Cặp Song Sinh Bí Ẩn

Chương 47




Làm xét nghiệm xong, Lê Diệp đỡ Doãn Chính Đạc về phòng chờ kết quả.

Không ai để ý đến anh thì thôi, Lê Diệp vừa liếc anh một cái, anh liền làm bộ như đau đến mức không đi nổi.

Anh cứ vậy, Lê Diệp chẳng muốn so đo với anh. Chăm sóc cho anh xong, cô ngồi ở một bên, chờ kết quả xét nghiệm.

Lấy di động trong túi ra, cô nhìn thấy trên màn hình có một tin nhắn Hạ Tùng Đào gửi đến. Anh ta nói mới nhận được một công việc, ngày mai có thể đi làm ngay, hỏi cô khi nào về, tối ăn một bữa cơm chúc mừng.

Lê Diệp rất vui, anh ta có thể một lần nữa hòa nhập với cuộc sống xã hội, là chuyện không thể tốt hơn được nữa.

Cô đang trả lời, thì Doãn Chính Đạc nhìn thấy gương mặt tươi cười vui vẻ của cô, liền nhíu mày, bước đến.

Nhìn thấy tên người nhận, anh giật lấy chiếc điện thoại, mặt nhăn nhó, “Không phải anh đã nói là không được liên lạc với anh ta nữa rồi à, còn nữa, lập tức tống anh ta ra khỏi nhà em ngay.”

Lê Diệp trừng mắt nhìn anh, “Đó là chuyện của tôi, anh trả điện thoại lại cho tôi.”

Anh xóa tin nhắn đang soạn dở đi, rồi còn xóa cả số của người kia đi nữa, giọng điệu không vui, “Em quên lời anh rồi, giấu chồng câu kết với người đàn ông khác, chính là ngoại tình…Lê Diệp, em đừng có làm người phụ nữ không đứng đắn.”

Lê Diệp vội vàng cướp di động lại, “Anh làm cái gì đấy!”

Anh trả điện thoại lại cho cô, “Xóa số của người em không nên liên lạc.”

Đúng là không thể tìm thấy số của Hạ Tùng Đào, Lê Diệp tức giận, “Còn thế nào nữa, tôi và anh ấy quen nhau mười mấy năm, tôi không thể làm như không biết anh ấy được, cũng không thể bỏ mặc anh ấy được… Doãn Chính Đạc, rốt cuộc anh còn vô lý đến khi nào nữa?”

“Em còn là vợ anh một ngày nào, anh sẽ chơi xấu đến ngày đấy.”

Lê Diệp không buồn để ý đến anh nữa. Bố mẹ cô mất sớm, cô lại chẳng có họ hàng thân thích nào, nhà họ Hạ là nơi thân thuộc nhất của cô, cả nhà họ đều tốt với cô, nếu giữa cô và Hạ Tùng Đào không có mối quan hệ đó, thì cô cũng coi họ như người nhà vậy.

Cho dù cô và Hạ Tùng Đào không thể quay về như trước đây, thì có những thứ tình cảm không thể cắt đứt hoàn toàn, cũng không phải nói bỏ là bỏ được.

Thấy cô đi sang một bên, có vẻ như thật sự tức giận, Doãn Chính Đạc cũng bước đến, đứng bên cạnh nhìn cô rồi nói với vẻ buồn cười, “Anh suýt chút nữa thì chết, em không nghĩ đến là ai làm sao?”

Lê Diệp nghiên đầu, ánh mắt nhìn anh có chút lạnh lẽo.

“Em cũng nghe cảnh sát nói rồi đấy, là có người cố tình phá xe.” Anh nhìn cô chằm chằm, “Ở đây, anh đắc tội với ai, đã rõ ràng rồi.”

“Tùng Đào sẽ không làm như vậy.” Lê Diệp quả quyết, “Anh ấy không phải là loại người đó.”

“Anh ta không phải là loại người đó?” Doãn Chính Đạc xùy một tiếng, “Anh ta không phải là loại người đó, mà lại bị tóm vào tù?”

Lê Diệp không thèm cãi nhau với anh. Cho dù Hạ Tùng Đào từng ngồi tù, cũng là bởi vì nghĩa khí muốn giúp đỡ người khác, anh ta làm người chính trực. Sẽ không làm chuyện xấu, cô có thể khẳng định.

