Cặp Song Sinh Tinh Nghịch - Bộ Đôi Hoàn Hảo

Chương 2: Làm vợ lẽ của ông bụng phệ ư ?? khó lắm !!




"Lời này của Thị Lang đại nhân người lại hỏi sai rồi, Hoàng Thượng tuyên người đều là chuyện quốc gia đại sự, nô tài sao có thể biết được."

Quách Khánh Lâm biết rõ đây là lời nói khách sáo, những tên thái giám này, người nào cũng là kẻ dối trá, không có lợi không nhận chủ nhân, quay người lại từ trong tay quản gia lấy một túi bạc nhét vào tay Lưu Hải nói: "phiền công công ngài đã vất vả đi một chuyến, cái này gửi công công uống trà!"

Lưu Hải cũng không từ chối, thu trong ngực, mặt liền đổi sắc, cười cười tiến đến trước mặt nhỏ giọng nói: "Thị Lang đại nhân là người thẳng thắn, bình thường lão nô cũng nhận không ít ân huệ của ngài, được rồi, hôm nay liền nhiều lời nói một câu với ngài, không biết gì khác, chỉ biết người vừa rời đi, Hoàng Thượng liền sai nô tài đi phủ thân vương một chuyến, hiện nay tiểu vương Gia đang ở trong trong ngự thư phòng với vạn tuế gia, chắc là chuyện liên quan đến lệnh lang, không phải lão nô nói người không đúng, người nói người tố cáo ai là tố cáo sao, tính cách của vị kia không phải người không biết, không có chuyện gì thì đừng nên gây chuyện, người còn va vào, trong lòng đại nhân trước không chịu tìm hiểu ngọn nguồn, chút nữa trước mặt vạn tuế gia ráng mà trả lời, chính ngài quyết định, đi thôi! Vạn tuế gia vẫn đang chờ, đợi lâu quá, lão nô đảm đương không nổi, đúng rồi, Hoàng Thượng cố ý dặn dò, bảo mấy tên tiểu tử hôm qua đi theo lệnh lang ra ngoài cũng dẫn theo luôn."

Quách Khánh Lâm vừa nghe, mặt mũi trắng bệch, trong lòng biết chuyện hôm nay không thể bỏ qua, ruột hối hận xanh mét rồi, sớm biết không tố cáo, chuyện này mà tố cáo xong thì mình cũng bị vướng vào.

Rồi lại suy nghĩ, chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể đập nồi dìm thuyền, lý lẽ là không dừng lại, Giết người không để đầu chỉ xuống đất (Đầu chỉ xuống dất ở đây chính là nói đến lễ tiết này là lễ tiết nặng nhất trong giang hồ), trước tiên đẩy nghiệt chủng này ra, tự mình lại nhận tội quản giáo bất nghiêm, vạn tuế gia cũng phải lưu lại một phân tình cảm.

Nghĩ đến đây, nói với Lưu Hải: "Công công tạm nghỉ một lát, đợi ta dẫn nghiệt tử kia theo, tùy Hoàng Thượng và tiểu vương gia xử lý."

Nói xong quay đầu vào nhà trong, Quách Khánh Lâm sớm đã sốt ruột, nói cho cùng lúc trước vứt bỏ vợ con lấy Vương thị là cái đồ vứt đi này không phải là vì tiền đồ của mình sao, hôm nay nàng ta sinh ra nghiệt chủng này muốn hủy tiền đồ của hắn, không có cửa đâu.

Vào phòng, mặt lạnh quát lên: "Còn không mau trói cái đồ nghiệp chướng này lại cho ta."

"Nương ơi, nương, người cứu cứu nhi tử đi, hắn đây là muốn đại nghĩa diệt thân!" Quách Đại Bảo bị doạ sợ kêu la, Vương thị đuổi theo ngăn trước mặt nhi tử nói: "Ta xem ai dám động đến, muốn trói con của ta trước trói ta đi."

