Cảnh Năm Biết Bao Lâu

Chương 5




Có lẽ trong lòng ai cũng có vài cuộc phim nhựa đã ố vàng, mỗi con người, mỗi khoảnh khắc, mỗi không gian cảnh vật, sẽ ở sâu trong chiếc hộp nội tâm này chậm rãi quay, chiếu lại từng đoạn, từng đoạn.

Bùi Nhã Văn cũng không ngoại lệ.

Cô còn nhớ, lần đầu tiên được nếm trải cảm giác mang tên thống khổ là mùa hè năm tốt nghiệp tiểu học.

Mùa hè ấy, ba mẹ chia tay, mẹ cô kiên quyết muốn ly hôn. Thời gian đó Nhã Văn còn bé lắm, cô chẳng rõ chia tay là gì, nhưng cô biết, mẹ đã bỏ đi, rời bỏ cô, rời khỏi ba và Nhã Quân, ngôi nhà của cô từ nay không còn trọn vẹn.

Trước khi đi mẹ gọi Nhã Quân vào phòng nói chuyện rất lâu, riêng cô bà chỉ vừa ôm vừa khóc và dặn dò vài câu.

Nhã Văn không khóc, nhưng tối hôm ấy cô không tài nào ngủ được.

Cô lén lút đứng đậy, nhẹ nhàng đến phòng Nhã Quân, anh dường như đoán được là cô, lập tức mở cửa.

“Anh ơi…” Khuôn mặt Nhã Văn mếu máo, nói không thành tiếng.

“Vào đi.” Nhã Quân thở dài, mở cửa ra cho em gái vào.

Đèn học hãy còn sáng, trên bàn còn có một quyển sách, anh cũng còn thao thức.

“Em không ngủ nổi…” Cô ngồi bên giường anh, “Em… Em nhớ mẹ lắm.”

Nhã Quân chậm rãi ngồi xuống cạnh Nhã Văn, ôm lấy cô: “Có lẽ bây giờ mẹ cũng đang nhớ chúng ta lắm đấy.”

“Vậy thì tại sao mẹ lại đi, sao mẹ không ở lại chứ.” Hốc mắt Nhã Văn ươn ướt.

“Mẹ ở lại nhưng mẹ và ba đều không được hạnh phúc, em có vui không.”

Cô ngẫm nghĩ, gục đầu xuống.

Nhã Quân vươn tay nhẹ nhàng sờ đầu cô, đây là lần đầu tiên cậu lấy tư cách người anh sờ đầu em gái nhỏ của mình, trước kia hai đứa chỉ lo cãi nhau, thậm chí hồi năm nhất hai anh em còn vì vài món đồ chơi mà sống chết tranh giành nhau bằng được.

“Buổi chiều mẹ nói gì với anh hai vậy?” Nhã Văn nhịn không được hỏi.

“…Cũng không có chi,” Nhã Quân dường như không được tự nhiên, “Mẹ nói một vài chuyện anh không rõ lắm, hình như mẹ bảo rằng bà không còn lựa chọn nào khác.”

Nhã Văn thở dài, thế giới người lớn cô sẽ chẳng bao giờ hiểu hết, nào là khắc khẩu, đánh nhau, thù địch, đau đớn, đối với cô đều quá phức tạp.

“Sao mẹ không nói gì với em thế anh?” Nhã Văn khụt khịt mũi, thật ra cô cũng không quá để ý đến lời của mẹ, cô chỉ buồn việc mẹ trò chuyện với anh hai rất lâu mà không thèm cho cô đến nửa câu.

“Có lẽ là do…. Mẹ thấy em còn nhỏ quá đó.” Nhã Quân đáp có chút ngốc nghếch.

“Nhỏ ấy hả?! Em với anh cùng sinh một ngày cơ mà!” Nhã Văn không phục.

“Suỵt…” Nhã Quân ngăn cô lại, sợ ba ở phòng bên có thể nghe thấy.

Cô chán nản đứng lên rồi sụt sùi khóc, tự nhiên lại biến thành một đứa bé không có mẹ sao, mặc dù hằng ngày cô hơi bướng bỉnh, ba mẹ cũng không nên trừng phạt cô như vậy.

