Cặp Song Sinh Bí Ẩn

Chương 7




Bóng đêm phủ xuống, trong căn phòng ngủ tĩnh lặng là một màu đen kịt.

Đột nhiên …

“Hi Hi!” Kêu lên một tiếng, Lê Diệp ngồi bật dậy, đầu đầy mồ hôi.

Ôm bả vai run rẩy, cô nhìn chòng chọc vào không gian u tối, vẻ mặt đầy sợ hãi, đau đớn.

Doãn Chính Đạc cũng bị cô đánh thức. Anh bật đèn ngủ, thấy cô run lẩy bẩy thì đưa tay qua, “Sao thế?”

Lê Diệp đẩy anh, “Anh tránh ra!”

Anh nhíu mày, “Phát điên cái nỗi gì thế!” Nói rồi, anh kéo chăn bọc lấy cô, “Gặp ác mộng?”

Lê Diệp vẫn run rẩy, cho dù đã mở to mắt nhưng hình ảnh khủng khiếp trong giấc mơ vẫn không cách nào biến mất.

Ôm cô, Doãn Chính Đạc nhìn đồng hồ, ba giờ sáng.

Chỉnh đèn sáng thêm, anh đứng dậy, không nhịn được câu lẩm bẩm, “Thần kinh, sớm muộn gì cũng bị cô dọa chết.”

Ra khỏi phòng ngủ, không lâu sau, anh mang theo một cốc sữa nóng quay lại.

Đưa cho cô, anh nói, “Uống xong rồi mau mau ngủ đi.”

Sắc mặt Lê Diệp trắng bệch, cô có vẻ quá sợ hãi, không biết nằm mơ thấy gì.

Anh ngồi xuống, bưng cốc đến bên miệng cô, “Há miệng.”

Lê Diệp thừ người nhìn anh, hai tròng mắt lại ngân ngấn.

Anh không biết phải làm sao, “Nằm mơ thôi mà, chẳng phải hiện tại không làm sao rồi đấy ư?”

Đột nhiên Lê Diệp nghẹn ngào, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Anh uống thử một ngụm sữa, độ ấm vừa phải, rồi lại đưa cho cô, “Uống một ngụm đi.”

Dòng sữa ấm lướt qua môi, chảy vào cổ họng, nhưng cơ thể cô thì vẫn lạnh như cũ.

Uống một ngụm rồi lại không thể uống thêm, cô ôm lấy thân mình, ngồi ngây ngẩn. Doãn Chính Đạc quả thực muốn giết chết cái người kỳ lạ này, tức tối đặt cốc sữa sang một bên, kéo cô vào lòng, tóm chăn đắp lên, “Cô không muốn đi làm, nhưng mai tôi phải đi họp! Còn giở trò ma quỷ nữa là tôi sẽ đưa cô đến chỗ bác sĩ thần kinh khám đấy!”

Nằm một lát, cô lại rất ngoan ngoãn, Doãn Chính Đạc cúi đầu nhìn, cô nằm trong lòng mình, mở to mắt, ánh mắt trống rỗng.

Bị cô làm loạn một hồi, anh cũng không ngủ được, một tay ôm cô, một tay gối ra sau đầu, “Mai, à không phải, hôm nay…tan làm rồi về nhà họ Lê, báo với bác cả của cô chuyện kết hôn của chúng ta.”

Không biết Lê Diệp có nghe thấy không, cô cứ nhìn vào khoảng không như thể chỉ còn lại cái xác. Doãn Chính Đạc ghét nhất là cô cứ như vậy, cô như vậy, không một ai có thể hiểu được.

Xoay cằm cô lại, anh nhíu mày, “Tôi đang nói chuyện với cô đấy!”

Cô rũ mắt xuống, giọng nói có phần nghẹn ngào, đột nhiên hỏi, “Có báo ứng không?”

Đôi mày anh nhíu chặt hơn, “Cái gì?”

Cô như đang nói một mình, “Nhất định có, người ích kỷ nhất định sẽ bị trừng phạt…”

Anh sờ trán cô, lại sờ trán mình, cô nàng này lại bắt đầu nói năng luyên thuyên rồi.

Không biết cô bị cái gì kích thích, buổi tối ăn cơm ở nhà về đã là lạ rồi. Doãn Chính Đạc ôm cô chặt thêm, “Cô đang nói gì thế?”

