Cảnh Sát Nhân Dân Có Người Yêu Rồi

Chương 13




Tầng 41 là một mảnh sa mạc hàn băng tĩnh mịch và vô cùng to lớn mênh mông, không có giới hạn.

Tại trong đại sa mạc này, cứ cách mấy trăm dặm sẽ có một tòa tháp, các tòa tháp này có độ cao tăng dần từ thấp đến cao, một mực kéo dài ra ngoài.

Ù ù …,

Từ phương xa bỗng nhiên xuất hiện một đạo cuồng phong trông như một con cự long đen kịt, cơn gió lốc còn chưa tới gần thì đã có có một cổ hàn ý đập vào mặt, bên ngoài đại sa mạc càng kết nổi lên từng tầng băng sương.

"Đây là cái gì chứ?"

Ngũ Lăng Lão Tổ mơ hồ có dự cảm xấu, cơn gió lốc này lại để cho Hồn Hải của hắn sinh ra một tia không ổn định.

"Mau đi đường vòng."

Âm Dương Tẩu cũng không dám khinh thường, lựa chọn đường vòng mà đi.

Nhưng bọn hắn nào có thể ngờ được, cơn gió lốc cũng bắt đầu chuyển hướng.

"Hừ!"

Đại Lực Lão Tổ hừ lạnh một tiếng rồi phát ra một quyền.

Hư ảo quyền ảnh ảnh hướng đến hư không đập nện về phía cơn gió lốc, nhưng điều khiến cho mọi người phải kinh ngạc chính là, quyền ảnh tuy rằng có thể khiến cho cơn gió lốc tan rả đi một chút, nhưng thực tế, lực sát thương cũng không phải quá lớn, dường như chỉ là phế vật đối với cơn gió lốc mà thôi.

Trong nháy mắt, cơn gió lốc đen kịt đã đến gần năm người, khiến bọn hắn nhìn vào lập tức sởn hết cả gai ốc, đây hoàn toàn không phải gió lốc bình thường, rõ ràng là do vô số Quỷ vật hình thành, nguyên một đám quỷ ảnh như ẩn như hiện ở bên trong, tuy hai mà một đấy.

"Là Hoàng Tuyền phong bạo, tất cả bên trong đó đều là Hoàng Tuyền Quỷ cả đấy."

Ngũ Lăng Lão Tổ tóc gáy dựng đứng, âm thanh thất kinh nói.

Hoàng Tuyền phong bạo là một trong những loại cuồng phong đáng sợ nhất trong địa ngục, cơn bão táp này cũng không phải do tự nhiên hình thành, mà là do vô số Hoàng Tuyền Quỷ tụ hợp mà thành. Nếu gặp phải Hoàng Tuyền phong bạo, cho dù là Vô Thường Quỷ trong địa ngục thì cũng sẽ nhượng bộ lui binh, nguyên nhân là vì Hoàng Tuyền Quỷ sau khi hình thành ra Hoàng Tuyền phong bạo sẽ bị yếu đi, vì vậy những lực lượng mạnh mẽ hơn một khi bị xoắn vào trong nó, lập tức sẽ trở thành một bộ phận của nó.

Ngũ Lăng Lão Tổ hiện tại bắt đầu hoài nghi, Quỷ Khốc Sơn đến cùng có đúng thực là lãnh địa Tam cấp Sơn Quỷ bình thường hay không, trong khi bất kỳ nơi nào cũng xuất hiện đại lượng Quỷ Thú, Hoàng Tuyền phong bạo như vậy. Bất quá ngẫm lại cũng có phần đúng, nơi đây nếu như đã bị phong ấn mạnh như vậy thì khẳng định là địa phương không tầm thường rồi.

"Mau phong bế nó lại."

Âm Dương Tẩu há cam chịu để cho Hoàng Tuyền phong bạo tiến đến gần, hai tay hắn nhanh chóng kết ấn, lập tức một đoàn khí lưu màu trắng hình thành tại trước người hắn. Chợt, hư ảnh sau lưng của hắn liền hướng về phía đạo khí lưu màu trắng rót vào thêm một cỗ khí lưu màu đen nữa, sau một khắc, một cái Hắc Bạch Âm Dương đồ bành trướng và bao phủ về hướng Hoàng Tuyền phong bạo, triệt để trói chặc nó.

Ngũ Lăng Lão Tổ có tốc độ cũng không chậm, Ngũ Hành phong ấn của hắn từ trên trời giáng xuống, bao phủ Hoàng Tuyền phong bạo cùng với Hắc Bạch Âm Dương đồ bao.

Kim Quang Lão Tổ cũng thi triển ra Kim Quang kết giới của mình, tạo thành từng mảnh gương sáng bóng vây kín cả phong bạo, ở bên trong vòng kết giới, kim quang chói mắt mãnh liệt được tản ra, trùng kích về phía phong bạo đang ở giữa nó.