“Này…” Nhã Quân đẩy đẩy cô, “Em đừng đứng đó khóc nữa.”

Nhã Văn càng khóc càng thấy đau lòng, nước mắt không ngừng rơi xuống hai gò má, cô chẳng dám khóc lớn, chỉ có thể nức nở kìm nén.

Nhã Quân nhìn Nhã Văn đầy hoảng sợ, cậu luống cuống chẳng biết nên nói nên làm gì bây giờ. Rốt cuộc cậu ôm lấy cô, im lặng, tựa đầu cô đặt trên vai cậu.

Tối hôm đó, Nhã Văn vắt óc cũng không nghĩ ra mình đi ngủ bằng cách nào, lúc tỉnh dậy, cô đã thấy mình nằm trên giường, hai mắt sưng to như hai hạt đào.

Nhiều năm sau, Nhã Văn mới hiểu, khi ấy mẹ bảo không còn lựa chọn nào khác, cuối cùng là vì cái gì. Nếu hai người chung sống mà chỉ gây ra đau khổ cho đối phương, vậy thì dù có yêu đến chết đi sống lại, họ cũng sẽ lựa chọn cách rời xa nhau để tốt cho cả hai.

Cô hiểu, bởi vì cô cũng đã từng lâm vào tình cảnh tương tự, nếm trải qua lần đầu “Không có lựa chọn nào khác” trong đời.

Ngày trường sơ trung khai giảng, hai anh em rụt rè dắt tay nhau lên văn phòng tìm cô giáo để hỏi lớp mới, họ không biết mình học ở đâu vì khi cãi nhau, ba mẹ đã vô tình xé giấy nhập học của họ.

“Hai em à…” Giáo viên chủ nhiệm đẩy gọng kính mắt lên nhìn họ, thông báo, “Nếu không có giấy thông báo thì không làm thủ tục nhập học được.”

“Vì sao ạ?” Hai anh em đồng thanh hỏi.

Cô chủ nhiệm lắc đầu, trước giờ cô cũng chưa từng gặp phải chuyện như vậy: “Vậy các em làm thế nào chứng minh mình là Bùi Nhã Quân và Bùi Nhã Văn đây.”

“Chúng em có mang theo hộ khẩu ạ.” Nhã Quân khẩn trương lấy hộ khẩu trong túi sách ra cho cô giáo coi.

“Nhưng không có giấy nhập học thì không chứng minh được mình là người được ghi trong sổ hộ khẩu.”

“Kể cả có đi nữa cũng chắc gì tờ giấy ấy chứng minh được tụi em đúng là Bùi Nhã Quân và Bùi Nhã Văn hả cô.” Nhã Văn dùng tiếng phổ thông Thượng Hải tuôn ra một tràng.

“Em…” Cô chủ nhiệm nhất thời nghẹn lời.

Nhã Quân kéo tay em gái, vẻ mặt thành khẩn: “Thưa cô, giấy thông báo đã mất, tụi em cũng không biết phải làm sao bây giờ.”

Cô giáo chủ nhiệm đành mở danh sách học sinh bắt đầu tìm tên bọn họ, tìm nửa ngày mới ra: “Bùi Nhã Quân lớp hai, Bùi Nhã Văn lớp ba.”

A…

Nhã Văn choáng váng, cô không ngờ mình và Bùi Nhã Quân sẽ phải học khác lớp. Bọn họ là anh em song sinh, căn bản chưa từng tách rời nhau.

“Cám ơn cô ạ.” Nhã Quân mặt không chút thay đổi cảm ơn rồi kéo em gái đi ra khỏi văn phòng.

“Anh hai làm sao bây giờ…” Nhã Văn mếu máo.

“Làm sao là làm sao?” Nhã Quân thản nhiên hỏi lại.

“Chúng ta không được học chung một lớp mà.”

Nhã Văn dù có được cho vàng cũng không thể tưởng tượng, anh hai đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền nở một nụ cười quái ác với cô: “Ai biểu anh với em nhất định phải chung một lớp nào.”

