Cảnh Sát Có Người Yêu

Chương 27: Đêm yên tĩnh




Thành ủy Hoàn Thành cuối cùng cũng tỏ thái độ đối với sai sót của hành động 623 Cục công an.

Phó Bí thư thành ủy Hoàn Thành Trần Kinh triệu tập buổi họp báo ngắn gọn, trong buổi họp báo, Hiệp hội thương nghiệp Bắc Việt được hỏivẫn nỗ lực duy trì quyền lợi của mình,Trần Kinh lúc này tỏ thái độ tán dương, Thành ủy cổ vũ Hiệp hộithương nghiệp Bắc Việt thông qua con đường pháp luật chính quyđể duy quyền.

Trần Kinh đồng thời nhấn mạnh, Hoàn Thành là thành phố pháp chế.

Bất luận công dân, đoàn thể, pháp nhân của Hoàn Thành sau khi thấy quyền lợi của bản thân bị xâm phạm, con đường chính xác duy nhất chính là đi theo con đường luật pháp.

Bất luận mưu tính nào thông qua con đường trái pháp luật như biểu tình, diễu hành bất hợp pháp vvv..., đều kiên quyết không chấp nhận, đối với hành động như vậy, pháp luật sẽ truy cứu trách nhiệm liên quan như cũ.

Lời phát biểu này của Trần Kinh ngày hôm đó đã được đăng lên các tạp chí lớn.

Những lời nói của Trần Kinh trong buổi họp báo có ý vị sâu xa, nhất là hai chữ "Cổ vũ" này, có thể khiến cho mọi người suy nghĩ rất nhiều.

Từ cổ vũ của Trần Kinh này có thật sự là cổ vũ hay không, hay chỉ là để nhắc nhở Hiệp hội thương nghiệp Bắc Việt?

Hay là Trần Kinh muốn chứng tỏ cho xã hội thấy sự tình này của Cục công an vẫn chưa chấm dứt, vẫn còn tiếp tục đi sâu vào vòng điều tra?

Không thể không nói, những lời này do chính miệng Phó bí thư Thành ủy nói ra, ngôn từ ngoại giao rất hấp dẫn, khiến cho người ta đáng ghi nhớ.

Trần Kinh tỏ thái độ như vậy, cuối cùng cũng khiến cho Hiệp hội thương nghiệp Bắc Việt bắt đầu trượt dốc rồi.

Bọn họ ý thức được, chính mìnhđã thông qua các loại thủ đoạn để tạo áp lực choThành ủy là phí công, nếu muốn giải quyết vấn đề, Thành ủy đã chỉ ra một con đường cho bọn họ.

Nhưng, cuối cùng có đi con đường pháp luật hay không?

Nếu tiếp tục đi tới đích, kết quả như thế nào?

Nếu bỏ dở nửa chừng, cũng đồng nghĩa việc nhốn nháo lâu nay củaHiệp hội thương mại Bắc Việt, cuối cùng cũng chỉ là phô trương thanh thế, kỳ thật bên trong là có quỷ hay sao?

Rất nhiều truyền thông đang hoài nghi, Hiệp hội thương mại Bắc Việt đột nhiên yên lặng, có thể là đang suy tính sự tiến lùi.

Mà Trần Kinh sau khi tỏ thái độ xong, lại lần nữa yên lặng, không hề lên tiếng.

...

Thành ủy, Trương Quốc Dân đang thao tác thuần thục để cho ra một bảng tóm tắt mới về cán bộ của toàn thành phố.

Ông ta từ sau khi đảm nhiệm thư ký của Trần Kinh.

Vừa mới giải quyết xong vấn đề cấp bậc, anh ta hiện tại kiêm nhiệm trưởng phòng phòng hai của văn phòng tổng hợp Thành ủy, phòng tổng hợp hai chuyên phục vụ Trần Kinh, tổng cộng có bảy tám nhân viên, hiện tại đều nằm dưới sự lãnh đạo của ông ta.

Lặng yên nhiều năm ở Thành ủy như vậy, hôm nay ôngta rốt cuộc đã có được thời cơ trước nay chưa có.

