Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 139




Lý Yến thấy mẹ tỉnh táo lại, lúc này mới mở miệng hỏi: “Mẹ, con có việc muốn hỏi mẹ, mẹ suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời. Nếu cha sau này cực kỳ cực kỳ có tiền, bên ngoài nuôi rất nhiều vợ nhỏ, nhưng chắc là sẽ không thiếu mẹ tiền xài, làm cho mẹ cơm áo không lo. Còn một khả năng là ổng trong người không có đồng nào, lại không chịu đi làm, trong nhà chi phí hoàn toàn do mẹ gánh vác, mẹ sẽ cực kỳ vất vả. Hai loại khả năng này, mẹ sẽ chọn cái nào!?”

Thôi Ngọc Phượng bị hỏi đến giật cả mình, chưa từng nghĩ đến chuyện thế này, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, lời con gái nói rất có thể sẽ là vấn đề mà trong tương lai mình phải đối mắt tới. Nếu quả thật gặp phải chuyện này, mình sẽ làm thế nào đây!?

Yên lặng suy nghĩ một lúc lâu, Thôi Ngọc Phượng mới thờ dài nói: “ Nếu thế kia mẹ nghĩ sẽ chọn loại thứ nhất, ít nhất mấy đứa sẽ nhận được đến điều kiện chăm sóc tốt một chút. Yến Tử, mẹ cũng không phải là loại người sợ chịu khổ, mà là sợ đã phải chịu khổ còn không được yên ổn. Giống như trước kia, đi làm kiếm tiền đi sớm về khuya còn bị cha mấy đứa đánh chửi. Bởi thế, còn không bằng bất quá cha ngươi muốn đi tìm người đàn bà nào thì đi tìm đi nhưng còn biết kiếm chút tiền giúp đỡ trong nhà có điều kiện khá lên chút. Giờ còn không phải nửa đêm nửa hôm mới về sao, con cho là mẹ con cái gì cũng không biết ư!? Ba cái chuyện chướng tai gai mắt này bên trong trấn bàn tán ầm ỹ, có thể qua mắt mẹ được à!? Nhưng mẹ làm gì giờ, còn không phải cắn răng đem chuyện nuốt vào lòng. Yến Tử bậy giờ lớn hiểu chuyện rồi, mẹ gặp phải những thứ ấm ức này con cũng nhìn thấy cả rồi đó, tương lai tìm đồi tượng phải mở to hai mắt, đứng chỉ nhìn bề ngoài tốt mã của đối phương mà thôi.”

Lý Yến yên lặng không nói, năm đó cô còn không phải nghe theo lời nói cảm giác của Thôi Ngọc Phượng, tìm một người đàn ông nghèo bình thương liền mong anh ta có thể đối với mình tốt một chút. Sự thực chứng minh, đàn ông có thể tin, vậy heo mẹ cũng biết leo cây rồi.

“Mẹ, mẹ nghĩ được như vậy thì tốt rồi, con chỉ sợ mẹ luẩn quẩn trong lòng rồi lại khóc thầm.”

Thôi Ngọc Phưởng cười khổ: “Cái gì khổ mẹ đều nếm qua, còn cái gì có thể luần quẩn trong lòng. Yến Tử, con có phải nghe thấy ai nói cái gì đó hay không!? Con là đứa còn nhỏ, thế nhưng lòng lại nặng nề, ngược lại đừng quna tâm tới mẹ nữa, tuổi này của con tốt nhất là nên không lo không buồn, là mẹ không thể chăm sóc cho con thật tốt.” Chuyện tối nay, làm cho cô cảm thấy con gái mình thật sự rất hiểu chuyện, một trận khóc lóc kể lể kia không riêng gì nói cho ba nó ngh, mà còn đem cô thức tỉnh. Nhiều năm như vậy mình cực khổ bảo vệ gìn giữ cái nhà này, kết quả lại đổi lấy những thứ này, thực sự không đáng chút nào!!

Lý Yến lắc đầu nhỏ: “Mẹ, con không có nghe ai nói cái gì. Những chuyện đó không quan trọng, quan trọng là mẹ có thể nhìn thấu,đừng có vì cha con mà đau lòng, nếu khiến bản giận tức giận quá tổn thương mình, con cùng em gái phải làm sao đây!?”

