Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 11: Vị thuỳ phong lộ lập trung tiêu




Trong biển san hô.

Cao Lôi Hoa và tên mập đang trò truyện với nhau.

Mập mạp là một ông tám. Hắn có thể bắt chuyện với bất kỳ ai.

Cùng nói chuyện với mập mạp lâu như vậy, Cao Lôi Hoa mới biết được tên mập này là người của ngư nhân tộc.

Tên mập sở dĩ không cần dùng đuôi để ấp trứng chỉ bởi vì hắn quá béo, béo đến nỗi đuôi hắn không đủ dài để ấp trứng.

Nên cuối cùng hắn đã nghĩ ra một ý tưởng mới, đó là ôm trứng. Kết quả rất tốt, mập mạp đã thành công. Hiện nay hắn đã ấp quả trứng thứ ba, và hai quả trứng trước cũng đã được ấp thành công.

Mập mạp nói chuyện với Cao Lôi Hoa rất nhiều, có lẽ bởi chỉ có hai người trong căn phòng này.

Có thể nói đây là đồng bệnh tương liên?

- Đúng rồi Cao huynh đệ. Xem như chúng ta cũng có duyên, ta cho ngươi biết một bí quyết nhỏ nhé. Đừng nói cho ai khác cả.

Mập mạp nói nhỏ với Cao Lôi Hoa.

- Bí quyết gì?

Cao Lôi Hoa hứng thú hỏi.

Hắn rất ghét cảm giác nhàm chán này

- Ha ha, thật ra đây là kinh nghiệm trong nhiều năm ấp trứng của ta.

Mập mạp nói:

- Kỳ thật ấp trứng, cũng không cần phải ngồi ở đây cả hai mươi bốn giờ.

- Cứ các năm canh giờ khoảng mười mấy tiếng chúng ta có thể đặt trứng vào một nơi ấm áp rồi nghỉ ngơi một canh tức là hai canh giờ.

Nghe được lời nói của mập mạp, mắt Cao Lôi Hoa liền sáng lên.

Nghe lời nói của mập mạp, Cao Lôi Hoa rất hưng phấn. Bởi vì điều này nói lên rằng Cao Lôi Hoa không cần suốt ngày ngồi ở đây, mà hắn có thể ra ngoài hoạt động gân cốt một lát.

Mập mạp, đúng là tên này có học lại có cả hành nữa

Thật là nhân tài!

Lão Cao cho rằng tên mập này chính là nhân tài, một nhân tài hiếm có.

Cao Lôi Hoa đang hăng say bàn luận cùng mập mạp. Nhưng bỗng nhiên một nguồn tin tức truyền vào ý thức hải của hắn.

Điều này chỉ xảy ra khi những thứ đã ký khế ước với Cao Lôi Hoa xin chỉ thị từ hắn.

Cao Lôi Hoa nhíu mày, cười ngượng ngùng với mập mạp.

Rồi nhận tin tức vừa được truyền tới… …

- Chủ nhân.

Thanh âm truyền tới là của một tên huyết kỵ sĩ.

- Có chuyện gì không?

Giọng Cao Lôi Hoa hiện giờ rất là trầm. Hắn đã từng dặn qua, nếu không có chuyện lớn thì đừng gọi hắn. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

- Chủ nhân, thông qua mạng lưới tình báo, chúng tôi đã phát hiện giờ này có rất nhiều người đang tìm tung tích của ngày

Huyết kỵ sĩ bình tĩnh nói.

Khi đám ma thú bắt đầu tìm kiếm tung tích của Cao Lôi Hoa, đã bị nhóm “ Lôi” để ý tới.

Được sự hậu thuẫn của Cao Lôi Hoa, Lôi phát triển nhanh chóng. Tất cả tin nóng hổi trên cả đại lục đều có thể đến tai của gia đình Cao Lôi Hoa đầu tiên.

- Có người tìm ta?

Cao Lôi Hoa trầm ngâm một lát rồi nói:

- Phân phó xuống dưới, tìm xem ai muốn tìm kiếm tin tức của ta. Không phải ngẫu nhiên lại truy tung vị trí của ta.

