Cảnh Năm Biết Bao Lâu

Chương 1




Burlando và tùy tùng của hắn vừa nhảy xuống từ Thạch Tượng Quỷ liền nhìn thấy Freya sắc mặt tái nhợt và Roman đang đứng trong ngõ nhỏ, nhất là người trước còn đang nhìn hắn với ánh mắt oán giận ngút trời. Hắn cảm thấy buồn cười, đường đường là Nữ võ thần đại nhân mà sợ độ cao. Hắn tưởng tượng lại dáng vẻ khổ sở của nàng lúc ở trên trời, thật ra rất giống với các đội viên nữ dạo trước.

"Được rồi, tôi nói tình huống hiện tại một chút." Burlando sợ Freya tính sổ với mình, vừa đáp xuống đất vội giành nói trước.

Freya nhìn ra trò đáng trống lãng của hắn, khẽ hừ một cái. Nàng ngoảnh đầu đi, cũng lười so đo.

"Chúng ta đã đưa tin tới, có nhận lấy hay không là việc của các quý tộc. Chuyện kế tiếp chúng ta phải làm trước khi Madala bắt đầu tấn công là tìm được bác của Roman, sau đó chạy khỏi Riedenburg. Có điều, chuyện này không hề dễ dàng chút nào." Burlando vẫy vẫy tay bảo Thạch Tượng Quỷ bay đến mái hiên, yên lặng giám thị bốn phía — cả ngày nay hắn luôn luôn thí nghiệm chú ngữ của bùa hộ mệnh, cuối cùng cũng tìm ra cái có thể dùng.

Tuy nhiên vẫn thiếu chú ngữ công kích.

"Freya và Roman đã đăng ký trong danh sách dân binh, bởi vậy người thân ở Riedenburg nhất định sẽ được lập hồ sơ. Nếu chúng ta đi liên hệ với người họ hàng xa của bác Roman, không chừng còn phải mạo hiểm bị phát hiện, nhất là không biết có thể trông cậy vào đối phương hay không."

"Vậy chẳng phải dì Jenny sẽ rất nguy hiểm?" Freya quay đầu hỏi.

Burlando liếc Roman một cái, nàng không nói một lời, đang cúi đầu đùa bỡn góc áo của mình.

"Nhìn chung mà nói, đối phương cũng đã có quãng thời gian phản ứng, nếu chúng ta hành động hành động bừa bãi như ong vỡ tổ thì khả năng thất bại sẽ rất lớn. Để tiết kiệm thời gian, chúng ta sẽ chia binh ba đường, còn phải nhiều lần xác nhận công việc mỗi cá nhân cần làm."

Hắn hít một hơi, bất giác thể hiện phong phạm đoàn trưởng khi còn trong trò chơi. Tuy nhiên lúc này đang nắm vận mệnh của người khác trong hiện thực, Burlando không thể tránh được có chút khẩn trương.

Ánh mắt hắn đảo qua gương mặt ba người một lượt, chỉ đạo:

"Freya đi liên hệ với thân thích của Roman."

"Tôi?" Freya kinh ngạc chỉ mình.

"Ừ."

"Nhưng tôi chỉ biết bác ấy ở chợ Ponane, ngay cả địa chỉ cụ thể cũng không rõ. Hơn nữa, tôi cũng chẳng biết chợ Ponane ở chỗ nào a?" Thiếu nữ tóc đuôi ngựa tỏ vẻ khó xử.

"Cô có thể hỏi đường, chợ Ponane ngay gần đây thôi. Đi ra khỏi ngõ nhỏ này có một quán rượu gọi là 'Hội truyện cổ về Rồng đồng đỏ', cô có thể tới đó hỏi thăm." Burlando bỗng cười cười. "Nhưng phải cẩn thận, lính đánh thuê trong quán rượu đều là loại tay chân không sạch sẽ, đừng để bị sàm sỡ."

Mặt Freya vụt cái đỏ bừng, nàng hung tợn trừng mắt với hắn một cái: "Vô… vô sỉ!"