Lê Diệp lắc đầu, “Tôi không nên chỉ nghĩ cho mình, tôi chưa từng nghĩ đến cảm nhận của nó, tôi rất ích kỷ, thế nên tôi mới mất nó…”

Doãn Chính Đạc xoay gương mặt cô lại, giàn giụa nước mắt. Trong lòng anh cực kỳ ghét vẻ khác thường của cô, nhưng đối với sự mất khống chế của cô thì lại vô cùng luống cuống.

Có lẽ tìm bác sĩ tâm lý kích thích cô là sai, từ lúc đó cô đã trở nên kỳ quái, trong lòng cô cất giấu quá nhiều bí mật, không chắc đâu là tử huyệt của cô, chỉ cần chạm phải là như một lần hủy diệt cô.

“Có báo ứng sao?” Đột nhiên anh tiếp lời cô, “Tôi thấy là không có đâu.”

Cơ thể nhỏ bé của Lê Diệp được anh ôm thật chặt, anh cúi đầu nói, “Tôi làm nhiều chuyện xấu như vậy, nhưng chẳng phải vẫn ăn ngon ngủ kĩ đấy sao. Thế nên, làm gì có báo ứng.”

Lê Diệp rất trầm mặc, không biết có đang nghe hay không.

“Nếu có báo ứng, tôi sẽ đứng ở phía trước, cô đừng quan tâm đến.” Anh vuốt ve bả vai mịn màng của cô, “Ngủ đi, bảo báo ứng đến tìm tôi.”

Lê Diệp nhắm mắt lại, khóe mắt vẫn còn ươn ướt.

***

Hôm sau vẫn đi làm như thường, mặc dù tinh thần Lê Diệp không tốt lắm, nhưng Doãn Chính Đạc cũng không muốn cô cứ ngây ngẩn ở nhà. Anh biết, đối với cô mà nói, bị nhốt ở nơi đó sẽ chỉ càng khiến cô thêm bức bối.

Tan ca, anh đến đón cô. Trong công việc, cô vốn là người chăm chỉ, thoạt nhìn thấy cũng hồi phục được mấy phần khí sắc.

Chở cô, Doãn Chính Đạc đi về hướng nhà họ Lê.

Tuy cô mang họ Lê, nhưng lại không có quan hệ huyết thống với họ, ngoài bà cụ đã qua đời, cô ở nhà họ Lê nhưng vĩnh viễn không có cảm giác tồn tại một cách hòa hợp.

Lần trước cô đến một mình, không tránh được trận thảo phạt, nhưng lần này có anh, không ai dám gây sóng gió trước mặt anh cả.

Đã nói trước là sẽ đến, vậy nên người nhà họ Lê chuẩn bị rất tươm tất. Cổng lớn mở ra, xe vừa dừng lại thì đã nghe thấy giọng nói lảnh lót, “Anh hai! Anh đến rồi!”

Doãn Chính Đạc xuống xe, vòng ra sau lấy xe lăn xuống, lại mở cửa ghế phụ rồi bế người ở trong ra.

Lê Thiên Tố sững người, kinh ngạc nhìn Lê Diệp xuất hiện bên cạnh Doãn Chính Đạc.

Doãn Chính Đạc đẩy Lê Diệp vào nhà, mọi người ở bên trong đều vô cùng kinh ngạc…Hai người vốn là “nước lửa không dung”, vậy mà lại xuất hiện trong tư thái như vậy, khó tránh khỏi việc mọi người đoán già đoán non.

Đứng ở đại sảnh, Doãn Chính Đạc nhìn cả gia đình họ Lê, “Bác cả, hôm nay cháu đến đây là để nói với mọi người một việc.”

Lê Thiên Tố đã dự cảm được gì đó, vội kéo tay anh, “Anh hai, hay là ăn cơm trước đi, chẳng phải anh thích nhất món thịt viên nướng đầu bếp nhà em làm sao? Hôm nay đặc biệt làm cho anh đấy, anh đến nếm thử đi.”

“Thôi, anh nói xong sẽ đi.” Doãn Chính Đạc nói thẳng, “Cháu và Lê Diệp đã lấy đăng ký kết hôn rồi, hai mươi hai tháng sau sẽ tổ chức lễ cưới, hân hạnh mời mọi người đến uống rượu mừng.”

“Cái gì?” Lê Thành Tường không thể tin vào tai mình, “A Đạc, cháu nói lại lần nữa xem? Cháu với Lê Diệp làm sao cơ?”

