Captive Of My Desires

Chương 5




Vân Đóa và Lâm Tử ở lại trụ sở huấn luyện trên cao nguyên hai ngày, ngoại trừ đội bơi lội còn thuận tiện phỏng vấn hai đội điền kinh tỉnh cũng đang tập huấn ở đây. Trụ sở huấn luyện trên cao nguyên này xây dựng khá tốt, đáng tiếc xung quanh là đều còn nguyên sơ, cũng không có nơi nào hay ho để chơi. Lâm Tử làm ầm muốn đi hồ Thanh Hải cách đó hơn 100km để chơi nhưng Vân Đóa nói để cho anh ta tự mình đi, cuối cùng anh ta đành đi theo cô trở về thành phố B.

Mà Đường Nhất Bạch còn phải ở đó tập luyện hơn nửa tháng.

Sau khi trở lại đơn vị, Vân Đóa lại rất vội. Cô đi theo những hạng mục trên nước, không ngừng chạy tìm hiểu về những tin tức bơi lội, còn có bơi lội và nhảy cầu, sau đó thì sao, bởi vì là người mới nên lúc rảnh rỗi cũng bị những người cũ chộp tới làm việc lặt vặt. Điều đáng mừng chính là thái độ của Tiền Húc Đông đối với Vân Đóa đã thay đổi, ít nhất trên mặt mũi cũng không có gì trở ngại, lời đồn đãi cũng không có cơ hội khuếch tán rộng hơn.

Thật ra Vân Đóa rất muốn biết rõ người đứng đằng sau là ai, nhưng cô thật sự không nghĩ ra mình đã đắc tội với ai. Ngay cả Lâm Tử cũng không nghĩ ra biện pháp tốt nên cô cũng đành phải thôi.

Thời gian nhanh chóng chạy tới cuối tháng tư, hôm nay Vân Đóa phải tăng ca vì bản thảo giải quán quân nhảy cầu, sau đó cô nhận được tin nhắn của Đường Nhất Bạch.

Đường Nhất Bạch: Cô đang làm gì thế? Tan làm chưa?

Vân Đóa: Tăng ca QAQ.

Đường Nhất Bạch: Làm thêm đến mấy giờ?

Vân Đóa: Không biết, dù sao cũng sẽ rất muộn, ngày mai phải phát hành rồi.

Vân Đóa: Anh có chuyện gì sao?

Đường Nhất Bạch: Tôi về nhà, định mời cô ăn bữa cơm. Bữa cơm này đã kéo dài hai tháng rồi.

Vân Đóa: Nhà của anh ở gần đây sao?

Đường Nhất Bạch: Đúng vậy.

Vân Đóa: Hôm nay không được rồi, không biết mấy giờ tôi mới có thể làm xong...

Đường Nhất Bạch: Bữa khuya cũng không được sao?

Vân Đóa: Không được, anh nghỉ sớm một chút đi, hôm nào mời tôi sau cũng được (*^__^*)

Đường Nhất Bạch: Về nhà quá muộn không an toàn đâu

Vân Đóa: Không có việc gì, tôi có tiểu đệ hộ tống rồi.

Vân Đóa nói xong những lời này thì ngẩng đầu nhìn Lâm Tử đang ngồi trên ghế ở phía trước. Anh ta gục đầu xuống bàn ngủ, cả người lên xuống đều đều. Nói đến Lâm Tử, mặc dù kỹ năng chuyên ngành không tốt nhưng lại rất trung thành. Anh ta biết Vân Đóa phải tăng ca thì chủ động ở lại chờ để đưa cô về. Từ tòa soạn báo trở về chỗ trọ đi bộ chỉ mất mười lăm phút, thật ra Vân Đóa lại không cảm thấy sợ hãi, cô cảm thấy an ninh ở thành phố B rất tốt, dù sao cũng là “Dưới chân thiên tử” đấy. Những mà mấy ngày nay, xung quanh đây dán không ít lệnh truy nã của Cục công an, truy bắt một tên tội phạm giết người. Sau khi Lâm Tử biết thì luôn có cảm giác an toàn tính mạng bị uy hiếp, còn nhiều lần nhắc nhở Vân Đóa phải cẩn thận. Lần này cô tăng ta, anh ta lo lắng cô phải đi đường một mình vào đêm.

Vân Đóa rất cảm động, một mình cô tới phương Bắc làm việc, quả thực rất thiếu sự chăm sóc, người khác đối tốt với cô một chút xíu cô cũng cảm thấy giống như nắng hạn gặp mưa rào. Hơn nữa Lâm Tử không chỉ tốt với cô một xíu thôi đâu.

Cô cầm áo khoác nhỏ của mình, nhẹ nhàng che lên người Lâm Tử.