Charr cười mỉm, cảm thấy lãnh chúa của mình thật thú vị. Quý tộc rất ít khi đến nơi thô tục như quán rượu, nhưng xem ra Burlando cực kỳ hiểu biết mọi chuyện từ trên xuống dưới về vương quốc này. Các phù thủy luôn thích đi chung với người thông minh — nhất là người kiến thức uyên bác, đương nhiên, thanh niên đây cũng không ngoại lệ.

"Tìm được cửa hàng dệt len Hood kia rồi, cô đừng để lộ thân phận ngay, hẹn người ta đến quán rượu gặp mặt chúng ta. Cô chỉ cần chú ý phản ứng của người đó, sẽ biết ngay người này có thể dựa vào hay không. Nếu như cô phát hiện dấu vết quân đội cũng không cần lo lắng, trước khi làm rõ quan hệ giữa chúng ta, họ sẽ không đánh rắn động cỏ. Họ còn hy vọng vào cơ hội có thể một mẻ bắt hết chúng ta đấy."

Freya suy nghĩ một lúc, như đang xác nhận bản thân có thể làm được hay không, sau đó mới gật đầu.

"Tôi thì sao, Burlando?" Roman nháy nháy mắt hỏi.

"Cô đi thuê xe ngựa cho chúng ta, đến cửa bắc chờ chúng tôi. Riedenburg chỉ có hai nhà trọ, bởi vậy có khả năng bị theo dõi. Nếu cô phát hiện trong đó có một nhà khác thường phải lập tức đổi nhà khác. Nếu cả hai nhà trọ đều có vấn đề thì cô một mình đi cửa bắc. Bất kể thế nào, cổng thành vừa mở lúc rạng sáng là chúng ta phải ra khỏi thành. Vận may mà đủ, có lẽ chúng ta có thể chạy ra khỏi thành trước khi lệnh phong tỏa được phát xuống."

Tiểu thư thương nhân sảng khoái gật đầu.

Sau đó Burlando lấy tiền trong số di vật của vị quý tộc kia ra, chia làm hai phân cho hai nàng: "Khi hai cô hành động có khả năng đều dùng đến tiền, đây là ba mươi đồng bạc, mỗi người một nửa là dư dả, nếu được thì Roman hãy mua thêm một chút đồ ăn."

Tiểu thư thương nhân nghiêm túc gật đầu.

"Vậy còn anh, Burlando?" Freya hỏi.

"Các cô hành động một mình sẽ gặp áp lực rất lớn, quân đoàn Bờm Trắng tùy thời có thể tham gia. Tôi và Charr đi gặp vài vị 'Bạn già' một chút, hấp dẫn sự chú ý của nhóm thủ vệ trong Riedenburg." Burlando không chút hoang mang đáp.

Chỉ có trời mới biết, Burlando nói những lời này đã hạ xuống bao nhiêu quyết tâm. Tư tưởng trước sau như một của hắn là phải khống chế nguy hiểm, giống như lúc đi qua sơn đạo Xavier — đó là vì hắn chắc chắn có thể cam đoan được sự an toàn của Roman và bản thân — trước giờ hắn không cho rằng mình là một chúa cứu thế hay một anh hùng.

'Kế hoạch chặt chẽ mấy vẫn có khả năng thất bại, càng khỏi nói tỷ lệ thành công của việc được ăn cả ngã về không.' Những lời này là do đoàn trưởng cũ trong trò chơi nói với Burlando, cũng được chính hắn coi làm lời răn cho mình.

Nhưng lúc này, ngay bản thân hắn cũng không biết trong đây có bao nhiêu mạo hiểm. Dù vậy, hắn đã từng hứa với Roman khi còn ở nhà cũ tại Bucce, là một người con trai, có đôi khi cần giữ vững một chút bốc đồng. Giờ phút này, Burlando cảm thấy một động lực khiến máu hắn sôi trào, giúp hắn tỉnh táo để đi hoàn thành một việc, thực hiện lời hứa của chính mình.

