Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 16: Phiên ngoại 2: Trảo Chu Kí




- Đáng chết!!

Trong không gian tràn ngập lôi quang màu đen, thanh âm của Cao Lôi Hoa vang lên.

Màn lôi quang kia có thể chặn mất tầm nhìn của mọi người nhưng không thể che giấu được tầm mắt của Cao Lôi Hoa. Đương nhiên, là Lôi Thần mà một chút bổn sự đó cũng không có, thì đập đầu mà chết đi.

Tại bên trong lôi quang này Cao Lôi Hoa chợt thấy thân ảnh của mập mạp

Một ít lôi quang màu đen đã bổ tới người mập mạp.

Hồ quang điện không ngừng đập vào lưng của mập mạp khiến hắn không ngừng run rẩy.

- Đáng chết !!! Gầm!!!

Cao Lôi Hoa quát nhẹ một tiếng rồi tay phải hất về phía mập mạp.

Tia lôi quang màu đen tựa như cừu thấy sói, liền tránh xa khỏi mập mạp

- Phù, nguy hiểm thật.

Trên mặt mập mạp mồ hôi lạnh ứa ra, hắn nhẹ nhàng thở ra.

- Tại sao huynh lại vào được.

Cao Lôi Hoa nhìn mập mạp nói.

- Phù, hoàn hảo! Không có việc gì cả.

Mập mạ cười khổ một tiếng rồi đứng lên.

Nhưng phải nói một điều, thân hình mập mạp lúc ngã xuống hay lúc đứng lên đều như nhau.

Mập mạp đứng lên, trong ngực hắn ra một vật.

Cao Lôi Hoa nhìn vào ngực hắn rồi cả kinh.

Đó là một quả trứng kim cương

Cao Lôi Hoa theo bản năng sờ vào ngực mình. Không biết từ lúc nào , quả trứng trong lòng hắn đã bị rơi ra

Không cần giải thích cũng biết đ nguyên nhân mập mạp tiến vào đây.

- Cám ơn.

- Ha ha, không cần khách khí. Đây là việc huynh phải làm

Mập mạp lắc đầu cười nói.

Vừa rồi, khi hắn thấy Cao Lôi Hoa lộ ra bộ dáng hung hãn đó đã khiến mập mạp chấn động. Nhưng điều làm hắn kinh sợ hơn là quả trứng trong ngực hắn đã chậm rãi lăn đo chỗ khác

Tuy rằng đó là quả trứng kim cương.

Nhưng bất kể thế nào nó cũng chỉ là quả trứng.

Dưới tình huống đó, mạp mạp cũng không nghĩ nhiều như vậy. Thừa dịp quả trứng vẫn còn hoàn hảo, mập mạp mở kết giới ra bắt lấy quả trứng.

- A!!!!

Mập mạp cắn răng cố gắng đứng lên. Trận đau đớn trên lưng khiến hắn ăn không tiêu.

Phải biết rằng độ cường hãn của đám lôi quang màu đen này không phải nói chơi. Hồ quang xung quanh lôi điện đã khiến mập mạp bị thương không nhỏ. Nếu không phải hắn béo, thì cho dù hắn có mười cái mạng cũng đã chết đi tám chín lần rồi.

- Ha ha!! Bình tĩnh. Để đệ trị liệu giúp huynh.

Cao Lôi Hoa cười. Lôi quang chậm rãi tan dần. Hiện ra trong đó là tám thi thể… …

- Xem ra đã xong.

Mập mạp ôm trứng nhìn một khối đen sì trước mặt Cao Lôi Hoa. Mạp mạp tuy có thể coi là một đấng nam nhi, nhưng khi nhìn thi thể bị cháy đen sì sì. Cũng không thể kìm nổi cảm giác buồn nôn.

- Cạc cạc, vậy là chỉ còn tám người!

Cao Lôi Hoa lạnh lùng nhìn tám tên duy trì kết giới.

Tầng cấm vực này vẫn còn rất cứng rắn.

Tuy rằng vừa rồi, công kích của Cao Lôi Hoa không nhằm vào kết giới nhưng dưới sự tác động của những đạo lôi quang màu đen, mà kết giới vẫn có thể duy trì được. Đây dung là điểm tốt.

Cao Lôi Hoa lộ ra ý cười. Tuy nhiên dưới những mảnh mặt nạ màu đen, không ai có thể nhìn ra được.

Cao Lôi Hoa cảm giác mình rất hứng thú với tầng sáng này.

Tám người một tổ, có thể tạo thành một cấm vực hùng mạnh.

Cao Lôi Hoa lập tức nghĩ tới đám huyết kỵ sĩ dưới tay mình.

Nếu như đám huyết kỵ sĩ của mình có thể nắm giữ được cấm vực này. Thì có lẽ hắn sẽ lại có một con bài ẩn nữa.

