Capuchino Cho Ngày Nắng

Chương 53: + 54




Sau khi Tiêu Mị rời khỏi quân doanh của Hạ Lan Nhung Tương thì đi thẳng về phía Tử doanh.

Lúc y đi ngang qua Hồng doanh, đột nhiên bị một bàn tay nóng hổi tóm lấy, kéo mạnh vào trong trướng.

Người của Hạ Lan Nhung Tương! Đây là phản ứng đầu tiên của Tiêu Mị. Y đang định đánh trả thì bỗng cảm giác được bụng ngón giữa trên tay người nọ có một vết hằn rất sâu.

Là Lâm Trục Lưu.

Tiêu Mị không tiếp tục phản kháng, mà để mặc nàng kéo vào trong trướng.

Đây là nhà kho tạm thời của Hồng doanh, bên trong chứa đủ các loại binh khí. Tiêu Mị đang ở một nơi ánh đèn sáng sủa, bỗng bị kéo vào kho binh khí với ánh sáng lờ mờ như vậy, nên nhất thời hai mắt vẫn chưa thể thích ứng được.

Có điều Lâm Trục Lưu không cho y thời gian để thích ứng. Nàng đè y xuống mặt trống đồng cực lớn, hai tay nâng má y, ngậm chặt lấy môi y, gần như hôn y một cách thô bạo.

Tay của Lâm Trục Lưu di chuyển từ mặt xuống cổ Tiêu Mị, đến bả vai thì ngừng lại.

Hôm nay Tiêu Mị mặc áo choàng dài bằng vải gấm lụa, chất liệu mềm mịn kia khi sờ vào khá thoải mái, cho dù Lâm Trục Lưu là người không mấy để tâm lắm đến quần áo vải vóc, song cũng biết giá cả của loại y phục này không hề rẻ.

Nhưng cho dù y phục tốt hơn mấy nữa cũng không thể bằng làn da của Tiêu Mị, thế là nàng cắn răng, xé mở cổ áo vốn dĩ đã buông lỏng rất sâu của y, y phục men theo làn da căng bóng trượt xuống đến hông.

Tiêu Mị không búi tóc, mái tóc màu nhạt của y xõa tới eo, ngoài y phục, trên lưng cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo của mái tóc.

Lâm Trục Lưu cảm thấy, trong số những nam nhân nàng từng gặp, thân hình của Tiêu Mị là đẹp nhất.

Khung xương y cực kỳ cân đối, bắp thịt săn chắc nhưng không vạm vỡ, làn da mềm mại nhẵn nhụi, vừa khỏe khoắn vừa đẹp đẽ.

Nụ hôn của Lâm Trục Lưu rơi xuống cổ y, bờ vai, lồng ngực, bụng dưới, xuống dưới nữa, mãi đến khi Tiêu Mị đột nhiên mở choàng hai mắt.

“Tướng quân… đợi… đừng…” Tiêu Mị cắn môi, cố gắng tách khỏi Lâm Trục Lưu.

Lâm Trục Lưu ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Mị, dường như bất mãn với hành động cắt ngang này của y.

Nhưng đây là tướng quân của y, Võ khôi trong lòng toàn bộ người dân Đoan Nguyệt, là người mà y và dân chúng nâng như nâng trứng, sao có thể để nàng làm chuyện như vậy được…

“Tại sao đừng?” Lâm Trục Lưu ngẩng đầu lên nhìn y.

Từ trước đến nay mọi người đều phải phục tùng nàng, nàng không muốn bị người ta đè xuống dưới người, nhưng bây giờ nàng không nghĩ được nhiều thế nữa. Ban nãy trong doanh trướng của Hạ Lan Nhung Tương, nàng nghe thấy hai người lời qua tiếng lại với nhau, khi nghe thấy câu “Tiêu Mị ta thà chết cũng sẽ giúp tướng quân giữ gìn thành Qua Tỏa này”. Nàng thật sự cảm thấy trái tim mình như bị trăm ngàn mũi tên xuyên qua.

Mỗi một phút mỗi một giây người đàn ông này đều luôn khiến nàng cảm động, bất kỳ chuyện gì y làm hầu như cũng là để nàng được sống vui vẻ hơn. Người đàn ông như vậy, cho dù nàng có hầu hạ săn sóc y thế nào, hay có đền đáp y ra sao cũng vẫn không quá đáng.

