Cặp Song Sinh Bí Ẩn

Chương 173




Miền quê Virginia yên tĩnh và thanh bình, cây xanh, hoa dại tươi tốt. Nơi này trông khá giống điền sản Connecticut của cha cô. Mọi người lịch sự và nhiều người chào mừng Grant, nhưng Jane thấy rằng thậm chí những người nói chuyện với anh hơi do dự, như thể họ hơi cảnh giác với anh.

Văn phòng của Kell vẫn ở nơi nó vốn ở, và cửa thì không có bảng tên. Người đặc vụ hộ tống họ đã gõ cửa nhẹ nhàng. “Ngài Sullivan ở đây, thưa ngài.”

“Cho họ vào đi.”

Điều đầu tiên đập vào mắt Jane là sự thanh nhã cổ điển của căn phòng. Trần nhà cao; mặt lò sưởi chắc chắn là được xây dựng cùng lúc với ngôi nhà cách đây một trăm năm. Cánh cửa kiếng cao đằng sau chiếc bàn to lớn khiến ánh sang chiều muộn tràn vào phòng. Chúng cũng khiến người đàn ông đàng sau chiếc bàn như một cái bong, trong khi những người khác bước vào phòng thì được chiếu sáng bởi ánh cháy rực của mặt trời, George đã nói với cô về điều này. Anh ta đứng dậy khi họ vào phòng, một người đàn ông cao, có lẽ không cao bằng Grant, nhưng gầy còm và cứng cỏi với sự dẽo dai hằn rõ nét, điều đó không thể được duy trì bằng cách ngồi đàng sau chiếc bàn này.

Anh ta bước về phía trước để chào mừng họ. “Trông cậu như quỷ địa ngục ấy, Sullivan,” anh ta nói, và hai người bắt tay nhau; lúc này anh ta quay sang cô, và lần đầu tiên Jane cảm nhận được quyền lực của anh ta. Mắt anh ta quá đen đến nỗi không có chút ánh sáng nào trong đó; đôi mắt thẩm thấu ánh sang, dấu nó vào sâu trong đáy mắt. Tóc anh ta dày và đen, làn da sậm màu, và có một năng lượng rất mạnh mẽ ở anh tá khiến cô héo tàn.

“Cô Greer,” anh ta nói, đưa tay ra.

“Ông Sabin” cô đáp lễ, bình tỉnh bắt tay anh ta.

“Tôi có một đặc vụ rắc rối ở Dallas nhỉ.”

“Hắn ta không được như thế,” Grant nói lè nhè đàng sau cô. “Cô ấy hạ gục hắn dễ dàng.”

“Đôi boot của Grant ở trong ba lô.” Jane giải thích. “Đó là những gì làm anh ấy choáng váng tệ hại khi tôi đánh vào đầu anh ấy.”

Dấu hiệu đầu tiên trong mắt Sabin là Jane không hoàn toàn như anh ta nghĩ. Grant đứng sau lưng cô, cánh tay gập lại một cách điềm tỉnh và chờ đợi.

Sabin quan sát biểu hiện rõ rang trên mặt cô, đôi mắt đen xếch lên như mắt mèo của cô, những đóm tàn nhang sang màu trên gò má cô. Rồi anh ta liếc vội qua Grant, người đang bị cắm cọc như dãy núi đá ở Gibraltar sau lưng cô. Anh ta có thể thẩm vấn cô, nhưng lại có cảm giác Grant sẽ không để cô bị tấn công bằng mọi cách. Nó không giống như Sullivan có liên quan, mà giờ anh không làm việc, nên luật cũ không áp dụng. Cô không phải nhan sắc tuyệt vời nhưng lại có sự duyên dáng sinh động ở cô khiến Sabin muốn mỉm cười. Có lẽ cô đã quá gần gũi với Sullivan. Sabin không tin vào tình trạng hiển hiện này bởi vì anh biết về cô nhiều hơn lúc ban đầu.

“Cô Greer,” anh bắt đầu chầm chậm, “Cô có biết rằng George Persall là...”

“Có, tôi biết,” Jane ngắt lời một cách vui vẻ. “Tôi giúp anh ấy vài lần, nhưng không thường, vì anh ấy muốn sử dụng những phương pháp khác nhau cho mỗi lần. Tôi nghĩ đây là cái anh muốn.” cô mở ba lô và bắt đầu lục loại trong đó. “Tôi nghĩ nó ở trong này. Đây rồi!” Cô lôi ra một cuộn phim nhỏ, đặt nó lên bàn.

Cả hai người đàn ông trông như bị sét đánh. “Cô đã mang nó đi loanh quanh sao hả?” Sabin hỏi với vẻ không thể tin được.

“Phải, tôi không có cơ hội để giấu nó đi. Đôi khi tôi cất nó trong túi quần. Theo cách đó Turego có thể lục soát phòng tôi và hắn không thể tìm thất bất cứ thứ gì. Tất cả các loại mật vụ các anh cố làm mọi thứ phức tạp lên. George luôn bảo tôi đơn giản hóa mọi vấn đề.”

Grant bắt đầu cười khanh khách. Anh không thể ngừng được, thật buồn cười. “Jane, sao em không nói anh biết em có cuộn phim đó?”

“Em nghĩ anh sẽ an toàn nếu không biết gì về nó.”

Một lần nữa Sabin như bị sét đánh, cứ như anh ta không thể tin được bất cứ ai thật sự cảm thấy cần phải bảo vệ Grant Sullivan. Vì Kell là người đàn ông bình thản nhất, Grant biết rằng Jane đã làm anh ta mất thăng bằng như cô đã làm với những người mà cô gặp. Sabin hung hắn ho để che đậy phản ứng của anh ta.