Tan việc, Lâm Tử đưa cô về nhà thì đã sắp mười một giờ rồi. Vân Đóa nhẹ nhàng bước vào cửa, trong phòng khách một mảnh đen kịt, chỉ có một chiếc đèn nhỏ ở hành lang, cô tìm dép lê của mình dưới ánh đèn và quả nhiên không tìm được. Cô đành khẽ gọi về phía phòng khách: “Nhị Bạch... Nhị Bạch...”

Nhị Bạch đang ngủ say bị cô đánh thức, ngậm một đôi dép lê chạy như bay đến cạnh cô.

Nhị Bạch chính là một đóa hoa kỳ lạ trong giới vật cưng, qua TV nó tự học kỹ năng ngậm dép lê, mà có thể ngậm một lúc hai cái, vô cùng vinh quang cho chủng tộc của nó. Nhưng mà nó chưa bao giờ ngậm dép của người khác, nó chỉ ngậm dép lê của Vân Đóa. Mỗi khi Vân Đóa thay dép lê, nó sẽ lén lén lút lút ngậm đi và giấu kỹ, tới khi Vân Đóa trở về nó lại ngậm tới như hiến vật quý.

Mỗi lần làm xong loại việc ngốc nghếch này, nó còn vô cùng tự hào vẫy đuôi đợi Vân Đóa khích lệ.

Vân Đóa không còn cách nào, dưới ánh mắt tràn đầy chờ mong của nó, mỗi lần cô đều không nhịn được mà xoa đầu nó. Trực tiếp cổ vũ dáng vẻ bệ vệ khi nó làm chuyện điên rồ.

Không nói xấu nữa, bây giờ Vân Đóa thay dép lê xong thì đi tới phòng khách với Nhị Bạch, lúc đi ngang qua phòng bếp thì có một người đi ra, suýt nữa thì va vào cô.

Vân Đóa tập trung nhìn vào, là dì Lộ.

Dì Lộ mặc đồ ngủ tơ tằm, vẻ mặt buồn ngủ nhìn Vân Đóa, có chút mất hứng: “Làm sao bây giờ mới về.”

“Cháu... làm ồn đến dì ạ?”

“Không, dì vừa đi uống nước.”

“A vâng...” Vân Đóa do dự một chút, nói ra một suy nghĩ đáng sợ: “Không phải là dì nhớ cháu chứ?”

“Ha.” Dì Lộ đột nhiên cười một chút, giống như nghĩ tới điều gì cực kỳ thú vị, bà vỗ vào bả vai Vân Đóa: “Đi ngủ sớm một chút. Sáng mai dì mời ăn sáng, không cho phép từ chối.”

“Hả? Vâng.”

Dì Lộ đột nhiên thân thiện làm cho Vân Đóa có chút buồn bực. Nhưng mà cô quá mệt mỏi nên không còn sức nghĩ gì nữa, cô rửa mặt qua loa rồi ngủ.

Bởi vì ngủ muộn cho nên hôm sau bị đồng hồ đánh thức thì Vân Đóa rất không tình nguyện. Cô nhu mắt, đầu óc mơ màng, giống như mộng du đi vào toilet. Trong toilet truyền tới tiếng nước chảy nhưng Vân Đóa phản ứng chậm chạp, cô vẫn đẩy cửa ra theo thói quen.

Hình ảnh sau đó có thể được coi là hình ảnh kinh hãi nhất trong cuộc đời cô.

Cô nhìn thấy một người đàn ông.

Một người đàn ông đang tắm vòi hoa sen.

Anh ta đưa lưng về phía cô, vóc dáng rất cao, vai rộng eo thon, chân dài, trên người không có chút thịt thừa nào, dáng người khỏe mạnh. Vòi sen phía trên như mưa phùn rơi trên lưng anh, bắn ra những bọt nước rất nhỏ, trên làn da trắng nõn của anh ta hiện lên một tầng hơi nước. Còn phần lớn thì tạo thành những dòng nước nhỏ, uốn lượn uyển chuyển chảy xuống dưới.

Nằm mơ sao? Xem ra gần đây cô bị áp lực quá lớn.

Không ngờ là một giấc mộng xuân, lỏa toàn bộ! Thì ra cô là một người khẩu vị nặng như thế sao... Cô ngơ ngác nghĩ.

Đúng lúc này, người nọ như cảm giác được dị thường, anh ta xoay người lại.

Thời gian như đột nhiên chậm lại, Vân Đóa chỉ cảm thấy giường mắt mình giống như một video quay chậm. Anh từ từ quay người lại, nhẹ nhàng lau mặt, vươn tay tắt vòi hoa sen.

Bởi vì, độ cao của mắt, đầu tiên cô nhìn thấy cơ ngực ướt nhẹp của anh, sau đó rời tầm mắt xuống dưới, tới cơ bụng, lại đi xuống dưới... Nhìn không xót một cái gì...