Thời điểm ấy, cậu bé Nhã Quân mười một tuổi đã sớm nuôi ý định phải thoát khỏi cô em gái phiền phức này, cho dù cậu biết Nhã Văn chả bao giờ dám một mình bước vào lớp mới.

“Vô đi, ngoan nhé.” Nhã Quân đưa em gái đến lớp ba, thừa dịp cô không kịp phản ứng liền đẩy cô vào.

Nhã Văn ngẩng đầu, thấy các bạn học đều đang mang vẻ mặt như nhau, vì lúc bị đẩy cô hơi lảo đảo, cho nên tất cả mọi người đều đồng loạt quan sát nhất cử nhất động của cô.

Cô cúi gằm mặt, mắt nhìn mũi mũi nhìn chân, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì.

Phải qua một lúc lâu thật lâu, Nhã Văn mới nghe thấy có người gọi: “A Văn, còn đứng đấy à, đến đây ngồi xuống đi.”

Nhã Văn vội ngẩng đầu, trông về phía cuối lớp thấy ‘Đại vương đầu trọc’ A Mao đang vẫy tay với mình, thằng nhóc kia là bạn Nhã Quân.

Cô cúi xuống rồi vội vàng đi đến chỗ cậu ta, họ cũng chẳng phải thân quen, nhưng vào giây phút này cậu ta chính là ngọn cỏ cứu mạng cô.

“Bùi Nhã Văn, sao cậu đến muộn thế, ngồi xuống cạnh tớ đi.” Lại là một âm thanh quen thuộc khác.

Nhã Văn cũng không dám nhìn qua, vội vàng tới chỗ đó ngồi.

“Bùi Nhã Quân không học cùng lớp với chúng ta à?”

“Cậu có biết Đại Đầu bị phân vào lớp nào không…”

“Mình không biết, nhưng cái này thì mình biết nè…”

Đợi tiếng ồn ào qua đi, lớp học dần im lặng, dưới bàn cuối cô nhận thấy, chung quanh hình như đều là bạn bè từ thời tiểu học cả, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhã Văn rất ghét phải làm quen với mọi người từ đầu, bởi các bạn học thường thắc mắc rất nhiều, cô không biết, nếu sau này ai đó hỏi cô, mẹ bạn làm nghề gì – lúc đó cô phải trả lời thế nào mới ổn.

Ngày đầu tiên đi học, Nhã Văn đã tự nhủ với bản thân, nhất định mình có thể học tốt, nhất định không cần mẹ cũng thể tự khôn lớn.

Lúc tan trường, Nhã Văn sửa lại quai túi sách, ngẩng lên đã không còn một ai. Cô đến lớp hai xem qua, Nhã Quân không có trong lớp, hay anh ấy ở cổng chờ mình, nghĩ vậy cô chạy như bay xuống lầu.

Nhưng mà Nhã Quân không ở đó, cũng không thấy ở chỗ khác – anh hai không chờ cô.

Nhã Văn sợ hãi đứng như trời trồng, vì cô không biết đường về nhà.

Cho tới nay, cô chỉ có nghĩa vụ phải luôn đi theo sau Bùi Nhã Quân.

“Hôm qua ba mình mua cho mình một bộ ‘Áo giáp vàng’ nhé, cuốn ‘Hải vương’ cơ đấy!” A Mao bày ra điệu bộ đắc ý vô cùng.

Tuy rằng ai nấy đều ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười giả nhân giả nghĩa, hòng cầu cạnh cho mình là đứa được đọc tiếp theo.

Chỉ có Nhã Quân nhàn nhã vừa đi vừa đá đá mấy hòn sỏi trên đường, không có nửa ý nghĩ muốn lấy lòng kẻ khác.

A Mao bỗng nhiên bước qua mọi người, chạy đến bên Nhã Quân, cười lả giả: “Nhã Quân, tớ cho cậu mượn trước nhé.”

Những người khác kinh ngạc mở to mắt câm nín.

“Buổi tối cho tớ qua nhà cậu xem TV với có được không?” A Mao bồi thêm.

