Cảnh Xuân Tươi Đẹp Trong Lòng Anh

Chương 41: Đưa máy tính cho anh




Bởi vì gông cùm trên cổ họng nên người đàn ông không thể không gắng sức ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang nắm giữ sống chết của mình, trong mắt rõ ràng là đầy uy hiếp: Cha cô còn đang ở trong tay chúng tôi, cho nên cô tốt nhất là yên phận chút!

Đáng tiếc, Tiểu Tịnh Trần căn bản không ăn quả này, người ta trực tiếp nói lời nguy hiểm ra khỏi miệng: “Không nhìn thấy cha, tôi sẽ giết sạch đám người các ngươi!”

Lại là một tiếng “giết”, em gái à, lẽ nào em đã hung tàn đến mức cả lời chỉ dạy của sư phụ cũng trở thành mây bay rồi sao?

Em gái bày tỏ, trước sự an nguy của cha, tất cả các quy định đều là con cọp giấy, không chịu nổi một kích!

Người đàn ông tốt xấu gì cũng là phần từ tinh anh của cơ quan đặc thù quốc gia, làm sao có thể chỉ vì một câu nói của người ta mà chịu khuất phục chứ. Cho nên, dù cổ họng đang nằm trong tay người khác, anh ta vẫn trợn trừng hai mắt, ánh mắt phẫn nộ không che giấu một chút nào.

Tiểu Tịnh Trần từ trước tới giờ đều không biết “khiêu khích” là gì, cho dù làm bất cứ chuyện gì cô bé cũng đều chỉ dựa vào hứng thú của bản thân mình. Đây cũng là điều duy nhất mà Bạch Hi Cảnh truyền bá cho cuộc sống của cô bé trong mười ba năm nay - tất cả đều chỉ vì khiến cho bản thân vui vẻ.

Cho nên, tận mắt xác định sự kháng cự và không phục của người đàn ông, Tiểu Tịnh Trần căn bản không suy tính nhiều, đốt ngón tay quả quyết bóp chặt. Mắt thấy cô bé thật sự muốn bóp nát cổ mình, cảm thấy được áp lực ngày càng tăng trên cổ mình khiến cho bản thân hít thở không thông, sắc mặt của người đàn ông cuối cùng cũng thay đổi. Người phụ nữ này thế mà lại muốn giết anh ta? Không hề kiêng kỵ mà muốn giết người biết tung tích của Bạch Hi Cảnh, cô ta rốt cuộc đã đặt Bạch Hi Cảnh ở nơi nào rồi?!

Người đàn ông tốn sức há miệng, giống như một con cá rời khỏi nước, phí công đớp lấy không khí. Đáng tiếc rằng, cho dù anh ta có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản được bước chân của tử thần. Chính tại lúc lực độ ngón tay của Tiểu Tịnh Trần lại tăng thêm một chút sắp đến điểm giới hạn, sắp có điển lễ sát sinh đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ thì người núp trong bóng tối cuối cùng cũng không thể nhìn tiếp được nữa. Lại một người đàn ông trẻ tuổi không biết từ xó xỉnh nào bước ra: “Cô Bạch, ngài Bạch vẫn đang đợi cô, cô đừng ở đây lãng phí thời gian nữa!”

Tiểu Tịnh Trần quay đầu nhìn anh ta một cái, lặng lẽ buông tay. Người đàn ông ngã ngồi trên mặt đất, vội vàng hít từng ngụm lớn không khí, cổ họng đã xanh đến mức chuyển sang màu tím. Dáng vẻ chật vật đó khiến cho đồng bọn của anh ta cũng không nhẫn tâm nhìn thẳng.

Tiểu Tịnh Trần sải bước đi theo người đàn ông thứ hai đi vào sâu bên trong, Thẩm Kỳ thì bị người đàn ông sống sót sau cơn hoạn nạn mời đến một căn phòng khác để nghỉ ngơi.

Thẩm Kỳ mặc dù khi xuống cầu thang mệt đến mức gần như là cạn kiệt sức lực, nhưng cậu ta cũng không phải là thằng ngốc, xâu chuỗi tất cả những sự việc trước sau kia lại, cậu ta xác định đối phương căn bản không muốn lấy mạng của Tiểu Tịnh Trần, nếu nói đến làm khó dễ cô bé, thì thà nói rằng bọn họ đang tiến hành một nghi lễ nào đó còn hơn.

