Cảnh Xuân Tươi Đẹp Trong Lòng Anh

Chương 2: Trọng sinh trở lại tuổi 14




Cảnh Dật Nhiên về đến nhà, nhìn thấy Cảnh Trí đội chiếc mũ Tiểu Lộc mới vừa mua cho bé, cười kêu bé: “Con trai, lại đây!”

Cảnh Trí xách theo mũ nhanh như chớp đến trước mặt hắn: “Cha, cha có mua đồ ăn ngon cho con không?”

Cảnh Dật Nhiên lấy hộp chocolate từ trong túi ra, đưa cho Cảnh Trí: “Cho con, hôm nay cho con thay đổi khẩu vị, con nhìn xem có thích hay không!”

Cảnh Trí mới một tuổi mà thôi, bé làm sao phân biệt được khẩu vị là gì, dù sao cứ ngọt là bé rất rất thích ăn.

Bé vui vẻ ôm chocolate, dựa theo câu nói Cảnh Dật Nhiên đã dạy vô số lần, nói: “Cha, con yêu cha!”

Cảnh Dật Nhiên tuy rằng đã nghe qua rất nhiều lần con nói như vậy, nhưng hắn vẫn vui vẻ như cũ, dạy con trai bộc lộ tình yêu, so với dạy Tiểu Lộc dễ dàng hơn nhiều!

Hắn một tay đem Cảnh Trí ôm lên, cười lớn nói: “Con trai ngoan, cha cũng yêu con!”

Tiểu Lộc ở một bên gấp quần áo của con trai. Nghe được hai cha con thổ lộ với nhau, không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Vợ, anh mang con đi ra ngoài chơi trong chốc lát!”

Đã gần nửa đêm rồi mà còn mang theo con trai ra ngoài chơi, nếu là người phụ nữ khác thì sẽ ngăn cản, nhưng Tiểu Lộc lúc trước toàn hoạt động vào ban đêm, cho nên đối với việc đi rư ngoài buổi tối, cô một chút không cảm thấy coa gì không đúng.

Cảnh Dật Nhiên đem con trai khiêng trên vai, mang theo bé đi ra khó biệt thự, đi dưới ánh đèn an tĩnh mà lại lộng lẫy trên đường cái.

Cảnh Trí ngồi ở đầu vai cha, cao hứng quơ chân múa tay, bé thích nhất loại cảm giác ở trên cao này. 

Bé dùng răng xé mở hộp chocolate mà Cảnh Dật Nhiên mua cho, vui vẻ ăn.

Ban đêm đại đa số người đều đã về nhà nghỉ ngơi, chỉ có mấy quán đồ nướng BBQ không tồi.

Cảnh Dật Nhiên mua mấy chục cái que nướng, sau đó liền tiếp tục đưa con trai đi bộ.

“Cha, cái này thơm quá, con cũng muốn ăn!”

Cảnh Trí chính là đồ tham ăn, hệ tiêu hoá của bé giống Tiểu Lộc, tiêu hóa và hấp thu đều rất nhanh, có thể cung cấp đầy đủ các loại dinh dưỡng mà thân thể cần.

Trên cơ bản bé nhìn đến cái gì cũng sẽ muốn cho vào miệng ăn, hiện tựi ngửi được mùi thịt nướng, làm sao bé có thể nhẫn nhịn.

“Không được, con hiện tại quá nhỏ, không ăn được đồ nướng BBQ, mấy thứ này không tốt cho thân thể, con nên chocolate đi!”

Không có thịt ăn, chỉ có thể ngửi mùi vị, Cảnh Trí ngay tức khắc oa oa khóc lớn: “Con cũng muốn ăn con cũng muốn ăn!”

Cảnh Dật Nhiên bất đắc dĩ, Cảnh Trí hiện tại khẳng định đã phát hiện, chiêu khóc lóc này rất có hiệu quả, cho nên chỉ có việc gì không thuận theo bé thì bé sẽ khóc lớn không ngừng.

Sau đó, đồ vật bé muốn bé sẽ có được.

Dùng cách của Mộc Thanh nói đó chính là, Cảnh Trí đã hoàn toàn di truyền hết tính xấu mặt dày của Cảnh Dật Nhiên.

Cảnh Dật Nhiên có chút đau đầu đem mấy cái que nướng này đưa cho con trai: “Được rồi được rồi, đừng khóc, cho con ăn là được! Nhưng răng con còn chưa mọc hết, sao có thể ăn được cái này?"

Cảnh Trí mặc kệ cái gì mà nhai được hay không nhai được, dùng mấy cái răng cửa nhai thịt ăn, sau đó liền đem cả quả táo ở miếng thịt nuốt xuống!

Cảnh Dật Nhiên xem con trai cẩn thận. Thấy con trai đem thịt ăn ngon, liền rất vui vẻ, khiêng bé đi tới bờ biển chơi.

May mắn là Cảnh Trí hệ tiêu hoá tương đối khỏe, bằng không trẻ con một tuổi ăn nhiều thịt nướng như vậy, ngày hôm sau khẳng định sẽ bị đau bụng.