Nguyên nhân? Vì chỉ có Bùi gia tối tối không có người lớn ở nhà, hai đứa nhóc có thể coi phim bao lâu tùy thích, A Mao thường xuyên đến nhà Nhã Quân nói dối là đi học nhóm, nhưng thực tế là cậu đến xem TV nhờ.

“Cũng được…” Nhã Quân không để ý thấy các bạn đang trừng cậu bằng ánh mắt cực kỳ hâm mộ, thoải mái chấp thuận.

“Mà cậu bảo A văn đừng có theo dõi mấy phim truyền hình nhiều tập khóc lóc sướt mướt nữa đi, hôm nay phát sóng ‘Anh hùng xạ điêu’ đấy”, lúc nói xong còn khoa tay múa chân tung ra Hàng Long Thập Bát Chưởng.

“Cũng được nữa…” Ánh mắt Nhã Quân có thêm mấy phần đắc ý, bỗng nhiên cậu ngẩn ra, cảm thấy như quên mất gì đó liền quay đầu lại.

Rốt cuộc là, A Văn không có đi theo sau cậu.

Cậu chạy một mạch trở lại trường học, lùng sục tất cả các lùm cây bụi bên vệ đường, con đường này tự nhiên sao mà dài quá, cứ như dài gấp đôi gấp ba so với bình thường cậu vẫn đi.

Đến cuối góc Nhã Quân dừng lại, chậm rãi điều hòa nhịp thở rồi đi bộ.

A Văn ngồi thu lu trên bồn hoa trước trường, vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt hồng hồng, cứ một lúc lại giáo giác ngó nghiêng xung quanh.

Cô lập tức thấy cậu, sau đó, ngoài dự đoán, cô liền nở một nụ cười rạng rỡ.

Nhã Quân đi tới, trầm mặc, nhẹ nhàng sờ đầu cô, cậu mím chặt miệng chỉ sợ không kìm được mà bật khóc. Ngày mẹ đi, cậu không khóc, lúc A Văn khóc, cậu cũng không hề khóc. Cậu chỉ dám lén lút đợi ba ôm A Văn rời khỏi phòng mới rơi nước mắt. Sau đó cậu quyết định, không bao giờ để bản thân yếu đuối như vậy lần nữa.

Cho tới nay, cậu không thích A Văn cho lắm, cô rất phiền toái, một nửa tình yêu thương của cha mẹ đều dành cho cô, lúc nào cũng chỉ có tăng chứ không có giảm. Ngày bé cậu vẫn hi vọng em gái mình bị mụ phù thủy già mang đi, từ nay về sau không bao giờ xuất hiện nữa.

Giờ phút này nhìn A Văn đang cười với mình, cậu cảm thấy bản thân vô cùng bỉ ổi, cậu từng hi vọng đứa em gái nhỏ của mình biến mất, cậu đã bỏ rơi cô, vậy mà cô vẫn luôn chờ đợi cậu, thậm chí còn cười với cậu hồn nhiên đến thế.

“Về thôi…” Nhã Quân khó khăn thốt lên.

“Vâng ạ.” Nhã Văn sung sướng lau đi khuôn mặt tèm lem nước mắt, đi theo anh hai.

Bọn họ chẳng nói năng gì, cứ đi cạnh nhau như trước đây, một trước một sau, giống như họ vẫn là một đôi, là hai anh em từ khi sinh ra đến giờ cũng chưa từng chia cách.

Mùa hè hai năm sau, họ gặp lại mẹ, bà dường như lột xác, trở thành một con người hoàn toàn khác. Tuy làn da phơi nắng giờ đen nhẻm, nhưng nụ cười trên mặt lại rực rỡ sáng lạn hơn trước rất nhiều.

Mẹ kéo Nhã Quân, bây giờ con cao quá, lại cầm tay Nhã Văn thủ thỉ, chỉ có A Văn là không có thay đổi gì hết.

Nhã Văn rầu rĩ nghĩ, cô vẫn luôn là bé con chỉ biết theo đuôi anh trai mình, mọi người thường nhìn Nhã Quân phía trước, mà không để ý đến cô gái nhỏ đằng sau.