Quách Khánh Lâm giậm chân một cái, đi lên đẩy Vương thị ra, khí lực quá lớn, Vương thị không đề phòng Quách Khánh Lâm luôn luôn ẩn nhẫn nào dám động thủ với nàng ta, nay bị hắn đẩy lảo đảo, sững sờ nhìn hắn trong nháy mắt, vỗ ngực khóc lên, một bên khóc một bên chỉ hắn nói: "Quách Khánh Lâm, ngươi là đồ lòng lang dạ thú, ngươi thiếu đại đức rồi, lúc trước ngươi cầu xin nhà của chúng ta thế nào, ngươi nói với cha ta thế nào, hôm nay hối hận à, muộn rồi, hôm nay ngươi dám đụng đến nhi tử của ta, ta liều mạng với ngươi."

Quách Khánh Lâm tức giận run rẩy, chỉ về phía nàng ta nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ mà đi nói với ta, lúc trước ta chỉ nói ngươi tuổi còn nhỏ, bị lừa gạt mới gây ra tai tiếng, nhưng ai ngờ còn phải nuôi nghiệt chủng, có phải ngươi đã quên rồi không, đứa con trai phía sau này của ngươi cũng không phải là dòng giống của Quách Khánh Lâm ta, thực chọc giận ta, một phong hưu thư bỏ ngươi cho thanh tịnh, còn lo lắng cái gì, muốn lão gia ta tự mình động thủ phải không."

Quản gia vừa thấy thế, vội vàng đi lên Quách Đại Bảo nói: "Thiếu gia, nô tài đắc tội." Nói xong trói Quách Đại Bảo lại dẫn ra ngoài.

Vương thị đâu có ngăn cản được, đuổi xuống hành lang, một chân không đứng vững, ngã ở trên bậc thang, đau chân đứng lên cũng không nổi, chỉ có thể chỉ lên trời mà mắng, âm thanh lại lớn, Lưu Hải ngoài cửa lớn cũng nghe thật rõ ràng.

Lưu Hải nghe phu nhân bên trong ngay cả khóc lóc cũng chửi rủa nha đầu, khóc có thảm hay không thì không biết, chứ chửi rủa như thế quả thật rất khó coi, thái giám hắn nghe cũng cảm thấy ê răng, thầm nghĩ mọi người nói Thị Lang phủ có một sư tử hà đông không tuân thủ nữ tắc, hôm nay nhìn thấy, so với người đàn bà chanh chua trên đường còn hung hãn hơn, hôm nay thật sự lĩnh giáo.

Quách Khánh mang khuôn mặt xanh mét đi ra, Lưu Hải nhìn thấy phía sau hắn trói Quách Đại Bảo, trong lòng tự nhủ rốt cuộc vẫn là Thị Lang đại nhân, chiêu rút củi dưới đáy nồi này làm thật tốt.

Diệp Trì nhìn thấy Quách Đại Bảo, vẻ mặt nham hiểm, thầm mắng cái lão Quách Khánh Lâm này dối trá đã thành tinh, nhanh như vậy đã nghĩ được chiêu này rồi, Quách Khánh Lâm đến Ngự Thư Phòng, trước tiên đè Quách Đại Bảo xuống đất, tự mình quỳ xuống nằm sấp trên mặt đất nói: "Thần nhất thời không điều tra kĩ càng, dung túng nghiệt tử bên ngoài làm chuyện thương thiên hại lí, lại để tên nghiệp chướng này lừa gạt oan uổng tiểu vương gia, tố cáo sai người rồi, xin Hoàng Thượng giáng tội."

Hắn như vậy, Sùng Nhân đế ngược lại cũng không thể trách móc nặng nề rồi, nói cho cùng chính là chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, nhưng cứ bỏ qua như vậy, chỉ sợ Diệp Trì không thuận theo, tiểu tử này cũng không phải là loại người chịu thua thiệt, đang yên lành lại bị người ta tố cáo, có thể cho qua như vậy, Sùng Nhân đế còn không tin, nhưng cũng thử ba phải nói: " Quách Thị Lang đã nhận sai, oan uổng ngươi, không bằng trẫm làm chủ, chuyện này cho qua, ngươi thấy thế nào?"

