, nhưng hoàng vẫn bị cắn tới tê rần, liền trách mắng:" Nàng là chó chắc?"

"Ai bảo hoàng thượng không hiểu phong tình!" Hai gò má của Bích Đào đỏ hồng "Người ta chính là muốn hoàng thượng nói bọn họ không phải, ta mới phải! Nhưng hoàng thượng không nói, hừ!"

Hoàng đế nghe thế, bất mãn gì cũng tiêu tan. Hắn cùng vật nhỏ ngốc nghếch này so đo gì chứ. Trong lòng lại mềm tới rối tinh rối mù.

Hắn sờ cái cằm phấn nộn bóng loán của nàng, cam tâm tình nguyện chọc nàng:" Các nàng không phải nữ nhân của trẫm, nàng mới phải."

"Thật không?" Đôi mắt của Bích Đào sáng lên, chằm chằm nhìn hắn.

Một bộ dạng 'Nếu ngươi nói là giả, ta liền cắn chết ngươi' mà.

Hoàng đế cười, thấp giọng thì thầm:" Thật , chỉ có bé ngoan của trẫm là phải thôi."

Trong lòng hắn cũng có vài phần nhận thức điều này. Nữ nhân hậu cung, chỉ có người trước mắt mới khiến hắn đau nàng, sủng nàng, giúp nàng thu thập phiền toái. Nếu đổi lại là người khác, hắn đã sớm phất tay áo mặc kệ. Hắn đường đường là đế vương, muốn dạng nữ nhân gì mà không có. Chỉ là, đối vói nàng, hắn lại bất đắc dĩ cam nguyện.

"Hoàng thượng thật tốt." Bích Đào bị vuốt cho rũ lông xuống, nhất thời ngoan ngoãn tiến vào lòng ngực hắn, miệng nhất thời thành bình mật, lời ngon tiếng ngọt thẳng tắp văng ra. Không hề nghỉ miệng.

Hoàng đế nghe xong bật cười, mệt mỏi vì đọc sách cũng biến mất, cả người thư sướng.

Bên này hai người nùng tình ý mật, bên ngoài, những phi tần bị ngăn lại cũng không thoải mái như vậy. Ánh mặt trời chiếu xuống không nói, nhưng xông xáo nửa ngày, thật đúng là gọi được hoàng thượng tới. Nhưng hoàng thượng lại làm chỗ dựa cho nàng ta, kêu Triệu công công tới hạ lệnh, còn có thể thế nào nữa? Chỉ có thể rời đi.

Trước khi Trân tần tới, hoàng thượng vốn không quan tâm chuyện tranh giành tình cảm. Các nàng nghĩ, dựa vào điểm này, cũng có thể khiến Trân tần khó coi. Không phải nói người đông thế mạnh sao, dù là ồn ào nháo tới trước mặt hoàng hậu nương nương, các nàng vẫn là có lý. Không nghĩ rằng, hôm nay các nàng lại tính nhầm. Hoàng thượng không chỉ tới, còn tới nhanh như vậy. Khiến bọn họ ngay cả đi báo tin cho hoàng hậu cũng không có cách nào, đành phải ủ rũ rời đi.

Đây chính là cơ hội danh chính ngôn thuận khó có được để tiếp cận hoàng đến, vô duyên vô cớ bị Trân tần giành đi!

Duy chỉ có Mẫn tài nhân vẫn bướng bỉnh không chịu đi, nàng liên tiếp hỏi Triệu công công:" Hoàng thượng thật không cho chúng ta vào?"

"Hồi Mẫn tài nhân, hoàng thượng truyền khẩu dụ, Phù Bích Đình tạm thời không thể đi vào. XIn thỉnh tài nhân dời bước nơi khác." Kỳ thật hoàng thượng nói cũng không nói, chỉ nháy mắt ra hiệu thôi, Triệu Trung Tín bất đắc dĩ nghĩ.

"Nếu không, công công đi hỏi lại một chút?" Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Chúng ta không dám giả truyền thánh chỉ, xin Mẫn tài nhân dời bước." Nói giỡn sao, không thấy cung nữ đều bị đừng ngoài đình sao, hiện tại hai người hẳn là đang ở bên trong đùa giỡn, khụ, là đàm tiếu. Hắn cũng không có dũng khí đi vào. Có chỗ dựa là thái hậu sao? Đi đi, chờ thái hậu rời núi, chúng ta liền cho ngươi mặt mũi.

Vô luận thế nào, hắn cũng là người đắc ý nhất trước mặt hoàng thượng. Những chủ tử nương nương cũng không dám khó xử hắn. Hắn chỉ cần làm hết phận sự hầu hạ tốt hoàng đế là được.

Mẫn tài nhân thấy Triệu công công cứng mềm không ăn, tức giận cắn răng. Nàng đưa mắt nhìn vào đình, gió thổi màn trướng, bên trong là một bóng dáng nũng nịu như ngọc, rúc vào nam tử mặc long bào đùa giỡn, hai người ôm nhau chơi đùa, khiến nàng ghen tị tới đỏ mắt.

Trân tần!

Nàng trong miệng niệm niệm, muốn đem cái tên này cắn chết.

Bên trong, Tiết Bích Đào vui vẻ hồn nhiên, không biết có người đã đem nàng ghi hận. Bất quá, chu dù biết, chỉ sợ cũng không để bụng đi. Dù sao không phải chỉ một hai người, không bị người đố kỵ chính là kẻ tầm thường. Đi theo con đường sủng phi, sẽ nhận được ánh mắt ghen tị chết người của các phi tần khác.

"Nàng đọc sách gì vậy?" Hoàng đế thấy, tò mò hỏi.

Nàng đầu nhỏ dựa vào cổ hoàng đế, đem sách bày ra trước mặt hắn, ảo não nói:" Thật vất vả mới tìm được, nhưng thiếu rất nhiều trang."

Hoàng đế nhìn thấy trong sách vẽ mấy đôi nam nữ khỏa thân, bày ra một loạt tư thế ướt át, đa dạng phong phú, khiến người ta hoa cả mắt.

Hắn im lặng nửa ngày, đặt câu hỏi:" Cho nên ý nàng ' một chữ cũng không đọc được' chính là chỉ sách này?" Nguyên quyển sách này tìm được chữ nào mới là lạ!

Tiết Bích Đào đem sách giấu bên dưới, cười hề hề.

"Trẫm sai người kiếm bản đầy chủ cho nàng." Hoàng đế nhìn chằm chằm vật nhỏ mặt dày xem loại sách này giữa ban ngày ban mặt, cuối cùng quyết định.

Dù sao thì, người được lợi cuối cùng cũng là hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.