Gió biển có chút lạnh, Cảnh Dật Nhiên đem áo khoác cởi ra, bao lên người Cảnh Trí.

Ban ngày hắn đều làm việc ở bệnh viện, chỉ có buổi tối mới có thể đưa con trai đi chơi một lát, thời thơ ấu của con trai, hắn muốn cho con chậm rãi lớn lên, không muốn để cho bé giống mình trước đây, thời thơ ấu đã không có mẹ hiền chăm sóc, cũng không được cha thương.

Cảnh Trí rất thích mặc quần áo của cha, đương nhiên, của mẹ thì bé cũng thích, dù sao chính là thích mặc quần áo rộng của người lớn.

Bé mặc áo khoác của Cảnh Dật Nhiên, chạy trên bờ cát, trong lồng ngực còn gắt gao ôm chocolate của mình.

“Cha, con hiện tại có thể chạy thật nhanh!”

Cảnh Trí mới vừa nói xong một câu này, thì liền bụp một tiếng liền ngã xuống bờ cát.

Bé chắc nịch, bờ cát cũng rất mềm, té lăn quay cùng không có việc gì, bò dậy tiếp tục chạy.

“Cha, con sẽ chạy chanh!”

“Cha, cha không chạy nhanh như mẹ nha!”

“Cha, trong biển có công chúa mỹ nhân ngư sao?”

Ánh trăng sáng lộng lẫy, sóng biển đánh vào bờ cát, cuốn lên một tầng bọt sóng trắng tinh, giọng nói thanh thúy của Cảnh Trí quanh quẩn ở bờ cát yên tĩnh, làm cho cả ban đêm tựa như đều trở nên ôn nhu mà tràn ngập sự ngây thơ chất phác.

Cảnh Dật Nhiên đi theo sau con trai, hắn tâm tình sung sướng cười to nói: “Con trai ngốc, trong biển làm gì có công chúa xinh đẹp nào, phim hoạt hình đều là gạt người!”

Cảnh Trí dừng lại, giơ lên khuôn mặt nhỏ nghi hoặc hỏi: “Vậy nơi nào thì có công chúa?”

Cảnh Dật Nhiên nghĩ nghĩ, vuốt cằm nói: “Nga, hiện tại sao, bệnh viện thật ra có hai công chúa mới sinh ra, chúng ta có thể mang về nhà!”

“Công chúa không ở biển rộng sao?”

Cảnh Trí vẫn không rõ, hôm nay mẹ dẫn bé đi tới rạp chiếu phim xem phim hoạt hình, công chúa là ở biển rộng nha!

Cảnh Dật Nhiên cười nắm tay nhỏ của ocn trai đi về phía trước: “Công chúa mỹ nhân ngư có lẽ ở biển rộng, nhưng công chúa của con khẳng định ở trên đất bằng! Ngày mai cha mang con tới bệnh viện nhìn hai đứa em gái, con phải thật nỗ lực mà tranh thủ đem hai chị em đều cưới về nhà!”

Cảnh Trí cái hiểu cái không gật đầu, bất quá ngày mai có thể đi đến bệnh viện thì hắn lại hiểu rõ, bệnh viện cũng rất thú vị a, hơn nữa sẽ có rất nhiều chú dì đưa đồ ăn cho bé!

Bé vui vẻ nhảy nhót túm tay Cảnh Dật Nhiên đi lên phía trước, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn được một thân ảnh trong biển.

Bé lập tức la lớn: “Anh trai. Anh trai!”

Có thể để Cảnh Trí kêu anh, toàn cầu cũng chỉ có một người, Cảnh Duệ.

Cảnh Dật Nhiên dạy con trai, trừ Cảnh Duệ ra, những người khác đều là em của con, không cho phép gọi ai là anh chị.

Bất quá, lúc này nửa đêm, mặt nước đen như mực, cho dù ánh trăng thật sáng, nhưng liếc mắt một cái thì nhìn cái gì cucng không thấy nha!

Cảnh Dật Nhiên dùng sức xoa xoa hai mắt của mình, sau đó vẫn không phát hiện ra cái gì cả 

Hắn vỗ vỗ đầu con trai: “Có phải con nhớ anh trai đến điên rồi không? Nơi này sao có thể có anh con! Nơi này tối on, thằng bé mới ba tuổi rưỡi, làm sao có thể ở đây bơi lội, trừ khi đầu óc có bệnh……”

Hắn lời nói còn chưa nói hết, liền thấy trong nước biển thật sự hiện lên một cái thân ảnh nho nhỏ, sau đó chậm đi lên bờ biển.

Trong chốc lát, còn có một cái thân ảnh cao lớn chậm rãi đi ra khỏi nước biển, chậm rãi đi lên.

Cảnh Dật Nhiên ngạc nhiên, hai cha con này điên rồi sao, hơn nửa đêm không ngủ được liền xuống biển tắm, cái mấu chốt nhất chính là, hiện tại chính là cuối mùa thu, độ ấm của nước biển rất thấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.