Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích

Chương 10




Con rắn này rất có cá tính, còn có chút...Cô thật không biết nên nói thế nào. Sắc lang thì cô biết rồi, nhưng rắn háo sắc thì là lần đầu tiên cô gặp đó.

Xà đại gia? Tiểu hắc xà nghe xong, liền hơi động thân thể, nó cảm thấy hơi buồn cười. Người khác luôn gọi nó là vương, hoặc xà vương, chưa từng có ai gọi nó là xà đại gia cả. Cô đúng là thú vị.

"Tao cảnh cáo mày lần cuối, sau này, không được chui vào người tao nữa, nếu không tao sẽ ném mày đi đó." Một lúc sau, cô mới vươn một ngón tay, chọc chọc vào thân thể mềm mại của nó, hung ác nói.

Tiểu hắc xà không thèm quan tâm đến dáng vẻ 'nghĩ một đằng nói một nẻo' đó của cô, nó tiếp tục nghẹo đầu qua một bên, ngủ tiếp. Tâm phụ nữ thật ra rất là yếu đuối.

Lý Quả thấy lời uy hiếp của mình không mấy hiệu quả, liền cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, bởi vì rắn nhỏ hoàn toàn mặc kệ cô, chỉ nằm giả chết trên gối.

Không phải rắn không thể ở cùng con người sao? Vì sao con rắn này lại thích ở chung với cô chứ? Lại còn không cắn cô nữa? Đúng là một con rắn kỳ lạ.

"Lý Quả, chăm sóc tốt cho lũ rắn của cậu đó, đừng để chúng bò ra cắn người lung tung. Đến lúc đó thì đừng trách chúng tớ đánh chết bọn nó đấy." Đột nhiên, thanh âm của Tiểu Ngân từ bên ngoài truyền vào, cô ta còn đang giận Lý Quả nên giọng nói cũng không mấy thân thiết.

Vừa nghe nhắc đến rắn, cô mới sực nhớ ra, trong cái hộp đặt ở trên bàn học còn có mấy con rắn đang chờ cô chăm sóc. Tuy không thích câu nói vừa rồi của Tiểu Ngân, nhưng cô vẫn vội vàng nhảy xuống giường, chạy đi xem đám rắn trong hộp.

Cô vừa rời khỏi, tiểu hắc xà liền mở mắt ra, đương nhiên nó cũng nghe thấy câu nói của Tiểu Ngân. Chỉ thấy ánh mắt nó chợt lóe, không biết là đang suy nghĩ điều gì, song, nó lại nhanh chóng nhắm mắt lại.

Lúc Lý Quả nhìn thấy mấy con rắn đang an tĩnh nằm trong hộp kia, cô liền thở phào nhẹ nhõm. May quá, chúng nó vẫn còn ở trong này, một con cũng không thiếu, tất cả đều rất ngoan ngoãn.

Những con rắn này vừa nhìn thấy Lý Quả, liền rất ngoan ngoãn, giống như đang nhìn thấy chủ nhân của mình vậy. Trong mắt chúng, còn lờ mờ thấy được một tia kính sợ.

"Bọn mày phải ngoan nhé, tao đi lấy thức ăn cho bọn mày." Cô giống như đang nói chuyện với con người. Sau khi dặn dò xong, cô liền khép nắp hộp, thay quần áo rồi cầm lấy cặp lồng, vội vàng ra ngoài.

Chỉ một lúc sau, cô đã nhanh chóng chạy về, trong tay có một túi đồ ăn, còn cả nước nữa. Cô cầm bánh bao, xé nhỏ ra rồi bỏ vào trong hộp. Sau đó, còn đổ nước ra nắp rồi cho vào trong hộp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.