Cảnh Xuân Tươi Đẹp Trong Lòng Anh

Chương 33: Bài hát của cô đang cháy




“Vì thế hai người đến để khuyên em bỏ nó đi có phải không?” Cung Ngôn Thanh nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn anh ta, hỏi: “Vậy em phải làm sao? Em bỏ ra nhiều như vậy để được gì? Là một trò cười à? Em yêu một người đàn ông, lại khiến bản thân trở thành đối tượng chửi rủa của đàn ông và phụ nữ Thanh Thành này!”

“Ngôn Thanh!” Cung Ngôn Giang nhíu mày nhìn cô ta, “Vì em không nuốt được cơn giận này nên em muốn lấy sức khỏe của mình ra để hủy hoại. Sinh đứa trẻ vô tội này ra, em có từng nghĩ đến tương lai của đứa trẻ đó chưa? Em vì bản thân mà lợi dụng một đứa trẻ, người đời có thể đồng cảm với nó, nhưng khi nó trưởng thành thì sao? Nó sẽ biết oán, sẽ biết hận, em nghĩ nó sẽ hận Bộ Sinh? Nó nhất định sẽ không, tất cả mọi người xung quanh sẽ nói với nó là em phạm sai lầm, làm tổn thương trái tim của một người đàn ông si tình, là em phạm lỗi, còn sinh ra đứa trẻ không được hoan nghênh như nó. Nó sẽ không hận Bộ Sinh, nó chỉ hận em, hận em vì sao lại sinh nó ra. Bất luận đứng từ góc độ nào thì em cũng không thể ích kỷ như vậy em hiểu không?”

Cung Ngôn Thanh lập tức gào khóc, “Em cũng không muốn, em cũng không muốn... nhưng em không cam tâm... Sao anh ta có thể đối với em như vậy...”

“Nếu một người đàn ông không yêu em, anh ta đối với em thế nào thì bản thân anh ta cũng cảm thấy rất bình thường, anh ta sẽ không vì em khóc lóc hết cả ruột gan cạn hết nước mắt mà bày tỏ chút thương hại, sao em lại không hiểu?” Cung Ngôn Giang hận không thể bổ đầu của cô ta ra, “Anh và anh Cả đều là đàn ông, còn không hiểu tâm lý của đàn ông sao? Ngôn Thanh, em mau tỉnh táo lại đi! Em phải nhìn hiện thực, cả nhà cần em, em phải phấn chấn trở lại, được không?”

Cung Ngôn Thanh ôm mặt, nước mắt chảy ra từ khe hở của các ngón tay.

Cung Ngôn Bồng vô cùng sốt ruột, anh ta chen vào: “Ngôn Thanh này, em đừng đau lòng quá, anh Cả cũng biết chúng ta đã trúng kế của Bộ Sinh, cậu ta thật nham hiểm, chúng ta cơ bản không thể dự liệu được cậu ta sẽ làm vậy. Chuyện đến nước này, nói những chuyện khác đều không quan trọng, chúng ta phải chấn chỉnh lại tứ phòng của mình. Ngôn Đình bây giờ không thể trông mong được nữa, nó đang ở bên ngoài thuận lợi phát triển, lời Bộ Sinh nói ra sẽ không dễ dàng thu lại, cơ hội này Ngôn Đình vẫn luôn chờ đợi. Hôm đó ba trở về cũng có bàn qua với anh và nó, nó rõ ràng không định từ bỏ bên đó, còn nói gì mà nhất ngôn cửu đỉnh, phải đợi hạng mục đó kết thúc thì mới trở về. Tiểu Ngũ còn nhỏ, không hiểu chuyện, nói không chừng trong lòng vẫn còn oán trách em. Nên hiện giờ chi thứ tư chúng ta chỉ còn ba chúng ta đoàn kết lại để nghĩ cách vượt qua ai khó khăn này.”