Diệp Trì nghe xong, đầu dao động lắc như trống: "Này không thể, nếu Thị Lang đại nhân tố cáo ta đến ngự tiền, chuyện này nên nói cho rõ ràng, tên tuổi của Diệp Trì ta cậy vào thế lực Vương Phủ khi dễ công tử Thị Lang phủ đều truyền ra ngoài, có câu người có tên, cây có bóng, cây có bóng mà nghiêng, nhưng chẳng qua chỉ là bóng cây, nhưng tên của tiểu gia không thể nghiêng được, nghiêng thì có lỗi với tổ tiên nhà chúng ta."

Sùng Nhân đế một ngụm trà xém tí đã phun ra, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn, chuyện này đáng để kéo theo tổ tông ư, tổ tông hắn cũng không phải là tổ tông của mình, tiểu tử này rõ ràng không chịu giảng hoả, nhịn không được bực bội Quách Khánh Lâm, ngươi nói đây không phải là không có chuyện nên kiếm chuyện chơi ư, không phải chọc ghẹo thì là cái gì.

Sắc mặt Khánh Lâm muốn khó coi có bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu, giết người nhưng đầu chỉa xuống đất a! Diệp Trì đây là muốn làm cái gì, chẳng lẽ không làm khó mình không chịu sao.

Nghĩ đến đây cũng chỉ có thể nói: "Vi thần có tội, xin Hoàng Thượng giáng tội." Sùng Nhân đế ngược lại càng khó xử, nhìn Diệp Trì nói: "Ngươi muốn thế nào?"

Diệp Trì lành lạnh nói: "Không muốn thế nào, thần đệ bị chút oan uổng cũng không sao, nhưng liên lụy tới tổ tông thần đệ đảm đương không nổi."

Sùng Nhân đế chẳng muốn nói nhảm với hắn, trực tiếp xen lời hắn: "bớt nói nhảm đi, ngươi nói đi, ngươi muốn thế nào?"

Diệp Trì lúc này mới nói: " gặp phải con trai như vậy, Thị Lang đại nhân cũng không dễ dàng, ta cũng không làm ngài khó xử, nếu không cứ như vậy, ngày nào đó bảo lệnh lang gõ cái chiêng, đi bộ một vòng dọc theo Tứ Cửu Thành, hảo hảo kể lại chuyện ngày đó với các thiếu gia, già trẻ trong kinh thành, không phải là tiểu gia ỷ thế hiếp người, mà là lệnh lang đùa giỡn dân nữ, tiểu gia bênh vực kẻ yếu, Thị Lang đại nhân người xem cứ như vậy là được!"

Lời nói sỉ nhục đến mức này, Quách Khánh Lâm có thể nói không được sao, cắn răng nói: "Đa tạ tiểu vương gia đại nhân đại lượng." Lại nghe Quách Đại Bảo nói: "Ta không, Diệp Trì ngươi đây là khinh người quá..." Lời còn chưa dứt, Quách Khánh Lâm quay đầu liền tát cho hắn một cái: "Còn không ngậm miệng, đây là nơi nào, trước mặt thánh thượng, há có thể cho ngươi láo xược." Đánh xong vội vàng dập đầu thỉnh tội.

Một tát này đánh thật là ác độc, máu theo khóe miệng Quách Đại Bảo chảy xuống, Sùng Nhân đế nhíu nhíu mày, phất phất tay nói: "Được rồi, chuyện này kết thúc, đi xuống đi."

Quách Khánh Lâm vội vàng mang theo Quách Đại Bảo lui xuống, đợi hai người rời đi, Sùng Nhân đế liếc mắt Diệp Trì tức giận: "Náo đến nước này, hài lòng chưa?"

Diệp Trì hì hì cười một tiếng nói: "Hài lòng, hài lòng, đây không phải là nhờ cậy vào Hoàng Thượng sao."

Sùng Nhân đế trừng mắt liếc hắn một cái: "Vẫn còn hiểu chuyện, chuyện này cho dù đi qua, sau này đừng tìm Quách Đại Bảo nữa, muội tử hắn tốt xấu gì cũng là quý nhân của trẫm, chung quy ngươi làm khó hắn cũng kỳ."

