Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 2




Dịch: Ma Đạo Tử

Tư Đồ Nam đang định ra tay chợt biến sắc, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị, không dây dưa với Vương Lâm nữa, nhanh chóng triển khai thân pháp chạy đi

Chỉ là vẫn chậm, trong nháy mắt một màn sáng cầu xuất hiện, vây Tư Đồ Nam ở trong. Một giọng nữ lạnh như băng truyền đến: “Tư Đồ Nam để Băng Phượng cùng với đồ vật kia lại ta sẽ để cho ngươi đi, nếu không, đừng trách ta vô tình.”

Lúc này lưng áo Vương Lâm sớm đã ướt nhẹp, hắn thu hồi Nguyên Lực ngưng tụ trên đầu ngón trỏ bên tay trái, khi nãy cảm nhận sát khí từ ánh mắt của Tư Đồ Nam, Vương Lâm tự nhận lấy thực lực của hắn lúc này căn bản là không thể chống cự, nếu không phải đột nhiên xuất hiện biến cố chỉ sợ hắn đã sớm đầu lìa khỏi cổ rồi.

"Mặc kệ vì nguyên nhân gì mà ngươi muốn giết ta, nhớ kỹ ngày sau Vương Lâm ta nhất định báo đáp đầy đủ." Hàn quang chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm, đối với bất kỳ ai có sát ý với mình, Vương Lâm hắn tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.

Có điều ngoại hình tên Tư Đồ Nam này thật không hổ thẹn với danh xưng dã nhân mà Xuân Lan nói, bộ dạng y khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc tai bù xù, răng vàng miệng quạ, trên người toàn là những mảnh vải rách, toàn thân đen kịt, dơ bẩn vô cùng.

"Tình nhân cũ của ta, nói như thế nào thì cũng coi như chúng ta đã làm vợ chồng được vài ngày, cần gì khó xử lão công của ngươi(chồng) như vậy?" Con ngươi Tư Đồ Nam hơi co rút lại, nhưng vẫn hung hăng ngang ngược như trước nói.

Lúc này từ trong Thiên Thủy Thành có mấy đạo than ảnh nhanh chóng bay tới bay nhanh, Tư Đồ Nam sắc mặt khẽ biến, từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình nhỏ màu đen, một hơi uống hết chất lỏng trong đó, khẽ quát một tiếng, hung hăng đụng vào màn sáng, màn sáng lúc sáng lúc tối, cuối cùng vỡ vụn ra.

Tư Đồ Nam không nói hai lời lập tức phi độn đi, ở sau lưng hắn bảy thân ảnh phái nữ nhanh chóng đuổi theo.

Từ xa, Tư Đồ Nam điên cuồng hét lên: "Kiện đồ vật các ngươi muốn đang ở trên người lão tử, nếu các ngươi có thể bắt được ta thì nó tất nhiên là của các ngươi."

Sau khi bọn họ rời đi, trên bầu trời lập tức xuất hiện một đội Tôn giả lái Xuân Thủy chiến hạm, những người này cẩn thận tìm kiếm mọi thứ ở những tòa nhà bốn phía một phiên, cuối cùng vội vàng rời đi.

Vương Lâm thừa dịp loạn kéo Xuân Lan lặng lẽ rời đi, mãi cho đến lúc rời xa đám người kia rồi, hắn như có điều suy nghĩ, liếc mắt một cái về tòa nhà đối diện khí cụ điếm, hắn vừa rồi nhạy bén phát hiện Tư Đồ Nam trong khi chiến đấu, đã từng liếc qua tòa nhà đó.

Từ cuộc đối thoại của những người này không khó phát hiện, trên người Tư Đồ Nam có bảo bối gì đó, mục đích những Tôn giả Thiên Thủy Thành kia đuổi giết y cũng vì vật này.

Vương Lâm nhìn thật sâu tòa nhà kia, trong lòng đã có kế hoạnh.

"Dã nhân Tư Đồ Nam kia thật đáng sợ, không phải mọi người đều nói hắn mấy năm trước chết ở trong tay thành chủ sao, hiện tại xem ra y chẳng những không chết mà ngược lại càng thêm lợi hại, ngay cả Tuyệt Tức Quang Tráo của Phượng Tôn giả cũng không trói được hắn." Xuân Lan vỗ vỗ ngực, kinh nghi bất định(nghi ngờ không chắc chắn) nói.