“Cô Greer,” anh hỏi cẩn trọng, “Cô có biết đoạn phim đó nói về cái gì không?”

“Tôi không biết. George cũng không.”

Grant lại cười nữa. “Tiếp tục đi,” anh nói với Sabin. “Nói với cô ấy về đoạn phim đó. Hoặc giả, tốt hơn là chỉ cho cô ấy xem. Cô ấy sẽ thích lắm đấy.”

Sabin lắc đầu, rồi nhặt đoạn phim và kéo nó ra. Grant thổi điếu xì gà của anh sáng lên, chồm về phía trước, và đặt đoạn cuối của đoạn phim trên lửa. Ba người bọn họ nhìn ngọn lửa dần dần đốt cháy đoạn phim đến đầu ngón tay Sabin và anh ta đặt nó vào trong chiếc khay to. “Đoạn phim,” Sabin giải thích, “là bản sao của cái gì đó mà chúng tôi không muốn ai khác biết. Tất cả chúng tôi muốn là phá hủy nó trước khi có người thấy nó.”

Với cái mùi khó chịu của nhựa cháy trong mũi cô, Jane lẳng lặng nhìn đoạn cuối của nó cuộn tròn nhúm nhó. Tất cả những gì họ muốn là phá hủy nó, và cô thì giữ khư khư nó xuyên suốt rừng rậm và băng qua cả lục địa - chỉ để giao nộp nó và nhìn người ta đốt nó. Môi cô mím lại; cô sợ sẽ gây gỗ mất, thế nên cô cố gắng kiềm chế sự thôi thúc đó. Nhưng không thể chống lại được; nó cuộn bùng lên mạnh mẽ; và một tiếng cười rúc rich thoát ra. Cô quay sang nhìn vào Grant, và giữa họ lóe lên ký ức về những điều họ đã trải qua. Cô cười khúc khích lần nữa, rồi cả hai bọn họ bật cười rũ rượi, Jane tóm lấy áo anh vì cô đang cười nghiêng ngã đến nổi hai đầu gối mềm rũ.

“Tôi đã ngã xuống vách đá,” cô nói hổn hễnh. “Chúng tôi đã đánh cắp một chiếc xe tải... bắn hạ một chiếc khác! Đấm vỡ mũi Turego... tất cả chỉ để nhìn cuộn phim bị đốt!”

Grant lại rơi vào trận cười khác, gập người lại mà cười đau cả ruột. Sabin nhìn hai người họ dựa vào nhau mà cười náo động. Sự tò mò cuốn lấy anh ta. “Tại sao cậu lại bắn một chiếc xe tải?” anh ta hỏi; lúc này anh ta đột nhiên cũng bật cười.

Một đặc vụ dừng lại ngoài cửa, đầu anh ta nghiêng dựa vào lắng nghe. Không, không thể nào. Sabin không bao giờ cười cả.

Họ nằm trên giường trong một khách sạn ở trung tâm Washington D.C, mệt mỏi một cách dễ chịu. Họ đã âu yếm nhau ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng, ngã lên giường và trút bỏ những thứ cần thiết. nhưng đó là hang giờ trước rồi, và bây giờ họ đang hoàn toàn khỏa thân, dần dần trôi vào giấc ngủ.

Tay Grant di chuyển lên xuống trên lưng cô một cách lười biếng. “Em liên quan thế nào trong những hoạt động của Presall?”

“Không gì nhiều,” cô làu bàu. “Oh, Em biết về chúng. Em phải biết, thế nên em có thể che chở cho ông ấy nếu phải thế. Và anh ấy thỉnh thoảng dùng em như một chiếc bình phong, nhưng không thường lắm. Còn nữa, ông ấy nói với em nhiều điều. Ông ấy là một người cô đơn lạ lùng.”

“Ông ta có phải là tình nhân của em không?”

Cô ngước đầu lên khỏi ngực anh, kinh ngạc. “George áh? Dĩ nhiên là không!”

“Tại sao lại là ‘dĩ nhiên không’ chứ? Ông ta là đàn ông, phải không nào? Và ông ta chết trên giường của em.”

Cô ngăn anh. “George có vấn đề, một bệnh lý. Ông ấy không thể nào là người tình của bất cứ ai.”

“Thế thì phần báo cáo đó cũng sai tuốt.”

“Một cách có chủ tâm. Ông ấy dùng em làm một tấm khiên.”

Anh dùng bàn tay mình đan chãi mái tóc và hôn cô. “Anh rất vui mừng. Ông quá già so với em.”

Jane quan sát anh bằng đôi mắt tối lại đầy ranh ma. “Cho dù ông ấy không như thế, em cũng không quan tâm. Anh cũng biết mà, anh là người tình duy nhất mà em có. Cho đến khi gặp anh, em chưa bao giờ... muốn bất cứ ai.”

“Và khi em gặp anh... ?” Anh lẩm bẩm.

“Em đã muốn.” cô hạ thấp đầu xuống và hôn anh, đôi cánh tay vòng quanh anh, trượt cơ thể mình vào anh đến khi cô cảm thấy anh cứng lên đáp lại.

“Anh cũng muốn em.” Anh nói, lời của anh chỉ như hơi thở phả vào da cô.

“Em yêu anh.” Những lời nói đau đớn phát ra bởi sự tuyệt vong, vì cô biết đây là lần cuối cùng nếu cô không tận dụng cơ hội. “Anh sẽ cưới em chứ?”

“Jane, đừng mà.”

“Đừng gì cơ? Đừng nói rằng em yêu anh? Hay hỏi anh cưới em?”