Không giống với tuổi trẻ đắc chí, trên tay có quyền lực, ông ta rất quý trọng, toàn tâm công tác, ông ta biết rõ, nhất định phải phục vụ tốtBí thư Trần, có như vậy ông ta mới có thể chân chính đi theo con đường chính trị của riêng mình.

- Đông, đông.

Có người gõ nhẹ bàn của ông ta.

Ông ta không chút nào hoang mang, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Kỳ thật ông ta biết có người vào cửa, bởi vì có người tiến vào, ánh sáng sẽ có chút biến hóa, ông ta trước giờ vẫn giữcửa cho Bí thư, nên rất mẫn cảm với việc này.

Nhưng ôngta cũng không phải là thư ký nhỏ bé hết sức lo sợ khi vừa mới đảm nhiệm thư ký của Bí thư. Hiện tại ông ta cũng ngộ ra một kinh nghiệm tâm đắc.

Người đến văn phòng Bí thư Trần, cơ bản đều là báo cáo công tác, không cần quản địa vị của bọn họ có cao hơn mình hay không, chỉ cần vừa vào cửa này, ông ta chính là đại diện của Trần Kinh.

Cho nên nơi cần kiêu ngạo, nhất định phải kiêu ngạo, bằng không người khác khinh thường coi rẻ mình, rất có thể còn tổn hại uy tín của Bí thư.

Hơn nữa, công việc một ngày của ông ta nhiều như vậy, mỗi khi trước cửa xuất hiện một bóng người ông ta đều đứng lên, nhất là thấy được lãnh đạo khác, ông ta còn phải đứng dậy nghênh đón, ông ta nào có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy?

Cho nên, ông ta hiện tại căn bản là vùi đầu cả ngày, từđó không quan tâm đến người nào tiến vào cửa.

Ông ta chỉ quan tâm bên cạnh cánh cửa kia, bởi vì cánh cửa kia mở, cũng chính là Bí thư Trần đi ra, ông ta nhất định phải lập tức đi trước chờ đợi chỉ thị của Bí thư.

Ôngtavừa ngẩng đầu lên, đã thấy người đến là Bí thư Vệ của Uỷ ban chính trị pháp luật, ông ta phải lập tức đứng dậy.

Vệ Hoa chặn vai anh ta nói:
- Tiểu Trương, cậu đang bận việc à, Bí thư Trần có đây không?

Trương Quốc Dân gật đầu nói:
- Bí thư đang ở đây, hẳn là đang nghỉ ngơi.

Vệ Hoa cười nói:
- Tôi vào đây, tôi bảo đảm không quấy rầy việc nghỉ ngơi của anh ấy.

Trương Quốc Dân ngẩn người, Vệ Hoa lại nói:
- Cũng không gấp, chờ một chút đi.
Ông ta lấy trong túi ra một hộp thuốc Trung Hoa, lấy một điếu đưa cho Trương Quốc Dân:
- Đến, Tiểu Trương cũng hútmột điếu.

Đầu óc của Trương Quốc Dân có chút phát mộng, muốn cự tuyệt, Vệ Hoa nói:
- Thư ký của Bí thư Trần mà không hút thuốc lá thì không được, khi Bí thư Trần suy nghĩ vấn đềđều phải hút thuốc đấy, các cậu làm thư ký cũng phải học điểm này.

Trương Quốc Dân chối từ không xong, đành phải nhận lấy điếu thuốc.

Ông ta đang định lấy cái bật lửa, Vệ Hoa lại "BA~!" một tiếng đã đốt điếu thuốc, đưa bật lửa cho Trương Quốc Dân.

Trương Quốc Dân cầm bật lửađốt thuốc, trong đầu có chút mơ hồ.

Bí thư Vệ Hoa từ trước đến nay nói năng thận trọng, bình thường gặp ai cũng kiêu ngạo, hôm nay thay đổi thái độ rất lớn, xem ra, mười phần lại có chuyện muốn nhờ Bí thư Trần hỗ trợ.

Kỳ thật Trương Quốc Dân đối với những chuyện này đã thấy nhưng không thể trách rồi.

Địa vị Bí thư Trần đã thay đổi ở Hoàn Thành, chính ông ta có thể cảm giác được rõ ràng.