Người có thể xây dựng một căn cứ dưới lòng đất lớn như thế này ở sâu trong rừng Bologna, nghĩ thế nào cũng không thể chỉ điều một tay súng bắn tỉa đến ám sát người đường đường là đại tiểu thư nhà họ Bạch được. Càng không thể khi đối phương ép tới cửa, ngoại trừ những sản phẩm công nghệ cao được giấu kỹ trong rừng rậm ra lại không có một người nào xuất hiện.

Việc này không khoa học!

Nếu đã xác định được đối phương không có ác ý thì Thẩm Kỳ dĩ nhiên cũng vui vẻ đi nghỉ ngơi. Con bà nó chứ, xuống có mỗi cái cầu thang thôi mà cũng sắp gãy chân đến nơi rồi!

Tiểu Tịnh Trần theo người đàn ông đi lòng vòng, dọc theo con đường là lối đi được xây dựng bằng những bức tường thủy tinh, hơn nữa bốn phía đều yên tĩnh đến mức gần như hai người bọn họ không hề tồn tại. Tiểu Tịnh Trần không hề nghi ngờ là một người rất có tính nhẫn nại. Người đàn ông cố ý đưa cô bé đi vòng quanh, thời gian từng phút một trôi qua, Tiểu Tịnh Trần lại không hề lo lắng sốt ruột. Điều này khiến cho người đàn ông cảm thấy rất không có cảm giác thành tựu. Dần dần, suy nghĩ muốn làm khó cô bé của anh ta cũng phai nhạt.

Lại quẹo qua một khúc cua, cuối hành lang cuối cùng cũng xuất hiện một cánh cửa kim loại một cánh thật dày. Nhập mật mã, quét vân tay, quét tròng mắt, sau đó còn phải đưa ngón trỏ vào trong một cái lỗ nhỏ để xét nghiệm máu, sau khi tất cả kiểm nghiệm đều phù hợp, cánh cửa kim loại mới chậm rãi mở ra.

Âm thanh huyên náo lập tức đập vào mặt, tiếp nối cánh cửa lớn là một hành lang, đại sảnh bên ngoài hành lang chiếm diện tích rất lớn. Một quầy bar thật dài dựa vào tường, sau quầy bar bày đầy các loại rượu thơm ngon. Người pha chế tung ra đầy chiêu trò pha chế rượu ngon. Ngoài quầy bar bày mấy chiếc bàn tròn. Bên chiếc bàn tròn có không ít người ngồi túm năm tụm ba, mọi người hoặc đang xì xào bàn tán hoặc đang lớn tiếng cười đùa.

Người đàn ông mắt không chớp nhìn xuyên qua hành lang rồi đi về phía một cánh cửa khác nơi đầu hành lang. Tiểu Tịnh Trần cũng chỉ hiếu kỳ đánh giá một chút nhưng cũng không hề quan tâm. Đối với cô bé mà nói, chẳng có thứ gì quan trọng được bằng cha.

Những người trong đại sảnh cũng chú ý đến hai người mới tới này, chủ đề nói chuyện cũng lập tức thay đổi.

“Cô gái nhỏ này là người từ đâu tới vậy, trông tuổi còn rất nhỏ.” Đây là lời của người không biết chuyện gì.

“Gần đây hoạt động của Mỹ và Anh đột nhiên trở nên rấy phức tạp các người có biết không? Làm cho chúng ta đều không kịp tiếp nhận, mũi của phía trên là cái này,“ Giơ thẳng ngón cái lên: “Ngửi thấy mùi của âm mưu quỷ kế, cho nên quyết định phải thành lập một tổ hành động mới, em gái kia chắc là thành viên mới được chiêu mộ rồi.”

“Không phải chứ, chúng ta nhiều người như vậy, chọn ai mà không được! Lại còn chiêu mộ thêm từ bên ngoài, phải đào tạo lại từ đầu không phải là lãng phí thời gian lắm sao.”

“Xí, nói cho dễ nghe, chúng ta ngoại trừ bắt gà trộm chó, ám sát, các loại giết người ra thì còn có thể làm gì nữa chứ? Đều là những nghề nghiệp không thể ló mặt ra ánh sáng, bảo các cậu đi làm nhân vật công chúng, các cậu có dám không?” Đồng chí pha chế rượu xoay bình rượu, khinh thường chế giễu.

