Cặp Song Sinh Bí Ẩn

Chương 40




Lúc Hạ Tùng Đào quay lại, Lê Diệp cũng đang định đi tìm anh ta. Thấy anh ta đi vào với bộ dạng bị thương, cô kinh ngạc hỏi, “Sao lại thế này?”

Đặt túi đường xuống, Hạ Tùng Đào day day vết bầm ở khóe miệng, “Đánh nhau một trận với người ta.”

“Sao lại đánh nhau?” Lê Diệp có chút tức giận, “Anh quên chuyện đã hứa với em rồi à?”

Hạ Tùng Đào chỉ chỉ vào mặt mình, “Là thằng đó ra tay trước, anh chỉ tự vệ thôi.”

Lê Diệp vội vàng đi tìm rượu thuốc, ra chấm lên vết thương cho anh ta, “Sao người kia lại gây phiền phức cho anh chứ?”

Hạ Tùng Đào đưa mắt nhìn cô, không nói rõ tên người đó mà chỉ liếc ra ngoài cửa sổ, “Cậu ta đang ở dưới kia.”

Tim Lê Diệp khẽ nảy lên. Hạ Tùng Đào còn có thể tìm được đến đây, người kia đến cũng không phải chuyện bất ngờ.

Cô không phản ứng, chỉ cúi đầu xử lý vết thương cho anh ta, dán băng gạc, “Được rồi, ra ăn cơm đi.”

Hạ Tùng Đào nhìn cô, không hé răng. Hai người cùng ngồi vào bàn ăn. Mãi anh ta mới mang đường về, nên có vài món không thể nấu được, vì vậy bữa tối đơn giản đi nhiều.

Gắp thức ăn cho anh ta, Lê Diệp lại gảy cơm trong bát mình, “Tùng Đào…sau này đừng đánh nhau nữa. Người kia, chúng ta đều phải tránh xa một chút.”

Hạ Tùng Đào cầm đũa, mãi sau mới trầm giọng nói, “Mao Mao, cậu ta nói hai người vẫn chưa ly hôn.”

Lê Diệp run lên, ngón tay thu chặt lại.

Thấy cô như thể không có lòng dạ nào mà ăn cơm, Hạ Tùng Đào đặt đũa xuống, “Anh nghĩ, em vẫn nên xuống nói chuyện với cậu ta đi.”

Lê Diệp ngồi yên, dường như không có ý định đứng dậy.

Hạ Tùng Đào đứng lên, nắm tay cô, kéo cô ra cửa, “Đi đi, trốn tránh chẳng phải cách hay, cậu ta sẽ không cho qua dễ dàng thế đâu.”

Lê Diệp bị anh ta kéo ra khỏi cửa, đi xuống dưới. Có lẽ nên nói chuyện rõ ràng với Doãn Chính Đạc. Cô nhìn người bên cạnh, mặt mày bị thương, chỉ sợ là vừa gặp nhau lại xô xát tiếp, nghĩ ngợi chốc lát, cô nói, “Tùng Đào, anh chờ em một lát, em về nhanh thôi.”

Hạ Tùng Đào gật đầu, “Có gì thì gọi anh.”

Lê Diệp buông tay khỏi anh ta, xuống bậc thang rồi đi về phía xa.

Chiếc xe kia quá nổi bật, Lê Diệp dừng lại cạnh xe, nhìn người đàn ông đang hút thuốc trong xe.

Cô đứng đó, anh nhìn thấy nhưng lại không xuống, cũng không hạ cửa xe.

Trong xe có đốm sáng lóe lên. Anh không thường xuyên hút thuốc, số lần Lê Diệp nhìn thấy cũng không nhiều. Nhìn thấy anh mà có cảm giác như đã lâu không gặp, gương mặt có chút xa lạ. Ánh sáng không đủ, nhưng cô có thể thấy, trên mặt anh cũng có vết thương.

Lê Diệp suy nghĩ một lát rồi gõ cửa.

Anh không nhúc nhích, cũng không liếc mắt nhìn cô lấy một cái.

Lê Diệp muốn nói chuyện ly hôn với anh, nhưng nhìn dáng vẻ đó của anh thì lại có chút sợ hãi khó hiểu. Anh không phải là người dễ nói chuyện, cô nói ra chuyện đó e rằng sẽ chọc tức anh.

