Cảnh Năm Biết Bao Lâu

Chương 22




Độc Cô Ngọc nghe nói tỏ vẻ tiếc rẻ đáp :

- Tiền bối có lòng tốt như vậy, tiểu bối xin tâm lãnh.

Văn sĩ hơi ngạc nhiên hỏi tiếp :

- Sao, ngươi không bằng lòng ư?

Độc Cô Ngọc đáp :

- Tiền bối là một vị kỳ nhân của thiên hạ, được làm môn hạ của tiền bối thì còn gì hân hạnh bằng. Tiểu bối sao lại không muốn? Nhưng vì kẻ thù của tiểu bối lợi hại lắm, chỉ có danh sư của Bách Hiểu lão nhân giới thiệu cho mới có thể trả thù huyết hận được, cho nên...

Văn sĩ bỗng cười khì và hỏi tiếp :

- Thế ra ngươi quen biết Bách Hiểu lão nhân đấy à? Như vậy không thể trách cứ ngươi được. Nhưng ngươi có nửa miếng thẻ đồng của ông ta không?

Độc Cô Ngọc chưa kịp trả lời, quái nhân bên phải đã vội quỳ xuống, hay tay cầm nửa miếng tín phù đưa lên cho văn sĩ.

Văn sĩ ngạc nhiên chìa tay ra đỡ lấy miếng đồng ấy, nhìn qua một cái, liền đưa trả cho Độc Cô Ngọc ngay và nói tiếp :

- Phải, miếng đồng này chính là tín phù duy nhất chiêu ông ta rồi. Ngươi đã có tín phù này thì lo gì mà ông ta chả giới thiệu một vị danh sư cho ngươi. Ta rất yên tâm.

Nói tới đó, y quay lại lạnh lùng dặn bảo hai quái nhân rằng :

- Cũng may hai ngươi biết điều sớm, bằng không ta sẽ không biết đối xử ra sao? Từ giờ trở đi, dù có người nào đột nhập Mê Hồn cốc này, hai ngươi cũng không thể đã thương người ta mảy may, nghe chưa?

Hai quái nhân cùng phủ phục và đáp :

- Anh em lão nô đã biết.

Văn sĩ trung niên gật đầu quay lại hỏi Độc Cô Ngọc rằng :

- Thế nhỏ ngươi có biết Bách Hiểu lão nhân sẽ giới thiệu cậu cho ai để làm môn hạ không?

Độc Cô Ngọc đáp :

- Tiểu bối không biết.

Văn sĩ trung niên mỉm cười gật đầu nói tiếp :

- Được, nếu vậy cậu đi mau lên, đừng có để lỡ mất việc may hiếm có này, chắc ông ta thể nào cũng giới thiệu cho cậu một người rất tài ba chứ không sai.

Nói tới đó văn sĩ nhìn Độc Cô Ngọc một cái, rồi quay lại dặn hai quái nhân rằng :

- Khi ta đi khỏi, từ giờ trở đi các ngươi không được hơi tí là nổi hung như thế. Bằng không ta sẽ trừng phạt thực nặng chứ không tha thứ cho đâu. Ba năm sau ta sẽ sai người đến đây đón hai người ra khỏi chốn này. Lúc ấy hai ngươi sẽ theo người đó cũng như đã theo ta năm xưa vậy, không được trái lệnh. Phải biết người đó chính là y bát truyền nhân của ta, không khác gì ta đích thân tới nơi. Hai ngươi phải nhớ kỹ điều đó.

Hai quái nhân lại phục xuống vái lạy, đồng thanh đáp :

- Anh em lão nô xin tuân lệnh, nhưng không biết y bát truyền nhân của lão chủ nhân có cầm...

Văn sĩ vừa cười vừa ngắt lời :

- Khỏi cần! Khỏi cần! Hễ hai người trông thấy y thì sẽ biết ngay.

Hai quái nhân chỉ ngẩn người ra thôi chứ không dám nói năng gì hết.

Văn sĩ trung niên quay lại nói với Độc Cô Ngọc tiếp :

- Cậu nhỏ cẩn thận giữ gìn sức khỏe nhé, chúng ta thể nào cũng có ngày gặp gỡ lại.

Nói xong ông ta lớn bước đi luôn.

Độc Cô Ngọc nghĩ tới một việc, vội đuổi theo hỏi :

- Tiểu bối vẫn chưa thỉnh giáo tiền bối...