Cao Lôi Hoa coi trọng cấm vực này… …

- Tốt lắm, tám người các ngươi có thể giải kết giới này ra. Toàn bộ người bên trong đó ta đã giết hết rồi. Hiện tại tiếp tục duy trì kêt giới này cũng có ý nghĩ gì cả.

Những tấm lân phiến chậm rãi rút vào trong cơ thể:

- Giải trừ cấm vực, ta có thể tha cho các ngươi một mạng

Tám tên duy trì cấm vực nhìn nhau, không ai dám động. Hiện tại cấm vực chính là cọng rơm cứu mạng cho họ. Tuy rằng không biết cọng rơm này có làm được cơm cháo gì không. Nhưng bọn họ không dám buông tay.

- Con muốn ta nói lại lần nữa hay sao?

Cao Lôi Hoa âm lãnh nói:

- Giải trừ cấm vực, ta cho các ngươi một con đường sống.

Đám người này lộ ra vẻ mặt do dự. Nhìn dáng vẻ của bọn họ dường như đã muốn giải trừ cấm vực rồi…

Nhưng . Đúng lúc này… …

- Không, các ngươi đừng có nghe lời hắn.

Một thanh âm già nua từ trong kết giới vang lên.

Ca! Ca!

Một thi thể màu đen liền vang lên từng đợt âm thanh.

Không ngờ người tạo ra cấm vực này – tên lùn, không chết, mà từ dưới một thi thể chui ra.

- A?

Cao Lôi Hoa kinh ngạc nhìn tên lùn này

Cái khiến Cao Lôi Hoa kinh ngạc không phải là tên lùn còn sống.

Khiến Cao Lôi Hoa kinh ngạc chính là trong cấm vực này không ngờ lại có thể sử dụng thần lực.

- Chẳng lẽ là?!!

Cao Lôi Hoa nhìn chằm chằm vào tên lùn.

Sau khi nhìn kỹ, hắn nhìn thấy trong tay của tên lùn đang cầm một mảnh kinh loại nhỏ rất tinh xảo.

- Ha ha!

Cao Lôi Hoa cười, sau khi phát hiện được tấm kim chúc đó, hai mắt của hắn liền tỏa sáng. Theo suy nghĩ của hắn, mảnh kim chúc đó chính là lý do tên lùn dùng được thần lực. Đó chính là nguyên nhân

Mẹ nó. Vừa rồi sao mình lại không nghĩ tới điêu này!

Cấm vực này là do tên lùn sáng tạo, sao hắn lại không để lại hậu chiêu cho mình chứ!

Hắn đã làm được cấm chế cấm thần lực, sao hắn lại không làm cho mình vật để phá bỏ cấm chế này chứ!!

Bởi nguyên do đó mà tên lùn không bị hắc sắc lôi quang đánh chết.

Mà đương nhiên, bảy tên tráng hán đã chết kia cũng muốn bảo hộ cho tên lùn này

- Rất tốt!

Cao Lôi Hoa nở nụ cười. Cao Lôi Hoa có lời khen cho tên lùn này

Hoàn mỹ!

Vốn Cao Lôi Hoa cho rằng. Dùng cấm chú trong trận đấu có thể không có tính thực dụng cao. Bởi vì thần lực của mình cũng bị phong ấn. Đây đúng là một kỹ năng vô dụng.

Nhưng nếu có tấm kim loại kia thì hoàn toàn bất đồng!

Nếu có được tấm kim chúc đó thì giá trị của cấm chế này sẽ được tăng lên vô số lần

Thử nghĩ mỗi huyết kỵ sĩ đều cầm một tấm kim chúc này. Rồi dùng cấm vực. Người khác không thể dùng thần lực, mà đám huyết kỵ sĩ lại có thể dùng thần lực. Khặc khăc!! Đây chính là biện pháp khi chiến đầu với mấy tên biến thái của huyết kỵ sĩ. Kế hoạch này thật là tuyệt diệu.

Mình cần cấm chế này!

Ánh mắt Cao Lôi Hoa hiện lên những tia tham lam.

Lão già thấp bé rât sợ. Không biết tại sao, ánh mắt Cao Lôi Hoa nhìn lão lại tràn đầy dục vọng!!

- Chậc chậc! Không nghĩ lão còn sống.

Cao Lôi Hoa nói với lão già này!

- Khặc khặc!! Đương nhiên làm sao ta có thể chết dễ như vậy được! Cao Lôi Hoa ngươi thấy sợ chưa?

Chú lùn cười lớn.

- Sợ?

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Tại sao phải sợ?

- Ngươi đã thu hồi lại những lân phiến màu đen, không phải vậy sao?

Tên lùn đắc ý cười:

- Ngươi đã dùng hết lực lượng vào việc biến thân đúng không?

- Hiện tại hẳn, ngươi không còn bao nhiêu thần lực nữa!

- Cho nên, khi nên ngươi vừa làm dáng muốn lừa tám người bọn họ giải trừ cầm chế đúng không!

