Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 138




“Mày là ông ai!? Đừng uống chút rượu liền mượn rượu giả khùng, mau lên giường mà ngủ đi.” Lý Vũ Xương lúc này từ đông phòng đi ra, mặt sa sầm phát uy phong đương gia nghiêm mặt giáo huấn con trai.

Ngô Chi Lan dìu hắn lên giường, Thôi Ngọc Phương biết rõ tính thối kia của chồng, khi uông rượu liền không có bao nhiêu lý trí, nếu cãi lại hai người nhất định sẽ gây gổ đi lên. Mặc dù rất tức giận nhưng vẫn cứng rắn đè xuống ngọn lửa, xoay người lại đem mặt hướng vách tường không nhìn đến hắn.

Lý Đại Trung ngược lại thực uống quá nhiều, trong miệng hùng hùng hổ hổ nằm xuống không quá hai phút liền ngủ mất.

“Ngọc Phượng, nó uống nhiều rượu quá lỡ miệng, con cũng đừng để trong lòng.” Ngô Chi Lan sợ Thôi Ngọc Phượng tâm tình không tốt khuyên nhủ.

|||Màn Thầu Mốc – Diễn đàn Lê Quý Đôn.|||

“Con biết rồi mẹ, mẹ về đi” Thôi Ngọc Phượng không quay đầu lại, thanh âm nghe có chút khó chịu.

Ngo Chi Lan âm thầm thở dài, đều là phụ nữ còn không hiểu tâm tư của nhau sao!? Lúc này vừa mới sinh con xong liền nghe chồng oán giận không có sinh con trai, đặt vào vị trí của ai đều cảm thấy không dễ chịu gì. Chỉ là nói sao cũng là con trai mình, bà có thể nói gì đây!?

Lý Yến đứng ở cửa nhìn mẹ cô, thật muốn nhào lên túm cái lão cha cặn bã kia của mình đè vào trong nước đá làm cho cái đầu ông ta tỉnh lại một chút. Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lúc tức giận, không thể làm thật. Dù sao thì đó cũng là cha ruột cô, cho dù khi còn trẻ ông ta thực sự là một tên cặn bã, cô thân là con gái cũng không thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy được. Càng là về sau này, càng nghĩ đến chỗ tốt về sau này khi ông ấy lớn tuổi. Khi đó, tính tình ông cũng biết điều chỉnhrất nhiều,cũng biết thương vợ con, đã xem như là một người chồng người cha chuẩn mực rồi. Chính là nắm rõ chuyện tương lai, cô mới không hoàn toàn thất vọng. Cảm thấy nên làm cái gì đó, cải thiện lại dưới quan hệ giữa cha cùng mẹ hoặc là thay đổi hình thức chung đụng của hai người.

Vốn cho là việc này coi như xong, không nghĩ đến nửa đêm lại náo loạn ồn ào một trận.

Phụ nữ từng sinh em bé đều biết, trẻ con mới sinh sẽ xuất hiện tình huống đảo lộn đồng hồ sinh học. Bé Lý Giai chính là ban ngày ngủ nhiều, đến buổi tối lại thức dậy khóc.

Tiếng đứa trẻ khóc đánh thức Lý Đại Trung đang mơ màng ngủ, hắn tỉnh rượu hơn phân nửa từ trên giường đất ngồi dậy, bực bội gào lên: “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, chỉ biết đẻ mấy cái X. . .” nhấc chân muốn đạp đứa bé còn trong tã lót một cước đến đầu giường đặt xa lò sưởi.

Thôi Ngọc Phương liền sợ hãi la lên: “A, anh muốn làm gì!?” Liền đi qua ôm con gái vào trong lòng, đau lòng tức giận thất vọng đủ loại cảm xúc đồng loạt bốc lên trong đầu, ngừng hai giây liền bắt đầu gào khóc.

Ông cháu ba người ngủ trong đông phòng tất cả đều bị đánh thức, Lý Yến nhảy xuống trước tien, chân chưa chạy tới, vừa vặn nhìn thấy Lý Đại Trung giơ ta lên muốn đánh Thôi Ngọc Phượng, lập tức nhào lên hét lớn: “Cha!!” giang hai tay chặn phía trước Thôi Ngọc Phượng, dùng toàn bộ sức lực khóc lóc than thở: “Cha, mẹ là vợ người, là ở thời điểm người nghèo khổ nhất mà gả, là người vợ cùng người thắt lưng buộc bụng một đường đi đến hôm nay. Mẹ cực khổ mang thai mười tháng sinh con cho người, không nhận được người an ủi nửa câu thì thôi đi, người còn muốn ra tay đánh mẹ, còn là lúc thân thể mẹ đang suy yếu nhất trong những ngày ở cữ!? Lòng người sao có thể độc ác như vậy, như thế nào có thể đưa tay ra!?” Tân tình vô cùng kích động cũng không thèm tính đến những câu nói này nói ra chính là có hay không phù hợp với tuổi của mình.

Lý Yến khóc lóc than thở một trận, đem cả nhà bốn người lớn đều bất ngờ cùng kinh hãi. Trong lúc nhất thời trong phòng tĩnh lặng đến ngay cả Tiểu Lý Giai cũng quên khóc gào.

Lý Dại Trung một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, lập tức thẹn quá hóa giận: “Con nhỏ này mày ngon quá há, còn dám mở miệng dạy đời tao, coi tao có đánh chết mày không.” Một cái tát hường về Lý Yến vung tới.

“Mày dừng tay cho tao.” Lý Vũ Xương trực tiếp níu lại cánh tay hắn đẩy qua một bên: “Chưa tỉnh rượu còn muốn quậy cái gì nữa hả!?”