“Chúng cháu kết hôn rồi.” Anh nói ngắn gọn.

Đường Thu Bình lên tiếng đầu tiên, “Đúng là đặc biệt…hài cốt bà còn chưa lạnh mà cháu gái đã không đợi được phải đi lấy chồng sao? Lại còn lấy bạn trai của Sơ Vũ nữa chứ, Sơ Vũ chết oan uổng rồi phải không? Ai giải thích cho tôi xem, tình huống này là như nào đây?”

Lê Thành Tường cũng trách cứ, “Đúng là quá kỳ cục! Bây giờ chú thím ba không có ở đây, nếu chú thím ấy mà biết thì thế nào đây! A Đạc, cháu là thanh mai trúc mã với Sơ Vũ, cho dù nó đã mất, cháu muốn lấy vợ cũng được, nhưng sao có thể là Lê Diệp được!”

Lê Thiên Tố trừng mắt nhìn Lê Diệp. Cô ta vẫn làm như không có gì, không biết xấu hổ, đã hại chết Sơ Vũ mà vẫn còn ra vẻ oai phong như vậy!

“Nhất định là mày!” Chỉ vào cô, Lê Thiên Tố phẫn nộ trách móc, “Lại là mày giở trò quỷ đây mà! Rốt cuộc mày muốn biến nhà tao thành cái dạng gì mới bỏ qua? Bà nuôi mày thế nào mà mày lại coi thường như thế hả!”

“Đủ rồi.” Doãn Chính Đạc không đủ kiên nhẫn, “Chuyện kết hôn của cháu do cháu làm chủ, đầu óc cháu rất tỉnh táo. Hôm nay cháu đến đây là muốn báo với bề trên một tiếng, cháu cưới Lê Diệp rồi, chúc phúc cũng được, không chúc phúc cũng được, đây là sự thật, không ai có thể thay đổi được.”

“Nhưng mà anh hai, sao nó có thể xứng đôi với anh được!” Lê Thiên Tố mất khống chế, “Anh nhìn nó xem, nó sao có thể so với Sơ Vũ được. Anh hận nó nên muốn trả thù nó sao?”

Doãn Chính Đạc xua tay, “Như vậy thôi, cháu không nói nhiều nữa, cháu xin phép về.”

“Anh hai! Anh hai!” Lê Thiên Tố cố níu kéo anh. Rõ ràng anh ấy là một người thông minh, nhưng tại sao lại nhiều lần phạm phải sai lầm ngu ngốc với con bé kia chứ!

Thấy anh lái xe đưa Lê Diệp rời đi, Lê Thiên Tố kéo kéo Đường Thu Bình, “Mẹ, anh hai điên rồi, sao anh ấy có thể lấy Lê Diệp chứ!”

Đường Thu Bình cuống quýt lắc đầu, “Chuyện này mà truyền ra ngoài thì nhà họ Lê chúng ta còn mặt mũi nào nữa…Còn nhà chú ba, Sơ Vũ chết đã đả kích chú thím ấy kinh khủng lắm rồi, giờ lại lòi ra Lê Diệp cướp A Đạc đi, đây đúng là sự sỉ nhục ghê gớm mà.”

Lê Minh Đông cũng sẽ có suy nghĩ như vậy. Người quen biết đều rõ chuyện của Sơ Vũ. Doãn Chính Đạc là đàn ông, cao ráo đẹp trai, đặt trong hoàn cảnh đó, không ai trách anh cả; Sơ Vũ mất sớm, ai cũng thương tiếc; duy chỉ có Lê Diệp, những thứ này không thuộc về cô, hết lần hết lượt cô ngáng ngang đường, gây ra hậu quả không thể cứu vãn. Mọi trách nhiệm đều đổ hết lên cô. Nhưng bây giờ, cô lại thay đổi nhanh chóng, trở thành người vợ chính thức của Doãn Chính Đạc, điều này khiến Sơ Vũ và vợ chồng Lê Minh Đông không thể chịu nổi, thậm chí cả nhà họ Lê đều rơi vào thế khó xử.

“Tôi phải đi nói chuyện với nhà họ Doãn mới được, nhất quyết không thể để chuyện của bọn nó thành.” Lê Thành Tường đi ra phía cửa.