Cô ngồi dậy và dạng chân trên anh, và hất tóc ra sau vai.

“Chúng ta không thể sống chung với nhau,” anh giải thích, mắt anh chuyển sang màu vàng xậm. “Anh không thể cho em cái em muốn, em sẽ khổ sở.”

“Dù sao thì em cũng sẽ đau khổ,” cô nói một cách hợp lý, cố giữ giọng nhẹ tênh. “Em thà khổ sở có anh bên cạnh còn hơn đau mà không có anh.”

“Anh là một người đơn độc. Hôn nhân là của hai người, và anh tốt hơn là ở một mình. Đối mặt với nó đi, em yêu. Chúng ta có thể hòa hợp trên giường, nhưng chỉ có thế.”

“Với anh có lẽ là thế. Em yêu anh.” Căm ghét chính mình, cô không thể ngăn âm vang đau đớn khỏi giọng nói của mình.

“Yêu anh? Chúng ta đã chịu nhiều căng thẳng. Là bản năng con người nối kết chúng ta với nhau. Anh chắn chắn sẽ ngạc nhiên nếu chúng ta không làm tình.”

“Xin anh, miễn cho em cuộc chiến tâm lý của anh! Em không phải một đứa trẻ, hay một con ngốc! Em nhận biết khi yêu ai đó, và chết tiệt, em yêu anh! Anh không cần phải thích điều đó, nhưng đừng cố bác bỏ lời em.”

“Được rồi.” Anh nằm ngữa trên nệm, nhìn lên đôi mắt giận dữ của cô. “Có muốn anh thuê một phòng khác không?”

“Không. Đây là đêm cuối cùng của chúng ta, và chúng ta sẽ trải qua đêm nay cùng nhau.”

“Cho dù chúng ta đang cãi nhau?”

“Tại sao không chứ?” cô thách thức.

“Anh không muốn cãi nhau,” anh nói, xốc lên và quay người. Jane thấy mình nằm bên dưới anh, chớp mắt nhìn anh kinh ngạc. Anh chầm chậm đi vào trong cô, đẩy đôi chân cô lên cao. Cô nhắm mắt, sự kích thích xoáy qua cô. Anh nói đúng; thời gian dùng để yêu nhau tốt hơn nhiều.

Cô không thử thuyết phục anh rằng họ có tương lai với nhau. Cô biết anh cứng đầu ra sao; anh phải tự tìm hiểu thôi. Thế nên cô tận dụng thời gian của mình để yêu anh, cố đảm bảo rằng anh sẽ không bao giờ quên cô, rằng không có người phụ nữ nào khác có thể cho anh khoái lạc mà cô trao anh. Đây là lời chào tạm biệt của cô.

Khuya đó cô nghiêng người qua anh. “Anh sợ,” cô nhẹ nhàng buộc tội anh. “Anh đã nhìn thấy quá nhiều đến nổi anh sợ để bản thân anh yêu ai đó, vì anh biết thế giới có thể sụp đổ dễ dàng thế nào.”

Giọng anh mệt mỏi. “Jane, để yên đi.”

“Được thôi. Đó là lời cuối cùng của em, ngoại trừ điều này: nếu anh quyết định nhận lấy cơ hội, đến tìm em nhé.”

Cô rón rén bò ra khỏi giường sáng sớm hôm sau và để cho anh ngủ. Cô biết anh là người quá dễ tỉnh ngủ để mà không bị đánh thức suốt thời gian cô tắm, hoặc giả khi cô mặc quần áo, nhưng anh không trở mình hay đánh động gì chỉ ra rằng anh đã thức, thế nên cô cứ lờ đi sự giả vờ giữa họ. Thậm chí không hôn anh, cô nhẹ nhàng ra khỏi cửa. Sau cùng thì họ cũng đã chào tạm biệt nhau rồi.

Ngay sau âm thanh cửa đóng lại, Grant trở mình trên giường, đôi mắt anh hoang vắng khi nhìn trừng vào căn phòng trống không.

Jane và bố mẹ cô ôm chầm trong vòng tay nhau, vừa cười vừa khóc vừa ôm nhau hồ hởi. Sự trở về của cô cần thiết phải có một buổi sum họp gia đình kéo dài hàng giờ, thế nên đến khuya cô mới có thời gian một mình với cha cô. Jane biết vài bí mật từ cha mình; ông quá khôn ngoan và thực tế. Với thỏa thuận ngầm theo bản năng, họ không để mẹ cô biết những điều sẽ làm bà nổi giận, nhưng Jane giống cha ở tính ngoan cường.

Cô kể cho ông nghe toàn bộ tình hình xảy ra ở Costa Rica, thậm chí còn kể với ông về sự vất vả khi xuyên qua rừng rậm. Bởi vì ông sắc sảo, ông đã đoán được sắc thái trong giọng nói của cô khi cô đề cập đến Grant.

“Con yêu Sullivan phải không?”

Cô gật đầu, nhấp một ngụm rượu vang. “Bố gặp anh ấy rồi. Bố nghĩ gì về anh ấy ạ?” câu trả lời rất quan trọng đối với cô, vì cô tin vào sự đánh giá về nhân cách của ông.

“Bố thấy cậu ta khác thường. Có điều gì đó trong mắt cậu ta rất kinh hoàng. Nhưng bố biết bố có thể trao cuộc đời con gái bố cho cậu ta, nếu đó là những gì con muốn biết, bố sẽ làm việc đó một lần nữa.”

“Bố có phiền có anh ấy trong gia đình mình không?”

“Bố mở rộng vòng tay chào đón cậu ta. Bố nghĩ cậu ta có khả năng giữ con ở yên một chỗ,” James nói một cách một cách mềm yếu.