Văn sĩ vừa cười vừa đỡ lời :

- Đã lâu lão phu không cho ai biết tên hiệu của mình nên lão phu cũng quên cả tên của bổn thân rồi. Cậu bé khỏi cần phải hỏi nữa, sau này gặp lại sẽ biết ngay.

Việc gì cũng có duyên phận cả, cậu cứ mau mau đi tìm kiếm Bách Hiểu lão nhân đi.

Nói xong chỉ thấy ông ta quay người một cái đã biến mất dạng.

Độc Cô Ngọc thấy thân pháp tuyệt thế của ông ta chàng cũng phải giật mình đến thót một cái và nghĩ bụng :

“Thực là người giỏi có người giỏi hơn, trời cao có trời cao hơn, lời nói ấy không sai chút nào? Công lực của Tư Đồ Sương đã có thể liệt vào hạng cao thủ thượng thặng rồi, nhưng so sánh với vị kỳ nhân này thì còn kém xa...”

Chàng thấy hai quái nhân cung kính vái mình một lạy, chàng rất ngạc nhiên chưa kịp né tránh thì hai quái nhân đã tung mình nhảy lên và quái nhân bên phải đã giơ tay lên chỉ vào mặt Độc Cô Ngọc giận dữ nói :

- Nhỏ kia, nếu không vì nể ngươi có ơn với anh em lão phu thì thể nào lão phu cũng tát cho ngươi hai cái thực nên thân.

Độc Cô Ngọc càng ngạc nhiên thêm vội hỏi :

- Tiền bối nói như thế...

quái nhân bên phải hậm hực lườm cùng và dậm chân nói tiếp :

- Lão phu thực không hiểu sao ngươi lại hủ hóa đến thế, duyên phước tầy trời như vậy người khác cầu cũng không sao cầu được, ngày hôm nay duyên phước đó tự đem đến tận cửa và cũng có thể nói là ông trời ban cho mà ngươi lại từ chối một cách dễ dàng như vậy, bảo có đáng đánh hay không?

Lúc ấy Độc Cô Ngọc mới vỡ lẽ mỉm cười đáp :

- Tiền bối khiển trách như vậy rất phải, tại hạ cũng biết vị tiền bối đó quả thực là một duyên phúc tầy trời, người khác cầu cũng không sao cầu được. Nhưng khắp thiên hạ này chỉ có một mình Bách Hiểu lão nhân giới thiệu danh sư cho tại hạ và chỉ có vị danh sư ấy mới có võ công quái dị khiến tại hạ có thể trả được mối thù bất cộng đái thiên đó. Và tại hạ chỉ biết có vị danh sư ấy mới là khắc tinh duy nhất của kẻ thù thôi, nên tại hạ có theo học danh sư khác dù võ công cao siêu đến đâu cũng uổng công thôi. Sự thế bất đắc dĩ như thế bắt buộc tại hạ phải bỏ lỡ một phen duyên phước tầy trời này.

Quái nhân bên phải lắc đầu nói tiếp :

- Lời nói này của nhỏ ngươi thực là tầm bậy lắm và cũng ấu trĩ một cách đáng tức cười. Vị chủ nhân này của anh em lão phu là một kỳ tài cái thế, công lực có thể nói là vũ nội vô song. Lão phu không tin trong võ lâm này còn có ai giỏi được hơn cụ ta và lão phu cũng không tin mấy đại thần công của ông ta không khắc chế nổi kẻ huyết hải đại cừu của ngươi. Hà, bây giờ có nói cũng vô ích thôi, dù lúc này ngươi có biết hối cãi chỉ e ngươi rập đầu đến sứt trán chảy máu, cũng chưa chắc cụ ấy đã chịu thâu nhận. Lão phu lấy làm rất tiếc hộ nhỏ ngươi.

Thấy lời nói của quái nhân ấy thành khẩn như vậy, Độc Cô Ngọc cũng rất cảm động, nên chàng trầm ngâm giây lát rồi đáp :

- Vâng, việc gì cũng có số trời cả. Tại hạ ngu xuẩn đã bỏ lỡ một dịp may hiếm có.

Có lẽ đó là do tại hạ bạc phước, cạn duyên cũng nên. Xin tiền bối đừng có luyến tiếc hộ tại hạ nữa.