Mẹ đã mua rất nhiều quà cho bọn cô, đều là những thứ cô yêu thích, nhưng không biết vì sao Nhã Văn không thể vui vẻ hơn được, cô tự nhủ mình phải xốc lại tinh thần, mẹ và anh đều đang rất hạnh phúc.

Buổi tối trước khi đi ngủ, cô ngồi ở bàn học im lặng đọc quyển sách mẹ mua, cô cũng muốn tỏ ra vui mừng lắm chứ, nhưng nước mắt vẫn không nhịn được mà chảy xuống.

Đối với cô món quà quý giá nhất đã không còn nữa rồi.

Có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng, Nhã Văn vội lau nước mắt, đứng dậy đi mở cửa.

“Cho em này,” Nhã Quân đưa cô một cái khăn mặt màu trắng có hình con thỏ: “Mẹ tặng lầm rồi.”

“Dạ.” Cô cầm lấy món quà thất lạc, con thỏ này có đôi mắt màu đen rất đẹp, hai gò má đỏ ửng, lạ nhất là, trước bụng nó có hai cái túi như con kangoro, hao hao túi tiền nhỏ.

Nhã Văn nhịn không được lại òa khóc, vì trong hai cái túi tiền xinh xinh ấy có hai chú thỏ con giống nhau như sinh đôi vậy.

Nhã Quân đỡ cô ngồi vào bàn học trước, sau đó xoay người đóng cửa lại.

Cậu ngồi xổm trước mặt cô, lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trên má cô: “Cái đồ ngốc nghếch này, em phải đối mặt với thực tế đi chứ.”

Nhã Văn gật đầu, rồi lại lắc đầu. Cô hiểu nhưng không có cách nào chấp nhận hiện thực được, mà cô làm gì có quyền chọn lựa chứ.

Nhã Quân không lên tiếng, cậu chỉ im lặng ở bên cô, chẳng biết qua bao lâu, khi cô khóc đến mệt muốn uống nước, Nhã Quân mới đưa khăn giấy cho cô.

“Đúng là quỷ khóc nhè.” Nhã Quân than nhẹ.

Nhã Văn vừa trộm nhìn anh mình vừa nghĩ thầm, có cảm giác cậu cứ tự nhiên như vậy mà dần trở thành một ông anh trai chân chính chứ không còn là cậu bé luôn mong cô bị phù thủy bắt đi năm nào.

Trong mùa hè đầy kỉ niệm ấy, còn có một việc mà đến giờ Nhã Văn không thể nào quên được, chuyện đó xảy ra trước khai giảng một ngày.

Hôm ấy có vài đứa nhóc hàng xóm đến nhà cô chơi điện tử, Nhã Quân đuổi cô về phòng. Cô rầu rĩ nằm trên giường, lơ đãng nhìn những hạt mưa bên ngoài cửa sổ, thiếp đi lúc nào không hay.

Không biết qua bao lâu, Nhã Văn tỉnh giấc vì tiếng mưa rơi nặng hạt. Không tài nào ngủ tiếp được, cô dụi mắt ra khỏi phòng xem mọi người đang làm gì ngoài đó.

Thấy cả đám chiến đấu rất hăng say, Nhã Văn mở miệng hỏi: “Có nước uống không hả anh?”

Nhã Quân cũng không quay đầu lại nói: “Em tự ra phòng bếp tìm đi.”

Nhã Văn vẫn cứ đứng im, chu miệng: “Em cũng muốn chơi.”

“Cái này không thích hợp với con gái đâu.” Đại Đầu nói.

“Em không biết,” Nhã Văn dậm chân, “Máy chơi game ba ba mua cho em mà.”

Nhã Quân rốt cuộc cũng phải quay lại nhìn cô: “Là mua cho ‘chúng ta’.”

“Vậy ít nhất em cũng có phần còn gì.”

“Khi nào tụi anh về lại trả cho em.” A Mao lên tiếng.

“Ứ thích đâu.” Nhã Văn đứng chắn trước TV vẻ mặt đầy cụt hứng.

“Ngoan một chút đi,” Nhã Quân dỗ dành em gái, nhưng giọng nói có vẻ không kiên nhẫn lắm, “Rồi buổi tối anh dẫn em đi xem xiếc nhé.”

