Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 44




Winnie đứng đó, má áp vào ngực ông Tuck, cánh tay ôm chặt lấy người ông. Cô run rẩy, hai mắt nhắm tịt. Cô có thể cảm thấy hơi thở gấp gáp của ông. Bầu không khí lúc này yên lặng đến rợn người.

Viên cảnh sát Treega quỳ bên cạnh thân thể sóng soài của người mặc đồ vàng và rồi nói, "Anh ta còn sống. Tối thiểu thì vẫn chưa chết."

Winnie hé mắt ra một chút. Cô bé nhìn thấy khẩu súng vẫn nằm trên mặt cỏ ngay chỗ bà Mae đã quăng nó xuống. Cô cũng thấy đôi tay của bà nữa, buông thõng, nắm chặt lại rồi lại buông thõng ra. Trời nóng như đổ lửa và bên tai cô một chú muỗi đang vo ve.

Viên cảnh sát đứng dậy. "Tại sao bà bắn anh ta vậy?" ông nói, khò khè bực dọc.

"Ông ta bắt đứa nhỏ đi," bà Mae nói. Giọng nghe yếu ớt và kiệt quệ. "Ông ta bắt nó đi, ngược lại ý muốn của nó"

Đến đây thì viên cảnh sát bắt đầu bùng nổ. "Cái gì, bà kia, bà đang nói gì vậy? Bắt đứa nhỏ đi ngược lại ý muốn của nó hả? Chính bà làm vậy thì có. Bà bắt cóc nó mà."

Lúc này Winnie liền buông ông Tuck ra và quay người lại. Cô đã hết run. "Họ không bắt cóc con" cô nói. "Con đến đây vì con muốn vậy."

Sau lưng cô, ông Tuck hít vào thật mạnh.

"Con muốn vậy à?" viên cảnh sát lặp lại, trố mắt nghi ngờ. "Con muốn à?"

"Dạ đúng," Winnie nói không hề nao núng. "Họ là bạn của con."

Viên cảnh sát nhìn cô chằm chằm. Cặp chân mày nhướng cao, ông gãi gãi cằm và buông khẩu súng của mình suống đất. Rồi ông nhún vai và nhìn xuống người đàn ông mặc đồ vàng đang nằm bất động trên cỏ, ánh mặt trời chói chang làm khuôn mặt và đôi tay gã trắng lóa. Mắt gã đang nhắm, nhưng ngoại trừ chi tiết ấy, trông gã giống một con rối hơn bao giờ hết, con rối bị quăng vào xó một cách bất cẩn, tay chân mỗi cái một phương mắc giữa đám dây nhợ rối như tơ vò.

Chỉ một cái liếc qua đó cũng đã đủ gắn chặt chặt hình hài của người đàn ông ấy trong tâm trí Winnie. Cô vội đưa mắt đi chỗ khác, nhìn sang ông Tuck cho nhẹ nhõm. Nhưng ông lại không nhìn cô mà đang nhìn chằm chằm vào cái thân thể đang nằm trên mặt đất ấy, người hơi chúi về trước, lông mày cụp xuống, miệng khẽ há ra. Trông ông như đang bị mê hoặc và còn - thật vậy, ghen tị nữa - giống như một kẻ đói khát đang thèm thuồng nhìn bữa yến tiệc qua cửa sổ. Winnie không thể chịu nổi phải nhìn thấy ông như vậy. Cô bé đưa tay ra chạm vào ông và như có phép màu đập tan câu thần chú. Ông chớp mắt và nắm lấy tay cô, siết lại.

"Thôi, dù sao thì," sau cùng viên cảnh sát cũng lên tiếng, đổi giọng câu chuyện, "tôi cũng phải chịu trách nhiệm ở đây. Mang tay này vào nhà trước khi gã chết khô. Giờ tôi nói cho các người biết đây: nếu anh ta mà không qua khỏi thì các người gặp rắc rối to đấy. Giờ thì, việc chúng ta phải làm là đây. Bà," ông nói, tay chỉ vào bà Mae, "bà phải đi với tôi, bà và con bé này. Bà phải bị tống giam ngay; còn con bé thì, tôi phải đưa nó về nhà. Còn mấy người các anh, ở lại đây với gã này. Trông nom hắn. Tôi sẽ đưa bác sĩ đến đây sớm nhất có thể. Đáng lẽ phải dẫn theo một cảnh sát nữa nhưng tôi đâu lường trước được chuyện như thế này sẽ xảy ra. Thôi, giờ trễ quá rồi đấy. Được rồi, lên đường đi thôi."