Lê Tuyết Ca vẫn đứng sau nãy giờ lên tiếng, “Bố, anh hai Doãn muốn cưới chị Diệp thì có gì không được chứ, chẳng phải bố vẫn nói anh ấy là con rể họ Lê sao?”

“Mày thì biết cái gì!” Đường Thu Bình mắng, “Kể cả không còn Sơ Vũ thì cũng không đến lượt Lê Diệp! Nó đâu có phải là người nhà họ Lê!”

Lê Thiên Tố kéo cánh tay mẹ, khuôn mặt đầy vẻ ấm ức và sốt ruột.

Lê Thành Tường trừng mắt nhìn Lê Tuyết Ca, “Câm mồm, về phòng ngay!”, nói xong liền vội vàng đi.

***

Phòng phục hồi chức năng.

Dìu Lê Diệp, Doãn Chính Đạc đưa cô lên dụng cụ tập luyện. Cô không phối hợp, không chịu bước, cũng không chịu nhâng chân.

Chốc lát, cả đầu Doãn Chính Đạc đã đầy mồ hôi.

Liếc cô một cái, anh hơi nổi cáu, “Cô đến phục hồi chức năng hay là tôi? Cô cứ như thế này thì ngồi xe lăn luôn đi!”

Lê Diệp không có phản ứng gì, cô biết những chuyện mình đã trải qua, cho dù bác sĩ nói cô có thể đứng lên được thì cô vẫn ngồi xe lăn.

Doãn Chính Đạc không còn cách nào với cô, vừa tức lại vừa mệt, ngồi xuống một bên nghỉ ngơi. Nhìn chuyên gia hồi phục chức năng dẫn cô đi, anh lại cảm thấy tay chân người kia thô quá, Lê Diệp không chịu được, chỉ chốc lát mà cổ tay đã đầy dấu.

Anh bực bội bước đến, đẩy chuyên gia ra, lại dìu cô bước từng bước.

Ôm cô từ phía sau, Doãn Chính Đạc dùng đầu gối đẩy từng bước một, dù bị động nhưng cô vẫn đi được một quãng.

Vị chuyên gia vừa hướng dẫn vừa trêu ghẹo, “Anh Doãn kiên nhẫn thật đấy, như bố dạy con gái tập đi ấy.”

Doãn Chính Đạc không nói gì, sắc mặt Lê Diệp hơi xấu đi, hai đùi không có lực, mềm nhũn khuỵu xuống.

Thấy cô ngồi xuống đất, Doãn Chính Đạc nổi giận, “Giả vờ què có thích không? Tôi cảnh cáo cô, nửa tháng nữa phải đứng lên cho tôi! Cô mà làm trái ý, tôi sẽ lái xe cán thẳng qua đùi cho cô què thật luôn đấy, cô thích ngồi xe lăn, tôi sẽ cho cô ngồi chán thì thôi!”

Vị chuyên gia thấy anh nổi giận thì thầm bĩu môi…coi như vừa rồi anh ta chưa nói gì.

Nhìn đồng hồ, Doãn Chính Đạc nâng Lê Diệp dậy, “Hôm nay thế này thôi, mai lại đến…Tốt nhất là cô nên suy nghĩ cho cẩn thận, việc này không phải do cô quyết định!”

***

Anh đưa cô rời khỏi trung tâm phục hồi chức năng. Sự không phối hợp của cô khiến Doãn Chính Đạc rất bực tức, cô gái này đúng là quái thai, ai lại không thích khỏe mạnh chứ, vậy mà cô thì lại cứ muốn làm người tàn tật.

Trên đường đi, điện thoại của anh đổ chuông, là Lư Diễn, anh ta nói đang ăn cơm cùng mấy người bạn, hỏi anh có muốn dẫn bà Doãn đến chơi hay không.

Nhìn người cứ đờ đẫn nãy giờ ở bên cạnh, Doãn Chính Đạc đổi hướng xe…Cô phải tiếp xúc với nhiều người thì mới có thêm khí sắc được.

Đến khách sạn, trong phòng bao đã chật người, đa phần đều là người quen, không ít người dẫn cả bạn gái đến.

Có điều, lúc anh và Lê Diệp xuất hiện, mọi người đều xôn xao cả lên.

Gần như không ai biết Lê Diệp, nhưng chiếc xe lăn của cô thì quá gây chú ý.

Anh dẫn cô vào ngồi ở một chỗ. Cô không hỏi, cũng không lên tiếng, chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, bầu không khí náo nhiệt của cả căn phòng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.

