Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 22




Chờ đợi có thể tôi luyện con người tính nhẫn nại, cũng có thể tiêu hao tính nhẫn nại của con người, cùng với tiếng chuống báo mười hai giờ vang lên, Thành Bắc Kinh vốn huyên náo trong nháy mắt trở nên phá lệ yên lặng.

Yên tĩnh như vậy, khiến cho Lục cẩn Niên có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng tim mình đập, kích động, bất an, cùng sợ hãi.

Thực sợ sẽ cứ như vậy mất đi cô...

Nếu giống như trước đây, cô và anh vĩnh viễn không thể xúc thành, có lẽ anh sẽ không khủng hoảng giống như bây giờ, nhưng mà bởi vi anh nghĩ đến hy vọng của chính mình, bây giờ đột nhiên biến thành tuyệt vọng...Chênh lệnh này, làm cho Lục cẩn Niên căn bản không biết nên tiêu hóa như thế nào.

Cô vẫn còn vì Hứa Gia Mộc, vì Hứa gia, bỏ qua anh sao?

Đúng vậy, từ nhỏ cô đã biết bọn họ, tình cảm của cô đối với bọn họ vượt xa anh, lúc này đụng phải biến cố, cô liền không do dự đứng về phía bọn họ như vậy, cũng không nghe anh giải thích, trực tiếp xử tử hình anh.

Nhưng mà cho dù cô không tin anh như vậy, anh vẫn không thuyết phục được bản thân buông tha, hay nên chết tâm.

Cả đời này, nhiều năm trồi qua như vậy, anh từu một thiếu niên nghèo khó sống đến bây giờ, anh chưa từng mở miệng cầu xin bất luận kẻ nào, nhưng mà giờ này khắc này, cái loại khủng hoảng sợ hãi mất đi cô khiến cho anh buồng xuống khí phách cùng kiêu ngạo, theo bản năng anh bắt đầu hạ mình đối với cô: “Kiều Kiều, tôi cầu em, cầu em tới đây, được không?”

Lục Cẩn Niên gửi xong tin này, cả người yên tĩnh thần kì, anh một lần nữa ngồi trở lại vị trí, hai tay giao nhau đặt lên bàn, mang theo vài phần tư thái bất cứ giá nào cũng chờ đợi được.

Bóng đêm càng ngày càng thâm, đèn neon trên đường phố đều bắt đầu tỏa ra ánh sáng, Lục cẩn Niên giống như một pho tượng, không có ý thỏa hiệp.

Trợ lý thủy chung khồng có lên tiếng quấy rầy anh, im lặng đứng ở một bên, cùng anh.

Lúc hai giờ sáng, bầu trời vốn đầy sao lung linh, đột nhiên bị mây đen che lấp, có một hạt một hạt mưa to tán loạn hạ xuống.

Lúc này trợ lý mới mở miệng lên tiếng nói: “Lục tổng, trời đã mưa, đi vào trong phòng chờ đi.”

Lục Cẩn Niên giống như không có nghe thấy lời nói của trợ lý, thẳng lưng, ngồi ở ghế trên, vẫn không nhúc nhích.

Mưa vào đêm khuya ở Bắc Kinh, bình thường đềư là mưa rào, tới rất nhanh, trợ lý nói xong không quá hai phút, hạt mưa liền dày đặc, sau đó roi xuống càng lớn.

Trợ lý vội vàng đi lên trước, muốn kéo Lục cẩn Niên vào phòng.

Lục Cẩn Niên lại mạnh vưon tay, bỏ qua cánh tay của trợ lý, cố chấp cùng chắc chắc nói: “Tôi đã nói tôi muốn ở chỗ này chờ cô ấy, nơi nào tồi cũng không đi, ở nơi này chờ cô ấy.”

Mưa làm cho tầm mắt người ta trở nên mơ hồ, hai người đều ướt sũng, trợ lý khuyên như thế nào đều không được, cuối cùng nhịn không được lên tiếng nói một câu: “Lục tổng, hiện tại đã hai giờ rưỡi sáng, có lẽ Kiều tiểu thư thật sự không đến đây!”

Lục Cẩn Niên mím môi, đáy mắt hiện lên một tia đaư thương , anh vẫn cố chấp, cắn răng xỉ, kiên định mười phần nói: “Tôi muốn ở chỗ này chờ cô ấy.”

Trợ lý nhìn Lục cẩn Niên, ảo não hít một hơi, liền xoay người chạy vào trong phòng, tìm một chiếc ồ đi ra, mở ra, che ở trên người của Lục cẩn Niên.

Mưa khoảng một giờ, cho dù che ồ, trên người của hai người vẫn ướt đẫm toàn bộ.

Lục Cẩn Niẽn vẫn khồng có rời đi sân thượng, đợi đến tận hừng đông, đến khi mặt trời lên cao, đến khi thành Bắc Kinh vốn im lặng lại ồn ào trở lại, đợi đến khi bên trong cố cung ở đối diện chật ních du khách, đợi cho đến khi quần áo của anh khô, thái độ của anh vẫn kiên quyết chờ như vậy.

Đợi đến lúc mười giờ rưỡi, Lục cẩn Niên đang im lặng ngồi, đột nhiên liền từ trên ghế đứng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.