“Nếu em đã chắc chắn như vậy, lúc nào cảnh sát đến hỏi anh có đắc tội với ai không, em cũng đừng ngăn anh nói.” Doãn Chính Đạc liếc cô một cái, “Em đang hoài nghi, nhưng em không dám thừa nhận.”

Lê Diệp hé miệng… Không phải là cô không tin Hạ Tùng Đào, chỉ là không muốn anh ta gặp phiền toái, nói là thế, nhưng cô không muốn nói với Doãn Chính Đạc.

“Nhà tù không phải là chỗ để hưởng phúc, cái anh ta gặp còn u tối hơn cái cực hạn mà em nghĩ đến, anh ta không thể nào giống như trước kia được nữa đâu.” Anh kết luận.

Lê Diệp lắc đầu, “Anh đừng nói nữa.”

Anh không mở miệng nữa, chỉ tựa vào bên cửa sổ nhìn ánh dương ngoài cửa sổ. Thời tiết tốt như vậy, anh chẳng muốn bị giam trong bệnh viện.

Đến chiều cũng có kết quả. Tuy bị tai nạn không nhẹ, nhưng may mắn là không có gì quá nghiêm trọng. Xương không gãy, não cũng không có dấu hiệu khả nghi. Vết thương ngoài da đều không mấy nghiêm trọng, anh muốn ra viện lúc nào cũng được.

Doãn Chính Đạc không muốn ở lì trong này, thích làm gì cũng phải hạn chế. Nhưng một khi ra viện, cô nàng kia sẽ đi. Kết quả kiểm tra cô cũng biết, nếu anh đã không bị gì nghiêm trọng, cô cũng sẽ không ở lại.

Doãn Chính Đạc quyết định xuất viện, rồi gọi xe đến. Lê Diệp muốn rảnh thân cũng không quẳng anh một mình lại được.

Anh không muốn về nhà. Xe chở họ đến một khu nhà, anh kéo cô xuống xe, rồi để cô đỡ mình đi lên.

Vào thang máy lên tầng, anh nhìn con số trên bảng hiển thị, chỉ chốc lát đã đến nơi.

Ra khỏi thang máy, anh đến cửa, ấn mật mã, rồi mở cửa ra.

Căn hộ gồm hai phòng ngủ một phòng làm việc, không phải quá lớn nhưng cũng đủ thoải mái. Nội thất bên trong rất tinh tế, đầy vẻ ấm áp, cái gì cũng có, chỉ thiếu chủ nhân.

Doãn Chính Đạc nhìn quanh một vòng, có vẻ hài lòng, anh nhìn cô, “Cũng được đấy, thời gian này ở lại đây đi.”

Lê Diệp nhìn anh, không đợi cô nói gì, anh đã quay đầu nhìn cô, “Em đi mua giúp anh mấy bộ quần áo, cả đồ lót với đồ vệ sinh cá nhân nữa.”

Lê Diệp dần nhíu mày lại, anh nói tiếp, “Để anh xem xem, hình như trong tủ lạnh chẳng có gì.”

Nói xong, anh vào bếp xem một lượt, “Đồ phải mua không ít đâu… Anh đi cùng em.”

Lê Diệp không rõ anh muốn ở đây làm gì, “Sao anh không về nhà?”

Anh sờ sờ băng gạc trên đầu, “Anh thế này mà về nhà thì dọa cả nhà sợ chết mất…” Nói xong, anh kéo cô, “Đi thôi. Đi sớm về còn nấu cơm, anh đói rồi.”

Lê Diệp để ý giọng điệu của anh, có vẻ như cô cũng phải ở lại đây, cô nói, “Doãn Chính Đạc, anh có thể mời y tá đến chăm sóc cho anh.”

Nhìn cô một cái, anh không trả lời mà chỉ nói, “Nếu em sốt ruột, giờ có thể đi.”

Thấy anh tự mình ra khỏi cửa, ngay cả áo khoác cũng chưa mặc, Lê Diệp hít sâu một hơi rồi cầm áo khoác cùng đi ra ngoài.

Siêu thị.

Hai người thoạt nhìn không mấy khỏe mạnh đi cùng nhau lại vô cùng thu hút sự chú ý.

Doãn Chính Đạc cả người đầy vết thương, Lê Diệp lại đi lại không mấy dễ dàng, nhưng dáng vẻ của hai người lại rất đẹp. Mọi người đi qua đi lại, nhưng thật ra lại khó có thể nhìn thấy cảnh tượng này.