“Well, con đã hỏi anh ấy cưới con, nhưng anh ấy từ chối. Con sẽ cho anh ấy một ít thời gian để ngẫm nghĩ chuyện đó; rồi con sẽ chơi bẩn.”

Bố cô cười toe toét, nụ cười mà con gái ông thừa hưởng. “Con định làm gì nào?”

“Con sẽ đuổi theo người đàn ông đó như anh ấy chưa bao giờ bị săn đuổi trước đây. Con nghĩ con sẽ ở lại đây một tuần hoặc hai thôi; rồi con sẽ đi Châu Âu.”

“Nhưng cậu ta không ở Châu Âu!”

“Con biết mà. Con sẽ đuổi theo anh ấy từ xa thôi. Ý tưởng này là để anh ấy biết anh ấy nhớ con nhiều thế nào, và anh ấy sẽ nhớ con nhiều hơn khi biết con cách anh ấy bao xa.”

“Nhưng làm sao cậu ta biết?”

“Con sẽ sắp xếp bằng cách nào đó. Và cho dù nó không hiệu quả, một chuyến du lịch đến Châu Âu cũng không bao giờ là lãng phí cả.”

Thật là lạ anh đã nhớ cô nhiều đến thế. Cô chưa bao giờ ở nông trại, nhưng thỉnh thoảng nó bị ám ảnh bởi cô. Anh nghĩ anh đã nghe cô nói gì đó và quay sang tìm nhưng không có ai ở đó. Buổi tối... Chúa ơi, những đêm khủng khiếp! Anh không thể ngủ, nhớ cơ thể mềm mại của cô bò lên trên người anh.

Anh cố dồn mình vào công việc nặng nhọc. Những việc lặt vặt chất đống ở nông trại, và anh chỉ mất hai tuần để dọn sạch.

Với số tiền mà anh được trả để tìm ra Jane, anh có thể giải nợ cái nông trại này và vẫn còn thừa tiền nhiều, vì thế anh có thể thuê người làm. Nhưng làm việc là liệu pháp cho anh khi anh đến đây, vẫn còn yếu do vết thương, và quá buồn đến nổi một quả thông rơi trong đêm cũng đủ làm anh đâm bổ xuống giường và với tới con dao của anh.

Vì thế anh làm việc ngoài trời, làm những công việc mệt nhoài như đào hố chôn những trụ rào, kéo hàng rào mới, sơn sửa chuồng ngựa. Anh lợp lại mái nhà, sửa chữa chiếc máy kéo cũ được kèm theo khi anh mua nông trại này; và nghĩ về việc geo trồng thêm vào mùa xuân tới. Tất cả những gì anh trồng cho đến giờ là một thứ rau cho chính anh, nhưng nếu anh sở hữa nông trại này, anh cũng phải cày xới nó. Con người sẽ không giàu lên vì thế, không phải ở mức độ này, nhưng anh biết cách làm thế. Trồng trọt giúp anh tìm thấy yên bình ở một chừng mực nào đó, cứ như đặt anh vào mối liên hệ với cậu bé từng là anh trước đây, trước khi chiến tranh làm thay đổi cuộc đời anh.

Dãy núi lờ mờ hiện ra đằng xa, dãy núi hùng vĩ đầy sương nơi những bóng ma của Cherokee vẫn hiện ra (chỗ này nghe nói có ma thường xuyên hehe). Những chỗ dốc bây giờ bị bỏ không, nhưng lúc đó, chỉ một vài linh hồn can đảm ngoài người Cherokee đã từng xem dãy núi này là nhà. Jane sẽ thích những dãy núi cho xem. Chúng đã già hơn, được bao bọc trong bức màn ánh bạc, đã từng là dãy núi đồ sộ nhất hình thành trên mặt đất, nhưng đã bị xói mòn theo thời gian nhiều hơn con người có thể tưởng tượng. Có những nơi trong dãy núi này thời gian đứng yên.

Núi và đất đã chữa lành cho anh, và đó là một tiến trình quá từ tốn đến nổi anh đã không nhận ra mình đã lành lại cho đến bây giờ. Có lẽ sự lành lặn sau cùng đã đến khi Jane dạy cho anh cách mỉm cười lần nữa.

Anh đã bảo cô hãy để mọi chuyện tự nó diễn ra, và cô đã làm thế. Cô đã bỏ đi trong buổi sáng yên tĩnh đó, không một lời nào, vì anh đã bảo cô đi. Cô yêu anh; anh biết điều đó. Anh giả vờ đó là thứ gì đó khác, là những áp lực căng thẳng đã mang họ đến với nhau, nhưng thậm chí lúc đã anh đã biết rõ hơn thế, và cô cũng biết.

Trời, quỹ thật! Anh nhớ cô đến đau đớn, và nếu đây không phải là tình yêu, thì anh hy vọng anh không bao giờ yêu ai hết, bởi vì anh không nghĩ mình có thể chịu đựng được. Anh không thể ném cô ra khỏi tâm trí mình, và sự vắng mặt của cô là nổi đau trống rỗng mà anh không thể lấp đầy, không thể làm dịu đi.

Cô đã nói đúng; anh sợ liều lĩnh, sợ mở lòng mình ra để rồi bị tổn thương nhiều hơn. Nhưng cách nào thì anh cũng đang đau đớn đây rồi. Anh sẽ là một thằng ngốc nếu anh để cô đi.

Nhưng trước tiên có những vết rạn cần phải hàn gắn đã.