Quả thực chàng ta không ân hận chút nào. Quái nhân đứng bên phải nghe nói ngẩn người ra giây lát rồi giở khóc giở cười và hỏi tiếp :

- Không ngờ nhãi con lại lạc quan đến như thế. Nhưng ngươi có biết lão chủ nhân của anh em lão phu là ai không?

Độc Cô Ngọc đáp :

- Tại hạ không biết!

Quái nhân nọ thở dài nói tiếp :

- Nếu vậy thì không thể trách ngươi được. Nếu không phải anh em lão phu phải tuân theo lời dặn bảo rất nghiêm ngặt của cụ ấy mà nói rõ tên hiệu đã oai trấn vũ nội của cụ ấy ra thì có lẽ nhỏ ngươi lại còn hối hận đến chết đi được.

Độc Cô Ngọc chỉ tủm tỉm cười chứ không nói năng gì cả, sau chàng mới sực nhớ tới một việc liền cau mày lại hỏi :

- Theo sự nhận xét của tại hạ thì vị tiền bối vừa rồi tuổi chỉ ngoài ba mươi là cùng, trẻ hơn hai vị nhiều, sao hai vị lại cứ gọi vị tiền bối ấy là cụ như thế?

Thấy chàng hỏi như thế, hai quái nhân đưa mắt nhìn nhau một cái rồi thất thanh cười ha hả.

Độc Cô Ngọc thấy thế ngẩn người ra giây lát rồi nghĩ bụng :

“Chẳng lẽ ta đã nhận xét lầm chăng...”

Quái nhân đứng bên trái bỗng chỉ tay vào mặt chàng, vừa cười vừa nói :

- Mới ngoài ba mươi ư? Trẻ hơn anh em lão phu ư? Nếu vậy thì nhỏ ngươi lầm lắm! Vị lão chủ nhân này của anh em lão phu nếu nói tuổi tác có lẽ cụ ta làm cha của nhỏ ngươi cũng hãy còn dư sức. Nhỏ ngươi biết không, khi anh em lão phu được cụ ấy thâu phục thì cụ ấy đã hai mươi tuổi rồi, còn anh em lão phu lúc ấy mới có mười mấy tuổi. Bây giờ anh em lão phu đã ngoài bảy mươi, vậy ngươi thử tính xem tuổi của cụ ấy là bao nhiêu?

Độc Cô Ngọc kêu ồ một tiếng rồi không nói năng gì nữa.

Quái nhân bên trái lại thở dài và nói tiếp :

- Sự thực nếu hồi còn trẻ cụ ấy không thất thố một việc khiến người và tinh thần cũng bị đả kích thì có lẽ bây giờ cụ ấy còn trẻ hơn thế này nữa. Hà, chữ tình thật là nguy hiểm vô cùng!

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Độc Cô Ngọc vội hỏi :

- Không hiểu hồi đó cụ ta bị thất ý việc gì thế?

Trầm ngâm giây lát, quái nhân ấy mới đáp :

- Tuy việc này lão chủ nhân không muốn người ta biết chuyện nhưng không chính thức ngăn cấm nên lão phu có thể kể lại cho ngươi nghe. Nếu sau này ngươi có duyên gặp lại cụ ấy, chớ nên nhắc nhở đến. Bằng không thì anh em lão phu chịu đựng không nổi đâu.

Độc Cô Ngọc gật đầu đáp :

- Lẽ dĩ nhiên rồi, tại hạ chỉ ghi nhớ ở trong lòng thôi, chứ có khi nào lại nói ra làm chi?

Quái nhân nọ thở dài nói tiếp :

- Sự thực chuyện này anh em lão phu chỉ nghe cụ ấy nói qua loa thôi. Còn những chuyện tỉ mỉ cụ ấy không nói nên anh em lão phu không tiện hỏi. Bây giờ ngươi cũng chẳng cần phải biết nhiều, biết đại khái giờ cũng đủ để làm gương...

Độc Cô Ngọc thắc mắc không hiểu, hai má đỏ bừng, vội gật đầu :

- Tiền bối dạy rất phải!