Vân Đóa kinh ngạc trừng to mắt. Giấc mơ này quá chân thật rồi, giống như hình ảnh full HD của cơ thể người dùng để dạy học! Măc dù ở trong mộng nhưng cô cũng cảm thấy xấu hổ, cô vội vàng nhìn lên trên.

Sau đó, cô nhìn thấy mặt của anh ta.

Mặt anh ta là mặt của Đường Nhất Bạch.

Vân Đóa: (⊙o⊙ )

Đôi mắt Đường Nhất Bạch cũng trợn tròn, vô cùng khiếp sợ, vẻ mặt nhìn cô như ‘Tôi nhìn thấy Thượng đế’.

Hai người giống như hai con chim ngốc đứng nhìn nhau, ai cũng mất phản ứng. Hai cái miệng càng ngày càng há to hơn, Vân Đóa không nhịn được xoa nhẹ hai mắt, cô hi vọng khi cô xoa xong thì hình ảnh trước mắt sẽ biến mất, cô sẽ thấy mình đang nằm trên giường, tất cả hình ảnh vừa rồi chỉ là ộng.

Nhưng mà không có!

Giấc mộng này quá thật rồi!

Vân Đóa sắp điên rồi, trong lòng cô có một suy đoán điên cuồng, nó không chịu mà chui lên. Cô lại nhất quyết, vươn tay đánh lên mặt mình.

Mau tỉnh lại đi đồ khốn!

Nhưng mà tay của cô bi chặn ở giữa đường.

Đường Nhất Bạch dễ dàng nắm được cổ tay cô.

Cảm xúc ẩm ướt trên da như kích thích cô, làm cho đôi mắt cô như co lại một chút. Cô ngây ngốc nhìn khuôn mặt anh. Cô nhìn thấy bóng dáng cô trong đôi mắt anh —— vẻ mặt cô như nhìn thấy quỷ; cô nhìn thấy những bọt nước nhỏ chưa khổ trên lông mi anh, phản xạ dưới ngọn đèn vàng như những mảnh vụn thủy tinh tinh khiết.

Ngay cả chi tiết cũng chân thật như vậy, sao có thể là mơ được!!!!!

Vân Đóa vô cùng tuyệt vọng.

Lúc này Đường Nhất Bạch phá vỡ một chút hi vọng cuối cùng của cô, anh nói: “Không phải là mơ.”

“A!!!!!!” Vân Đóa hét lên một tiếng, tiếng thét đó còn thê lương hơn khi Nhị Bạch bị giẫm phải đuôi.

Cô bỏ mặc Đường Nhất Bạch, xoay người chạy đi, nhanh nhẹn giống như một chú thỏ.

Đường Nhất Bạch thấy bóng dáng mảnh khảnh của cô chạy mất, giống như một tia chớp đâm đầu vào phòng cô.

Căn phòng đã từng là phòng của anh.

Vân Đóa chạy về phòng, nhét đầu vào trong chăn.

Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó!!!!!!!!!

Là Đường Nhất Bạch! Đậu Đậu chính là Đường Nhất Bạch! Cho nên chủ thuê nhà mới họ Đường! Cho nên con cún nhà bọn họ mới tên là Nhị Bạch! Cô đã có rất nhiều gợi ý nhưng cô không thể nào đoán được việc này! Cuộc sống thật sự đặc sắc gấp một vạn lần so với phim truyền hình!!!

Hơn nữa, cô, đã, nhìn, sạch, Đường, Nhất, Bạch, rồi!!

Hu hu, cô không còn mặt mũi gặp người nữa!

Vân Đóa hận không thể làm mình chán chết trong chăn, cô nằm lỳ trên giường, giống như hươu bào không nhúc nhích trong đống tuyết.

Sau đó bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa. Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

“Vân Đóa?” Đường Nhất Bạch ở bên ngoài gọi cô.

Vân Đóa vẫn dùng chăn để ngược đãi chính mình, không trả lời lại anh.

Đường Nhất Bạch vẫn kiên nhẫn gõ cửa, Vân Đóa chỉ lo giả chết. Hai người như đang phân cao thấp, anh không ngừng gõ cửa, cô không ngừng giả chết.

Không khí giằng co này diễn ra hơn mười phút, rốt cục Đường Nhất Bạch bỏ đi đã tuyên bố chấm dứt tại đó.

Khi ngoài cửa không còn động tĩnh thì Vân Đóa nhẹ nhàng thở ra, cô vươn đầu ra ngoài. Mặt của cô đỏ bừng, há mồm thở dốc.

Cô cầm di động, gửi một trạng thái: Mù!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Có người trả lời.

Lãng Lý Nhất Bạch Điều: Phụ trách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.