Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 35: Trở về vị trí cũ




Hoàn Thành tổ chức hội nghị ban ngành.

Trong hội nghị, Bí thư Thành ủy Nhạc Vân Tùng một lần nữa phân công việc điều chỉnh ban ngành.

Trong đó, có một vị trí điều chỉnh quan trọng đó là Phó bí thư Thành ủy Trần Kinh không còn được phụ trách công việc chính trị pháp luật của Ủy ban nữa, công việc đó sẽ do Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật Vệ Hoa toàn quyền phụ trách, hội nghị cũng chỉ rõ chức năng nhiệm vụ của Sở công an.

Sau vụ án 6.23, trọng trách mà Sở công an phải gánh là rất lớn, Chủ tịch thành phố Khương Thiếu Khôn phải nắm chắc cục diện, phải giải quyết vụ án 6.23 một cách tốt đẹp, không thể chỉ vì vụ án này mà ảnh hưởng tới tình hình phát triển của cả thành phố.

Không thể không nói, việc điều chỉnh này của Nhạc Vân Tùng gặp rất nhiều sóng gió.

Theo người dân thấy, thì Thành ủy điều chỉnh như vậy là do Trần Kinh đã đắc tội với ai, Thành ủy chịu áp lực không thể không hạ chức hắn.

Mà trong nội bộ thể chế, giới doanh nghiệp, tầng lớp thượng lưu thì lại có rất nhiều người vừa lòng với sự điều chỉnh lần này.

Dù sao phạm vi ảnh hưởng của vụ án 6.23 là quá lớn, có một số người làm việc không đàng hoàng, sợ rằng nếu Trần Kinh tiếp tục điều tra vụ án này, sẽ liên lụy tới bọn họ.

Hiện giờ việc điều chỉnh của Nhạc Vân Tùng khiến cho rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có người còn giải thích rằng việc điều chỉnh ban ngành Thành ủy Hoàn Thành là vì không mong muốn vụ án 6.23 sẽ mở rộng phạm vi hơn nữa và mặt khác chính là muốn loại bỏ Trần Kinh.

Ngoài ra có người còn cho rằng, việc điều chỉnh Thành ủy lần này là nước cờ kết thúc việc đấu tranh trong nội bộ Hoàn Thành.

Những hành động của Trần Kinh khiến cho cả Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố đều không vừa lòng, hai người này kết hợp lại với nhau, Trần Kinh còn có thể làm được gì, bất đắc dĩ phải giao lại quyền lực thôi.

Bên ngoài có nhiều luồn tin tức cho biết, những xao động và rung chuyển trước đây của Hoàn Thành cuối cùng cũng đã được hóa giải.

Khách sạn Hoàn Thành, Trần Lập Trung, Tống Tiên Kiều chuẩn bị một bàn tiệc rượu mời Trần Kinh.

Trong bữa ăn, Trần Lập Trung lớn giọng mắng rằng Sở công an bây giờ quá nhiều quy chế làm việc, anh ta oán giận lũ lãnh đạo cùng một ruột của Sở công an, làm được một chút thành tích, vừa mới vượt qua khó khăn liền bắt đầu đấu tranh nội bộ.

Sở công an hiện giờ quyền lực hoàn toàn nằm trong tay Vệ Hoa, nhưng Khương Thiếu Khôn thì lại mạnh tay một cách lạ thường, trước sau đã ba lần thị sát Sở công an và nghe báo cáo về vụ án 6.23.

Về hướng giải quyết công việc vụ án 6.23 sau này, Khương Thiếu Khôn đưa ra một loạt chỉ thị, tất nhiên là yêu cầu phải cho ông ta biết rõ toàn bộ cục diện của vụ án này.

Trần Lập Trung nói:
-Bí thư, tôi không hiểu rõ lắm. Vụ án 6.23 chúng ta đã làm tốt như vậy, lập tức có thể tạo ra thành tích lớn rồi, tại sao anh tự nhiên lại nhượng lại trách nhiệm vậy? Hiện giờ Chủ tịch Khương không phải là lộ rõ vẻ sợ sệt sao, nhìn bộ dạng muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có của ông ta kìa!

Trần Kinh khẽ cười, vấn đề này không thể giải thích cho Trần Lập Trung nghe được.