- Rõ, chủ nhân!

Huyết kỵ sĩ trầm giọng nói.

- Còn nữa, bảo bọn họ cẩn thận. Đừng đả thảo kinh xà.

Cao Lôi Hoa dặn dò lại.

- Rõ, thưa chủ nhân

Huyết kỵ sĩ kiên định lên tiếng rồi ngắt liên hệ với Cao Lôi Hoa. … …

Tìm tung tích của mình? Rốt cục là ai nhỉ.

Hiện này Cao Lôi Hoa đang trong giai đoạn ấp trứng. Nếu lúc này mà có vấn đề, không biết con hắn sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho nên khi thấy có người tìm tung tích của mình, Cao Lôi Hoa không thể không lưu tâm.

Rốt cuộc là ai tìm mình nhỉ.

Chẳng lẽ là mấy tên kia?

Cao Lôi Hoa chậm rãi nghĩ tới vài người.

Ma thú? Hay là ma?

Dựa vào tính toán của hắn bây giờ đã là mùng tám tháng chín.

Chẳng lẽ họ đã biết chìa khóa là giả? Cao Lôi Hoa nhướng mày, rồi lộ ra một nụ cười tà ác.

Bên kia, Sâm Lâm Thụ Yêu vẫn ngơ ngác nhìn huyễn hồ

Vì thế Sâm Lâm Thụ Yêu dùng cành cây của mình gãi gãi đầu, rồi dùng chỉ vào mặt mình.

- Đúng, ta gọi ngươi đó, ngươi mau tới đây.

Mỹ nhân dịu dàng nói. Biêu hiện giả ngu trong lúc vô ý của Sâm Lâm Thụ Yêu làm Huyễn Hồ tưởng tượng đây là thụ yêu ngốc – một trong những thủ hạ của cô.

- A.

Sâm Lâm Thụ Yêu gật đầu rồi tới cạnh mỹ nhân.

- Ngốc tử.

Mỹ nhân cười một tiếng:

- Tới cạnh ta, ta có một nhiệm vụ cho ngươi này.

- Vâng!

Sâm Lâm Thụ Yêu cười khù khờ, biểu hiện càng ngày càng choáng váng.

- Ngốc tử, ta có một tin tức quan trọng cần ngươi phải đưa đi.

Mỹ nhân vẫy vẫy tay với Sâm Lâm Thụ Yêu, ý bảo hắn cúi đầu xuống.

- Vâng!

Sâm Lâm Thụ Yêu vâng lời cúi đầu xuống.

- Ngươi giúp ta mang tin tức này tới cho Kim lão đại ở Ám dạ đảo. Được không?

Mỹ nhân dán vào lỗ tai vào Sâm Lâm Thụ Yêu rồi nhẹ nhàng phun hương khí vào lỗ tai của nó.

Kim lão đại?

Nghe được từ này, lòng Sâm Lâm Thụ Yêu chợt run lên, hắn lập tức tập trung lên. Thân là ma thú hắn đương nhiên biết được cái tên nay. Trừ Đại thống lĩnh ra, Kim lão đại là người có quyền lực lớn nhất. Nghe nói Kim lão đại là Hoàng Kim Bỉ mông cự thú.

Mà quan trọng hơn, tân nhiệm chủ nhân của nó, Cao Lôi Hoa, vài ngày trước đã giết chết đệ đệ của Kim lão đại. Nên khi nghe thấy cái tên này, Sâm Lâm Thụ Yêu liền tập trung hẳn lên.

- Ngốc tử, ngươi nghe cho kỹ nhé. Ngay lập tức trở về Ám Dạ đảo, nói với Kim lão đại rằng, Cao Lôi Hoa hiện tại ở ngay cạnh chỗ của chúng ta – biển san hô. Nói cho Kim lão đại hãy chuẩn bị sẵn sàng.