Doãn Chính Đạc rót cốc nước hoa quả đặt trước mặt cô. Cô nàng này chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ vì mình phải ngồi xe lăn, cũng không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt của những người khác. Thật ra đây không phải chuyện tốt, thản nhiên và cam chịu là hai việc khác nhau.

Lư Diễn huých nhẹ anh, nhỏ giọng nói, “Sao thế này, vừa kết hôn mà đã bạo hành gia đình rồi?”

Doãn Chính Đạc nghiêng về phía anh ta, “Ngậm cái miệng quạ đen của ông lại, nhà tôi mà có bạo hành, thì ngay cả xe lăn cô ấy cũng không ngồi nổi đâu.”

Lư Diễn không kiềm chế được sự tò mò của mình với Lê Diệp, hai mắt liếc qua đánh giá cô.

Hồi trước, có một sự việc làm cả hai nhà Lê Doãn nháo nhào cả lên, người khởi xướng thì chính là cô nàng mà không nhiều người biết mặt kia. Trước đây từng gặp một lần, khi đó có một hoạt động, cụ bà họ Lê dẫn cô đi. Cô không thích nói chuyện, ăn vận đơn giản, trông có phần giống người làm trong nhà, so sánh với mấy cô con gái họ Lê thì cô không giống chút nào.

Có điều lại là cô, là người hôm nay ngồi bên cạnh Doãn Chính Đạc, không phải Lê Sơ Vũ tao nhã dịu dàng, cũng không phải Lê Thiên Tố phóng khoáng xinh đẹp.

Doãn Chính Đạc rót nước hoa quả, bảo phục vụ tăng điều hòa, gọi đồ ăn nhẹ nhàng…Bằng những việc làm như thế, thoáng nhìn đã biết cô không phải là người bình thường.

Lư Diễn bật cười, lắc đầu. Hội ngộ ở đời này, thật đúng là kỳ diệu.

***

Đám đàn ông cùng nhau uống rượu, nói chuyện phiếm, còn đám phụ nữ thì túm tụm buôn chuyện trên trời dưới biển.

Ăn cơm trong chốc lát là đến lúc vui chơi, Doãn Chính Đạc cùng họ uống rượu, để mặc Lê Diệp ngồi với những cô gái khác.

Anh liếc mắt một cái, người khác nói chuyện, cô ngồi yên, người khác cười đùa, cô ngồi yên. Có lẽ không phải cô bị di chứng sau tai nạn, mà cách cô muốn tự điều trị là khép mình lại.

Một tràng cười chấm dứt, một cô gái trong đám phát hiện ra Lê Diệp không nhập cuộc, liền gọi cô, “Này, cô đến cùng anh Doãn nhỉ, là bạn gái anh ấy à?”

Lê Diệp nhìn cô gái đó, không lên tiếng.

Mọi người nghĩ cô thừa nhận nên cười hỏi, “Làm thế nào mà đối phó được với anh ấy vậy? Anh ấy nổi tiếng khó hầu hạ, không biết đã làm tan vỡ tâm hồn của bao nhiêu thiếu nữ rồi.”

“Cái nhẫn kim cương này là cậu ấy mua cho à? To thật đấy, bao nhiêu ca-ra?”

Lê Diệp trầm mặc như cũ, thái độ hờ hững với xung quanh của cô quá rõ ràng, nhưng không tránh khỏi việc bị mọi người tò mò nghiên cứu.

Thấy cô không trả lời, có người bĩu môi, “Cái đuôi vểnh tít lên trời rồi, không thì làm sao mà đến tiếng người cũng không nói.”

Mấy người ở bên cạnh cô tản đi, ra chỗ khác chơi.

Lê Diệp vẫn không có phản ứng gì, cô không thích nơi này, càng không thích liên quan gì với những người này.

Một cô gái có mái tóc ngắn ngồi lại gần, cười cười với Lê Diệp, “Đừng để ý đến họ, lần sau tụ tập là không thấy nữa đâu…Mấy tên kia thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo ấy…Có điều, cả đám bọn tôi tụ tập, Doãn Chính Đạc lại không giống họ.”

Lê Diệp nhìn cô ấy. Cô ấy có mái tóc ngắn nhuộm đỏ, vô cùng hoạt bát, cầm một điếu thuốc, tư thế rất quyến rũ, “Chân cô làm sao vậy, ngồi xe lăn suốt à?”