“Ừ, mẹ biết rồi. Sẽ không như vậy nữa, sau này cũng không. Ngoan, nằm xuống ngủ đi, sáng mai còn phải lên lớp đi học nữa đó.”

“Dạ, mẹ cũng ngủ đi nha!” Lý Yến chui vào ổ chăn đầu giường đặt xa ló sưởi, về phần cha cô đi phòng nào đi ngủ, hoặc là liên tục ngồi ở phòng bếp đến sáng, cô cũng không quan tâm làm gì.

Thôi Ngọc Phượng dịch lại cái chăn bọc cho bé Lý Giai, xoay người lại ngửa đầu nằm xuống.

Lý Yến nhắm mắt lại, cô biết Thôi Ngọc Phượng đêm nay nhất định sẽ không ngủ ngon, có rất nhiều chuyện thật sự là cần mẹ suy nghĩ lại cho thật tốt. Cô làm con gái thứ gì nên khuyên đều đã khuyên cả rồi, còn lại nên làm như thế nào, phải dựa vào chính mình, người khác cũng không thể giúp gì được.

Thực sự, tối hôm đó, Thôi Ngọc Phượng đích xác là làm quyết định trọng đại thay đổi cả cuộc đời bà. Trong lúc đó làm ra lựa chọn đang làm nội trợ nấu cơm chăm trẻ vẫn đi ra ngoài kiếm tiên chứ không sống cuộc sống phụ thuộc. Phương hướng đường quỹ đạo sinh mệnh thay đổi, hướng tới một mặt con đường khác, kéo dài vươn đi thật xa.

Bởi vì có ngày đầu tiên dạy dỗ, cho nên Lý Yến làm đủ mọi chuẩn bị, không lại có tình huống ngoài ý muốn, buổi sáng bốn tiết học thuận lợi trôi qua.

Buổi trưa ăn cơm xong lúc trong phòng học nghỉ ngơi, Cao Đẳng Niên nằm sấp trên bàn tính ngủ một giấc. Thân thể những người béo một chút, phần lớn đều tương đối dễ ngủ. Nhất là sau khi ăn no liền dễ dàng mệt mỏi rã rời.

Bàn học cứng rắn cùng tư thế nằm sấp không có ảnh hưởng chút nào đến Cao Đẳng Niên, không đến hai phút liền ngủ khò khò, ngủ được đến là ngọt ngào. Trong mơ, nó đeo cặp sách về nhà, mẹ nó liền đang băm cỏ heo trong sân, “Phập . . .phập. . .phập . . .phập. . .” không ngừng vang lên, cuối cùng nó ngại phiền bực bội trốn vào trong nhà cũng không xong, tiếng vang thật lớn, cuối cùng nói nhịn không được hướng về phía mẹ gào lên: “Được rồi, đừng bằm nữa” Một tiếng này liền đánh thức.

Tiếng động trong mơ còn đang tiếp diễn, Cao Đẳng Niên dụi dụi con mắt, nửa ngày mới phản ứng lại, đâu ra mẹ nó đang băm cỏ heo, căn bản chính là Lý Yến ngồi cùng bàn đang giở trò. Chờ nó trợn to hai mắt nhìn cẩn thận, lập tức tất cả sâu ngủ mới bò qua lại trên não lập tức bị lệnh cưỡng chế di dời ngay. Má ơi, cái kia là cái quái gì vậy!?

Lý Yến cầm dao nhọn hay đem lấy dùng dể giết heo, hướng lên trên miếng gỗ hình vuông trên bàn học mãnh liệt băm. Giữa tấm miếng gỗ thả một khối thịt chảy máu đầm đìa, đã có một nửa bị bằm thành thịt nát. Một nửa kia trên bề mặt mơ hồ tất cả đều là máu bao phủ, còn nhìn thấy mờ mờ nửa bên sọ não của loại động vật nào đó, răng của nó vẫn còn sót lại bên trên.

“Ủa, Cao Đẳng Niên, sao không ngủ vậy!?” Lý Yến cố làm ra vẻ giật mình nhìn về phía thằng nhóc, tay chặt thịt ngừng lại, dao nhọn bị nhiễm đỏ máu rời tấm ván gỗ, theo cạnh thân thể chuyển động chỉ Cao Đẳng Niên.