"Vì sao gọi y là dã nhân?" Vương Lâm rất tò mò, chẳng lẽ là vì ngoại hình của hắn sao?

"Vùng đất biên giới của Xuân Thủy đế quốc có một chỗ không người, nơi đó tràn ngập các loại phóng xạ, dã thú hung mãnh, những dã nhân sớm nhất chính xuất hiện là ở nơi này, bọn họ đều có được thực lực không kém gì tôn giả, tính tính hiếu sát, đặc biết thích vào trong thành thị cướp đoạt đàn bà con gái, nghe nói tất cả những người bị cướp đi đều sẽ bị bọn họ tàn nhẫn giết chết." Nói tới đây, Xuân Lan nhìn về phương hướng mà Tư Đồ Nam chạy trốn, không kìm được rùng mình một cái.

Nhìn thấy bộ dạng Xuân Lan, Vương Lâm cũng không tiện hỏi về chuyện tình Trữ Vật thẻ, có điều trong mắt của hắn lại hiện lên một tia cổ quái, đối với tên dã nhân này có thêm vài phần hứng thú.

Sau khi trở lại Tử Phủ, Xuân Lan vẫn còn chưa hoàn hồn, vội vàng nói tạm biệt Vương Lâm rồi trở về phòng nghỉ ngơi, Vương Lâm cũng vui vẻ được yên tĩnh, tại sân nhà mình, từ trong Trữ Vật thẻ lấy ra từng kiện khí cụ để rèn luyện.

Nghiên cứu những khí cụ này một phen, Vương Lâm không tự chủ nhớ tới lúc mà dã nhân Tư Đồ Nam cùng Băng Phượng chiến đấu, nhất là khoảnh khắc cuối cùng hai mắt Tư Đồ Nam tràn ngập sát khí nhìn về phía mình, tất cả những chuyện này để cho Vương Lâm cảm giác được nguy cơ vô cùng.

Hắn cũng hiểu rằng, hiện tại bản than còn rất yếu, phải nắm chặt thời gian, mau chóng trở nên cường đại.

Mặt khác hắn cũng cũng sợ hãi thán phục khi thấy tốc độ Tư Đồ Nam không ngờ lại nhanh đến vậy, từ điểm này nhận xét, Tư Đồ Nam kia hẳn là một Thể thuật giả. Vương Lâm tự hỏi nếu lúc đó Tư Đồ Nam đánh về phía mình thì cho dù nhanh thế nào cũng không tránh khỏi.

Sau khi đeo vào hai tay hai chân bốn khối chì 5 cân, Vương Lâm vận động một chút, toàn thân nặng 20 kg thêm làm hắn thở hồng hộc.

"Hi vọng làm như vậy có thể tăng cường thể chất của mình, ít nhất thì tốc độ cũng sẽ tăng lên." Vương Lâm thở sâu, ở trong sân chạy vòng vòng, hắn mơ hồ có một cảm giác, nếu muốn đạt được mục đích rèn luyện Thể Thuật, chỉ có dùng sức mà vận động đến khi vượt qua giới hạn của mình.

Sân ở biệt viện của Vương Lâm không phải rất lớn, nhưng lại rất trống trải. Sau khi chạy vòng quanh sân 20 vòng, Vương Lâm cảm thấy choáng váng, hai chân tê dại đầu gối như nhũn ra cũng bình thường, nhưng ngay cả hai cánh tay cũng như bị trì trệ ở trong bùn rất khó cử động.

Cảm giác mình còn chưa tới giới hạn, Vương Lâm lại kiên trì không nghỉ, tiếp tục chạy 10 vòng, lúc này hắn cảm giác hai chân nặng tựa ngàn cân, mỗi bước đều đau đớn vô cùng, hai tay thì không khác gì của người khác lắp vào cơ thể.

Từ sau khi Vương Lâm dung hợp với viên tinh thể kia, tính cách hắn trở nên kiên nghị, không cho phép bản thân chịu thua chính mình, hắn không tự chủ được nhớ tới tốc độ khủng khiếp của Tư Đồ Nam kia, hung hăng cắn răng một cái, kéo lê đôi chân tiếp tục chạy 5 vòng, cuối cùng ngã gục trên mặt đất, thở dốc liên tục.