Ngô Chi Lan cũng tức giận cực kỳ, hốc mắt ửng đỏ chỉ mũi hắn mắng: “Mày là thằng khốn nạn, ngay cả đứa con nít tám tuổi đều nhìn mày cũng thấy ghét, thật sự là càng lớn càng không nên thân. Tao thấy mày chính là kiếm được vài đồng bạc, nhìn ai cũng không ưa, tao đoán không chừng hai ngày nữa đến người làm mẹ như tao này chắc cũng phải đổi quá”

Thôi Ngọc Phượng khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem một đống” Mẹ, sống như vậy không có cách nào sống nổi nữa, hu hu. . .”

Lý Đại Trung cảm thấy không có mặt mũi nhịn nhục, không nói hai lời nhảy xuống, mò áo trên giường gạch, từ trong túi lấy ra hai tá tiền mặt năm nguyên liền vọt vào phòng bếp.

Ngô Chi Lan cùng Lý Vũ Xương đều bị điệu bộ này của hắn làm cho ngơ ngac2, cho đến khi nghe đến tiếng hắn tức giận truyền đến: “Các người không phải không muốn thấy tôi có tiền hả, vậy thì đốt hết đi, hết chuyện. . .”

Nghe thấy lời này, Ngô Chi Lan “Má ơi. . .” một tiếng, kịp thời phản ứng liền hướng phòng bếp đi. Lý Vũ Xương theo sát sau lưng bà, hai người cùng nhau vào bếp. Liền nhìn thấy khói đen bốc trên bên ngoài phía trên bếp lò, hai tá tiền mặt kia đã đốt gần một nửa góc, Lý Đại Trung ngồi bên cạnh bệ bếp trừng mắt nhìn thẳng ngọn lửa từ bếp chui lên.

Ngô Chi Lan vội vàng đem tiền giành lại rồi ném xuống mặt đất lấy chân giẫm lên, đem tia lửa cuối cùng đều dập hết, lại nhìn không còn mấy tờ là đầy đủ. Bà đau lòng run cầm cập, chỉ tay vào con trai của mình nửa ngày mới nói ra được: “Cái đồ phá của, bao nhiêu tiền thật tốt cứ như vậy đốt mất, tôi như thế nào lại sinh ra cái thứ như anh, nếu sớm biết anh là đứa như vậy, lúc mới đẻ ra đem bóp chết đi cho rồi.”

Lý Vũ Xương cũng là một bộ dáng đau lòng không thôi, cấm lấy tiền mà thổi: “Nói anh đó, anh nổi điên thì cũng không nên đem tiền kia mà đốt chứ hả, nó đắc tội với anh sao!? May mà không đốt bao nhiêu, đem tới ngân hàng cũng có thể đổi chút ít trở lại.”

Lý Đại Trung không chút nào có ý muôn hối cải, cúi đầu khô khan nói: “Một ít này tính cái gì, nếu là mấy người cảm thấy không vừa mắt, tôi liền đem tất cả tiền ra đốt.” Với tính cách cứng đầu cứng cổ như con lừa của anh ta, nói được là sẽ làm được.

Ngô Chi Lan bị tức tới khóc, hít một hơi thật sâu, giọng nói ý vị: “Đại Trung à, anh đây là vì mẹ nói mấy câu liền bực bội với mẹ. Mẹ nói anh phá sản, còn là nói sai làm oan uổng gì cho anh hả!? Từ lúc anh sửa cầu về đến nay, có lúc nào yên tĩnh, suốt ngày cùng Thôi Ngọc Phượng cãi nhau, hiện nó sinh con ở cữ anh cũng dám thượng cẳng chân hạ cẳng tay, coi mình là ông to bà lớn rồi hả!? mấy lời Yến Tử nói kia chắc là anh cũng nghe được rồi đi, anh hãy nghĩ cho tật kĩ đi, coi nó nói đúng hay không!?” Nói xong cũng không quay lại liếc nhìn Lý Đại Trung một cái mà nghiêng đầu nói với Lý Vũ Xương: “Đi, về phòng ngủ!!”

Lý Vũ Xương trước khi đi vẫn không quên đối với đống tiền cháy nham nhở gom đi hết.

Đối với sự kiện đốt tiền lần này, cả nhà không hẹn mà cùng lựa chọn ngậm miệng không đề cập đến. Chuyện như vậy nếu bị người khác biết, nhất định sẽ bị chửi sau lưng một trận. Đều nói tốt khoe xấu che, nều chuyện đã qua đi thì đành cho qua, không ai đi bới móc thêm nữa.

Buổi tối hôm đó sau khi Lý Đại Trung tỉnh táo lại liền chủ động dời đồ đến gian phòng nhỏ bên trong đi ngủ, Lý Yến yên lặng ở tây phòng chờ Thôi Ngọc Phượng, đợi mãi đến khi bé con Lý Giai được dỗ cho ngủ thiếp đi mới mở miệng khuyên mẹ mình.

Thôi NGọc Phượng nói thẳng số mạng mình không tốt mới có một người chông như vậy, khóc hồi lâu.

“Mẹ, những ngày ở cữ mà khóc con mắt sẽ đau, bản thân mình mà mà không tự biết thương lấy thân, có thể trông chờ vào người ta thương mình sao!?”

Thôi Ngọc Phượng biết cô đang nói đến Lý Đại Trung, nghĩ lại cũng thấy đúng, cho dù bản thân mình có khóc chết tám phần anh ta cũng sẽ vui mừng hớn hở ấy chứ, sao mình lại ngu như vậy!? Nghĩ đến điều này, dần dần cũng ngừng khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.