"Anh điên rồi, Burlando!" Freya nghe ra ý trong lời nói của hắn, trừng mắt nhìn hắn: "Anh, anh sẽ bị phạt treo cổ tại chỗ, anh bảo chúng tôi phải làm sao bây giờ?" 

Nàng bỗng cảm thấy lời nói của mình có nghĩa khác, mặt đỏ lên, giải thích: "Ý tôi là, tôi không muốn làm kẻ cướp với anh…"

Burlando chợt cảm thấy cô gái nghĩ một đằng, nói một nẻo này khá đáng yêu.

"Không sao?" Hắn nói.

"Tôi sẽ mời cô cùng nhập bọn, nếu quả có cơ hội."

Hắn nghĩ thầm, cơ hội nhất định có, chỉ là có bao nhiêu chắc chắn có thể thuyết phục vị Nữ võ thần tương lai này mà thôi.

"Không có cơ hội đâu." Freya oán hận nói.

"Anh đi cùng Roman đi, tôi lo cho cô ấy."

"Không cần, tôi tin tưởng Roman bé bỏng."

Tiểu thư thương nhân giương mày, thầm vui vẻ.

Freya phát cáu, nàng nghĩ thầm, tên này rõ ràng biết mình đang lo cho hắn, lại cố tình ép nàng phải nói ra. Hơn nữa, càng đáng giận hơn nữa là, nói ra chưa chắc hắn đã nghe.

"Mà thôi, tôi mới lười quản anh." Nàng cúi đầu, hất mái tóc đuôi ngựa ra sau lưng.

"Anh, anh cẩn thận một chút."

Tiểu thư thương nhân thì cho hắn một dấu tay 'Mọi việc đều ổn', nàng còn vung vẩy dấu tay — đây là điều nàng học được từ Burlando hai ngày nay: "Tôi ở cửa bắc chờ anh, Burlando! Xe ngựa của đại thương nhân tương lai chỉ đến lúc Burlando lên xe mới có thể khởi hành — "

Burlando nghe xong, lòng xúc động, cười cười.

*********

Chừng mười phút sau, trong quân doanh của quân đoàn kiếm sĩ Bờm Trắng.

"Ngươi nói, các ngươi không nghe thấy gì hết?"

Luc Besson cầm một đoạn gỗ gãy, chỉ mặt cắt hỏi: "Nhìn mức độ dập nát, ít nhất cũng có trình độ lực lượng cấp thứ nhất. Một người có trình độ kiếm sĩ Hắc Thiết đánh vỡ cửa lao của quân đoàn Bờm Trắng chúng ta, sau đó các ngươi nói cho ta là các ngươi không nghe thấy?"

Được xưng là "Con hổ", Luc Besson năm nay 45 tuổi, làn da đen thui, gương mặt rõ ràng như dùng đao gọt, xương gò má cao cao thể hiện một nửa huyết thống dân miền núi, hai gò má hẹp, hốc hác, trong đôi mắt lõm sâu chất chứa một tia dã tính. Luc Besson thăng nhiệm chức đoàn trưởng đoàn kiếm sĩ 104 trực thuộc quân đoàn Bờm Trắng đã mười năm, nếu ông ta muốn thăng tiến thì phải dựa vào danh vọng và tư lịch trong quân của mình.

Nhưng Luc Besson có thiên hướng chính trị ngả theo phái Everton, cũng chính là cái gọi là Đảng phục hưng kia, mà quân đoàn Bờm Trắng cũng đã sớm hoàn thành tiến trình tư nhân hóa cho Bá tước Pula, và đến nay thì ông ta đã bị liệt về thành phần không được hoan nghênh trong nhánh quân này. Có điều, việc này không cản trở ông ta bày ra uy nghiêm bản thân trước mặt thuộc hạ. "Con hổ" Luc Besson cũng không phải là đám quý tộc mặt trắng leo lên từ cửa sau.

Lời nói của tướng quân lập tức khiến vài tên hạ sĩ cấp thấp đang ngồi kia quay mặt nhìn nhau, nhất là người phụ trách ca trực đêm nay, sắc mặt đỏ ửng. Bộ binh Bờm Trắng mặc quân phục Landi, đội mũ giáp đỉnh nhọn ra ra vào vào, so sánh với đội phòng vệ, chỗ khác biệt lớn nhất của quân phục trên người các binh lính này là một sợi lông sói màu trắng buộc trên quân hàm.