Quái nhân bên trái liếc nhìn Độc Cô Ngọc một cái, thở dài một tiếng và nói tiếp :

- Hồi cụ ấy bằng tuổi ngươi, trong một trường hợp ngẫu nhiên quen biết một nàng cân quốc, kỳ anh. Hai người mới gặp nhau đã yêu nhau ngay. Thế rồi họ cùng nhau thề thốt và liên tay du hiệp giang hồ. Đã có không biết bao nhiêu người hâm mộ kính ngưỡng. Ngờ đâu tạo vật cứ hay trêu ngươi, không cho cảnh tươi đẹp ấy kéo dài bao lâu. Một năm nọ cụ ấy một mình đi Miêu Cương để đấu với Miêu Cương Cửu Tà mãi mãi không thấy trở về. Tin đồn đại của giang hồ hại người ta nhiều lắm, không biết kẻ đáng chết nào lại đặt điều bảo đã đích mắt trông thấy cụ ấy giết chết xong Cửu Tà rồi cũng bị chết theo...

Nghe nói tới đó Độc Cô Ngọc giật mình đến thót một cái và kêu ồ một tiếng.

Quái nhân nọ liếc nhìn chàng một cái, thở dài và nói tiếp :

- Hay tin bất hạnh ấy, cô nương nọ đau lòng khôn tả, chỉ muốn tự tử chết theo. Sau được một người rất thân của cụ đưa cô ta đi Miêu Cương. Không quản đường xá xa hàng ngàn dặm và vất vả khó đi, nhưng khi đi tới lại không lượm được một tí di vật gì của cụ ấy cả.

Không sao nhịn được, Độc Cô Ngọc liền xen lời nói :

- Cụ ấy có bị người ta giết chết thực đâu mà cô nương nọ tìm kiếm di vật cơ chứ?

Quái nhân bên trái gật đầu :

- Nhỏ ngươi nói rất đúng. Nhưng tiếc thay lúc bấy giờ cô nương nọ với người bạn chí thân của cụ có biết đâu chuyện ấy, lại cứ tưởng chốn Miêu Cương nhiều loài thú dữ, chắc thể nào... Hà, nói tóm lại hai người ấy đã lầm. Cô nương nọ cứ nằng nặc đòi tự tử chết theo người yêu, may được người bạn đi cùng khuyên ngăn mãi mới thôi...

Nghe tới đó, Độc Cô Ngọc lại nghĩ bụng :

“Nếu hai người đều còn sống thì thể nào chả có ngày gặp nhau lại!”

Chàng lại lên tiếng hỏi :

- Chắc sau đó cụ ấy bỗng trở về phải không?

Quái nhân bên trái bỗng thở dài đáp :

- Phải, khi cụ ấy vừa về tới nơi đã đi tìm thấy cô nương nọ rồi. Nhưng lúc ấy đã là ba năm sau rồi. Cô nương nọ thấy người bạn chí thân của cụ đối xử với mình rất tử tế nên đã vui lòng kết hôn với người đó luôn và đã sinh được một đứa con...

thấy Độc Cô Ngọc nghe tới đó bỗng thở dài một tiếng, quái nhân nọ lườm chàng một cái rồi mới nói tiếp :

- Chủ nhân của lão phu rất hăng hái, đi cả ngày lẫn đêm về tới nơi, ngờ đâu giai nhân đã ngã vào lòng người khác rồi. Sự đau lòng ấy người ngoài sao biết được. Tất nhiên cô nương nọ với người bạn đó hổ thẹn đến chết đi được, nhưng cụ ấy vẫn dùng lời lẽ khuyên giải và cho đó là tại tạo hóa trêu ngươi mà nên. Rồi cụ ấy chỉ ở lại một thời gian ngắn liền bỏ đi ngay...

Thở dài một tiếng rất não nùng, Độc Cô Ngọc đỡ lời :

- Quả thực tạo hóa trêu ngươi! Cụ ấy bị đả kích như thế tất nhiên cả người lẫn trái tim đều bị đau rất nặng rồi.

Quái nhân nọ nói tiếp :

- Không ngờ sau đó lại còn có sự không may xảy ra nữa. Cụ ấy yên chí người yêu của mình thế nào cũng hạnh phúc cho tới bạc đầu nên cụ thấy an ủi phần nào. Ngờ đâu hai năm sau gia đình hai vợ chồng với đứa con của người bạn ấy lại xảy ra tai biến rất lớn khiến ai cũng không thể ngờ được. Cụ ấy hay tin tới nơi chỉ còn thấy đống tro tàn của căn nhà của gia đình ấy và bới trong đống tro có thấy hai cái xác cháy xém, nhưng không sao nhận ra được nam hay nữ nữa...