Khi Bí thư Trần vừa tới, Trương Quốc Dân cho dù là đi căn tin ăn cơm, sau lưng đều có người chỉ trỏ, nói một số lời khiến cho người khác không dễ chịu.

Một số đồng sự của phòng thư ký trước kia, có chút không hữu hảo còn tụ họp lại đây nói móc ông tamấy câu.

Mà hai tiền bối Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn, lại rất kiêu ngạo, khi thấy ôngta chỉ xem ông ta là không khí.

Nhưng dần dần, nhất là gần đây, Trương Quốc Dân cuối cùng đã không còn thấy người tụ họp bới móc anh ta, khi đến căn tin ăn cơm, những thư ký đều đem những thức ăn đã được đặt sẵn ở phòng của mình đến san sẻ cùng ông ta.

Tình cờ gặp phải lãnh đạo Thành ủy và chính quyền, Trương Quốc Dân còn chào hỏi bọn họ, đối phương đều rất nhiệt tình, Trương Quốc Dân cảm thấynhân duyên của mìnhdường như là thay đổi tốt hơn trong một đêm.

Đầu óc của ông ta đương nhiên là biết rõ ngọn nguồn trong đó, đây hết thảy đều là vì phân lượng của Bí thư Trần bây giờ càng ngày càng nặng rồi.

Ông ta bây giờ là cáo mượn oai hùm.

Rút ra một điếu thuốc, Vệ Hoathành khẩn hỏi Trương Quốc Dân về tình hình của Trần Kinh, Trương Quốc Dân trả lời rất thành khẩn, nói tâm tình của Bí thư rất tốt.

Vệ Hoa dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Rốt cục, Trương Quốc Dân cảm thấythư ký Vệ cố lấy dũng khí đẩy cửa phòng làm việc của Bí thư.

...

Vệ Hoa và Trần Kinh ngồi trên sô pha, Trần Kinh pha trà xong.

Hai người ngồi đối diện nhau, tâm tình của Vệ Hoa rất lo lắng, không yên bất an.

Ông ta và Trần Kinh quen nhau cũng đã lâu, mãi cho tới hôm nay ông ta mới cảm thấy khí tràng của Trần Kinh mạnh mẽ như vậy.

Thậm chí còn mạnh hơn so với Nhạc Vân Tùng, ông ta ở trước mặt của Nhạc Vân Tùng, cũng chưa cảm thấy có áp lực lớn như vậy.

- Lão Vệ, nguyên tắc của tôi là từ trước giờ dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, dùng ôngtôi là tuyệt đối yên tâm đấy. Tôi tin tưởng vụ án 6.23 của Cục, ông hẳn là xử lý được phải không?
Trần Kinh thản nhiên nói.

Vệ Hoa biến sắc, tiếp lời mà không nói câu nào.

Ông ta hiện tại thực không có cách nào trả lời.

Vụ án 6. 23 đã rơi vào hố lớn, ông ta đã biết là chuyện xấu.

Lúc ấy ông ta căn bản không dám báo cáo với Trần Kinh, ông ta lo lắng Trần Kinh trở mặt, trực tiếp truy cứu trách nhiệm ông ta, bắt ông ta chết thayđể đổi lấy sự phẫn nộ của dân chúng.

Ông ta trong lúc bối rối đã nghĩ ra hai đường đi.

Cùng lúc ông ta nghĩ ra trăm phương nghìn kế bao lấy Trần Lập đểdụ dỗ Trần Kinh kéo Trần Kinh xuống nước, khiến Trần Kinh không dám vứt bỏ ông ta.

Mặt khác ông tanhanh chóng đuổi tới tỉnh thành tạo ra quan hệ xã hội, tìm quan hệ, ý đồ đem việc đáng xấu hổ này giải quyết cho xong, ít nhất cũng khiến choông ta sẽ không bởi vì chuyện này mà lập tức xuống đài.

Nhưng ông ta thật không ngờ chính là Trần Lập Trung người này nhìn qua thì đơn giản, đặc biệt thích nói nghĩa khí anh em, kỳ thật chủ ý đầy mình, ông ta chủ trì hội nghị nội bộ Cục, muốn kéo Trần Lập Trung vào, vẫn chưa đợi ông ta lên tiếng, Trần Lập Trung đã làm cho mình sạch sẽ, khiến ông ta không có cách nào khác nói xen vào.