Phụ tùng đặc biệt này dùng để kỷ niệm vinh quang tử chiến không lùi trong "Chiến dịch Gutins" của quân đoàn này, cũng là nguyên nhân quân đoàn được gọi là Bờm Trắng.

"Nếu nói đối phương là kỵ sĩ cao nguyên, học đồ tùy tùng của hắn cũng không phải không làm được điều này." Có người nói.

"Đối với quân đoàn Bờm Trắng, quan trọng không phải là đối thủ của các ngươi làm gì, mà là các ngươi làm gì. Thời gian phản ứng 10 phút, các ngươi là dân binh sao?"

Lời trách cứ của Luc Besson khiến những người khác không lên tiếng nổi.

Vào lúc này, có quan quân đi theo tùy tùng của ông ta tới hô một tiếng báo cáo, đẩy cửa vào. Người tới cầm một chồng da dê nói:

"Đoàn trưởng, chúng ta đã tra tư liệu dân binh Bucce, quả thực có tên Freya và Roman trong danh sách đăng ký, nhưng người thanh niên gọi là Burlando kia dường như không phải người địa phương Bucce."

Luc Besson thầm nghĩ không ngoài dự đoán, ông ta dùng ngón tay gõ gõ xuống bàn: "Sau đó?"

Tùy tùng tới gần, ghé vào tai ông ta nói một câu, Luc Besson gật gật đầu. Ông ta lại hỏi: "Thái độ vị mật sứ của Bệ hạ là gì?"

"Bá tước đại nhân không nói rõ, nhưng dường như là ám chỉ chúng ta tự xử quyết." Quan quân kia đáp.

Luc Besson hơi sửng sốt, đường đường mật sứ của quốc vương lại gây khó dễ cho bình dân? Ông ta chà cằm, muốn hiểu ý tứ ẩn trong lời này, nhưng trước đó, căn phòng đã vang lên tiếng nghị luận rầm rộ —

"Thật không, nhưng lão già kia có đến mức bắt chẹt bình dân sao?"

"Ta thấy lão ta hình như có ý với hai cô gái kia, cái lão sắc quỷ."

"Lộng thần một phương, ta tận mắt nhìn thấy lão ta thưởng thức thanh bảo kiếm tinh linh kia."

"Nhà quê chưa thấy đồ chợ thôi." Có người cười lạnh khinh thường.

Luc Besson lập tức vỗ bàn quát bảo đám quan quân đang bát nháo phải dừng lại. Ông ta đang muốn trách cứ đôi câu, nhưng lại có người đẩy cửa đi vào, là lính liên lạc bên ngoài.

"Đoàn trưởng, tòa nhà nghị viện bị cháy."

"Giương đông kích tây giỏi lắm." Luc Besson nhịn không được thầm mắng một tiếng, lập tức đứng lên hạ lệnh: "Cho các ngươi 10 phút, bảo trung đội số 2, số 3 dùng tốc độ nhanh nhất tập hợp!"

Một loạt quan quân đứng dậy.

Ông ta lại chỉ hướng bên kia:

"Hai ngươi, theo dõi mục tiêu dự định kia cho ta. Marcurin, nhiệm vụ của ngươi là nhà trọ, các ngươi biết nên làm gì, đừng đánh cỏ động rắn."

Ba người bị điểm danh cúi đầu xác nhận, không dám do dự, lập tức xoay người ra ngoài.

"Đoàn trưởng, phía Huân tước Ceber?"

"Không cần nhắc nhở. Tên kia nhất định sẽ phải văng nước tiểu chạy tới hiến ân cần với mật sứ quốc vương của chúng ta. Chẳng phải bọn họ muốn dựa vào phe đó sao."

Lời nói của đoàn trưởng đại nhân khiến căn phòng vang lên tiếng cười rầm rộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.