“Không cần.” Nhã Văn phát cáu, thấy bọn họ không để ý đến mình vẫn tập trung chơi một cách chăm chú, cô dứt khoát đi qua tắt TV.

Lúc xoay người lại, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn cô, Nhã Văn tự nhiên thấy hơi xấu hổ, làm như cô là quái vật không bằng.

Không ai nói chuyện, cả phòng đang náo nhiệt bỗng yên tĩnh đến nỗi chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.

“Gì chứ…” Nhã Văn ngượng ngùng sờ sờ cổ, chỉ tắt TV thôi có cần khinh ngạc đến thế không vậy.

“Cái này… Em đi theo anh ra đây.” Nhã Quân bỗng đứng lên, kéo cô về hướng phòng ngủ, nhưng không dừng lại mà đi thẳng đến toilet cuối hành lang.

Trong toilet có một mặt tường làm bằng gương, Nhã Quân thấp giọng nói: “Em tự coi đi.”

Cô quan sát mình trong gương, thấy không có gì bất thường, nghi hoặc nhìn qua anh trai.

Cậu kéo cánh tay cô, quay người cô lại, cô ngoái đầu thấy phía sau quần có một vết loang khá lớn màu đỏ.

Nhã Văn ngơ ngác nhìn chằm chằm, một lúc sau mới lên tiếng: “Ơ… Vết này là gì vậy?”

Nhã Quân đỏ mặt, không nói lên lời.

Cô sờ sờ mông mình, ngón tay chạm vào dinh dính, cô chấn động: “Là máu!”

Nhã Quân gật đầu: “Giờ thì rõ chưa.”

Nhã Văn mờ mịt ngó cậu: “Rõ gì cơ?”

“…” Nhã Quân ngất lên ngất xuống, vừa lục lọi tìm gì đó vừa hỏi, “Chẳng lẽ… Mẹ chưa từng thảo luận với em về vấn đề này à.”

Nhã Văn vẫn mờ mịt như cũ lắc lắc đầu. Tự nhiên nhớ tới ngày đó mẹ cùng anh trai trò chuyện rất rất lâu, bây giờ nghĩ lại làm cho cô thấy buồn bực, vì sao có nhiều việc, mẹ chỉ nói cho anh mà không nói với cô chứ.

Nhã Quân vẫn đang tìm, cô lại thấy bụng quặn đau, tự nhiên ý thức được, máu đó hình như chảy ra từ trong người mình, thế này có phải là… Cơ thể của cô đang thay đổi? Nhã Văn hơi sợ hãi, không biết sự thay đổi này tốt hay xấu, nhưng trong thâm tâm cô mơ hồ cảm thấy điều này cũng không tốt lành gì.

“A, ở trong này.” Nhã Quân đã thấy cái gì đó, lấy một gói nhỏ từ ngăn tủ dưới bồn rửa tay đưa cho cô.

Trên gói có ghi: Băng vệ sinh.

“Cái này…” Nhã Văn ngây người, “Trước đây mẹ vẫn hay dùng.”

“Em biết dùng để làm gì không.”

Cô ngẫm nghĩ, lắc đầu.

“Thôi được rồi,” Nhã Quân đè nén sự quẫn bách trong lòng, “Giờ anh ra ngoài, em đóng cửa lại, ngồi xuống toilet rồi tìm cách dính cái này lên quần trong nhé, trên gói có hướng dẫn sử dụng đấy.”

“Dạ…” Nhã Văn gật đầu. Nếu cái gì cô không biết nhưng Nhã Quân biết, chắc chắn là nên nghe lời Nhã Quân.

Nhã Quân thở dài, xoay người đi ra, tiện đóng cửa luôn.

Mười lăm phút sau đó Nhã Văn mới lờ mờ hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô bỗng nhiên nghĩ tới ngoài kia toàn là con trai cùng với Nhã Quân…

Cô tuyệt vọng rên rỉ, đây chính xác là lần thứ hai trong cuộc đời cô không biết phải đối mặt với hiện thực như thế nào.