Căn cứ vào kinh nghiệm nửa tháng nay luyện tập Thể Nội Thăng Hóa Thuật, Vương Lâm biết càng mệt nhọc lại càng không thể thả lỏng, hắn lấy hết sức ngồi dậy, nhịn đau giơ tay lên, bày ra tư thế đồ hình thứ nhất trong Thể Nội Thăng Hóa Thuật, chậm rãi hô hấp.

10 phút sau, Vương Lâm hô hấp dần dần vững vàng, một tia Nguyên Lực ở trong người lưu chuyển, bắp thịt của hắn dần dần tê dại. 1 giờ sau, Vương Lâm mở hai mắt ra, thể lực hoàn toàn khôi phục.

"Lần này, ta phải kiên trì 40 vòng!" Vương Lâm đứng dậy tiếp tục chạy vòng quanh sân.

Đến lúc chạy được 35 vòng, Vương Lâm cảm giác được rõ rang thoải mái hơn so với lần đầu rất nhiều, lần này hắn kiên trì đến 42 vòng mới quỳ rạp trên mặt đất, lại tiếp tục tu luyện Thể Nội Thăng Hóa Thuật. 1 giờ sau, Vương Lâm lại bắt đầu vòng quanh sân.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến lúc Vương Lâm lần thứ 10 tu luyện Thể Nội Thăng Hóa Thuật thì trời đã tối rồi.

Bỏ mấy khối thiết chì trên người xuống, Vương Lâm cử động thân mình một chút, rõ ràng so với lúc trước linh hoạt hơn nhiều, rất hài long kết quả tu luyện của bản thân, Vương Lâm thầm nói: "Hiện tại nhiều nhất có thể chạy 54 vòng, tranh thủ thời gian nhanh chóng đạt tới 200 vòng, sau đó gia tăng sức nặng của khối chì."

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, tối nay mây đen che mất mặt trăng, không khí ẩm ướt vô cùng. Vương Lâm trầm ngâm một hồi, lúc này từ trên trời rơi xuống lưa thưa vài hạt mưa.

"Mưa đêm sẽ làm tầm nhìn giảm đi, xem ra ngay cả ông trời cũng đồng ý cho ta hành động tối nay." Vương Lâm nhoẻn miệng cười, trở về phòng, từ trong mấy bộ quần áo lần trước Xuân Lan đưa đến lấy ra một bộ tối màu đồng thời che kín khuôn mặt, thân thể như thỏ chạy nhanh ra khỏi viện.

Hai lần được Xuân Lan hướng dẫn rời đi Tử Phủ, Vương Lâm đã sớm đem lộ tuyến ghi nhớ ở trong lòng, thậm chí có mấy chỗ có thể ẩn núp hắn cũng rõ như lòng bàn tay.

Cẩn thận tránh được một đội thị vệ tuần tra, Vương Lâm rời khỏi Tử Phủ, đứng ở bên ngoài Tử Phủ, hắn quay đầu lại, đáy lòng cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ Tử Phủ này không lớn, lực lượng phòng vệ cũng không mạnh, chỉ ở một vài chủ phòng mới có cấm chế, chỉ cần không đi đến đó thì sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Dù sao thông qua mấy lần cùng Xuân Lan nói chuyện, Vương Lâm biết Tam tiểu thư từ sau khi mắc phải quái bệnh Mạn Đà La, liền bị gia tộc bài xích, chúng bạn xa lánh, chỉ có thể bất đắc dĩ mang theo một vài thủ hạ đi tới nơi xa xôi Thiên Thủy Thành này. Vì vậy lực lượng phòng vệ là thiếu hụt vô cùng nghiêm trọng. Thêm nữa Tam tiểu thư đối với độc dược cho hắn ăn vào rất tin tưởng, cho nên cũng không có them hạn chế gì khác với hắn.

Đáng tiếc bây giờ hắn còn có rất nhiều vướng bận, thực lực quá yếu, thêm nữa côn trùng trong cơ thể còn chưa giải quyết xong, nếu không hắn đã sớm bỏ đi rồi.

Vương Lâm biết mình thiếu thời gian, không chút do dự, lập tức chạy như bay về phương hướng trong trí nhớ của mình, tốc độ của hắn trải qua ngày hôm nay luyện tập mang nặng, trở nên nhanh hơn một chút.