Quay đầu lại nhìn, thấy Hạ Tùng Đào vẫn đứng ở đầu cầu thang.

Không một tiếng động, đèn xe lóe lên, rồi khóa xe bật mở.

Lê Diệp nhìn người đàn ông với ánh mắt lạnh lùng trong xe, hơi lùi lại.

Anh hơi hất cằm, “Lên xe.”

Lê Diệp diệp do dự, anh cầm một tờ giấy giơ lên cửa sổ. Cách một lớp kính, Lê Diệp thấy đó là đơn ly hôn, dưới cùng, còn có chữ kí của cô.

“Muốn tôi ký, cũng đừng nhìn trước ngó sau.” Anh cầm vào hai góc giấy.

“Đừng!” Lê Diệp sợ anh xé, vội vàng ngăn lại. Thấy biểu hiện đó của cô, thần sắc anh tối lại. Cô biết không dễ dàng như vậy, nhưng cô không có lừa chọn nào khác.

Do dự một chút, cô mở cửa sau, rồi ngồi vào.

Doãn Chính Đạc không nhìn cô, khóa luôn cửa xe lại. Hạ Tùng Đào đứng ở phía xa, thấy Lê Diệp lên xe thì lập tức chạy lại. Khóe miệng Doãn Chính Đạc nhếch lên, anh khởi động xe, nhấn ga phóng thẳng đi.

Nhìn bộ dạng chật vật của người đang chạy đằng sau, Doãn Chính Đạc khẽ cười, gương mặt đầy vẻ cao ngạo mà lại lạnh lùng.

Lê Diệp vỗ vào ghế, “Doãn Chính Đạc! Anh dừng xe lại! Cho tôi xuống!”

Anh lái xe đi thật xa, phóng như bay trên đường, lúc rẽ cũng vòng một đường cua thật rộng, khiến Lê Diệp nghiêng trái ngả phải.

Xe dừng lại bên bờ sông, một nơi tối mịt không thấy mặt người. Lê Diệp thấy xe dừng liền dùng sức đẩy cửa xe.

Anh đưa tay mở khóa xe, cô lập tức lao xuống rồi chạy đi.

Doãn Chính Đạc đứng cạnh xe, nhìn cô chạy như ma đuổi mà chẳng ngăn lại, chỉ đứng yên nhìn cô.

Phát hiện mình chạy sai hướng, Lê Diệp lại quay về. Cô nhìn Doãn Chính Đạc cách mình không xa, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi luôn xuống đất.

Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô, Doãn Chính Đạc ôm cánh tay đứng bên cạnh, quan sát chân cô, “Xem ra đã hồi phục khá tốt, không cần gậy mà cũng có thể chạy được.”

Lê Diệp đứng dậy, cả mặt cả người dính đầy cát, cô phủi phủi, có chút tức giận, “Rốt cuộc anh muốn thế nào!”

Anh nhìn cô, “Tôi vẫn nghĩ, người phụ nữ lả lơi thì ít nhiều sẽ biết xấu hổ.”

Sắc mặt Lê Diệp tái nhợt, “Anh đang nói gì vậy?”

Anh ngồi xổm xuống, nhìn vào gương mắt xám trắng như tro của cô, “Trốn nhà bỏ đi, giấu chồng ở cùng gã đàn ông khác, không phải lả lơi…thì là cái gì?”

Lê Diệp nắm chặt tay lại, “Tôi không phải!”

Anh nhìn cô chằm chằm, “Cô ở cùng Hạ Tùng Đào, tôi nhìn nhầm sao?”

Lê Diệp cắn răng, “Ý tôi là, chuyện đó không liên quan đến anh!”

Nâng cằm cô lên, anh nhìn sát lại, “Trí nhớ của cô không tốt rồi, tôi là chồng hợp pháp của cô, chuyện của cô, tôi phải xen vào.”

Lê Diệp thấy anh còn đeo nhẫn cưới trên tay, liền đẩy anh ra, “Tôi ký đơn ly hôn rồi, Doãn Chính Đạc, anh buông tay đi. Tùng Đào được ra tù rồi, cuộc hôn nhân sai lầm này cũng không nhất thiết phải tiếp tục nữa.”

“Cuộc hôn nhân sai lầm?” Anh lạnh lùng bật cười, “Sai lầm hay không tôi không cần biết, tôi chỉ biết là, tôi còn chưa cho phép, cô muốn chạy cũng không có cửa đâu.”