Về phần Dạ Quỷ Bà Bà cùng Đại Lực Lão Tổ thì không am hiểu phong khốn trận pháp nên không thể nhúng tay vào được.

Làm xong mọi thứ, năm người lao đi với tốc độ cao nhất về phía trước. Ba tầng phong ấn tuy rằng có thể vây khốn bất luận gã Chuẩn Tôn nào trong thời gian rất lâu, nhưng Hoàng Tuyền phong bạo đáng sợ hơn nhiều so với Chuẩn Tôn.

Ước chừng thời gian nửa khắc trôi qua, phía sau họ truyền đến một tiếng nổi cực kỳ lớn, năm người liền biết rõ phong ấn đã bị phá mở.

Oanh long long!

Toàn bộ đại sa mạc tựa hồ đang run rẩy, Hoàng Tuyền phong bạo dùng tốc độ nhanh gấp mười lần so với trước truy tới đây, có thể phát hiện, khi tốc độ bạo tăng, độ thô to của Hoàng Tuyền phong bạo cũng giảm bớt đi. Nhưng so với khoảng cách hiện tại giữa hai bên thì đô thô to của Hoàng Tuyền phong bạo chỉ giảm bớt chừng một thành mà thôi, hoàn toàn có thể đuổi kịp năm người, đến lúc đó, sẽ có ít nhất một người bị cuốn lấy và chắc chắn là lành ít dữ nhiều rồi.

"Quá nhanh rồi, chỉ còn khoảng một trăm lần hô hấp là nó có thể đuổi kịp chúng ta."

Ngũ Lăng Lão Tổ tính toán khoảng cách thoáng một chút, trong nội tâm trầm xuống.

Mặc kệ là hắn có thực lực này hay không thì hắn cũng không muốn thua đủ cùng Hoàng Tuyền phong bạo, “giết địch một nghìn tự tổn thương tám trăm” đây là hành vi ngu xuẩn đấy.

Khoảng cách giữa Hoàng Tuyền phong bạo và năm người càng ngày càng gần, toàn bộ Quỷ Khốc Sơn này ẩn chứa quy tắc phong ấn đặc biệt và không cách nào Thuấn Di được, tốc độ đơn thuần có thể đạt tới một phần ngàn trong Vũ Trụ tinh không thì đã coi là không tệ rồi.

Ầm ầm!

Chuyện tốt không thấy đâu, chỉ toàn họa vô đơn chí.

Bên ngoài đại sa mạc phía trước cách năm người không xa, bỗng nhiên vỡ tan ra, từ trong đó lại toát ra một đạo gió lốc đen kịt, lại là một đạo Hoàng Tuyền phong bạo khác.

Bởi vì khoảng cách thật sự quá gần, và mọi người lúc đó đang bảo trì trạng thái tốc độ cực hạn, nên trong lúc nhất thời căn bản không phản ứng kịp nữa, chỉ có thể dựa vào bản năng của mình mà chuyển hướng sang trái phải.

Kết quả đã có thể nghĩ ra, năm người đã bị phân cách thành hai nhóm, Âm Dương Tẩu, Dạ Quỷ Bà Bà cùng với Đại Lực Lão Tổ hướng phía bên phải lao đi, Kim Quang Lão Tổ cùng Ngũ Lăng Lão Tổ lựa chọn hướng bên trái.

"Thay ta dẫn dắt nó rời đi." Ngũ Lăng Lão Tổ run tay ném đi ra một đạo nhân ảnh, còn bản thân hắn thì hướng một phương hướng khác chạy vội, nhìn kỹ sẽ nhận ra nhân ảnh đó chính là Thạch Nhân Đế, nhưng thần sắc hắn đã trở nên chất phác ngốc trệ.

Đáng tiếc, Hoàng Tuyền phong bạo lại chẳng quan tâm đối với Thạch Nhân Đế, như trước vẫn đuổi sát Ngũ Lăng Lão Tổ cùng Đại Lực Lão Tổ.

"Chẳng lẽ cái Hoàng Tuyền phong bạo này lại cảm thấy hứng thú đối với Linh Hồn cường đại?"

Ngũ Lăng Lão Tổ trong nội tâm phỏng đoán.

Không kịp ngẫm nghĩ nữa, Kim Quang Lão Tổ cùng Ngũ Lăng Lão Tổ lại biến sắc, sa mạc phía trước hai người lại bị bạo liệt, một đạo Hoàng Tuyền phong bạo thứ ba chui ra.

"Đáng chết."

Ngũ Lăng Lão Tổ liên tục không ngừng chuyển hướng về phía bên phải, còn Kim Quang Lão Tổ lại hướng phía bên trái lao đi.

Cứ như vậy, sau lưng hai người đều có một đạo Hoàng Tuyền phong bạo đi theo, còn bản thân bọn hắn thì bỏ chạy thục mạng.