Diệp Trì nghe xong sáp đến nói: "Dù thế nào thì với đức hạnh này của Quách Đại Bảo, muội tử hắn cũng không thể là tiên nữ, đáng để Hoàng Thượng che chở như vậy sao, ngay cả thần đệ cũng vứt sang một bên rồi."

"Nói nhảm, coi như là tiên nữ thì sao, trẫm là đồ trọng sắc à." Nói xong, vỗ Diệp Trì một cái: "Vừa vặn hôm nay ngươi tiến cung, đi cùng trẫm luyện quyền cước một lát, những thị vệ kia chỉ toàn đồ yếu ớt, trẫm một quyền đánh qua cũng không chịu nổi, nằm ì ra đó không chịu đứng lên, không có tí sức lực gì hết."

Trong lòng Diệp Trì cười nghiêng ngửa, tính tình hoàng thượng nhiều năm như vậy cũng không thay đổi.

Đáp lại là đi theo phía sau Hoàng Thượng ra khỏi ngự thư phòng, vừa đi vừa suy nghĩ, khẩu khí này xem như là tính thay cho nàng dâu nhỏ của hắn.

Lại nói về Thời Tiêu, trên đường từ thành Nam trở về liền nghĩ kỹ, chuyện hôm nay không thể nói với cha nàng, cha nàng gan nhỏ, nếu thật sự ông biết mình đã chọc phải hoàn khố nổi danh trong kinh, không chừng thậm chí đi ngủ cũng không ngủ được, chỗ Quyên Tử cũng không thể nói, tính tình Quyên Tử nóng nảy, nếu biết không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.

Trong lòng Thời Tiêu hiểu rõ, Tiểu Bá Vương kia là người không thể trêu vào, nghĩ tới lại bất giác thở dài, mới sống yên ổn được hai năm, tại sao lại rước lấy phiền toái nữa rồi, chẳng lẽ mình thật sự là sát tinh, nếu không thì tại sao đi đâu cũng không đượcyên ổn, chợt nhớ tới quê nhà, nhịn không được lại buồn bã, nghĩ đến đời này cha con nàng không trở về được nữa, lại nhớ đến thiếu niên tuấn tú trong trẻo kia, cũng nên quên đi thôi.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ban đêm lại nằm mơ, trong mộng Minh Chương tha thiết nhìn nàng nói: "Tiêu Tiêu nàng đi đâu vậy? Làm ta tìm nàng thật là khổ, có phải nàng đã quên chuyện nàng đáp ứng ta, chờ ta về cưới nàng, nàng đã không chờ ta thì không được oán ta thay lòng." Nói xong bỗng nhiên cười, bên cạnh lại nhiều thêm một giai nhân trẻ tuổi, dựa vào ngực hắn cười ôn nhu.

Tiêu Tiêu cảm thấy tim mình thắt lại đau đớn, vừa muốn mở miệng nói gì, chợt cảnh tượng trước mắt thay đổi, biến thành màu hỉ đỏ rực, Minh Chương nắm dây luạ đỏ, cười vô cùng vui vẻ, tân nương nắm một đầu dây lụa khác, không biết ai hô to một tiếng; "Bái thiên địa!" một đoàn người chen lấn xô đẩy chen lấn làm nàng văng ra ngoài.

Nàng muốn đi vào, đại môn Hứa gia cũng đã đóng, tiếng pháo lẫn tiếng trống vang bên tai, làm đầu nàng đau đớn, nàng ôm đầu lắc lắc liền tỉnh lại, mở mắt ra mới phát hiện là một giấc mơ, ngoài cửa sổ đã sáng rõ.

Thời Tiêu vừa muốn xuống giường, chợt nghe có tiếng chiêng trống, nghe giống như là từ trên đường truyền tới, vội vàng chỉnh đốn rồi mở cửa ra ngoài, gặp Bảo Trụ từ bên ngoài chạy về nói: "Thời tỷ tỷ, nhanh đi xem náo nhiệt, thiếu gia Thị Lang phủ ở bên ngoài diễu phố thị chúng, nói không nên đùa giỡn dân nữ, tội đáng chết vạn lần,..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.