Vì vấn đề này liên quan đến cả thành phố, và những suy tính mang tầm vĩ mô của Trần Kinh nữa.

Công việc của Ủy ban chính trị pháp luật và Sở công an, ở giữa chắc chắn tồn tại sự đấu đá giữa Khương Thiếu Khôn và Vệ Hoa.

Vệ Hoa muốn có quyền chủ động, dần dần nắm trong tay những con át chủ bài, còn cách làm việc của Khương Thiếu Khôn thì rất khôn ngoan, sự tranh chấp giữa hai người, kết quả cuối cùng sẽ chính là kết quả thỏa đáng nhất của vụ án 6.23.

Đây là cục diện mà Trần Kinh muốn chứng kiến.

Hắn trầm ngầm một lúc, nói:
-Lập Trung, việc này anh không cần quản nhiều làm gì, anh chỉ cần an tâm làm tốt những việc của mình là được rồi. Có câu lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt. Vụ án 6.23 đã được phá, vấn đề vẫn còn tồn tại của một số người cũng sẽ dần dần bị lộ thôi.

Còn về việc cụ thể sẽ xử lý vấn đề thế nào, sớm hay muộn vài ngày thì cũng có gì quan trọng!

Trần Kinh và Trần Lập Trung nói về công việc của Sở công an, Tống Tiên Kiều không xen được lời nào vào, ông ta chỉ ngồi im bên cạnh ăn cơm.

Trần Kinh chuyển chủ đề, nói:
-Tiên Kiều, anh hiện giờ làm việc tại Sở thương mại thế nào? Ủy ban thương mại giờ không còn tồn tại nữa, chuyển thành Sở thương mại, chắc chắn trong nội bộ cũng thay đổi rất nhiều, anh đã quen với công việc chưa?

Tống Tiên Kiều vội đặt đũa xuống nói:
-Phó bí thư, về cơ bản là cũng đã quen rồi, tôi cũng coi như là một người kì cựu của trong Sở, nghiệp vụ đều đã quen thuộc.

Trần Kinh gật đầu nói:
-Cục diện hiện giờ của Hoàn Thành chúng ta, quyết định phát huy hết công năng của Sở thương mại. Sở thương mại sẽ phải gánh vác trách nhiệm nặng nề đây!

Trần Kinh gõ tay xuống bàn, nói:
-Chúng ta hiện nay đặc biệt coi trọng đến hai việc, thứ nhất đó là đưa ra được những chính sách thương mại xuất sắc, cần phải phục vụ tốt những doanh nghiệp chúng ta muốn nâng cấp mô hình sản xuất, phải đưa ra những chính sách hỗ trợ kịp thời và đặt niềm tin vào bọn họ.

Phải thực sự khiến họ cảm thấy sự quyết tâm, quan tâm trong các chính sách, phải cổ vũ họ sớm thay đổi mô hình và sớm nâng cấp nó.

Mặt khác, chúng ta cũng cần phải chọn ra được những doanh nghiệp xuất sắc, tôi thấy những doanh nghiệp vừa và nhỏ của chúng ta hiện nay vẫn còn thiếu doanh nghiệp đi đầu dẫn dắt, thiếu mục tiêu, trong một loạt những doanh nghiệp trong các ngành nghề toàn thành phố chúng ta phải chọn ra những ngành nghề hàng đầu, thông qua đó hỗ trợ cho những doanh nghiệp đi đầu này phát triển, từ đó dẫn dắt các doanh nghiệp vừa và nhỏ phát triển.

Tống Tiên Kiều nghe cẩn thận.

Ông ta lần đầu tiên nghe thấy Thành ủy lại có những yêu cầu như vậy với Sở thương mại.

Hai mục tiêu này khiến ông ta cảm thấy rất lạ, ông ta lờ mờ phát hiện ra điều gì đó, Phó bí thư Trần không còn phụ trách vấn đề chính trị pháp luật nữa, công việc sau này có lẽ sẽ chuyển sang phụ trách mảng kinh tế.

Ông ta nghĩ tới đây, liền cảm thấy rất phấn chấn.

Trọng tâm công việc của Trần Kinh chuyển sang mảng kinh tế, Tống Tiên Kiều sẽ có nhiều không gian để thể hiện càng nhiều thứ hớn, ông ta sao không vui chứ?

Quả nhiên phán đoán của ông ta rất chính xác.