Qua một lúc lâu, có người nhẹ nhàng gõ cửa.

“Anh đây,” Nhã Quân ngập ngừng vọng vào “Bọn họ về hết rồi. Anh… giúp em lấy quần áo để thay nhé.”

“Dạ…” Nhã Văn đành làm như mắt không thấy tai không nghe. Cô mở hé cửa, Nhã Quân đưa tay, trên tay cầm bộ quần áo ngủ của cô… Còn có cái quần con màu anh đào mà cô thích nhất.

Nhã Văn nhận lấy, không dám nhìn Nhã Quân, mặt của hai người đều đỏ lựng.

“Đúng rồi, anh lấy thêm cho em một quyển sách nữa.”

Nhã Văn chần chừ một lúc mới cầm, trên bìa quyển sách có ghi: Giáo dục sinh lý.

Tối hôm đó, ba ba về nhà sau cả ngày làm việc mệt mỏi, lúc ông ngồi trên ghế uống trà, Nhã Văn đến bên cạnh ông thỏ thẻ: “Ba ơi, có chuyện này… Anh hai bảo nhất định con phải nói với ba.”

Bùi Gia Thần nhấp ngụm trà, chờ cô nói tiếp.

“Thì chuyện là…” Cô ngập ngừng.

“…”

“Con…”

“?”

“Hôm nay con trở thành người lớn rồi ạ.” Cô thật thà thú nhận rồi nhìn ba mình há hốc mồm, hài lòng trở về phòng.

Tầm năm phút sau, cô nghe tiếng ba ho kịch liệt. Tự nhủ thầm chắc là ba uống phải ngụm trà nóng nên bị bỏng lưỡi đây mà, cô cũng chẳng mấy quan tâm, cô chỉ lo lắng cho mình không biết khi nào mới hết chảy máu đây.

Ngày hôm đó, cô nhận ra bản thân không hề sợ hãi khi không có mẹ ở bên, cô đã nghĩ thông rồi, dù thiếu vắng bố mẹ đi nữa cô vẫn phải trưởng thành. Nếu điều đó là lẽ tự nhiên thì cô nên dũng cảm mà đối mặt.

Đầu tháng ba năm ấy, Nhã Văn thấy áp lực vô cùng, tuy cô không rõ thi lên cao trung, thi đại học có tầm quan trọng như thế nào, nhưng các thầy cô dạy dỗ cực kỳ ân cần, vô tình hình thành cho học sinh ý nghĩ, kỳ thi cấp ba quả không khác gì tận thế.

Mỗi khi phải làm bài tập thâu đêm cô đều khẩn trương hơn mức bình thường, cảm thấy mình như con thú cưng không thể làm hài lòng chủ nhân, cứ cố gắng nỗ lực bất kể đêm ngày.

Bạn bè Nhã Văn cũng không giống trước đây, ai vốn học tốt thì càng thêm chăm chỉ, mà ai đã học kém thì sợ học còn hơn sợ quỷ, giống như cô đây, chỉ biết mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào bài thi như thể đáp án có thể tự mọc ra trên giấy vậy.

Đáng ghét hơn là, Nhã Quân từ khi lên trung học thành tích liền tăng mạnh, lúc nào cũng đứng trong top ba trên bảng vàng của trường. Cô vụng trộm quan sát cậu cả ngày, chỉ thấy khi cô học cậu lại say sưa ngủ một giấc ngon lành, thậm chí khi lúc cô cuống cuồng làm bài bỏ cả xem phim cậu vẫn có thời gian xem hết một tập “Tiếu Ngạo Giang Hồ” rồi mới ngủ.

“Bùi Nhã Quân!” Nhã Văn quát to. Chẳng biết từ khi nào, cô không còn luôn miệng goi cậu là anh hai, anh hai nữa, có lẽ vì giờ cô đã lớn rồi nên không muốn tỏ ra bé nhỏ yếu đuối trước mặt ai kia.

“Gì chứ.” Nhã Quân vẫn dán mắt vào cái TV.

“Anh qua đây nhanh lên, em có bài làm không ra.” Hình như có một người anh giỏi giang cũng là một chuyện không tồi chút nào.