Anh yêu bố mẹ anh, và anh biết họ yêu anh, nhưng họ là những người đơn giản, có cuộc sống đơn giản, và anh đã biến thành một con người mà họ không nhận ra. Chị gái anh là một phụ nữ tóc vàng xinh đẹp, bằng lòng với công việc của chị tại một thư viện địa phương, với người chồng trầm lặng của chị, và với ba đứa con. Đã vài năm rồi từ khi anh gặp hai đứa cháu gái và cháu trai của mình. Khi anh ghé qua nhà vào năm trước, khi anh nói với bố mẹ rằng anh sẽ nghỉ việc và mua một nông trại ở Tennessee, họ đã quá không thoải mái đến nổi anh chỉ ở lại vài giờ, và rời đi mà không gặp Rea hay nhưng đứa trẻ.

Thế là anh lái xe thẳng xuống Georgia, và đứng trên hàng hiên đã cũ mờ theo mưa nắng, gõ cửa ngôi nhà nơi anh lớn lên. Mẹ anh đến bên cửa, chùi tay vào chiếc tạp dề của bà. Trời đã gần trưa; như mọi khi, như cái lần anh nhớ, bà đang nấu bữa trưa cho bố anh. Nhưng họ không gọi nó là bữa trưa ở đây; bữa ăn trưa là ăn chiều, và bữa ăn chiều là bữa tối.

Sự kinh ngạc ánh lên trong đôi mắt màu mật ông của bà, đôi mắt giống như đôi mắt anh, chỉ là sậm hơn. “Sao thế, con trai, đây là một sự ngạc nhiên. Sao con phải gõ cữa thế? Tại con không chỉ bước vào thôi?”

“Con không muốn bị bắn thôi,” anh thành thật nói.

“Nào, con biết mẹ không cho bố con giữ súng trong nhà. Cái duy nhất là cây súng ngắn cũ ngoài chuồng ngựa. Cái gì khiến con nghĩ như thế chứ?” bà quay người, quanh lại nhà bếp, và anh đi theo. Mọi thứ trong ngôi nhà cũ kỹ thật gần gũi, thân quen với anh như chính khuôn mặt anh.

Anh ngồi xuống một trong những chiếc ghế được xếp quanh bàn. Đây là chiếc bàn anh đã ngồi ăn khi còn bé. “Mẹ,” anh nói chậm rãi, “con đã bị bắn nhiều lần đến nỗi con đoán là con nghĩ rằng đó là cách mọi chuyện thường xảy ra.”

Bà bất động trong một lúc, đầu bà cúi xuống; rồi quay lại với việc làm bánh qui của mình. “Mẹ biết, con trai. Bố mẹ luôn biết. Nhưng bố mẹ không biết làm cách nào để tiếp cận con, làm thế nào để mang con về lại với chúng ta. Con vẫn là một cậu bé khi ra đi, nhưng con trở về là một người đàn ông, và bố mẹ không biết làm sao để nói chuyện với con.”

“Không có cuộc trò chuyện nào với con cả. Con vẫn còn quá hoang dã, quá thô ráp. Nhưng nông trại mà con đã mua trên Tennessee... nó có ích.”

Anh không cần phải nói chi tiết, và anh biết thế. Grace Sullivan có sự sáng suốt đơn giản của người sống giản dị. Bà là một cô gái nông thôn, chưa bao giờ giả vờ là ai khác, và anh yêu bà vì điều đó.

“Con sẽ ở lại ăn chiều?”

“Con muốn ở lại vài ngày, nếu con không làm rối tung bất cứ kế hoạch nào.”

“Grant Sullivan, con biết bố mẹ không có bất cứ dự định đi đâu cả.”

Bà nói nghe vẫn như bà của những ngày anh lên năm và cố làm bẩn quần áo nhanh như bà mặc vào cho anh vậy. Anh nhớ trông bà như thế nào khi ấy, mái tóc lăn xoăn đen nhánh, khuôn mặt mịn màng và trẻ trung, đôi mắt nâu vàng của bà tóe lửa với anh.

Anh bật cười, bởi vì mọi thứ trở nên tốt hơn rồi, và mẹ anh thoáng nhìn anh trong kinh ngạc. Đã hai mươi năm rồi bà không nghe con trai mình cười. “Vậy tốt rồi,” anh nói vui vẻ. “Bởi vì con mất ít nhất từng ấy thời gian để kể với mẹ người phụ nữ mà con sẽ cưới.”

“Gì gơ!” bà xoay tít sang anh, cũng bật cười. “Con đang gạt mẹ! Có thật con sẽ kết hôn không? Kể với mẹ về cô ấy nào!”

“Mẹ, mẹ sẽ yêu cô ấy cho xem,” anh nói. “Cô ấy lẩn thẩn lắm.”

Anh chưa từng nghĩ rằng tìm kiếm cô khó khăn đến thế. Làm thế nào mà anh lại nghĩ rằng chỉ cần gọi cho bố cô và xin địa chỉ của cô từ ông, mà ông lẽ ra phải biết chứ. Với Jane, không có thứ gì như nó nên phải thế.

Để bắt đầu, anh mất ba ngày để liên lạc với bố cô. Rõ là bố mẹ cô đã đi khỏi thị trấn, và người quản gia cũng không biết Jane ở đâu, hay là được chỉ dẫn không được đưa thông tin ra ngoài. Xét đến hoàn cảnh của Jane, anh nghĩ là ý sau. Thế là anh chùn lại ba ngày cho đến khi cuối cùng anh có thể nói chuyện với bố cô, nhưng cũng chẳng khá hơn.

“Nó đang ở Châu âu,” James giải thích. “Nó ở đó khoảng một tuần gì đấy, rồi lại bay tiếp. ”

Grant muốn nguyền rủa. “Ở đâu bên Châu Âu ạ?”