Nước mưa rơi nhanh, đập vào trên mặt hoa, vang lên âm thanh, dường như ẩn chứa ý tứ phong tiêu vũ hối(gió reo mưa rơi, thực ra hối có thể hiểu là nước chảy).

Đề phòng bị phát hiện, Vương Lâm luôn di chuyển dưới cái bóng của các tòa nhà, một lúc sau đã tới tòa nhà mà Tư Đồ Nam buổi sáng mấy lần liếc nhìn.

Đầu tiên hắn cẩn thận quan sát mọi chỗ một phen, sau khi xác định không có gì khác thường, Vương Lâm trầm ngâm, ban ngày những Tôn giả Thiên Thủy thành kia đã đem phụ cận phòng ốc cẩn thận điều tra rồi, nếu quả nếu như ở bên trong có cất giấu cái gì thì nhất định cũng đã bị lấy đi rồi. Hắn nghĩ nếu mình là Tư Đồ Nam, nếu thật sự có dấu đồ ở đây cũng không nghĩ tới nơi này sẽ bị lục soát sao?

Bất kể là trong phòng hay chôn cất trên mặt đất, chỉ sợ cũng khó có thể tránh được mấy tên tôn giả kia nghiêm mật điều tra. Vương Lâm nhíu mày, bỗng nhìn về bên trên vách tường của phòng ốc, hai mắt sáng ngời, nghĩ: "Nếu ta có cất dấu thứ này thứ nọ, sẽ không cất trong phòng, cũng sẽ không cất trên mặt đất, càng không giấu ở địa phương bí ẩn nào, ta ngược lại sẽ lựa chọn cất dấu ở một chỗ rõ ràng như ở phía ngoài cùng bức tường ."

Vương Lâm lập tức đi tới phía dưới vách tường, cẩn thận nhìn một chút, lấy tay đánh nhẹ, cuối cùng cho đến khi đi gần hết một vòng quanh bức tường bên ngoài phòng, mắt hắn hiện lên một tia vui vẻ, lấy ra một viên gạch ngói, từ trong đó cầm ra một cái Trữ Vật thẻ.

Còn chưa kịp xem kĩ, Vương Lâm đột nhiên dừng chân lại, ngồi xổm xuống bên góc tường, không nhúc nhích, con ngươi co rút lại, lập tức ngừng thở.

Một con thuyền Xuân Thủy chiến hạm vô thanh vô tức xuất hiện giữa không trung, chậm rãi bay quanh đó một phen, cuối cùng dừng lại ở trên không chỗ tòa nhà mà Vương Lâm đang ẩn trốn.

Sau một tiếng động cơ nhỏ, một cô gái tóc dài xuất hiện trên Xuân Thủy chiến hạm.

Vương Lâm ở bên bóng mờ của tòa nhà, trong mắt hắn lộ vẻ kiên quyết, Nguyên Lực ngưng tụ ở tay trái, Nguyên Lực huyết dịch từ năm ngón tay bắn ra, cùng lúc đó thân thể hắn đột nhiên đi ra, Hồng Lô điểm tuyết(ở đây là tả về chiêu thức dung máu của Vương Lâm, mọi người tự hiểu nhé) nhanh chóng chạy về phía sau.

"Hừ, cuối cùng cũng chịu đi ra rồi? Hả?" Cô gái cười lạnh, lúc nãy nàng đã phát hiện Vương Lâm, đang chuẩn bị bắt sống, không ngờ đối phương lại hành động trước, mặc dù như thế, nàng cũng không quá mức để ý, dù sao nàng đã bước vào Nguyên Lực cấp sáu, trở thành linh thuật tôn giả. Mà nàng liếc mắt liền nhìn ra thực lực đối phương chẳng qua là cấp một mà thôi. Nhưng bởi vì mưa đêm, tầm nhìn bị giảm xuống, Vương Lâm phóng tới Ngũ Tích Huyết Dịch lại làm cho nàng chấn động.

Một giọt trong Ngũ Tích Huyết Dịch "Tư" một tiếng, bắn trúng đầu vai của nàng, cô gái ngẩn ra, theo bản năng tránh đi, nhưng nàng không thể nào ngờ được, Vương Lâm ngay trong nháy mắt bắn ra huyết dịch, đã tính được phương hướng nàng sắp sửa né tránh, bốn giọt còn lại chia ra bắn về phía nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.