Trần Kinh uống một hớp rượu, nghiêm túc nói:
-Tiên Kiều, sau khi anh trở về cần phải cẩn thận làm một bản kế hoạch, trọng tâm phải đưa ra được điểm đột phá hơn so với chính sách thương mại cũ, tất cả đều phải viết ra. Có những báo cáo ban đầu này của anh, sau này tôi sẽ chỉnh sửa lại!

Tống Tiên Kiều vỗ tay vào ngực nói:
-Vâng! Tôi lập tức bắt tay vào làm, sau khi Ủy ban chúng tôi thay đổi thành Sở, có rất nhiều đồng chí đều không được thỏa sức trổ tài!

Trần Kinh vừa ý gật đầu, lại nói:
-Đúng rồi, tôi nghe nói vợ của anh xảy ra chuyện, chuyện là thế nào?

Tống Tiên Kiều ngượng ngùng cười, Trần Lập Trung ngồi bên cạnh nói:
-Phó bí thư, nói tới chuyện này, tôi mới thật sự tức giận. Anh nói đạo lý ở đâu chứ? Vợ của Tống Tiên Kiều từ năm ngoái kinh doanh rượu nho, là đại diện cho nhãn hàng rượu nổi tiếng ở Pháp. Nhưng đến năm nay, việc buôn lậu rượu nho xảy ra quá nhiều.

Từ tháng 3 năm nay bắt đầu bị thô lỗ, sau đó phía nhãn hàng bên Pháp thay đổi, vì lượng tiêu thụ hàng của cô ta quá thấp, vì vậy đã loại vợ của ông ta, phí đại diện mấy chục vạn tệ cũng không trả lại, tự động ngừng hợp tác. Việc này khiến cho họ thô lỗ trước sau cũng khoảng hai trăm vạn tệ!

Tống Tiên Kiều lắc đầu, trên mặt lộ rõ nụ cười chua xót, nói:
-Đó là do kinh nghiệm còn ít, phụ nữ làm việc thường phạm phải những lỗi như vậy, đi một ngày đàng, học một sàng khôn!

Tống Tiên Kiều nhẹ nhàng nói, thực ra từ đầu năm nay ông ta phải áp lực về tinh thần là rất lớn.

Hai vợ chồng ông ta kinh doanh nhiều năm như vậy, của cải bao năm đều đổ vào đấy, lại còn mượn của người thân bạn bè rất nhiều tiền, tất cả tiền bạc đều đầu tư vào đó nhưng giờ mất sạch.

Việc quan trọng hơn đó là ông ta định cho con gái đi du học ở nước ngoài, hiện giờ nợ một khoản lớn như vậy, nên kế hoạch đó đành phải gác lại.

Vì thế mà vợ của ông ta cả ngày ở nhà tự trách mình không ăn cơm, dường như đã mắc phải bệnh trầm cảm.

Trần Kinh lấy từ trong túi ra một cái thẻ, từ từ đẩy về phía Tống Tiên Kiều, Tống Tiên Kiều ngơ ngác.

Trần Kinh nhíu mày nói:
-Cái thẻ này, anh cứ cầm đi, đi giải quyết vấn đề gấp trước, việc học hành của con cái anh không cần tự trách mình. Đi du học thường là sau khi học đại học, anh đâu cần thiết theo mốt mới học cấp ba đã cho cháu đi du học?

Trần Kinh dừng một lúc, rồi nói:
-Các cụ chúng ta có câu “một con bò từ Nam Kinh tới Bắc Kinh, thì cũng chỉ là một con bò”, là người tài, thì sau khi nhận được sự đào tạo của hệ thống giáo dục trong nước, nó tự dựa vào khả năng của mình mà thi lấy học bổng du học. Nếu không phải là người tài, thì anh bỏ ra bao nhiêu tiền, thì cũng không được gì cả.

Trước tiên hãy giải quyết vấn đề gấp trước, vấn đề đưa việc này ra tòa thì cứ từ từ, anh cứ lo liệu công việc gia đình ổn thỏa trước đi đã!