“Ta thật sự không biết. Nó cứ mập mờ chuyện đó. Cậu biết Jane rồi đấy.”

Anh sợ rằng anh đã biết. “Cô ấy có gọi về không ạ?”

“Có chứ, một vài lần.”

“Ông Hamilton, tôi cần nói chuyện với cô ấy. Khi nào cô ấy gọi về lần nữa, liệu ông có thể tìm xem cô ấy đang ở đâu và nói với cô ấy ở yên đấy cho đến khi tôi đến đó được không?”

“Đó có thể vài tuần mất. Jane không gọi thường lắm. Nhưng nếu gấp, cậu có lẽ quen ai đó biết chính xác nó ở đâu đấy. Nó có đề cập nó đã nói chuyện với một người bạn của cậu... xem nào, tên cậu ta là gì nhỉ?”

“Sabin,” Grant đáp, nghiến răng giận dữ.

“Phải, đúng đấy. Sabin. Sao cậu không gọi cậu ta xem sao? Có thể tiết kiệm thời gian cho cậu nhiều đấy.”

Grant không muốn gọi Kell; anh muốn mặt đối mặt và bóp chật cậu ta cơ. Chết tiệt cậu ta đi! Nếu cậu ta tuyển Jane và mạng lưới xám đó... !

Anh đang lãng phí thời gian và tiền bạc đuổi theo cô khắp đất nước, và sự bình tĩnh của anh đã đến giới hạn khi anh đến Virginia. Anh không có giấy thông hành để vào, thế nên anh phải gọi thẳng cho Kell. “Sullivan đây. Thông quan cho mình. Mình sẽ đến đó trong vòng 5 phút nữa.”

“Grant -”

Grant gác máy, không muốn nghe điều đó qua điện thoại.

Mười phút sau anh đang chồm người qua bàn Kell. “Cô ấy đang ở đâu?”

“Monet Carlo.”

“Chết tiệt!” anh hét, tọng nắm đấm xuống bàn. “Làm sao mà cậu lại lôi cô ấy vào chuyện này hả?”

“Mình không lô cô ấy vào,” Kell nói mát mẻ, đôi mắt đen của anh cảnh giác. “Cô ấy gọi cho mình.[/i] Cô ấy nói cô ấy thấy có vài thứ thú vị và nghĩ là mình muốn biết. Cô ấy đúng; mình thật sự thích thú.”

“Làm thế nào cô ấy gọi được cho cậu? Số của cậu chính xác không được liệt kê trong danh bạ.”

“Mình đã hỏi câu tương tự. Có vẻ như cô ấy đã đứng bên cạnh cậu khi cậu gọi mình từ Dallas.”

Grant chửi thề, chà mắt. “Lẽ ra mình phải biết. Mình lẽ ra phải nghĩ đến chuyện đó sau khi cô ấy nối dây nóng chiếc xe tải. Cô ấy thấy mình làm một lần, chỉ một lần, rồi lần tới cô ấy tự mình làm đấy.” (yêu Jane chết đi được)

“Nếu điều này có thể an ủi cậu, thì cô ấy không nhớ chính xác. Cô ấy nhớ những con số, nhưng không nhớ đúng thứ tự. Cô ấy bảo mình là người thứ năm cô ấy gọi đấy.”

“Ồ, quỷ thật. Tình hình hiện giờ của cô ấy thế nào vậy?”

“Một hoàn cảnh khá dễ bùng nỗ. Cô ấy tình cờ vấp phải một tên làm tiền giả khét tiếng. Hắn ta có những khuôn in chất lượng cao của đồng bảng Anh, đồng franc và nhiều loại tiền tệ của chúng ta. Giờ hắn đang làm một hợp đồng. Vài người của chúng ta rất quan tâm đấy.”

“Mình có thể tưởng tượng được. Chỉ là cô ấy nghĩ cô ấy có thể làm gì chứ?”

“Cô ấy sẽ cố đánh cấp những cái khuôn đó.”

Grant trắng bệch. “Và cậu để cô ấy làm thế hả?”

“Chết tiệt, Grant!” Kell bùng phát. “Vấn đề không phải là mình cho cô ấy làm hay không và cậu biết điều đó! Vấn đề là ở chỗ ngăn cô ấy lại mà không bức dây động rừng và làm cho gã đó lặn mất tăm đến nỗi chúng ta không thể tìm ra hắn. Mình đã cho vài đặc vụ theo sát cô ấy, nhưng gã đó yêu cô ấy, và người mua hàng của hắn cho người khụt khịt xung quanh, và bọn mình không thể chỉ đơn giản túm lấy cô ấy mà không thổi tung mọi thứ lên trời.”

“Được rồi, được rồi. Mình sẽ lôi cô ấy ra khỏi chuyện này.”

“Bằng cách nào thế?” Kell gặng hỏi.

“Mình sẽ tự đi lấy những cái khuôn, rồi kéo cô ấy ra khỏi đó và làm một sự đảm bảo chết tiệt nào đó mà cô sẽ không bao giờ gọi được cho cậu lần nữa!”

“Mình sẽ biết ơn sâu sắc đấy,” Kell nói. “Cậu sẽ làm gì với cô ấy huh?”

“Cưới cổ.”

Có gì đó thắp sáng lên khuôn mặt tối của Kell, và anh dựa bật vào ghế, đan gác hai tay ra sau đầu. “Well. Mình sẽ bị nguyền rủa. Cậu có biêt cậu đang dính vào chuyện gì không? Người phụ nữ không suy nghĩ như người bình thường.”