Nghe tới đó, Độc Cô Ngọc càng giật mình thêm. Quái nhân nọ nói tiếp :

- Tuy cụ ấy đã kiếm ra xác của hai vợ chồng người bạn rồi nhưng còn đứa con thì không sao tìm thấy được. Nhưng cụ ấy nghĩ rằng tổ chim bị lật úp thì trứng nào mà còn. Cụ ấy đau lòng đến điên khùng, quên cả chôn hai cái xác kia, cứ thế bỏ đi luôn.

Trải qua hai lần đả kích ấy, cụ ngày một gầy gò ốm yếu. Sau may nhờ tiềm tâm tu luyện võ công thượng thừa mới quên hết mọi sự đau đớn kia đi và ẩn dật trong rừng núi không ra bên ngoài nữa nên thiên hạ không biết cụ ấy còn sống hay không nữa.

Và cũng vì coi chán sự đời rồi, cụ ấy mới không đi tìm kiếm kẻ thù giết hại gia đình nọ.

Độc Cô Ngọc lại hỏi tiếp :

- Tiền bối nói lời đồn đại đó là những lời lẽ gì? Và hai vị tiền bối kia lại là ai?

Quái nhân nọ lắc đầu đáp :

- Câu chuyện ấy cách đây lâu năm quá, lão phu đã quên hết rồi.

Biết đối phương không muốn nói, nên Độc Cô Ngọc cũng không hỏi nữa.

Nhưng chàng đã thông cảm văn sĩ trung niên rất nhiều, nên chỉ thở dài một tiếng thôi chứ không nói năng gì cả.

Một lát sau, quái nhân bên trái bỗng cười khì và nói tiếp :

- Nhỏ kia, chuyện dĩ vãng đã qua rồi, và việc gì ở trên đời này đều như giấc ảo mộng hết. Cụ ấy còn bỏ qua được thì ngươi hà tất phải đau lòng làm chi?

Độc Cô Ngọc nghiêm nét mặt lại đáp :

- Tiền bối lầm rồi, chỉ trừ phi những người đã tu luyện cao siêu, sắp thành chính quả rồi mới coi thường được những việc ấy. Còn tại hạ chỉ là một tên phàm phu, nghe thấy câu chuyện não nùng như vậy không động lòng sao được?

Quái nhân bên trái vừa cười vừa đỡ lời :

- Tiên cũng như người, nhỏ ngươi phải nên coi việc gì cũng như một làn khói thì việc gì cũng không khỏi bận lòng như thế này nữa.

- Nếu người nào cũng có ý nghĩ như thế thì ai cũng biến thành tiên hết. Trên đời này làm gì còn những việc phiền phức xảy ra nữa.

- Không ngờ hôm nay anh em lão phu lại được ngươi chỉ bảo cho.

- Tại hạ chỉ căn cứ sự thực mà nói đấy thôi, và có lẽ tại hạ không coi thường được những chuyện đó là vì tại hạ hãy còn ngu muội.

- Nhỏ kia, ngươi đừng có giải thích nhiều nữa. Từ nay anh em lão phu sẽ để mặc cho nó tự nhiên chứ không lý luận xuông như trước nữa.

Độc Cô Ngọc lại gượng cười, cúi đầu xuống không dám nói tiếp.

Quái nhân bên trái trầm ngâm giây lát rồi lại hỏi :

- Bây giờ đã gần canh hai rồi, trời tối đường lối khó đi, nhà của anh em lão phu ở gần đây, tuy chật hẹp nhưng cũng có thể gọi là sạch sẽ được. Nếu ngươi không hiềm nhà của lão phu bé nhỏ thì lão phu cũng vui lòng giữ ngươi ở lại một đêm.

Độc Cô Ngọc định nhận lời, nhưng thấy đàn rắn bò ngổn ngang trên mặt đất lại do dự không dám.

Quái nhân bên trái quay người lại bảo quái nhân bên phải rằng :

- Lão nhị mau đuổi đàn rắn này đi, đừng để cho chúng làm cho quý khách của chúng ta hãi sợ.

Quái nhân bên phải vội móc túi lấy vật gì ra, để lên mồm thổi kêu veo veo.