Lâm Trục Lưu quỳ xuống trước mặt y, dùng hai tay giữ lấy vòng eo nhỏ gọn của y, chậm rãi đưa môi lưỡi của mình tiến lại gần. Độ ấm của miệng lưỡi vừa ấm áp vừa tuyệt vời, động tác trúc trắc non nớt, Tiêu Mị không tài nào cự tuyệt được nữa, chỉ đành thuận theo, mãi đến khoảnh khắc ấy, đầu óc y chợt bùng lên một màn pháo hoa rực rỡ.

Lâm Trục Lưu chậm rãi nhổm người dậy, trông thấy ánh mắt Tiêu Mị từ hỗn độn trở nên tỉnh táo.

Y khẽ thở hổn hển, ánh mắt y nhìn nàng mang một cảm xúc khó lòng miêu tả. Y ôm lấy nàng vào lòng, dùng bờ môi khẽ cọ lên cần cổ xinh đẹp của nàng.

“Tướng quân, nàng tốt quá… nàng đối xử với ta tốt quá…” Hơi thở của Tiêu Mị khe khẽ mơn trớn trên gò má Lâm Trục Lưu, y nâng mặt nàng lên, thủ thỉ như người trong cõi mộng.

Lâm Trục Lưu cảm thấy chua xót trong lòng, người đàn ông này hy sinh vì nàng biết bao nhiêu, nhưng nàng chỉ làm cho y một chuyện cỏn con, đã khiến y cảm động nhường này, khiến y khắc sâu trong lòng...

Nàng cầm lấy tay của y, chậm rãi nằm xuống, để mặc cơ thể thon dài của y đè lên nàng, kết hợp, chìm đắm.

Sau cơn hoan ái, hai người quấn chung một chiếc áo choàng nằm trên mặt đất, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tay của Tiêu Mị như có như không vỗ về lên bả vai Lâm Trục Lưu, lúc lâu sau, bỗng lên tiếng: “Tướng quân.”

“Hả?” Lâm Trục Lưu đáp bằng giọng mũi, dường như vẫn đang hưởng thụ dư âm của màn hoan ái ban nãy.

Tiêu Mị chống cánh tay, thì thầm bên tai Lâm Trục Lưu: “Tướng quân, ta chợt phát hiện, chỉ cần ta âu yếm nàng ở mấy nơi kỳ quái như thế này, thì nàng sẽ trở nên nhạy cảm và hưng phấn hơn lúc bình thường.”

“Tiêu Mị!” Lâm Trục Lưu đỏ mặt, muốn đánh y, nhưng trông thấy khuôn mặt kia của y lại không nỡ xuống tay, chỉ đành đổi chủ đề: “Lúc huynh ở trong doanh của Hạ Lan Nhung Tương, có bảo hắn ta quản lý tốt ái tướng mà hắn gài trong thành Qua Tỏa, “ái tướng” này là ai thế?”

“Nàng nghe thấy hết rồi hả…” Tiêu Mị cau mày, dường như có rất nhiều điều muốn nói với nàng, lại dường như không biết nói thế nào. Lúc lâu sau, cuối cùng y nói: “Tướng quân, có một chuyện ta vẫn luôn muốn nói với nàng, chỉ là không biết nàng có thể tin tưởng ta hay không.”

Lâm Trục Lưu sững sờ, cười đáp: “Lão tử không tin huynh lúc nào chứ?”

Tiêu Mị ôm lấy eo Lâm Trục Lưu, ôm gọn cả người nàng vào lòng, ôm chặt lấy nàng tựa như hấp thụ sức lực.

Lâm Trục Lưu cứ lẳng lặng chờ đợi, cuối cùng, Tiêu Mị lên tiếng: “Tướng quân, ta nghi ngờ La Lưu là nội gián của Phong Mộ.”

Vừa dứt lời, y liền cảm thấy cả người Lâm Trục Lưu cứng đờ, nàng nhổm người lên nhìn y, dường như không thể hiểu được lời y đang nói.

“Huynh nói gì cơ?” Lâm Trục Lưu kinh ngạc ra mặt, không thể tin được nhìn y.

“Tướng quân, ta bảo ta nghi ngờ, La Lưu là nội gián của Phong Mộ.” Tiêu Mị nhìn sắc mặt của Lâm Trục Lưu, lặp lại lời nói ban nãy một lần nữa, có điều trong giọng nói không thể kiềm chế sự ảm đạm.

Lâm Trục Lưu nắm lấy tay Tiêu Mị, nói với y: “Tiêu Mị, huynh nghi ngờ La Lưu, tất nhiên có cái ly của huynh. Nhưng hắn và ta vào sinh ra tử đã nhiều năm, theo hiểu biết của ta về hắn, hắn chắc chắn không thể nào phản bội ta. Ta sẽ không nghi ngờ hắn.”

