Cao Thủ Cao Thủ Cao Cao Thủ

Chương 43: Tham vọng của Thần Giáo?!




Phạm Trác ánh mắt trĩu xuống, nhìn biểu cảm trên gương mặt đám người Kiều Sở, đột nhiên sắc mặt hắn lại thay đổi, lại một lần nữa khôi phục nụ cười ấm áp.

“Xin lỗi, dọa được các ngươi rồi.” Phạm Trác áy náy nhìn mọi người.

Kiều Sở khóe miệng cứng ngắc, thực sự không biết nên phản ứng gì.

Hoa Dao lại nhíu mày nhìn Phạm Trác, hắn vốn không muốn nhắc đến, nhưng phản ứng của Phạm Trác lại khác hoàn toàn với suy nghĩ của hắn, nếu chỉ là nghe nói tin đồn của Trung Tam Giới, vậy thì vừa rồi vì sao hắn lại phản ứng mạnh đến vậy? Hơn nữa nếu hắn nhìn không lầm, hồi nãy ánh mắt Phạm Trác lấp lánh, rõ ràng là đằng đằng sát ý và hận ý.

Hắn hận mười hai điện?

Vì sao?

Hoa Dao cuối cùng cũng nói: “Ngươi là người của Trung Tam Giới.”

Phạm Trác không chút giấu giếm gật gật đầu, hắn nhìn đám người Hoa Hao cười nói: “Mọi người cũng như vậy, không phải sao? Hoa ca, Nhị Kiều, Yên Nhi, Tiểu Nhã... còn có Tiểu Tà? Không... Tiểu Tà chắc không phải, bởi vì Tiểu Tà không phản ứng chút nào với lời nói của ta.”

Phạm Trác sờ sờ cằm, trên mặt mang một nụ cười vui vẻ.

“Ngươi đoán không sai.” Hoa Dao gật đầu nói.

“Ngươi và mười hai điện có thù oán?” Hoa Dao có chút kỳ quái, thái độ thù địch vừa rồi, tại sao trong nháy mắt lại biến mất không một dấu vết, đáy mắt hắn nổi lên hận ý cũng không ít hơn bọn họ, thế nhưng tại sao hắn lại phân tán nhanh như vậy?

“Không đội trời chung.” Phạm Trác nụ cười nơi khóe miệng càng sâu, nhưng nụ cười ấy lại chưa tới đáy mắt.

“Vì sao?” Hoa Dao nói.

“Không giống với các người sao?” Phạm Trác cười nói.

Hoa Dao hơi sững sờ.

Phạm Trác lại nói tiếp: “Ta vốn tưởng rằng, các người là người của mười hai điện, nhưng vừa rồi ta rõ ràng để lộ rõ sát ý như vậy, mọi người lại vẫn không có phản ứng quá mạnh, ngoại trừ kinh ngạc ra cũng không nảy sinh bất kỳ sát ý nào đối với ta. Trong tình huống biết rõ ta có sát ý với mười hai điện, mọi người lại không hề có ý định động thủ, cái này chỉ có thể nói rõ, mọi người không phải thành viên của mười hai điện, hơn nữa ta cũng không tin, trong mười hai điện còn có thể có những người lương thiện như thế.”

Sát ý ngay lúc đầu chẳng qua chỉ là một kiểu thăm dò, mà kết quả lại làm cho Phạm Trác thở phào một hơi.

Cũng may, bọn họ không phải là kẻ thù.

“Ngươi nói giống như chúng ta, rốt cuộc là ý gì.” Một suy đoán vừa hiện lên trong đầu Hoa Dao, làm cho hắn có chút căng thẳng, nhưng cũng có chút mong đợi.

Phạm Trác cười khẽ một tiếng nói: “Năm đó, vì để tìm lăng tẩm của Tà đế, mười hai điện phái ra vô số cao thủ, trong đó chỉ có mấy người tìm được địa điểm thực sự, mà mấy người kia lần lượt đến từ các điện khác nhau. Bọn họ vì kiềm chế lẫn nhau, vẽ bản đồ ở trên lưng nhau, đem về báo cáo kết quả. Nhưng không ngờ, cuối cùng điều phải hứng lấy thực sự là lực lượng phản bội chính mình, từng người một chết không toàn thây, đến người nhà cũng bị liên lụy...”

Phạm Trác cười mỉm mắt mang một tia u ám, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt từ Hoa Dao, Kiều Sở, Phi Yên và Dung Nhã. “Lúc đầu nhiều người bị giết, đã có một người âm thầm lẻn vào, cứu trẻ con của mấy nhà trong đó, một đứa trẻ trong đó chính là người của tộc luyện cốt. Nếu như ta đoán không lầm, mấy người các ngươi chắc chính là những đứa trẻ được cứu đi đó phải không?”

Phạm Trác nói một hồi, làm cho đám người Hoa Hao giật bắn cả mình, bọn họ kinh ngạc nhìn Phạm Trác, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ và kinh ngạc.

“Vậy ngươi... lại là ai?” Biết được quá khứ của Trung Tam Giới, biết được kế hoạch đánh cắp lăng tẩm Tà đế của mười hai điện, Phạm Trác rốt cuộc là ai!

Phạm Trác mỉm cười.

“Ta chẳng qua chỉ là cô nhi bị ném bỏ trên Đoạn Thiên Nhai mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.