Hơn nữa từ điệu bộ của Trần Lập Trung mà nói, anh ta bất cứ lúc nào cũng có thể có thừa lực đánh bừa cào ông một trận, khiến choôngcó muốn đẩy trách nhiệm cũng đẩy không được.

Mà ông tiến tỉnh thành lại gặp tình hình rất thê thảm.

Bất kể là sở Công an tỉnh hay là Mặt trận Tổ quốc tỉnh, ông đều vắt chày ra nước, chạy đến anh rể Tương Minh Nhân, lại bị Tương Minh Nhân mắng mỏ giậm chân.

Tưởng Minh Nhân mắng ông ta không biết phân biệt, không chừng mực, không hiểu quy củ.

Đã xảy ra chuyện như vậy, không tìm Trần kinh báo cáo rõ ràng sự việc trước tiên, lại muốn vượt mặt Trần Kinh đến Tỉnh hoạt động, đây không phải không hiểu quy củ chứ là cái gì?

Lời mắng mỏ của Tương Minh Nhân này, có thể nói là không có chút nể mặt ông ta, phê bình ông ta đến thương tích đầy mình, chỉ nóng lòng muốn tìm cái lỗ chui xuống.

Cuối cùng Tương Minh Nhân chỉ ra một con đường sáng cho ông ta đi, bảo ông ta mau chóng nói rõ tình hình cho Trần Kinh, chịu đòn nhận tội, chờ xử lý.

Dưới vạn bất đắc dĩ, Vệ Hoa chỉ có thể hôm nay lại đây buông giá đỡ của ủy viên thường vụ, đến thỉnh tội thỉnh cầu xử phạt.

- Bí thư Trần, thật sự là có lỗi với anh, tôi đã phụ lòng kỳ vọng của anh.Tất cả trách nhiệm của vụ án 6. 23 đều do tôi, tôi nguyện ý nhận toàn bộ trách nhiệm về mình. Vụ án này là do tôi không xử lý tốt, chỉ vì cái trước mắt, dễ tin lời của người khác, trúng kế của người khác, tôi thỉnh cầu tổ chức cách chức vụ của tôi, tôi đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm.
Lời nói của Vệ Hoa rất đau khổ, rất thành khẩn, đầu chạm xuống mặt thảm.

Trần Kinh nhăn mặt, thản nhiên nói:

- Bí thưVệ, anh không nói cho tôi biết, sự tình phát sinh lâu như vậy, anhlại xử lý lâu như vậy, căn bản là vì cái gì nói ra không được? Nếu thật là như vậy, tôi tôi muốn xem, anhsao đáng làm Bí thư Đảng ủy Công an? Tôi cũng hoài nghi đảng bồi dưỡng anhnhiều năm như vậy, có phải đã bồi dưỡng sai đầu óc ngươi của anh rồi.

Mồ hôi lạnh trên trán của Vệ Hoa chảy ròng ròng xuống.

Trần Kinh lần này giận, trong đầu ông ta chỉ có một ý niệm, đó là "Xong rồi, xong rồi..."

Ông ta nhớ tới mình đã phấn đấu nhiều năm như vậy, đi đến vị trí hôm nay không biết đã trải qua bao nhiêu đắng cay, bị bao nhiêu mệtmỏi, bỏ ra bao nhiêu cái giá phải trả.

Nhưng hiện tại...

Bất cứ kẻ nào khinguy nan, đều có một loại bản năng muốn sống, Vệ Hoa hiện tại cũng là như thế, trong lúc bối rối, ông ta cũng bất chấp nhiều như vậy, hắn chỉnh ngay ngắn chính tâm suy nghĩ nói:

- Bí thư, chuyện liên quan đến buôn lậu của công ty thương mại Tân Hải tuyệt đối cực kỳ chính xác, chuyện này tôi dám dùng đầu đảm bảo. Nhưng lần này chúng tôi đã thất bại, đây chỉ có thể nói, tình hình ma chúng tôi đang gặp phảinghiêm trọng ác liệt hơn chúng tôi nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.