Cấp S Mà Tôi Dưỡng Thành

Chương 50: Chương 50




Có điều, đi theo Hạ Vân thì hơn, đến phòng khách rồi, chỉ có một con quỷ là Hạ Vân, ra tay sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Hạ Vân dẫn bọn họ vòng tới vòng lui, đi rất lâu cũng chưa tới cái gọi là phòng khách.

Đậu Đậu và ‘Sở Minh Hiên’ cảnh giác đưa mắt nhìn nhau, ‘Sở Minh Hiên’ mở miệng, “Hạ cô nương, vẫn chưa đến phòng khách à?”

Hạ Vân đang dẫn đường ở phía trước, vừa nghe ‘Sở Minh Hiên’ hỏi như vậy, lập tức cong môi kéo ra một nụ cười lạnh, “Sắp rồi, đến ngay đây. Hai vị không cần gấp, sắp đến rồi.”

Đậu Đậu nhìn ‘Sở Minh Hiên’ một cái, giơ tay lên nhanh chóng tạo ra một cái quyết nhốt linh, vừa định đánh vào người Hạ Vân thì một đội nha hoàn quỷ quần áo hồng đã từ phía đối diện đi tới.

Đội nha hoàn quỷ kia hiển nhiên chính là đội trước đó bọn họ đã nhìn thấy, nói là... đi hầu hạ lão phu nhân?

Vậy bọn họ bây giờ là đang được Hạ Vân dẫn đi đâu?

Không phải là đi gặp lão phu nhân đó chứ?

Đậu Đậu không biết có phải là cô xem nhiều phim truyền hình rồi không, tóm lại nghe thấy ba chữ lão phu nhân, lập tức liền nghĩ đến bà già ngược đãi Tiểu Thiến.

Gừng càng già càng cay, quỷ cũng càng già càng đáng sợ!

Lão phu nhân đó không phải là đại BOSS bên trong cái nhà quỷ này chứ?

Đúng lúc Đậu Đậu đang nghĩ ngợi lung tung, nha hoàn áo hồng dẫn đầu đã mở miệng, “Hạ Vân, sao ngươi lại đến đây? Hai vị sau lưng ngươi là...”

“Bọn họ là bạn của Đại thiếu nãi nãi, tôi phụ trách đưa bọn họ đến phòng khách.”

Hạ Vân nói xong lời này, sắc mặt đội nha hoàn áo hồng đối diện lập tức thay đổi rất kỳ quái.

Nói như thế nào nhỉ, có chút đồng tình.

Đậu Đậu không nghĩ ra, đồng tình? Đồng tình là cái quỷ gì! Chẳng lẽ phòng khách là nơi đáng sợ gì à?

Lúc này, ‘Sở Minh Hiên’ an ủi cầm tay Đậu Đậu, mắt sáng ngời viết một câu: Không sao, có anh ở đây!

Đậu Đậu đương nhiên không sợ, chỉ có điều cái nhà quỷ này thật là kỳ lạ. Nếu quả thật là như cô nhìn thấy, Hồng Tụ cũng phải nhìn thấy sắc mặt của những con Quỷ Sinh này, thì lão phu nhân đó không chừng còn là một nhân vật lợi hại nào ấy cũng nên.

“Nếu đã là bạn của Đại thiếu nãi nãi, vậy thì không thể thất lễ được, lát nữa tôi sẽ đi thông báo với quản gia, kêu ông ta tiếp, đãi, tử, tế!”

Hạ Vân cười, “Đương nhiên rồi, tôi dẫn bọn họ qua đó đây.”

“Ừ.”

Sau khi chia tay với đội nữ quỷ kia, Hạ Vân lại dẫn Đậu Đậu và ‘Sở Minh Hiên’ đi thêm khoảng hai mươi mét nữa. Cuối cùng dừng lại bên cạnh một cánh cửa.

Cánh cửa đó cũng là cửa gỗ màu đỏ, biển tên cửa phòng mơ mơ hồ hồ giống như là phủ một tầng sương mù, không nhìn rõ viết cái gì cả.

“Hai vị, nơi này chính là phòng khách. Mời!”

Hạ Vân nói như vậy, nhưng lại không đẩy cửa giúp bọn họ.

Chính cái chi tiết nhỏ này khiến cho Đậu Đậu và ‘Sở Minh Hiên’ nảy sinh nghi ngờ.

Thời kỳ dân quốc, gia tộc lớn như Vạn gia, nha hoàn trong nhà rất biết lễ phép rất hiểu quy củ. Bọn họ vĩnh viễn tuân theo một nguyên tắc, chuyện có thể làm giúp khách quyết không để cho khách tự làm.

Bây giờ Hạ Vân đứng ở đây không mở cửa giúp bọn họ, vậy cũng chỉ có thể chứng minh, Hạ Vân sợ hãi thứ bên trong, không dám mở hoặc là không thể mở!

Hạ Vân thấy bọn họ bất động, giơ tay lên đẩy Đậu Đậu một cái. Cùng lúc đó, Đậu Đậu cũng làm một cái quyết nhốt linh, chuẩn xác nhốt Hạ Vân lại.

‘Sở Minh Hiên’ nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy eo Đậu Đậu, thấy cô đứng vững rồi, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà… cửa đã lặng yên không tiếng động mở ra rồi.

Đậu Đậu và ‘Sở Minh Hiên’ bận bắt Hạ Vân, không chú ý tới chi tiết này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.