Lê Diệp cúi đầu nhìn chân mình, lắc đầu.

Biết cô không muốn nói, cô ấy cũng không hỏi mà nói, “Tôi tên là Mỹ Phi. Còn cô?”

“Lê Diệp.”

Lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay cô mở miệng, Mỹ Phi gật đầu, “Giọng nói của cô dễ nghe thật đấy…Lê Diệp? Lá cây? À, tôi biết rồi, thì ra là cô.”

Lê Diệp tỏ vẻ khó hiểu.

Mỹ Phi rụi điếu thuốc, “Tôi nói cô nghe, mấy đứa bọn tôi, Doãn Chính Đạc, Lư Diễn, coi như là lớn lên cùng nhau…Chuyện của cậu ta trước kia, tôi đều biết hết, cô muốn hỏi thì tôi cũng nói cho cô nghe.”

Cũng không có gì muốn hỏi cả, Lê Diệp cong khóe miệng.

Mỹ Phi quả là người thích nói chuyện, “Nói thật, so với mấy người kia, Doãn Chính Đạc chẳng thích thú tiêu khiển nào cả, bọn tôi đều nói cậu ta lãng phí điều kiện tốt. Tôi quen cậu ta nhiều năm, chỉ biết cậu ta từng thích một cô gái, cậu ta chụp trộm con nhà người ta cả đống ảnh. Lư Diễn định xem trộm, kết quả là làm vỡ cái máy ảnh, còn bị cậu ta đánh cho một trận.”

Lê Diệp thản nhiên nghe, cô gái đó chính là Sơ Vũ mà.

Đột nhiên Mỹ Phi chợt nhận ra lời nói của mình có vẻ không thích hợp cho lắm, “Cô đừng để ý nhé, đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, không có ý gì đâu.”

Lê Diệp vẫn bình thường, “Không sao cả.”

“Đúng là không sao thật, cô gái đó chắc đã lấy chồng lâu rồi.” Mỹ Phi cười cười, “Lúc đấy A Đạc còn say khướt khườn khượt, không ai biết cậu ta trốn đi đâu, hại cụ ông nhà bên đó đích thân gọi điện hỏi bọn tôi. Lúc tôi với Lư Diễn kéo cậu ta từ trên núi về, miệng cậu ta vẫn còn liên tục nói, đại ý là cô gái kia sắp đính hôn với người khác…Ôi, sao tôi lại nói chuyện này chứ.”

Lê Diệp nghe mà có chút mơ hồ. Cô gái đó chẳng phải là Sơ Vũ sao? Nhưng Sơ Vũ chưa từng đính hôn, mà với Doãn Chính Đạc, cô ấy cũng hết sức vừa ý mà.

Nghĩ đến Sơ Vũ, trong lòng cô khó tránh khỏi áy náy. Bất kể thế nào thì một sinh mệnh cũng mất đi, mà chính mình lại là người có liên quan trực tiếp.

“Không nhắc lại chuyện cũ nữa, bây giờ trong lòng cậu ta chỉ có cô thôi.” Mỹ Phi nhìn cô, một người trông khá thông minh, mặc dù hơi lạnh lùng, nhưng nhìn dáng vẻ của Doãn Chính Đạc thì anh hết sức bảo vệ cô.

Lê Diệp bấm mạnh ngón tay, đề tài như thế này, cô không muốn tiếp tục nữa.

“Đừng ngại, cứ nói đi…Mà cô đã nhìn thấy hình xăm trên cánh tay cậu ta chưa?” Mỹ Phi cười ranh ma.

Lê Diệp còn chưa nói gì thì đột nhiên Mỹ Phi kêu lên một tiếng đau đớn, quay đầu lại, hóa ra là Doãn Chính Đạc.

“Sao đánh tôi!” Mỹ Phi trừng trừng nhìn anh.

“Nói luyên thuyên lắm thế.” Doãn Chính Đạc cũng liếc xéo cô ấy một cái, đẩy Lê Diệp cách xa Mỹ Phi.

Liếc Lê Diệp một cái, anh hắng giọng, “Lời cô ấy nói, đừng tưởng thật.”

Sắc mặt Lê Diệp vẫn rất bình tĩnh, cũng không có vẻ tin chuyện đó là thật.

Không hiểu tại sao anh lại hơi tức giận, kéo lấy cô, “Về nhà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.