Tống Tiên Kiều đứng dậy, ánh mắt đầy sự cảm động, tay thì chìa ra, nói:
-Phó bí thư, vậy sao được, sao tôi có thể lấy tiền của anh được? Anh…

Trần Kinh nghiêm túc nói:
-Bảo anh cầm thì anh cứ cầm đi, cứ coi như là tôi cho anh mượn. Tôi cho anh mượn không lấy lãi đâu mà sợ, anh về nói với vợ vậy, bảo cô ta bình tĩnh lại, việc thắng bại trong kinh doanh là chuyện thường tình, từ đâu ngã thì phải từ đó đứng dậy!

Tống Tiên Kiều cầm thẻ trong tay, thiếu chút nữa là nước mắt chảy ra.

Trần Lập Trung kéo ông ta nói:
-Ngồi đi, ngồi đi! Tôi nói cho anh biết, đây đều là công lao của tôi đó. Nếu tôi không uốn ba tấc lưỡi nói chuyện với Phó bí thư, không thì Phó bí thư sẽ không biết được việc này. Sau khi trở về anh hãy nói chuyện với chị ấy đi, bảo chị ấy sau này suy nghĩ cẩn thận trước khi làm việc gì, đừng để mỗi lần tôi tới nhà anh, chị ấy đều mang của cải và rau lên đãi tôi!

Mặt Tống Tiên Kiều đỏ hết lên, ngồi xuống ghế, ông ta nghiêm túc nói:
-Phó bí thư, lần này thực sự rất cảm ơn anh, anh yên tâm, chỗ tiền này sau khi vợ chồng tôi vượt qua khó khăn sẽ nhanh chóng trả lại cho anh…

Ông ta cẩn thận cất chiếc thẻ đi, trong lòng như uống được thuốc tiên vậy, cảm thấy rất an tâm.

Gần đây vì việc tiền bạc, ông ta chuẩn bị phát điên lên.

Nợ người khác tiền nhất định phải trả, hiện giờ nhìn thấy gia đình ông ta làm ăn thất bại, ngày nào cũng hối thúc trả tiền.

Hai người mấy ngày nay cũng đã bàn bạc là sẽ bán nhà đi, nhưng nhà bán đi, bố mẹ của Tống Tiên Kiều vẫn còn đó, hai vợ chồng ông ta và con cái thì thế nào cũng được, nhưng người già thì làm sao được đây?

Hiện giờ có cái thẻ này rồi, ông ta không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền, nhưng ông ta rất mong được trở về ngay để nói cho vợ biết.

Trần Kinh đợi Tống Tiên Kiều cất thẻ cẩn thận, sau đó nghiêm túc nói:
-Lập Trung, Tiên Kiều, về việc tiền bạc tôi có một câu tặng hai người đó, “quân tử ham tài, nhưng phải đúng đạo”. Hiện giờ hai người đều là cán bộ lãnh đạo, đối mặt với rất nhiều thứ hấp dẫn, tôi trịnh trọng nói với hai người, điều này nếu trong đầu hai người không rõ ràng, phạm phải sai lầm, các anh đừng trách tôi trở mặt không nhận người quen.

Tống Tiên Kiều trong lòng chợt hiểu, vội nói:
-Phó bí thư, bài học của anh tôi chắc chắn sẽ không bao giờ quên, tôi nhất định sẽ không làm việc bất chính!

Trần Lập Trung cười lớn nói:
-Phó bí thư, tôi thì anh cứ yên tâm, tôi không có tiền, có anh ông thần tài giúp rồi, tôi làm gì phải làm những việc xấu xa chứ? Dù sao ngày nào đó tôi thiếu tiền, thì sẽ đến tìm anh, anh cũng phải cho tôi mượn một khoản lớn đấy!

Trần Kinh trừng mắt nhìn anh ta, nói:
-Anh nghĩ hay quá, anh cho tôi là Bộ trưởng Bộ tài chính à?...

Trần Kinh định nghiêm khắc dạy dỗ Trần Lập Trung một trận, nhưng mới nói được một nửa, nhìn thấy dáng vẻ của Trần Lập Trung, hắn không nhịn được cười.

Hắn cười, khiến không khí của bàn ăn cũng thay đổi, không còn chút nghiêm khắc nào, ba người ngồi vừa cười vừa ăn rất vui vẻ.

Trần Lập Trung vỗ vai Tống Tiên Kiều, nói:
-Thế nào, Tiên Kiều, cùng nói chuyện với người lãnh đạo chân chính, thì lúc nào anh cũng cảm thấy thoải mái, đúng không?...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.