Từng câu từng chữ khiến mọi người đều không giữ nổi bình tĩnh. Đúng vậy, bất luận là ám sát hay là ăn cắp tình báo, bọn họ đều lànhững người tinh anh, bọn họ là người hành động trong bóng tối, đến ngay cả cục tài liệu quốc gia cũng không tìm được bất cứ tài liệu nào về bọn họ, muốn bọn họ trở thành nhân vật của công chúng thì đồng nghĩa với việc bảo bọn họ đi chết.

Sau đó, một tay mơ nào đấy yếu ớt giơ tay lên: “Tôi có thể hỏi một câu, tại sao phải làm nhân vật của công chúng không?”

“...” Mọi người đều nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, kẻ không quan tâm đến quốc gia đại sự thì tuyệt đối không phải là một chú chim tốt!

...

Tiểu Tịnh Trần cuối cùng cũng gặp được Bạch Hi Cảnh trong một căn phòng lớn trống trải.

Cả căn phòng đó bất luận là trần nhà hay là sàn nhà hoặc tường đều là một màu trắng tinh, trống trải nhưng cũng sạch sẽ. Ngoại trừ một chiếc ghế và một tấm kính ra thì không còn gì nữa hết. Bạch Hi Cảnh ngồi yên ổn trên chiếc ghế, hai chân bắt chéo, mười ngón tay đan vào nhau đặt hờ trên đùi, đôi mắt phượng đằng sau mắt kính như đang chìm trong nước, yên lặng nhìn tấm kính chiếm cả mặt tường đối diện với mình.

Khi cánh cửa được mở ra, anh chậm rãi nghiêng đầu, nhìn người đứng ở cửa, lộ ra nụ cười dịu dàng như nước, vành mắt Tiểu Tịnh Trần chợt nóng lên, đôi mắt to ngay lập tức ướt nhẹp. Cô bé quả quyết chạy như bay nhào vào lòng Bạch Hi Cảnh, ôm chặt lấy anh, rưng rưng, nghẹn ngào: “Ba ơi!”

Bạch Hi Cảnh ôm lấy cô bé, cằm nhẹ nhàng cọ lên đỉnh đầu của cô bé, lặng lẽ hở dài: “Không ngờ con thật sự có thể tìm được đến đây.”

“Ba ơi! Ba ơi! Ba ơi!” Tiểu Tịnh Trần nhắc đi nhắc lại như máy đọc, không ngừng gọi cha, giống như bất kể gọi bao nhiêu lần cũng không đủ, gọi đến mức nỗi đa sầu đa cảm mà Bạch Hi Cảnh hiếm khi có được cũng phải biến thành mây bay. Anh không khỏi có chút dở khóc dở cười: “Được rồi, ba không sao, con cũng đừng khóc nữa.”

“Vâng.”

Bạch Hi Cảnh ngồi trên ghế, Tiểu Tịnh Trần ôm lấy cánh tay của anh ngồi lên tay vịn ghế, nghiêm túc báo cáo lại hết một lượt những sự việc mà mình đã làm không thiếu chữ nào cho cha nghe. Bạch Hi Cảnh yên lặng lắng nghe, khóe miệng khẽ cong lên, gương mặt tuấn lãng trở nên dịu dàng, khiến cho người sau tấm kính âm thầm líu lưỡi, không nói nên lời.

Bạch Hi Cảnh trong truyền thuyết là một người cuồng con gái hóa ra lại là sự thật, nhìn bộ dạng anh hiện tại nào còn chút khí phách uy vũ của ông vua thế giới ngầm nữa chứ, đơn giản chính là một người cha tốt nhị thập tứ hiếu, thật là quá thử thách cực hạn chịu đựng của lòng người rồi!

Đợi đến khi Tiểu Tịnh Trần báo cáo xong toàn bộ sự việc đã là bốn tiếng đồng hồ sau rồi. Tiểu Tịnh Trần hai mắp lóe sáng nhìn Bạch Hi Cảnh, giống như một con chó nhỏ đang đợi chủ nhân khen thưởng. Bạch Hi Cảnh quả quyết đưa tay lên xoa đầu cô bé: “Làm tốt lắm, ba rất vui!”

Tiểu Tịnh Trần lập tức cười đến mức mặt mày đều cong cong, khắp mặt đều dập dờn những bong bóng nhỏ vui sướng.