- Nhưng ngươi lại không nghĩ tới, ta có khả năng dùng thần lực bên trong cấm vực, đúng không!

Tên lùn càng nói càng đắc ý.

- Vậy giờ này, Cao Lôi Hoa không là cái gì cả!

- Bên trong cấm vực này! Muốn đối phó với người có thể sử dụng thần lực như ta ư? Dưới tình huống cạn lực như của ngươi thì làm sao có thể đối phó người dùng được thần lực như ta?

Tên lùn kiêu ngạo cười. Mà nụ cười hèn hạ của hắn cũng thật khó coi.

- Hừ hừ!!

Cao Lôi Hoa cười lạnh!

- Lão gia hỏa này, lão cười cũng thật khó coi.

Cao Lôi Hoa nói.

Khi lão lùn này cười lộ ra một hàm răng khiến mọi người phát ói.

- Khốn kiếp! Chết đến nơi mà vẫn còn mạnh miệng!

Lão lùn lau lau khóe miệng rồi hung hăng nói.

- Tên già ngu này! Ngươi không có não à? Cho dù hiện giờ lực lượng ta không đủ để dùng được thần lực, ngươi nghĩ ta không giết được ngươi à?

Cao Lôi Hoa nở một nụ cười giễu cợt. Mọi cơ bắp trên người hắn đều rung lên như màn khởi động để giết một người:

- Lão muốn thử không?

- Khặc khặc, không thẻ không phủ nhân. Cho dù không có thần lực, ngươi vẫn có thể dùng sức mạnh cơ bắp.

Về sự dũng mãnh của Cao Lôi Hoa, lão lùn cũng đã thấy được. Dù gì chuyện này cũng chỉ mới xảy ra vài phút trước.

- Nhưng!!

Lão lùn đắc ý cười:

- Kỳ thật, điều ta làm cũng không nặng nhọc lắm.

- Chỉ cần giữ chân ngươi mà thôi.

Lão lùn cười điên cuồng:

- Ta nghĩ dưới sự trợ giúp của thần lực. Vẫn có thể cầm chân ngươi được.

- Chắc không?

Cao Lôi Hoa cười lạnh.

- Đương nhiên. Lúc này chạy trốn ta cũng nắm chắc. Ta chỉ cần giữ chân ngươi đến lúc tiểu nha đầu Huyễn Hồ xử lý xong Tĩnh Tâm công chúa. Khi xử lý xong việc đó nàng sẽ tới đây.

- Đến lúc đó, ta thật muốn ngươi đối mặt với tiểu cô nương nắm giữ hơn nghìn cường giả như thế nào!

- Giải quyết…. Tĩnh Tâm ư?

Cao Lôi Hoa lại nở một nụ cười nanh ác. Thật vất vả mới tỉnh lại mà. Con ngươi của hắn lại một lần nữa đỏ lên.

- Khặc khặc!! Thế nào sợ chưa?

Lão lùn cười nói.

- Sợ ư? Ha ha ha ha!!!

Cao Lôi Hoa cười điên cuồng.

- Lão già này, đầu tiên, lão không nên xem nhẹ thực lực của ta.

- Lão vừa nói, ta không thể sử dụng được thần lực đúng không?

Cao Lôi Hoa cười nanh ác.

Ba ba ba!!!

- Lão già ngu ngốc! Ai nói cho ngươi ta không còn sức lực?!

Tên lùn hoản sợ, Những tử sắc lôi quang đã bao quanh thân thể của Cao Lôi Hoa.

Dường như đột phá hạn chế của không gian, thân hình lão Cao trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt lão.

Tưởng như lão Cao đã ở nơi này từ lúc trước.

Nháy mắt những tia tử sắc lôi quan bắn về phía lão lùn.

- Không!!! Không nên như vậy!

Lão lùn hét lớn một tiếng, hắn điên cuồng thúc dục thần lưc tron cơ thể tạo thành một tầng phòng hộ. Dười tính hình như vậy, hắn chỉ có thể ngăn cản Cao Lôi Hoa một chút để cho mình có một chút thời gian để né tránh.

- Hừ!!

Cao Lôi Hoa cười lạnh.

Tay phải hắn xuyên qua tầng phòng hộ của lão lùn như xuyên qua một tầng giấy mỏng.

Một cánh tay thép bóp chặt lấy cổ của lão lùn.

Cao Lôi Hoa nhấc lão lên.

Hắn nhìn lão lùn như con hùng sư nhìn thấy một bữa ăn ngon.

- Nói cho ta biết.

Cao Lôi Hoa lạnh lùng nói:

- Huyễn Hồ định đối phó với vợ ta ở nơi nào?

Thanh âm của Cao Lôi Hoa bình tĩnh đến dọa người. Nhưng lão hiểu được, cảnh yên ả này để che giấy một cơn bão táp ở đằng sau mà thôi… ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.