Cao Thủ Cao Thủ Cao Cao Thủ

Chương 8: Lâm Như Tuyết




“Những việc này suy cho cùng là do Lý Tử Mộ cố tình tạo ra, Doãn Ngôn chỉ là bù nhìn bị bịt mắt mà thôi.” Ninh Nhuệ có ý nói vậy.

Mắt Ninh Hinh bỗng sáng lên, lập tức nở nụ cười.

“Phụ thân nói thật chí phải, con sẽ để cho Doãn Ngôn đến tạ tội với Quân Tà kia.”

Ninh Nhuệ mãn nguyện gật gật đầu: “Đến việc này con nhất định không được hé lộ ra điều gì, nếu không ta sẽ thực sự thất vọng về con lắm đó.” Ninh Nhuệ đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Ninh Hinh khiến Ninh Hinh nhất thời cảm thấy ớn lạnh, mặc dù là có huyết thống với nhau nhưng Ninh Hinh vẫn luôn vô cùng sợ hãi cha mình.

“Vâng…” Ninh Hinh âm thầm nuốt nước bọt, lặng lẽ lui ra.

Nhưng sự việc lại không tiến triển như tính toán của Ninh Hinh và Ninh Nhuệ.

Ninh Nhuệ muốn lấy Lộ Uy Kiệt và hơn hai chục đệ tử kia làm hình nhân thế mạng chịu tội thay cho con gái mình, vốn nghĩ rằng Lộ Uy Kiệt cũng có chút ngưỡng mộ Ninh Hinh nhất định sẽ vì con gái mình mà hy sinh để giấu giếm chuyện này đi.

Nhưng mà…

Ông ta lại không biết rằng Ninh Hinh còn che giấu một sự việc khác, khi đó nhằm bảo vệ bản thân mình, nàng ta chỉ đưa một mình Doãn Ngôn trở về, bỏ lại đám người của Lộ Uy Kiệt, khiến cho bọn họ suýt nữa mất mạng.

Đến hôm nay, đừng nói Lộ Uy Kiệt sẽ giấu chuyện này cho Ninh Hinh, hắn biết được mình và hơn hai chục đệ tử bị đuổi ra khỏi học viện Phong Hoa còn Ninh Hinh và Doãn Ngôn đến nửa điểm phạt cũng không phải chịu.

Lộ Uy Kiệt đã vô cùng phẫn nộ.

Hơn hai chục đệ tử bị đuổi ra khỏi học viện Phong Hoa đang đứng trước cổng chính khóc lóc kêu than, thay hết phục sức của học viện Phong Hoa để mặc quần áo của mình vào, ánh mắt buồn bã nhìn vào học viện quen thuộc đó mà lòng ai cũng buồn bã như tro tàn nguội lạnh.

Nhớ lại trước đây, bọn họ đã từng ấp ủ biết bao nhiêu tâm trí hào hùng, đánh bại bao nhiêu đệ tử ghi danh khác để vào được, mơ ước một ngày kia có thể gây dựng cơ đồ. Nhưng hôm nay bọn họ đã mất hết rồi, kì học còn chưa kết thúc đã bị học viện Phong Hoa đuổi đi, mọi giấc mơ tiêu tan từ đây.

“Lộ sư huynh, sau này chúng ta sẽ ra sao đây?” Đám thiếu niên bị đuổi ra khỏi học viện khóc lóc nhìn Lộ Uy Kiệt, ngoài cổng lớn không ít các đệ tử khác đều đến vây quanh xem đám đệ tử đáng thương bị đuổi đi thật thê thảm.

Sắc mặt Lộ Uy Kiệt tái xanh đưa mắt nhìn đám đệ tử học viện Phong Hoa xì xào bàn tán, trong lòng tức giận như lửa cháy ngùn ngụt.

“Như thế nào cho tốt? Học viện Phong Hoa không chừa cho chúng ta con đường sống, vậy thì chúng ta cần gì phải suy trước nghĩ sau nữa! Cùng lắm chết cùng chết! Lão tử cũng chẳng luyến tiếc gì nơi tồi tệ này!” Lộ Uy Kiệt tức giận nói.

Học viện Phong Hoa đuổi mấy người bọn họ đi không nói, nhưng như vậy người bên ngoài sẽ đánh giá về thanh danh, phẩm giá của họ đạo đức thấp kém, xấu xa.

Những lời bình phẩm ấy đã hoàn toàn đóng một con dấu tử lên lý lịch của bọn họ, chịu những lời bình luận này của học viện Phong Hoa, về sau còn có học viện nào tốt hơn muốn nhận họ vào học.

Lộ Uy Kiệt sắp muốn phát điên lên rồi, con đường tương lai của hắn vốn được trải thảm nhung, thân là Á quân đại hội đấu linh, về sau này hắn ta muốn gì được nấy, nhưng hết lần này đến lần khác bị tiểu nhân hãm hại, cuối cùng bị hủy hoại cả tiền đồ là hắn, chịu mọi trách nhiệm cũng là hắn, mà tất cả căn nguyên nhân của việc này lại là vì phụ thân là phó viện trưởng. Còn người có thể thoát thân không bị đuổi khỏi học viện Phong Hoa lại còn được mọi người tung hô khen ngợi lại là Ninh sư tỷ.

Dựa vào cái gì chứ?

Một kẻ đê tiện, một nữ nhân vô sỉ, dựa vào cái gì mà bắt hắn ta phụng sự cho tiền đồ rộng mở của nàng ta.

Biểu cảm của Lộ Uy Kiệt càng lúc càng lạnh lùng, u ám, phẫn nộ không cam tâm. Cuối cùng hắn bước đến một bước, đứng trước mặt tất cả đám đệ tử đang vây vào xem mà hét lên một tiếng thật to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.