Cung Ngôn Thanh lau nước mắt, nỗ lực bình tĩnh tâm trạng của mình, cô ta hỏi: “Anh Cả muốn em làm gì? Hiện giờ em thật sự không thể làm gì nữa...”

“Ngôn Thanh, em thật sự hồ đồ rồi, sao em lại không làm được gì? Không chỉ em làm được mà còn làm được rất tốt.” Trong đầu Cung Ngôn Bồng đã có dự tính: “Đứa trẻ trong bụng em nhất định là không thể giữ lại, nhưng chúng ta không thể để nó mất đi một cách vô ích. Em đừng quên nó là con của Bộ Sinh, nếu anh ta không muốn để lại hậu họa thì sẽ không muốn đứa trẻ đó được sinh ra.”

Cung Ngôn Thanh ngẩng đầu nhìn anh ta, không nói lời nào.

Cung Ngôn Bồng tiếp tục nói: “Ngôn Thanh, chuyện bây giờ em cần làm là đưa đứa trẻ này đi tìm Bộ Sinh, nếu Bộ Sinh không gặp em, em cứ tìm tới nhà họ Bộ, em nói với bọn họ em đồng ý bỏ đứa trẻ này đi, nhưng em muốn bọn họ đưa ra một trăm triệu! Chúng ta không tham lam, chỉ cần một trăm triệu, đây là mức giá mà tổ dự toán của chúng ta đưa ra đối với hạng mục này, đủ để chúng ta duy trì đến khi hạng mục kết thúc. Ngôn Thanh, em nghĩ xem, khiến cho việc kinh doanh và hạng mục đó hồi sinh trở lại, có đáng hay không?”

Môi Cung Ngôn Thanh run cầm cập, “Một trăm triệu...”

Cung Ngôn Giang thấy cô ta có chút ngập ngừng, liền ở bên cạnh nói thêm vào: “Ngôn Thanh, em nghĩ xem, Bộ Sinh nhất định không hi vọng đứa trẻ này được sinh ra, anh ta muốn mọi chuyện thuận lợi thì bất định phải trả giá. Nếu nó sinh ra, tuy thân phận không mấy quang minh chính đại nhưng chỉ cần nó là con của Bộ Sinh thì nó sẽ có quyền được chia tài sản của nhà họ Bộ. Em nói Bộ Sinh có đồng ý hay không?”

Cung Ngôn Thanh trầm ngâm, “Nếu Bộ Sinh không đồng ý thì sao? Nếu anh ta không chịu bỏ ra số tiền đó thì sao?”

Cung Ngôn Bồng mỉm cười: “Không thể nào, Bộ Sinh không ngốc, cậu ta nhất định biết, chỉ cần đứa trẻ đó được sinh ra, bất luận là phương diện nào cũng không có lợi cho cậu ta.”

Cung Ngôn Thanh xoa bụng dưới của mình, sau đó nói ra sự nghi hoặc trong lòng cô ta bấy lâu nay: “Nhưng Bộ Sinh không để tâm em đang mang thai, đó là chuyện mà nhà họ Bộ luôn trông mong, nhưng bọn họ chẳng có ai đến đây. Lời duy nhất liên quan đến đứa trẻ mà Bộ Sinh nói chính nếu em muốn sinh thì cứ đưa đến nhà họ Bộ, không sinh thì cứ bỏ đi... Hai người không thấy kỳ lạ sao? Người thích khống chế mọi chuyện, thích bày mưu lập kế như anh ta, tại sao chẳng chút lo lắng đứa trẻ này có lẽ sẽ ảnh hưởng đến anh ta? Chẳng chút lo lắng đứa trẻ này về sau sẽ trở về báo thù?”