Truy đuổi không bao lâu thì bên trong các Hoàng Tuyền gió lốc truyền ra tiếng gào thét mãnh liệt, theo tiếng kêu gào truyền ra, tốc độ của nó tăng đột biến lên gấp mười lần, giống hệt như đạo Hoàng Tuyền phong bạo thứ nhất.

Phát giác được biến động lạ sau lưng, Ngũ Lăng Lão Tổ đồng tử bỗng nhiên co rụt lại.

"Ta liều mạng với ngươi!"

Ngũ Lăng Lão Tổ hướng phía tòa tháp cao gần nhất lao đi, hắn phải đánh cược tại đây, đánh cược rằng cái tháp cao này có thể phòng ngự Hoàng Tuyền phong bạo, nếu là như vậy hắn sẽ tranh thủ được một chút thời gian, về phần sau đó sẽ đào thoát như thế nào thì nói sau.

Một nghìn dặm!

Năm trăm dặm!

Ba trăm dặm!

Đến khi khoảng cách giữa Ngũ Lăng Lão Tổ và tòa tháp cao gần nhất càng ngày càng gần, thì khoảng cách giữa Hoàng Tuyền phong bạo sau lưng và hắn tương ứng cũng gần thêm, chỉ còn không đến năm mươi dặm mà thôi, bằng vào tốc độ của Hoàng Tuyền phong bạo, Ngũ Lăng Lão Tổ còn chưa kịp trốn vào tháp thì đã bị đuổi kịp.

Trên mặt hắn giờ đây đã hiện lên sắc thái đau lòng khôn siết, Ngũ Lăng Lão Tổ buộc phải thực hiện sự lựa chọn đầy khó khăn lần thứ hai, tay hắn vung lên, ngũ thải quang mang lập loè được phóng ra, một đạo nhân ảnh lập tức phóng tới trước mặt Hoàng Tuyền phong bạo.

Là Diệp Trần.

Diệp Trần có Linh Hồn lực cường đại hơn so với phong Đế Vương Giả bình thường không biết mấy phần, mặc dù hiện tại vẫn không bì kịp các cường đại Hoàng giả, thế nhưng xét tính chất thì lại muốn vượt qua rất nhiều, không kém gì Chuẩn Tôn. Giờ này khắc này, đã đến bước đường cùng, Ngũ Lăng Lão Tổ đành phải vứt bỏ Diệp Trần, tựu giống với tại tầng thứ bốn mươi, hắn đã từ bỏ Khôi Lỗi đại trận pháp trân quý nhất.

"Lần này nếu như không chiếm được U Minh quả, lão phu xem như tiền mất tật mang rồi."

Diệp Trần chính là một trong những vật liệu tốt nhất mà hắn thấy qua nhiều năm sưu tầm, có lẽ là thứ tốt nhất, gần như đặt đến tám phần thực lực của bản thể, cái này so với bất kỳ thứ gì cũng đều muốn trân quý hơn rất nhiều, nếu không phải vì nguy hiểm đến tính mạng thì có đánh chết hắn cũng sẽ không vứt bỏ Diệp Trần. Chính vì vậy mà Ngũ Lăng Lão Tổ hắn không khỏi càng thống hận Đại Lực Lão Tổ hơn, nếu không phải vì đối phương ám toán hắn thì lần này hắn có thể dùng Khôi Lỗi đại trận làm trở ngại thoáng một chút Hoàng Tuyền phong bạo, như vậy hắn sẽ tranh thủ được một ít thời gian, và đâu cần phải buông tha cho Diệp Trần.

"Đại Lực Lão Tổ, ngươi chờ đó cho ta."

Thấp giọng gào thét lên, Ngũ Lăng Lão Tổ xông vào trong tòa tháp cao.

Bị vung ra một thoáng kia, Diệp Trần đột nhiên tỉnh táo lại, đương nhiên, trước đó hứng chịu một kích của Đại Lực Lão Tổ, Diệp Trần đã thanh tỉnh hơn không ít, khống chế của Ngũ Lăng Lão Tổ đối với của hắn tuy mạnh, nhưng cũng có giới hạn, sau khi bị Đại Lực Lão Tổ kích đánh, loại khống chế này liền bị suy yếu không ít. Bằng vào ý chí của Diệp Trần, tất nhiên sẽ tranh đoạt lại quyền khống chế tinh thần của mình, nhưng dưới sự cường đại của Ngũ Lăng Lão Tổ, Diệp Trần đã một mực che giấu sự thanh tỉnh của mình.

"Đây là!"

Giờ này khắc này, ánh mắt Diệp Trần đã bị một đạo Hoàng Tuyền phong bạo to lớn như cự long nhét đầy, sau một khắc, toàn bộ cơ thể đã bị Hoàng Tuyền phong bạo bao phủ vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.