Đẩy xe phụ giúp, Doãn Chính Đạc đưa tay gãi gãi băng gạc trên đầu. Thời tiết nóng nực, thứ đó quấn đầy đầu thật sự gây cảm giác khó chịu. Thỉnh thoảng Lê Diệp lại phải nhắc nhở anh, “Đừng có gãi lung tung nữa, cẩn thận động đến vết thương đấy.” Cô không quay đầu, chọn một miếng thịt bò bỏ vào xe.

Anh vị mọi người nhìn đến phát phiền, sắc mặt khó coi, cứ ai nhìn là anh lại dùng ánh mắt lạnh lùng đáp lễ.

Lần đầu tiên cùng cô đi siêu thị, hình như cũng là lần đầu tiên hai người trải qua cuộc sống thường nhật hòa bình đến thế. Anh chỉ vào chỗ thịt xay, “Mua cái này về làm sủi cảo cũng được đấy.”

Lê Diệp dừng lại, gọi người bán hàng lấy cho một ít.

Vừa đi vừa chọn đồ, chỉ một lát sau, chiếc xe đẩy đã đầy ự. Anh kéo cô đến khu vật dụng hằng ngày, khăn tắm, khăn rửa mặt, cô đều chọn thay anh hết.

Đàn ông thường ít nhiều qua loa trên phương diện sinh hoạt hằng ngày. Anh muốn mua hai bộ quần áo để thay đổi, mua ít đồ ăn nữa là được, ai ngờ căn hộ kia lại thiếu nhiều thứ như vậy.

Có người để ý những thứ vụn vặt, cũng được coi là một niềm hạnh phúc đáng quý. Nhìn cô chọn một đôi dép lê, anh lại lấy một đôi của nữ bỏ vào xe.

Lê Diệp chỉ coi như anh chọn bừa, không hé răng.

Đi ngang qua khu sản phẩm chăm sóc sức khỏe, anh tiện tay lấy mấy hộp “đồ bảo hiểm”.

Lê Diệp nhìn thấy, mặt liền đỏ lên, quay đi coi như không biết.

Thấy cô phản ứng bối rối, anh lại tỏ ra hiên ngang, “Thầy giáo không dạy em sao, người trưởng thành nên chuẩn bị cái này bên mình.”

Anh học ở nước ngoài nhiều năm, đương nhiên cũng tiếp nhận nền giáo dục mở. Lê Diệp chưa từng thấy thầy cô giáo nào dám nhắc đến cái này ở trên lớp, liền nói với anh, “Doãn Chính Đạc, mua xong đồ rồi thì về thôi.”

Bàn tay đang cầm lọ sữa tắm nữ của anh hạ xuống, anh nhìn cô, “Em không muốn sống cùng với chồng em, mà lại có thể ở chung một nhà với người đàn ông khác, Lê Diệp, làm vợ, ít ra phải có chút giác ngộ.”

Cô định nói cô thì làm vợ cái gì chứ, người khác đều kết hôn sau khi đã xác lập tình cảm, còn cô và anh, lúc cưới cũng chỉ có một bản hợp đồng giàng buộc. Trên đời này không có cặp vợ chồng nào như vậy cả, không có tình yêu làm điều kiện tiên quyết, chỉ có thù hận.

Bỗng nhiên anh nâng tay, ôm lấy bả vai anh. Lê Diệp còn tưởng anh định giở trò xằng bậy, liền vội vàng đẩy anh ra. Anh đứng không vững, lảo đảo ra sau hai bước, đập vào giá để hàng, khiến anh đau đến mức phải ôm đầu.

Cùng lúc đó, chỗ cô vừa đứng có một thằng bé cầm khẩu súng đồ chơi chạy đến, đấm đá loạn xạ, khẩu súng trong tay đâm luôn vào người không tránh kịp.

Lúc này, Lê Diệp mới rõ ràng chuyện gì xảy ra. Nhìn Doãn Chính Đạc, gương mặt anh vẫn bình tĩnh, cô bỏ thứ trong tay lại, quay đầu bước đi.

Có chút áy náy, Lê Diệp đẩy xe theo sau anh. Anh cũng chẳng còn tâm trạng mua sắm, một mình băng qua siêu thị đông người.

Lê Diệp thấy anh có vẻ tức giận thì không nói gì nữa, đi sang khu rau củ quả lựa mấy thứ rau xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.