Cung Ngôn Bồng nhìn Cung Ngôn Thanh mỉm cười, nói: “Vì Bộ Sinh đã sớm biết, ngoài cậu ta, không ai có thể giúp đỡ chúng ta chuyện gì. Khi chúng ta đi đến đường cùng, nhất định sẽ tìm cậu ta để thực hiện một giao dịch bất đắc dĩ. Ngôn Thanh, em đừng nghĩ anh Cả nhẫn tâm, anh làm vậy, ngoài vì nhà họ Cung thì cũng là vì em. Em là người thông minh, nhất định biết thế nào là cách tốt nhất. Lợi dụng đứa trẻ này để lấy về lợi ích lớn nhất cho chúng ta, mới không uổng phí cho sự tồn tại của nó trong bụng em.”

Cung Ngôn Thanh cúi đầu nhìn vào bụng mình, rất lâu vẫn không nói gì.

Cung Ngôn Giang không kiềm được nói: “Ngôn Thanh, bọn anh biết em không nỡ, nhưng đây là cách tốt nhất, cũng là nỗ lực cuối cùng mà anh ta sẽ vì em, vì chúng ta mà làm.”

Cung Ngôn Thanh nhắm mắt lại, nước mắt tràn ra từ khóe mắt, cô ta thở một hơi thật dài, nói: “Em hiểu rồi...” Nói xong câu đó, cô ta lập tức bật khóc: “Em hiểu...”

Cung Ngôn Giang có chút không đành lòng, “Ngôn Thanh...”

Cung Ngôn Thanh giơ tay lên, cản trở lời khuyên răn của anh ta: “Anh Hai không cần nói gì nữa. Hai người nói em hiểu hết, nếu đó là chuyện mà Bộ Sinh hi vọng, vậy chúng ta cứ làm theo. Hiện giờ chúng ta nhất định không thể gặp mặt Bộ Sinh, nhà họ Bộ... em cũng không thể đến...”

Cung Ngôn Bồng có chút sốt ruột: “Ngôn Thanh, đã đến lúc này rồi, em có lo lắng cái gì?”

Cung Ngôn Thanh ngẩng đầu nhìn anh ta, cất cao giọng, nhìn vào mắt Cung Ngôn Bồng: “Em lo lắng cái gì? Em đương nhiên lo lắng cho bản thân mình? Lẽ nào anh Cả nghĩ em chưa gây ra đủ chuyện chấn động, vẫn cảm thấy em chưa đủ mất mặt sao? Hơn nữa, hai người cảm thấy người phụ nữ già nhà họ Bộ đó cũng hào phóng như Bộ Sinh, nỡ bỏ ra một trăm triệu đổi lấy một phôi thai chỉ to bằng đầu ngón tay?”

Cung Ngôn Bồng bối rối, anh ta di chuyển ánh mắt khỏi Cung Ngôn Thanh, xấu hổ nói: “Là anh nghĩ không thấu đáo…”

Cung Ngôn Giang đằng hắng: “Suy nghĩ của Ngôn Thanh rất đúng, em có cách gì có thể gặp Bộ Sinh không?”

Cung Ngôn Thanh nhìn quanh phòng mình để cảm xúc bình tĩnh lại. Cô ta chậm rãi đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi từ từ đi ra, ngồi xuống nói: “Phiền anh Hai đi gọi Tiểu Ngũ qua đây.”

“Tiểu Ngũ?” Cung Ngôn Giang sững sờ, “Tiểu Ngũ mấy ngày nay trở về rồi sao? Hình như lâu lắm rồi nó chưa trở về.”

Cung Ngôn Thanh mỉm cười, “Đương nhiên trở về rồi. Tối nay em còn gặp nó trên đường, hiện giờ chắc nó đang ở trong phòng, phiền anh Hai qua đó một chuyến.”

Cung Ngôn Giang gật đầu, “Được, đợi anh một chút.”

Anh ta đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, gõ cửa Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ? Là anh Hai, mở cửa đi.”

Cung Ngũ vừa ăn xong, cô chạy ra mở cửa: “Anh Hai, có chuyện gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.