“Ta biết.” Tiêu Mị nhìn Lâm Trục Lưu cười: “Nàng không tức giận vì ta nghi ngờ hắn, ta đã cảm thấy vui mừng lắm rồi. Chỉ có điều ta vẫn mong nàng cẩn thận với hắn một chút, cứ coi như là vì ta, được không?”

“Được.” Lâm Trục Lưu tựa vào người y, gật đầu.

Ngày đàm phán chính thức xác định vào ngày thứ ba sau khi Hạ Lan Nhung Tương đến Qua Tỏa, nhưng trước đó một ngày, Qua Tỏa nghênh đón một vị khách bất ngờ.

Sáng hôm ấy Lâm Trục Lưu thức dậy rất sớm, đã lâu rồi nàng không lên Nhung sơn giám sát việc luyện binh khí, nên hôm ấy đã hẹn với Tiêu Mị cùng nhau lên Nhung sơn xem thử.

Hai người vừa thay xong y phục, thì cảm thấy Tử doanh hôm nay hơi kỳ lạ.

Yên tĩnh, sự yên tĩnh này khiến người ta nổi da gà.

Yên tĩnh đến mức chú chó Uy Vũ mà Lâm Trục Lưu nuôi, hôm nay cũng không sủa ầm ĩ nữa.

“Chuyện gì thế?” Lâm Trục Lưu cau mày, “Là do gà gáy sớm quá, hay người của Tử doanh ngủ nướng tập thể vậy?”

“Chút nữa ta ra ngoài xem thử… Tướng quân! Nàng đứng lại! Khoác áo choàng rồi mới ra ngoài!”

Lâm Trục Lưu lao vụt ra khỏi cửa,Tiêu Mị bèn cầm áo choàng đuổi theo, bọc Lâm Trục Lưu lại, bấy giờ mới nói: “Tướng quân, chúng ta qua đó xem thử.”

Lâm Trục Lưu gật đầu, đi cùng với y ra ngoài cổng doanh trại.

Doanh trại hôm nay cực kỳ yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng chuông ngân vang trong gió. Âm thanh ấy trong trẻo êm tai, tựa như còn có cả tiếng thanh la xen kẽ.

Tiêu Mị và Lâm Trục Lưu men theo tiếng chuông đi ra đến cổng doanh trại, thì trông thấy một cỗ loan kiệu màu xanh ngọc viền bạc, đang được khiêng bởi 12 tráng sĩ, trong kiệu hình như có một người đang ngồi, thấp thoáng có thể trông thấy người nọ đang gõ thanh la. Bên trái cỗ kiệu có một nam tử trẻ tuổi, cưỡi tuấn mã màu táo đỏ, người đó chính là Tần Miêu Ngọc Hộ quốc Đại tướng quân của Ẩn Vu quốc.

“Người ngồi trong kiệu là Thù công chúa.” Tiêu Mị khẽ nói với Lâm Trục Lưu.

“Tiểu quỷ ba năm trước suýt chút nữa bị Kiều Tất Tín xử ở biên giới Ẩn Vu ư? Nàng ta đến nhanh đấy.” Lâm Trục Lưu gật đầu mỉm cười.

Cỗ kiệu dừng lại trước mặt mọi người, Tần Miêu Ngọc khom lưng nói gì đó với Trản Thù công chúa, nàng ta ngừng gõ thanh la, vươn tay vén mành kiệu, lộ ra dung nhan tuyệt sắc khiến tất cả mọi nam tử sững sờ ngay tại trận.

Trản Thù Đoan Nguyệt Trưởng công chúa có một nhan sắc mê hoặc lòng người, không giống với những người khác trong hoàng thất.

Thân hình nàng ta mảnh khảnh, tướng mạo mê người, có một mái tóc xoăn nhạt màu, giữa ấn đường có một nốt ruồi son cực kỳ thu hút.

Chỉ thấy nàng ta chậm rãi bước xuống kiệu, chân trần dẫm trên nền cát mềm mại, đôi chân thon nhỏ trắng nõn đeo một chiếc lắc gắn chuông bạc, âm thanh trong trẻo kia khiến người ta tim đập rộn ràng.

“Lâm tướng quân.” Phong Trản Thù đi xuyên qua đám đông, đến trước mặt Lâm Trục Lưu, cười toe toét nhìn nàng.

“Thù điện hạ, đã lâu không gặp.” Lâm Trục Lưu cười với nàng ta, sau đó khẽ khom người.

- Shen dịch -

Ps: Cảm ơn bạn Dương Nhi đã des tặng mình tấm ảnh này nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.