Cao Đẳng Niên lui về phía sau co người lại, sau lưng dán lên vách tường thật chặt, trên mí mắt dưng như hạt đậu xanh nhỏ mở lớn chưa từng thấy, hàm răng trên dưới đánh nhau loạn xị, lòng bàn chân dưới bàn bắt đầu chuột rút, “Lý Yến, mày, mày làm cái gì vậy!?”

“Mày không phải nhìn thấy rồi hả, tao đang bằm thịt. Tao liền thích chơi như vậy nha, đem thịt bằm thật nhuyễn, lấy lá cây bọc lên giống ở nhà làm vằn thắn vậy đó. A, đúng rồi, tao thích nhất là ăn bánh sủi cào nhân thịt, thịt gì cũng được hết á. Cao Đẳng Niên, nếu không mày cũng lại đây bằm mấy cái đi, có thể cùng gói. Nhưng mà mà cũng cẩn thận chút nha, coi chừng làm tay bị thương. Đây là cây đao tao thích nhất đó, đem lấy ra băm thịt rất nhanh, bằm chút xíu là có thể thấy cương đầu trắng bóc nữa đó.” Cô cố ý dùng sức vào động tác cắt xuống, hướng về Cao Đẳng Niên cười cười.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, dao nhỏ trong tay bị khúc xạ phát ra tia sáng chòi mắt, càng làm nổi bật lên màu đỏ của máu tươi. Cao Đẳng Niên đột nhiên cảm thấy bị Lý Yến làm cho hơi chút sờ sợ, ngay cả nụ cười của Lý Yến đều trở nên cực kỳ đen tối kinh khủng, cực kỳ giống yêu quái chuyên ăn thịt người trong phim truyền hình.

Cao Đẳng Niên sợ hãi một trận té phịch ngã ngồi trên mặt đất, vùi mặt vào trong đầu gối, toàn thân run lẩy bẩy cũng không dám giẩng đầu. Cũng không biết qua bao lâu, cho đến khi trong phòng bắt đầu có tiếng nói chuyện cười giỡn hì hì vang lên, nó mới cả gan từ từ ngẩng đầu lên.

Lý Yến đang ngồi tại chỗ đọc sách, làm gì có ở đâu ra dao nhỏ tấm ván gỗ cùng thịt, giống như vừa rồi một màn kia cái gì cũng chưa xảy ra vậy.

Hổng lẽ hồi nãy là nằm mơ!? Cao Đẳng Niên từ trên mặt đất ngồi vào trên ghế nằm dài ra, trong lòng lẩm bẩm lảm nhảm, đầu cong cong nghiêng nghiêng nhìn sang hướng Lý Yến bên cạnh, trùng hợp Lý Yến cũng nhìn sang, hướng nó cười híp mắt nói: “Cao Đẳng Niên, mày có thích ăn bánh sủi cào nhân thịt không!?”

“A, má ơi. . .”

Lý Yến nhìn sang Cao Đẳng Niên đang nằm sấp trên bàn như con tôm càng giả chết, một thân thịt béo ú nu bị hù dọa đang rung rung lên đánh nhau loạn xạ, trong lòng tự nhủ cũng không xê xích bao nhiêu, lại dọa xuống thêm hơn để nó bệnh luôn vậy không tốt lắm.

“Gió xuân thổi, gió xuân thổi, thổi tái cây liễu rồi, thổi đỏ hoa đào, thổi qua chim én nhỏ, thổi tỉnh con ếch. . .”

***********Lời ngoài mặt

Đọc đến đây đúng là có chút bó tay, nghịch ngợm thiệt. Hôm qua coi xì poi cảm thấy có nhận xét không hay lắm về truyện, hơi buồn nhưng lỡ ôm hố rồi nhất định không bỏ, phải lấp cho hết a.

Lịch post là thứ 2 – 4 – 6 nhưng mà hôm thứ 6 ta có bài kiểm tra, không tốt lắm, rất buồn a, chậm trễ post bài, mong đại gia thứ tội mới được. Hôm nay post 2 chương chương 10 cùng chương 11 bồi tội vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.