Cao Thủ Cao Thủ Cao Cao Thủ

Chương 47: Đấu trí




“Đan dược được chào đón đến như vậy sao?” Kiều Sở vừa xỏ giày vừa hỏi, ánh mắt đầy sự kỳ vọng.

“Đương nhiên! Trong thiên hạ chỉ có vài tông môn có thể luyện được đan dược mà thôi, từ sau khi Khuynh Vân Tông tan rã, đan dược trong thiên hạ cũng ít đi phần nào, như hôm nay có những tông môn nổi tiếng trong nghề luyện đan dược từng bị Khuynh Vân Tông chèn ép, hôm nay nước lên thuyền cũng lên theo, đến đan dược ở những tiệm thuốc nhỏ cũng tăng giá lên gấp đôi.” Vị tiểu ca kia thấy Kiều Sở chăm chú nghe thì hào hứng kể như cái máy nói.

Khuynh Vân Tông là nơi chứa chấp người xấu, việc xấu, nhưng cũng là tông môn lớn, mỗi tháng có thể chế ra được số lượng lớn đan dược, không kể đến số lượng đan dược mà mười hai vị trưởng lão đứng đầu luyện ra được, ngoài ra còn số lượng đáng kể do đám đệ tử luyện ra hàng tháng.

Những đan dược đó mặc dù chưa phải là loại thượng đẳng nhất, nhưng so với những tiệm thuốc tầm thường khác thì còn tốt hơn rất nhiều, hơn nữa Khuynh Vân Tông nổi danh đệ nhất thiên hạ, càng làm cho số đan dược họ luyện ra cung không đủ cầu.

Cùng với sự tan rã của Khuynh Vân Tông, số lượng đan dược cũng bị thiếu hụt đi rất nhiều.

Không những số lượng đan dược thượng đỉnh bị suy giảm đi mà đến những đan dược thứ cấp cũng không ngừng giảm bớt.

Lượng đan dược không đủ khiến mọi người càng thêm lo lắng, chú trọng việc mua bán đan dược hơn.

Mà rất nhiều những tông môn luyện đan dược sớm đã có liên kết với những thế lức lớn mạnh khác, chỉ cần đan dược luyện ra là ưu tiên cung ứng cho những thế lực đã liên kết đó, chỉ có dư thừa hoặc kém phẩm chất thì mới bán ra ngoài.

Ngoại trừ những tông môn đó ra thì vẫn còn một vài người có kĩ thuật cao về chế đan dược, nhưng sau lưng họ nếu không có gia tộc bề thế chống đỡ thì cũng bị những thế lực lớn mạnh lôi kéo, số đan dược họ có thể mang ra bán càng ít hơn.

Phàm là một bậc kì tài có thể luyện được đan dược xuất hiện lập tức sẽ có người khắp mọi nơi tìm cách lôi kéo họ.

Nên muốn mua đan dược bây giờ hết sức khó khăn.

Cũng chính vì vậy mà buổi đấu giá Thiền Lâm lần này đưa ra tin sẽ có đan dược đấu giá mới thu hút được nhiều người quan tâm đến vậy, các phe đấu giá lớn đều đã nhanh chân đến tham gia trước những người khác rồi.

“Chư vị công tử nếu có hứng thú với số đan dược đó có thể đưa ra giá trong phiên đấu giá, nhưng mà ông chủ đã có dặn dò trước rồi, vì nhu cầu của khách hàng nên không có cách nào khác để tạo điều kiện cho các vị được.” Thấy bộ dạng rất hứng thú với số đan dược ấy của Kiều Sở ông ta đành ngượng ngùng nói.

Nếu là đồ vật tầm thường, Hà Thường Nhạc có thể dùng thân phận ông chủ của mình để tạo điều kiện cho bọn Kiều Sở, nhưng lần này thì thực sự không thể.

Kiều Sở cười ha ha một lúc rồi khoát tay ra hiệu cho người đó lui xuống.

“Nếu ta mà có hứng thú thì ta cần gì phải đi mua, cứ bảo thẳng Tiểu Tà Tử luyện cho là được rồi.” Kiều Sở liếc mắt nhìn sang Quân Vô Tà đứng bất động một bên nãy giờ cười tít mắt.

“Tiểu Tà Tử, ngươi nói xem phải có phải không.?

Quân Vô Tà quét mắt nhìn hắn ta một lượt, quyết định không them đáp lại câu hỏi ngớ ngẩn của hắn.

Kiều Sở hoàn toàn không để ý đến ánh mắt sắc lạnh của Quân Vô Tà liền đến bên cạnh trêu đùa Hoa Dao: “Hoa ca, lần này rốt cuộc Tiểu Tà Tử mang bao nhiêu đan dược đến bán đấu giá?”

Hoa Dao nói: “Bảy bình.”

“Bảy bình cơ à, nếu tính mỗi bình giá mười vạn lượng thì cũng kiếm được bảy mươi vạn lượng đó.” Kiều Sở nuốt nước bọt tính toán, “giả danh lừa bịp” y như kiểu lần đó trước cửa học viện Phong Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.