Đó là cách lịch sự để nói như thế, nhưng Kell không nói với anh bất cứ điều gì mà cậu ta không biết rõ. Trong vòng vài phút gặp cô, Grant đã nhận ra Jane là một kẻ dị giáo bé nhỏ. Nhưng anh yêu cô, và cô sẽ không thể dính vào quá nhiều rắc rối ở nông trại.

“Có. Mình biết. Nhân tiện này, cậu được mời tới dự đám cưới đấy.”

Jane mỉm cười với Felix, mắt long lanh nhìn hắn. Hắn là một gã nhỏ con vui nhôn; cô thật sự thích hắn, dù sự thật hắn là một tên chuyên làm tiền giả và đang lên kế hoạch để làm vài điều thật sự phá hoại đất nước cô. Hắn có khung người nhẹ nhàng, với đôi mắt không dễ gần và hơi nói lắp. Hắn thích cờ bạc, nhưng lại có vận xấu tồi tệ; thế đấy, hắn xui tận mạng cho đến khi Jane bắt đầu ngồi cạnh hắn. Từ đó trở đi hắn thắng bài thường xuyên, và giờ hắn rất tận tụy với cô.

Mặc cho mọi thứ, cô thấy vui vẻ ở Monte Carlo. Grant chậm đến, nhưng cô không thấy chán. Nếu cô có gặp khó khăn trong chuyện ngủ nghê, nếu thỉnh thoảng thức dậy để thấy má mình ướt đẩm, thì đó là điều cô phải chập nhận thôi. Cô nhớ anh. Nó cứ như một phần của cô bị mất đi. Không có anh thì không có ai cô có thể tin tưởng, không có vòng tay nào cho cô sự thanh thản.

Cô đang ở vào tình thế căng thẳng hiểm nghèo, và sự kích động của nó giúp cho nổi phiền muộn của cô lắng xuống. Điều duy nhất là, chuyện này sẽ tiếp diễn bao lâu đây? Nếu cô biết Felix cuối cùng cũng quyết định bán hàng cho ai, cô sẽ buộc phải làm gì đó - nhanh chóng - trước khi những mẫu khuôn rơi vào tay bọn khốn.

Felix lại thắng tiếp, như hắn đã thắng mọi đêm từ khi hắn gặp Jane. Sòng bài thanh lịch này đang vo ve, và chùm đèn pha lê tranh sáng với những viên kim cương đeo trên cổ và đung đưa trên tay. Đàn ông ăn mặc trang trọng, phụ nữ xúng xính váy áo và nữ trang, ngẫu nhiên đánh cược tài sản vào trò súc sắc hay poker, tất cả tạo nên bầu không khí khác thường so với bất cứ đâu trên thế giới. Jane hòa nhập dễ dàng, mãnh mai và duyên dáng trong bộ váy đen mượt, đôi vai và lưng trần. Đôi hoa tai đen huyền đung đưa tới vai cô, và mái tóc búi cẩu thả trên đầu lúc nào đó đã xoắn xít vào nhau. Cô không đeo dây chuyền, không vòng tay, chỉ mỗi đôi hoa tai sánh ngang ánh vàng rực rỡ của làn da cô.

Ngang bên bàn Bruno đang quan sát họ. Hắn ta đang mất kiên nhẫn với sự llung lay của Felix, và sự không kiên nhẫn của hắn ta có thể thúc đẩy bàn tay cô.

Well, tại sao không chứ? Cô thật sự đã đợi lâu nhất có thể rồi. Nếu Grant quan tâm, anh hẳn đã xuất hiện trước lúc này rồi.

Cô đứng lên và cúi xuống hôn vào trán Felix. “Em sẽ quay lại khách sạn,” cô nói, mỉm cười với hắn. “Em nhức đầu quá.”

Hắn ta nhìn lên, xuống tinh thần. “Em thật sự ốm chứ?”

“Chỉ nhức đầu thôi. Hôm nay em đã ở ngoài biển quá lâu. Anh không phải rời đi đâu; ở lại và thưởng thức trò chơi của anh đi.”

Hắn ta bắt đầu có vẻ hoảng sợ, và cô nháy mắt với hắn. “Sao anh không thử xem xem liệu anh có thắng mà không có em không? Anh biết đấy, có thể không phải do em gì đâu.”

Hắn ta sáng bừng mặt lên, người đàn ông tội nghiệp, và quay lại chơi bài của hắn với sự nhiệt tình vừa được được hồi phục.

Jane rời sòng bài và vội vã quay lại khách sạn, đi thẳng đến phòng của mình. Cô luôn tính đến chuyện bị theo dõi, vì cô cảm thấy cô luôn bị theo. Bruno là người rất đa nghi. Cô nhanh nhẹn tuột váy áo, và đang đi đến tủ quần áo để lấy một chiếc quần tối màu và áo ngắn khi một bàn tay bịt miệng cô lại và một cánh tay đầy cơ bắp siết quanh eo cô.

“Đừng hết,” một giọng thấp hơi cáu kỉnh vọng vào tai cô, và tim cô giật thót. Bàn tay rời miệng cô, và Jane xoay người trong vòng tay anh, vùi mặt mình vào cổ anh, hít vào mùi đàn ông thơm tho quen thuộc của anh.

“Anh đang làm gì ở đây?” cô phì ra.

“Em nghĩ anh đang làm gì ở đây hả?” anh hỏi gắt, nhưng đôi tay anh đang trượt qua cơ thể trần của cô, làm quen lại với da thịt cô. “Khi anh mang em về nhà, anh sẽ cho em một trân phát vào mông mà anh đã đe vài lần rồi. Anh cứu em ra khỏi tay Turego, và ngay khi anh quay lưng thì em lập tức nhào vào đống rắc rối khác.”

“Em không gặp rắc rối gì hết.” cô quật lại.