Lạ thực, chỉ trong nháy mắt đàn rắn đã rút hết sạch. Độc Cô Ngọc thấy thế cũng phải kính phục thầm, đang suy nghĩ thì quái nhân bên trái đã cười và nói tiếp :

- Tục vật đã rút lui hết, mời nhỏ ngươi đi cho.

Độc Cô Ngọc mỉm cười đáp :

- Tại hạ xin quấy nhiễu.

Chàng liền tiến về phía trước hai bước, bỗng thấy bước đi khác lúc trước nhiều, không những vừa nhanh vừa nhẹ nhàng mà người cứ cảm thấy như đang bắn lên trên cao, trong lòng kinh hãi thầm, chàng vội ngừng chân nghĩ bụng :

“Lạ thực, ta tới đây không đầy nửa ngày, sao thể chất đã khác thường thế này!”

Chỉ thấy quái nhân nọ cười khì và hỏi :

- Có phải nhỏ ngươi cảm thấy bước đi nhẹ nhàng hơn trước nhiều không?

Độc Cô Ngọc ngẩn người ra đáp :

- Phải, tại hạ đang cảm thấy ngạc nhiên, sao tiền bối lại biết rõ nguyên nhân như thế?

Quái nhân ấy gật đầu đáp :

- Tất nhiên lão phu biết chứ! Vừa rồi vì việc này đã khiến anh em lão phu bị kinh một mẻ. Là người trong võ lâm tất phải biết cái thuyết xông pha Nhâm Đốc nhị mạch với Sinh Tử Huyền Quan chứ?

Độc Cô Ngọc ngẩn người ra giây lát rồi đáp :

- Đó là một việc mà người học võ nào cũng đều muốn được như thế. Nhưng muốn luyện tới mức độ ấy có phải là chuyện dễ đâu. Khi Huyền Quan đả thông thì công lực sẽ tăng gấp trước kia mấy bậc. Sao tiền bối bỗng dưng lại hỏi như thế làm chi?

Quái nhân nọ cả cười đáp :

- Nhỏ ngươi thực hồ đồ. Thực ngươi đã quên chủ nhân của lão phu đã dùng Nhất Chỉ Tảo Hồn đối phó với ngươi rồi hay sao?

Độc Cô Ngọc sực nghĩ tới lúc nãy văn sĩ trung niên chỉ tay vào mình và mình cảm thấy dễ chịu khôn tả. Chàng giật mình đến thót một cái vội lên tiếng hỏi tiếp.

- Tiền bối! Chẳng lẽ cụ ấy đã đả thông...

Quái nhân nọ gật đầu đỡ lời :

- Phải, đủ thấy duyên phước của ngươi rất thâm hậu nên cụ ấy mới thương ngươi như thế!

Độc Cô Ngọc cảm khái vô cùng, ngẩn người ra giây lát, với giọng run run nói tiếp :

- Tại hạ không ngờ cụ ấy lại ban ơn cho như vậy, ơn đức này...

Nói tới đó cổ họng chàng như có vật gì tắt nghẽn khiến chàng không thể nào nói tiếp được nữa.

Quái nhân nọ vừa cười vừa nói tiếp :

- Nhỏ ngươi khỏi cần phải ngơ ngác như thế làm chi, đó là vì tâm tính của ngươi thuần hậu và thêm tư chất của ngươi đặc biệt hơn người. Cụ ta là người rất thương mến những kẻ có tài cho nên mới phá lệ giúp ngươi như thế. Theo lão phu ước đoán thì cử chỉ này của cụ tuy rất có thâm ý nhưng chắc không mong ngươi báo đáp đâu. Có lẽ bây giờ nội công của ngươi đã không kém gì lão phu. Cụ ấy nhận xét ngươi rất sâu sắc, lão phu dám chắc chỉ một thời gian không lâu, nhỏ ngươi sẽ làm lãnh tụ quần hùng, vô địch thiên hạ chớ không sai. Nhỏ nên chịu khó đi.

Lẳng lặng nghe quái nhân nói xong, Độc Cô Ngọc mới nghiêm nghị trả lời :

- Đa tạ tiền bối đã cổ võ cho như vậy, tại hạ xin hết lòng ghi tạc.

Quái nhân ấy vừa cười vừa nói tiếp :

- Chỉ một câu này cũng hơn nghìn câu nói rồi. Nhỏ, ta đi thôi.

Nói xong, y dắt tay Độc Cô Ngọc đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.