Nhã Quân chậm chạp rời khỏi sô pha, đi đến phòng Nhã Văn: “Em có thể hỏi một lần cho xong được không, xem mỗi tập phim mà bị gián đoạn đến năm lần, so với quảng cáo còn nhiều hơn.”

“Chẳng phải là vì sốt ruột quá mới gọi anh sao, anh biết rồi còn gì.” Cô không kiên nhẫn vẫy vẫy tay ý bảo cậu mau tới.

Nhã Quân bất đắc dĩ đi đến phía sau cô, nghe cô đọc câu hỏi, khi đang định trả lời thì cô nhóc bỗng ngẩng đầu lên nhìn cậu, trong cái áo màu xanh thẫm lộ ra một khoảng ngực trắng như tuyết.

“…” Cậu muốn nói đáp án cho cô, nhưng cổ họng lại tắc nghẹn, câm nín không nên lời.

Nhã Văn ngẩng mãi cũng thấy mỏi, tựa cả người vào ghế.

Nhã Quân vất vả lắm mới ép được chính mình nhìn chằm chằm vào quyển sách tính toán công thức, nhưng đầu óc cậu trống rỗng, mấp máy mãi không thành câu.

Nhã Văn bỗng phát ra một tiếng cười khẽ, với tay lên sờ cằm cậu: “Ha, anh cũng có râu này.”

Nhã Quân như bị điện giật lùi ra phía sau vài bước, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

“Làm sao vậy…” Nhã Văn khinh ngạc nhìn cậu.

“Anh… Anh đi xem TV.” Cậu xoay người rời khỏi phòng như chạy trốn.

“Nhưng anh còn chưa dạy em cách làm mà.”

“Anh không biết làm.” Cậu không dám quay đầu hét to..

Nhã Văn sờ sờ cổ, chẳng mấy bận tâm, với cô tụi con trai đều là những sinh vật bí hiểm, chỉ là không ngờ Bùi Nhã Quân cũng có lúc khó hiểu như vậy. Bởi vì trong mắt cô, Nhã Quân tuy hơi kỳ quái nhưng tâm địa lương thiện thật thà, còn cô ư, Nhã Văn cười rộ lên, tất nhiên là một đứa trẻ thông minh đáng yêu khỏi phải bàn rồi.

Tình cảm giữa hai người nhìn chung cũng không phải là quá tốt, nhưng Nhã văn cảm thấy họ là một cặp song sinh vô cùng ăn ý, có lẽ ngoại trừ những cặp song sinh khác cũng chẳng ai có thể ăn ý như họ. Đôi lúc cô nghĩ bọn họ dường như hiểu rõ tâm sự của nhau, mỗi khi cô khóc Nhã Quân sẽ xuất hiện, cậu chẳng bao giờ lên tiếng an ủi, chỉ im lặng đứng đó như muốn cô hiểu rằng trên thế giới này có người luôn ở đây để cùng cô sẻ chia vui buồn.

Đối với cô, thế đã là quá đủ.

Nhã Văn cũng từ từ mà thông suốt, cô chẳng còn ngại khi người khác hỏi về mẹ mình nữa, bây giờ cô có thể bình tĩnh ngẩng cao đầu tuyên bố: mẹ mình là bác sĩ tình nguyện đó, bà đang ở Châu phi để cứu giúp người nghèo.

Nếu để cảm ơn ai đó, người cô muốn cảm ơn nhất chính là Bùi Nhã Quân. Họ đã cùng nhau vượt qua những ngày tháng khó khăn vô cùng, dù cậu đã từng bỏ rơi cô ở trường học, dù cậu đã từng ác ý muốn thoát khỏi cô, dù cậu cứ luôn coi cô như trẻ con mà dắt theo phía sau mình, nhưng cậu vẫn làm bạn với cô, giúp cô vượt qua mọi khó khăn trên bước đường trưởng thành. Cô không dám tưởng tượng nếu là con một, cô có thể tự đối mặt với việc cha mẹ ly hôn hay không nữa.

Nhã Văn mỉm cười, đáng mừng là, cô không hề đơn độc.

Không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.