Hồ mỹ nhân còn không biết được Sâm Lâm Thụ Yêu trước mặt của mình không phải là thuộc hạ của nàng. Huyễn Hồ vẫn tiếp tục phả những hơi thở như lan như ngọc của mình vào tai của Sâm Lâm Thụ Yêu.

- Vâng! Vâng!

Sâm Lâm Thụ Yêu cũng không phải kẻ ngốc, hắn nhận ra chuyện này có liên quan tới chủ nhân hắn. Vậy nên hắn vẫn giả ngu để nghe tiếp.

Tự dưng được cơ hội lập công lớn!

Sâm Lâm Thụ Yêu thầm nghĩ.

- A, ngốc tử, nhìn bộ dáng ngốc nghếch của ngươi kìa.

Hồ mỹ nhân nói nhỏ một tiếng rồi điểm vào trán của Sâm Lâm Thụ Yêu.

- Ha ha, ha ha!

Sâm Lâm Thụ Yêu giả vờ cười một cách ngu ngơ.

- Thôi, không biết ngươi có thể mang những lời này đến Kim lão đại không. Được rồi, đợi ta một chút.

Hồ mỹ nhân cười một tiếng rồi đi vào trong hành cung của mình.

Sâm Lâm Thụ Yêu cũng không làm gì chỉ đứng ở trước cửa ngu ngơ cười.

Một lát sau, hồ mỹ nhân đã mở cử đi ra.

Trên tay nàng cầm hai bức phong thư.

Đây là thư dành riêng cho hải tộc, cho dù ở trong nước, mực viết cũng bị biến mất.

- Đây là một phong thư mà minh hữu của chúng ta – nhị Phò mã viết, đó là bức thư viết về vị trí cụ thể của Cao Lôi Hoa. Còn bức còn lại là của ta. Sau khi trở về, ngươi lại đưa bức thư đó cho Đại thống lĩnh.

Hồ mỹ nhân khẽ cười nói.

- Vâng, vâng!

Sâm Lâm Thụ Yêu dùng sức gật đầu, ý bảo rằng mình đã hiểu.

- Tốt, tiểu ngốc tử. Lúc đó ta sẽ không quên ngươi đâu.

Hồ mỹ nhân khẽ cười, rồi hôn phớt lên Sâm Lâm Thụ Yêu.

- Heh heh heh!!!

Sâm Lâm Thụ Yêu lần này thật sự cười một các ngây ngốc.

Sau khi tách khỏi hồ mỹ nhân.

Sâm Lâm Thụ Yêu lén lút mở bức thư trên tay ra.

Rất nhanh, Sâm Lâm Thụ Yêu thu liễm lại bộ mặt ngu ngốc của mình.

Có hai phong thư. Một bức là phong thư của nhị phò mã viết cho Kim lão đại.

Một phong thư tiết lộ vị trí của Cao Lôi Hoa, cùng chuyện Cao Lôi Hoa ấp trứng. Trong thư cũng nói rõ thời gian tốt nhất để đối phó Cao Lôi Hoa cùng với những câu nói muốn nhờ cậy đám ma thú xử lý Cao Lôi Hoa.

Cuối bức thư còn có cả chữ ký của nhị phò mã Ba Bỉ Tư An Đặc.

Một phong thư khác là do hồ mỹ nhân viết. Nội dung của bức thư này là trong lúc tình cờ đã tìm được vị trí của Cao Lôi Hoa. Bức này đơn giản chỉ là “mèo khen mèo dài đuôi” mà thôi.

- Ha ha

Sâm Lâm Thụ Yêu lộ ra một nụ cười.

Hắn nắm chặt lấy bức thư của nhị phò mã Ba Bỉ Tư An Đặc.

Đây chính là chứng cứ cho việc Ba Bỉ Tư An Đặc muốn chống đối Cao Lôi Hoa.

Chỉ cần có thứ này chỉ nhân sẽ xử lý tên Ba Bỉ Tư An Đặc này.

Nghĩ vậy, Sâm Lâm Thụ Yêu vội vã liên hệ Cao Lôi Hoa… ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.