Tiếng Miles nói thật khẽ, "Mẹ. Tụi con sẽ đưa mẹ ra ngay thôi."

"Đừng lo nhé, mẹ," Jesse nói.

"Đừng lo lắng gì cho mẹ cả," bà Mae nói, vẫn bằng cái giọng kiệt sức ấy. "Mẹ sẽ ổn thôi."

"Ổn à?" viên cảnh sát kêu lên. "Mấy người các người giỏi quá ha. Nếu gã đó mà chết, bà sẽ có giá treo cổ. Đó là thứ bà sẽ nhận được, nếu bà cho rằng đó là ổn."

Khuôn mặt ông Tuck nhăn nheo cả lại. "Giá treo cổ?" ông thều thào. "Treo cổ à?"

"Đúng vậy," viên cảnh sát nói. "Đó là luật. giờ thì lên đường thôi."

Miles và Jesse nâng người mặc đồ vàng lên và cẩn thận mang gã vào nhà, nhưng ông Tuck vẫn còn đứng đó nhìn nhìn trừng trừng, và Winnie có thể đoán được ông đang nghĩ đến điều gì.

Viên cảnh sát đỡ cô lên ngựa của ông và dẫn bà Mae về phía con ngựa của bà. Nhưng Winnie không rời mắt khỏi ông Tuck. Khuôn mặt ông tái nhợt, những nếp nhăn hằn sâu hơn bao giờ hết, còn đôi mắt thì trống rỗng và trũng xuống. Cô nghe thấy ông thì thào lần nữa, "Giá treo cổ!"

Và rồi Winnie nói một điều trước đây cô chưa từng nói, nhưng là những lời đôi khi cô đã từng nghe và luôn mong chờ được nghe thấy. Chúng nghe thật lạ trên đôi môi của chính cô và khiến cô ngồi thẳng người lên. "Bác Tuck," cô nói, "đừng lo lắng. Mọi việc rồi sẽ ổn thôi mà."

Viên cảnh sát ngước nhìn lên và lắc đầu. Rồi nắm chặt khẩu súng của mình, ông leo lên ngồi phía sau lưng Winnie và quay ngựa về hướng con đường mòn. "Bà đi trước đi," ông quát bà Mae.

"Tôi phải canh chừng bà. Còn ông," ông gằn giọng nói với ông Tuck, "ông lo mà cầu nguyện cho gã đó đừng có chết đi. Tôi sẽ ráng quay lại sớm nhất có thể."

"Mọi việc rồi sẽ ổn," ông Tuck lặp lại chậm rãi.

Bà Mae, ngồi phịch xuống lưng con ngựa già mập mạp, chẳng đáp lời nào. Nhưng Winnie thì ngoái cổ qua người viên cảnh sát và quay lại nhìn ông Tuck. "Rồi bác sẽ thấy," cô nói. Và rồi cô quay về phía trước, lưng ngồi thật thẳng. Cô đang trên đường trở về nhà, nhưng ý nghĩ ấy thật xa vời trong tâm trí. Cô nhìn phía sau con ngựa đang đi trước mặt, chùm lông đuôi bụi bặm và khô queo phất phơ. Và cô nhìn cái lưng còng xuống, lắc lư của người đàn bà đang cưỡi nó.

Họ đi xuyên qua những rặng thông mờ ảo, viên cảnh sát thở khò khè bên tai cô, và hiện ra giữa không gian mát dịu phủ màu xanh mướt, Winnie lại nhìn thấy thế giới rộng lớn trải ra trước mắt, lấp lánh ánh sáng và triển vọng. Nhưng những triển vọng đó giờ đây đã khác rồi. Không còn là chuyện điều gì sẽ xảy ra với cô nữa mà là chuyện chính cô có thể ngăn cản không cho những điều gì xảy ra. Vì việc duy nhất mà cô nghĩ đến là một điều nhất thiết vừa khủng khiếp lại vừa rõ ràng: bà Mae Tuck nhất định không được bước chân đến giá treo cổ. Dù chuyện gì có xảy ra với người mặc đồ vàng ấy đi chăng nữa thì bà Mae Tuck cũng không thể bị treo cổ được. Bởi vì nếu tất cả việc họ nói đều đúng, thì bà Mae Tuck, ngay cả khi là một tên sát nhân tàn ác nhất và xứng đáng bị tử hình - cũng sẽ không thể chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.