Lê Diệp không biết phải làm sao, “Tôi đã rời bỏ anh rồi, Doãn Chính Đạc, hiện tại anh không có gì để uy hiếp tôi nữa, tôi muốn ly hôn, cho dù anh không cho phép, tôi cũng có thể dùng cách tố tụng để chấm dứt cuộc hôn nhân này.”

Vậy mà anh lại rất bình tĩnh, “Ồ? Cô đi kiện thử xem, việc cô ly hôn cũng do Tôn Bách Niên ra mặt? Thật ra tôi cũng muốn xem xem, chẳng lẽ luật sư trong nước không ai có thể đối phó với anh ta?”

“Đây là chuyện của chúng ta, không cần phải liên lụy đến người khác.” Lê Diệp thấy anh có vẻ cố chấp, “Rốt cuộc anh muốn thế nào mới chịu ly hôn?”

Anh xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, “Thế nào cũng không chịu.”

Lê Diệp cắn chặt răng, bỗng dưng anh lại nói, “Hay là, cô… sinh cho tôi một đứa con nữa đi.”

“Không thể nào.” Lê Diệp trở nên kích động, “Anh đừng hòng!”

“Sao lại đừng hòng?” Doãn Chính Đạc đưa tay xuốt mái tóc dài của cô, giọng điệu trầm thấp, “Tôi biết cả rồi.”

Lê Diệp biết anh định nói gì, liền đứng dậy bỏ đi.

Anh theo kịp, “Đứa bé kia là con của tôi.”

Lê Diệp bỗng thấy đau nhói, không tranh cãi cùng anh, cô bước đi nhanh hơn.

Anh tóm cô lại, “Chuyện em gọi điện đến tìm anh, vài ngày trước anh mới biết, là anh không tốt, anh không chăm sóc được cho em và thằng bé.”

Lê Diệp chấn động, cô lắc đầu, “Thằng bé không phải con anh…”

Anh thở dài, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô từ phía sau, “Nếu không phải con anh, sao lại gọi điện cho anh, bảo anh cứu nó?”

Lê Diệp không nói được gì, chỉ quay mặt đi, nhìn sắc trời tối đen như mực mà ngẩn người.

Siết chặt cánh tay lại, anh tì cằm vào gáy cô, giọng nói trầm đục, “Là lỗi của anh, anh không biết em sinh đứa bé… Về với anh đi, đợi em khỏe lại, chúng ta lại sinh một đứa khác.”

Lê Diệp nổi đầy da gà, cô định gạt bỏ cánh tay anh ra, “Doãn Chính Đạc, chuyện đó không thể hiện gì cả… Tôi sinh đứa bé là sự lựa chọn của tôi, không liên quan đến bất kì ai hết.”

“Nhưng nó là con anh, em cũng quyết định sinh ra.” Anh xoay cô lại, “Em hận anh, nhưng em vẫn sinh thằng bé, Lê Diệp, trên đời này không có gì là không thể cả, em và anh cũng không thể không vượt qua được khoảng cách kia.”

Lê Diệp lắc đầu, “Thằng bé là máu thịt của tôi, tôi sinh nó ra, là vì tôi yêu thương nó, tôi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ vì tôi thương nó thôi, anh hiểu chưa?”

Doãn Chính Đạc nhìn cô. Mọi lời cô nói như đang vạch rõ quan hệ với anh, anh đã đoán được từ trước, nhưng vậy thì phải làm thế nào đây? Lúc trước, khi phát sinh quan hệ, anh đã có kết luận, cho dù cô mang thai con của anh thì chắc chắn sẽ không sinh, nhưng cô lại sinh nó ra, lại hết mực yêu thương nó. Có lẽ điều này chẳng chứng minh được gì, nhưng với anh mà nói, đó cũng coi như một sự chấp nhận của cô đối với anh…

Cảm giác thèm khát đến hèn mọn, nhưng anh lại cứ cố chấp để ý.

“Anh ký đơn đi, tôi không muốn dây dưa nữa.” Lê Diệp đi đến cạnh xe, lấy tờ giấy bị anh bỏ lại bên trong ra, lại gần anh, rồi như đang khẩn cầu, “Tôi xin anh, Doãn Chính Đạc, buông tha tôi đi.”

Gần như không có lấy một giây do dự, anh giật lấy tờ giấy, xé tan thành nhiều mảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.