Đợi đến khi hai cha con tâm sự cũng gần xong, cửa phòng lại một lần nữa bị gõ: “Ngài Bạch, cô Bạch, mời đi bên này.”

Bạch Hi Cảnh lập tức thu lại ý cười đã tràn đến đáy mắt, nhàn nhạt liếc người đứng ở cửa một cái rồi đứng dậy, dắt tay Tiểu Tịnh Trần đi ra khỏi căn phòng. Người tới lập tức cung kính đi phía trước dẫn đường, sau lưng truyền đến giọng nói hiền hậu của Bạch Hi Cảnh: “Tịnh Trần, một lát nữa bất kể người khác có nói gì, hỏi gì, con cũng cứ nói theo suy nghĩ của mình, không cần lo lắng đến những cái khác, hiểu không?

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, lại ngẩng đầu lên tỏ vẻ không hiểu: “Ba ơi, lo lắng cái gì?”

Bạch Hi Cảnh: “...”

Thấy Bạch Hi Cảnh ngây người, người dẫn đường thiếu chút nữa thì phì cười, may mà anh ta còn nhớ người sau lưng mình có thân phận gì, mới đành cố nhịn xuống.

Chủ nhân của nơi này dường như cũng yêu màu trắng giống như Bạch Hi Cảnh, lại là một gian phòng màu trắng trống trải, trong phòng bày một chiếc bàn hội nghị dài, một bên bàn là hai cha con Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần, bên còn lại là bốn người đàn ông. Một ông già râu tóc bạc trắng, hai người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, còn có một người đàn ông trẻ tuổi trông chưa quá hai mươi mấy tuổi, người kia vừa nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần thì liền giơ tay lên vẫy vẫy, rõ ràng chính là người quen cũ - Đẳng Thập.

Tiểu Tịnh Trần không có chút thiện cảm nào với Đẳng Thập, đối với cái vẫy tay thân thiện của anh ta, Tiểu Tịnh Trần chỉ trợn tròn mắt, phồng má tỏ vẻ không vui.

Đợi hai bên đều ngồi xuống, Bạch Hi Cảnh liền đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã nói rồi, nếu như con gái tôi có thể tìm tới đây thì tôi sẽ không ngăn cản các người tiếp xúc với nó, có điều tôi cũng đã nói, bất luận là chuyện gì đều phải lấy ý nguyện của con gái tôi làm chủ, bất cứ ai cũng không được cưỡng ép con bé.”

Ông già ngồi ở giữa gật đầu, trầm giọng nói: “Đương nhiên, chúng tôi cũng nói lời giữ lời, Đẳng Thập!”

Đẳng Thập đẩy kính mắt, đặt một chai thuốc thử lên trên bàn: “Đây là thuốc giải của M1371.”

Ngoài dự liệu, khi nhìn thấy thứ mà mình tha thiết ước mong, Bạch Hi Cảnh đến ánh mắt cũng không hề chớp, anh chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn bốn người đối diện một lượt, chậm rãi cầm chai thuốc thử lên đến nhìn cũng không thèm nhìn đã trực tiếp nhét vào trong túi, từ đầu đến cuối vẻ mặt vô cảm của anh chưa từng thay đổi.

Ông già âm thầm thở dài, Bạch Hi Cảnh quý trọng, quan tâm đến con gái bao nhiêu chỉ cần là người có mắt thì đều nhìn ra được, nhưng mà khi anh nhìn thấy thứ có thể cứu mạng của con gái mình lại đến cả mí mắt cũng không thèm nhấc, không những hoàn toàn không để lại kẽ hở nào với kẻ địch mà thậm chí còn mơ hồ dùng khí thế để áp chế đối phương, nắm được quyền chủ động trong tay, cứ như vậy liền có thể đứng ở vị trí bất bại.

Chỉ dựa vào định lực này, Bạch Hi Cảnh đã đủ để quăng đám tinh anh của đặc khu quốc gia bay ra mấy con đường rồi, chẳng trách người ta lại có thể trở thành Đại Boss dám gọi nhịp với quốc gia. Lần này, nếu như không phải là nắm trong tay lợi thế mà Bạch Hi Cảnh không thể cự tuyệt thì bọn họ căn bản không dám đối diện trực tiếp với anh.

May thay, anh đã khuất phục rồi! Người đàn ông này, vì muốn giúp con gái có một cơ hội sống sót mỏng manh, anh đã chịu khuất phục rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.