“Em không thể chứng minh điều đó với anh đâu. Mặc quần áo vào. Chúng ta sẽ ra khỏi đây.”

“Em không thể đi được. Có vài mẫu khuôn tiền giả em phải lấy cho bằng được. Phòng em bị theo dõi, thế nên em sẽ leo ra cửa sổ và vòng qua phòng của Felix. Em có một ý tưởng khá hay nơi hắn ta giấu chúng.”

“Và em nói là em không gặp rắc rối huh.”

“Em không có! Nhưng thực ra, Grant, chúng ta phải lấy những cái khuôn đó.”

“Anh đã lấy rồi”

Cô chớp mắt, đôi mắt nâu trông cáu gắt. “Anh lấy rồi ư? Nhưng... làm thế nào? Ý em là, làm sao anh biết - thôi đừng bận tâm. Kell nói cho anh biết phải không? Well, Felix đã giấu nó ở đâu thế?”

Cô đang hưởng thụ chuyện này. Anh thở dài. “Thế em nghĩ hắn giấu ở đâu?”

“Trên trần nhà. Em nghĩ hắn đẩy một vuông trần nhà lên và giấu chúng ở đó. Đó thật sự là một chỗ giấu lý tưởng trong phòng mà, và hắn không phải loại người giấu chúng trong ngăn bảo hiểm ở ngân hàng, nơi mà em sẽ cất giấu chúng.”

“Không, em sẽ không làm thế,” anh nói, bực mình rồi. “Em sẽ đặt chúng trên trần nhà, như hắn ta đã làm.”

Cô cười toe toét. “Em đúng rồi!”

“Phải, em đúng rồi.” Và anh hẳn không bao giờ nên bảo thế với cô. Xoay người cô lại, anh phát một cái vào mông cô. “Đóng gói đồ đạc. Người bạn nhỏ nhắn của em hẳn là loại hay căng thẳng, kẻ hay kiểm tra chỗ cất giấu của hắn mỗi đêm trước khi đi ngủ, và chúng ta muốn đi xa trước khi hắn làm thế.”

Cô lôi va li xuống và bắt đầu ném quần áo vào. Anh ngắm nhìn cô, mồ hôi tuôn ra trên chân mày. Cô trông thậm chí còn hơn anh nhớ, ngực cô tròn đầy và căng mọng, đôi chân cô dài và thuôn mượt. Anh còn chưa hôn cô. Anh tóm lấy cánh tay cô, kéo cô quay ngoắt lại và ôm sát cô vào anh. “Anh nhớ em,” anh nói, và hạ miệng anh xuống môi cô.

Cô đáp lại ngay lập tức. Cô nhón chân, di chuyển sát vào anh, hai cánh tay vòng quanh cổ anh và những ngón tay vùi sâu vào tóc anh. Anh đã cắt tóc, và những sợi tóc đen lăn xoăn trượt qua những ngón tay cô rơi về nếp cũ, uốn hình hoàn hảo trên đầu anh. “Em cũng nhớ anh,” cô thì thầm khi anh nhả môi cô ra.

Hơi thở anh rối dồn dập khi miễn cưỡng buông cô ra. “Chúng ta sẽ hoàn tất chuyện này khi có thêm thời gian. Jane, em vui lòng mặc quần áo vào được không?”

Cô vâng lời mà không hỏi han gì, mặc vào chiếc quần màu xanh lá và kết hợp với một chiếc áo chẽn cùng mù. “Chúng ta sẽ đi đâu thế?”

“Ngay lúc này à? Chúng ta sẽ lái thẳng ra bãi biển và giao những cái khuôn này cho một đặc vụ. Rồi chúng ta sẽ đón chuyến bay đến Paris, London và New York.”

“Trừ khi, Bruno đang đợi chúng ta ngoài cửa, dĩ nhiên là thế, và thay vì thế chúng ta sẽ đi thuyền qua Mediterranean.” (không bit Grant có ám chỉ cái gì không, em tra không nổi nữa rồi, em làm lẹ đi đón giao thừa)

“Bruno không có đang đợi chúng ta ngoài cửa. Anh có vội không?”

“Anh xong rồi”

Anh nhặt những chiếc va li và họ đi xuống cầu thang, nơi anh trả phòng cho cô. Tất cả diễn ra như máy đồng hồ ấy. Không có dấu hiệu nào của Bruno, hay bất cứ gã nào mà cô nghi ngờ là “những tên đần của Bruno.” Họ trao những cái đĩa cho người đặc vụ đã hẹn và lái thẳng đến sân bay. Trái tim Jane đang dội những nhịp đập chậm, dữ dội, và mạnh mẽ khi Grant trượt vào chỗ ngồi bên cạnh cô và thắc dây an toàn. “Anh biết không, anh thật sự không bao giờ nói với em anh đang làm gì ở đây. Anh từ chức rồi, nhớ không? Anh không phải làm những chuyện như thế này.”

“Đừng giở trò ngây ngô,” anh khuyên, tặng cho cô cái nhìn từ đôi mắt nâu vàng. “Anh biết em nhúng tay vào chuyện này ngay từ đầu. Nó hiệu quả đấy. Anh đã đuổi theo em. Anh yêu em; Anh đang đưa em về Tennessee; và chúng ta sẽ làm đám cưới. Nhưng em tốt hơn nên nhớ rằng giờ anh biết hết những trò ma mãnh của em rồi, và anh biết em khéo léo với biệt tài của em (câu này mù tịt đấy ạ). Anh có bỏ sót gì không? ”

“Không,” Jane nói, dựa vào ghế. “Em nghĩ anh nói hết mọi thứ rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.